Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)
-
Chương 20: Dùng sức hút một chút
Edit: Thảo My
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía cây lau nhà đặt ở góc tường, xách cây lau nhà lên, để cây lau nhà ngang tường và cửa.
"Người nào ở bên ngoài, người nào!" Viêm Nhị nghe được âm thanh khác thường ở bên ngoài hô lên.
Viêm Cảnh Hi vỗ tay một cái.
Cô nói cho cô ta biết, cô là người nào? Ngu sao!
Viêm Nhị não tàn, cũng nghĩ toàn bộ thế giới đều não tàn sao?
Viêm Cảnh Hi lười biếng xoay người, thấy được Lục Mộc Kình dựa vào cửa một phòng bao khác.
Sao mỗi lần cô làm chuyện xấu đều bị anh thấy!
"Cô từng mang thai với ba người đàn ông khác nhau?" Lục Mộc Kình liếc xéo cô hỏi, khóe miệng mang theo nụ cười.
Viêm Cảnh Hi không biết ý tứ của anh khi hỏi những lời này, nhưng mà cô không muốn để cho anh cảm thấy cô là một cô gái lỗ mãng còn có ý nghĩ gì với cô.
"Tôi là xử nữ." Viêm Cảnh Hi khẳng định nói.
Lục Mộc Kình tươi cười, ánh đèn trên hành lang rọi vào trên người kiêu ngạo của hắn, có vầng sáng nhàn nhạt.
Anh làm cho người ta ấn tượng rất thành thục, kiêu ngạo, không thể tiếp xúc, nhưng mà, không biết tại sao, Viêm Cảnh Hi cảm thấy sau khi cô nói ra những lời này, màu sắc trong mắt anh có kinh ngạc vui mừng.
Cô không muốn đơn độc đối mặt anh, nhanh chóng đi qua anh, đi tới trước mặt phòng bao.
Tôm đã mang lên.
Phùng Như Yên mượn cơ hội nịnh hót nói: "Cảnh Hi, con bóc tôm thuần thục nhất, mau cho bóc mấy con cho Lục tiên sinh."
Lục Mộc Kình ngồi xuống bên cạnh Viêm Cảnh Hi, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, giọng nói không lạnh không nhạt hỏi: "Biết chính xác cách ăn tôm hùm sao?"
Viêm Cảnh Hi không trả lời, nghĩ đến cũng sẽ không thể là lời hay.
Phùng Như Yên rất có hứng thú hỏi: "Tôm hùm còn có cách ăn chính xác, tôi là lần đầu tiên nghe thấy, cảm giác trước kia đều là ăn mù quáng rồi."
Lục Mộc Kình không có nhìn Phùng Như Yên, mà là từ từ đeo bao tay lên, nói với Viêm Cảnh Hi: "Tay trực tiếp cầm một điểm tiện lợi. Cô có thể hút đầu của nó trước, dùng sức hút sẽ khá hơn một, sau khi hút xong, dọc theo thân thể nó nhẹ nhàng cắn, đợi đến lúc không sai biệt lắm, là có thể ăn."
Viêm Cảnh Hi mặc dù không có bạn trai, nhưng mà kiến thức căn bản thông thường cũng có.
Đoạn nói chuyện kia của anh, giống như nói một loại vận động, nói việc ăn tôm hùm ái muội như vậy, Viêm Cảnh Hi cũng say.
Lục Mộc Kình cầm một con tôm hùm lên, thả vào trong bát Viêm Cảnh Hi, liếc xéo cô, nói: "Trước thử xem của tôi."
Viêm Cảnh Hi vẫn không động đến tôm hùm trong bát.
Phùng Như Yên giống như không nghe thấy ái muội kia, thúc giục: "Cảnh Hi, ăn của Lục tiên sinh trước, luyện tập một chút."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Tâm tình Lục Mộc Kình vui vẻ, khẽ cười nói: "Còn chưa từng ăn qua, tự nhiên không hiểu, nên luyện tập nhiều."
Ngay trước mặt Phùng Như Yên, Viêm Cảnh Hi không thể tức giận, cô coi như nghe không hiểu, cầm tôm hùm lên, lấy tay bóc vỏ, nhưng mà quá cứng, bóc không được, chỉ có thể đặt ở trong miệng.
Trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, dùng sức một cắn, chỉ nghe một tiếng.
Viêm Cảnh Hi phun hai đoạn tôm hùm ra, vô tội hỏi: "Cắn đứt làm sao đây?"
Lục Mộc Kình: "..."
Viêm Cảnh Hi tựa hồ thấy sắc mặt anh có chút đen, lộ ra nụ cười vui vẻ, vô tội nhìn anh trừng mắt.
Trong mắt Lục Mộc Kình thâm trầm mấy phần, mặt ngoài rất bình tĩnh lại lấy một con tôm hùm, bỏ và trong bát của cô, rất có kiên nhẫn nói: "Luyện tập nhiều một chút, sau này ăn tôm hùm không cần mạnh mẽ! Con người khi còn sống có rất nhiều cơ hội ăn tôm hùm, ăn tôm hùm ngon cũng tùy vào chỗ, chính mình cũng hưởng thụ, cô nói có đúng không?"
Đang lúc lúc này, Viêm Nhị xông tới, sắc mặt tái xanh, chỉ vào lỗ mũi Viêm Cảnh Hi mắng: "Viêm Cảnh Hi, cô có thể âm hiểm như thế, lại làm hành động lỗ mãng như vậy!"
Phốc...
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía cây lau nhà đặt ở góc tường, xách cây lau nhà lên, để cây lau nhà ngang tường và cửa.
"Người nào ở bên ngoài, người nào!" Viêm Nhị nghe được âm thanh khác thường ở bên ngoài hô lên.
Viêm Cảnh Hi vỗ tay một cái.
Cô nói cho cô ta biết, cô là người nào? Ngu sao!
Viêm Nhị não tàn, cũng nghĩ toàn bộ thế giới đều não tàn sao?
Viêm Cảnh Hi lười biếng xoay người, thấy được Lục Mộc Kình dựa vào cửa một phòng bao khác.
Sao mỗi lần cô làm chuyện xấu đều bị anh thấy!
"Cô từng mang thai với ba người đàn ông khác nhau?" Lục Mộc Kình liếc xéo cô hỏi, khóe miệng mang theo nụ cười.
Viêm Cảnh Hi không biết ý tứ của anh khi hỏi những lời này, nhưng mà cô không muốn để cho anh cảm thấy cô là một cô gái lỗ mãng còn có ý nghĩ gì với cô.
"Tôi là xử nữ." Viêm Cảnh Hi khẳng định nói.
Lục Mộc Kình tươi cười, ánh đèn trên hành lang rọi vào trên người kiêu ngạo của hắn, có vầng sáng nhàn nhạt.
Anh làm cho người ta ấn tượng rất thành thục, kiêu ngạo, không thể tiếp xúc, nhưng mà, không biết tại sao, Viêm Cảnh Hi cảm thấy sau khi cô nói ra những lời này, màu sắc trong mắt anh có kinh ngạc vui mừng.
Cô không muốn đơn độc đối mặt anh, nhanh chóng đi qua anh, đi tới trước mặt phòng bao.
Tôm đã mang lên.
Phùng Như Yên mượn cơ hội nịnh hót nói: "Cảnh Hi, con bóc tôm thuần thục nhất, mau cho bóc mấy con cho Lục tiên sinh."
Lục Mộc Kình ngồi xuống bên cạnh Viêm Cảnh Hi, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, giọng nói không lạnh không nhạt hỏi: "Biết chính xác cách ăn tôm hùm sao?"
Viêm Cảnh Hi không trả lời, nghĩ đến cũng sẽ không thể là lời hay.
Phùng Như Yên rất có hứng thú hỏi: "Tôm hùm còn có cách ăn chính xác, tôi là lần đầu tiên nghe thấy, cảm giác trước kia đều là ăn mù quáng rồi."
Lục Mộc Kình không có nhìn Phùng Như Yên, mà là từ từ đeo bao tay lên, nói với Viêm Cảnh Hi: "Tay trực tiếp cầm một điểm tiện lợi. Cô có thể hút đầu của nó trước, dùng sức hút sẽ khá hơn một, sau khi hút xong, dọc theo thân thể nó nhẹ nhàng cắn, đợi đến lúc không sai biệt lắm, là có thể ăn."
Viêm Cảnh Hi mặc dù không có bạn trai, nhưng mà kiến thức căn bản thông thường cũng có.
Đoạn nói chuyện kia của anh, giống như nói một loại vận động, nói việc ăn tôm hùm ái muội như vậy, Viêm Cảnh Hi cũng say.
Lục Mộc Kình cầm một con tôm hùm lên, thả vào trong bát Viêm Cảnh Hi, liếc xéo cô, nói: "Trước thử xem của tôi."
Viêm Cảnh Hi vẫn không động đến tôm hùm trong bát.
Phùng Như Yên giống như không nghe thấy ái muội kia, thúc giục: "Cảnh Hi, ăn của Lục tiên sinh trước, luyện tập một chút."
Viêm Cảnh Hi: "..."
Tâm tình Lục Mộc Kình vui vẻ, khẽ cười nói: "Còn chưa từng ăn qua, tự nhiên không hiểu, nên luyện tập nhiều."
Ngay trước mặt Phùng Như Yên, Viêm Cảnh Hi không thể tức giận, cô coi như nghe không hiểu, cầm tôm hùm lên, lấy tay bóc vỏ, nhưng mà quá cứng, bóc không được, chỉ có thể đặt ở trong miệng.
Trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, dùng sức một cắn, chỉ nghe một tiếng.
Viêm Cảnh Hi phun hai đoạn tôm hùm ra, vô tội hỏi: "Cắn đứt làm sao đây?"
Lục Mộc Kình: "..."
Viêm Cảnh Hi tựa hồ thấy sắc mặt anh có chút đen, lộ ra nụ cười vui vẻ, vô tội nhìn anh trừng mắt.
Trong mắt Lục Mộc Kình thâm trầm mấy phần, mặt ngoài rất bình tĩnh lại lấy một con tôm hùm, bỏ và trong bát của cô, rất có kiên nhẫn nói: "Luyện tập nhiều một chút, sau này ăn tôm hùm không cần mạnh mẽ! Con người khi còn sống có rất nhiều cơ hội ăn tôm hùm, ăn tôm hùm ngon cũng tùy vào chỗ, chính mình cũng hưởng thụ, cô nói có đúng không?"
Đang lúc lúc này, Viêm Nhị xông tới, sắc mặt tái xanh, chỉ vào lỗ mũi Viêm Cảnh Hi mắng: "Viêm Cảnh Hi, cô có thể âm hiểm như thế, lại làm hành động lỗ mãng như vậy!"
Phốc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook