Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)
-
Chương 19: Tức giận?
Edit: Thảo My
Lục Mộc Kình nhíu mày, sắc mặt hơi tái nhợt.
Viêm Cảnh Hi kìm nén tất cả tức giận, xấu hổ, co quắp, tức giận cũng trút hết ở một cước này.
Trong lòng sảng khoái.
Giương lên nụ cười.
Đôi mắt mang theo ngọn lửa trở nên sáng lên, màu hổ phách trời sinh nhẹ nhàng mê mị, có mấy phần khiêu khích.
Cô lui về sau một bước, hất càm lên: "Chú, tôi nói không lại chú, nhưng mà cái gì gọi họa từ trong miệng ra, chú hiểu."
Lục Mộc Kình nhìn đôi mắt linh động của cô, không hề nặng nề như lúc ăn cơm, hơi nâng khóe miệng lên, thanh âm trầm thấp vang lên: "Không tức giận?"
Nếu như người đàn ông trước mắt trực tiếp mắng cô, hoặc là đánh cô, giận dữ cũng được, cô sẽ cảm giác mình đạp lên là hợp tình hợp lý.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh mỉm cười với cô.
Cô nhìn không thấu người đàn ông này, bởi vì nhìn không thấu, cho nên, sẽ sợ, trong tiềm thức bảo cô phải chạy đi.
"Lười tức giận với chú." Viêm Cảnh Hi xoay người, người phục vụ phòng bếp bưng một tô lớn có mùi tôm đi tới, không chú ý Viêm Cảnh Hi đột nhiên xoay người, mắt thấy sắp đụng vào.
Bên hông Viêm Cảnh Hi bị một lực khóa lại, lui về sau, ngã vào trong ngực Lục Mộc Kình.
Cô chưa tỉnh hồn, đã nghe đỉnh đầu vang lên thanh âm Lục Mộc Kình mang theo vài phần quan tâm và hỏi thăm.
"Trước kia cô làm việc cũng lỗ mãng như thế sao?"
Không, cô làm việc không lỗ mãng, cô tính toán tỉ mỉ, ẩn nhẫn bình tĩnh, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải anh.
Trên người anh mát lạnh mang theo mùi rượu bay vào chóp mũi cô, giống như là mùi thuốc bắc, khiến tim cô không tự chủ đập nhanh hơn.
Viêm Cảnh Hi không thích cảm giác không khống chế được tim đập nhanh.
Cô bước về phía trước một bước, rời khỏi ôm ấp của Lục Mộc Kình, vì nhịp tim mình đột nhiên tăng nhanh hơi ảo não, sắc mặt trầm xuống, xa cách nói: "Tôi trước kia làm việc lỗ mãng hay không lỗ mãng không liên quan tới anh, sau này làm việc thế nào cũng không liên quan gì đến anh, Lục tiên sinh, tôi biết anh không thích tôi, cố ý trêu đùa tôi, nhưng mà cũng xin một vừa hai phải, bị chọc tới chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, chọc tới người nóng nảy cũng sẽ cắn người."
"Cắn?" Lục Mộc Kình lặp lại chữ này.
Viêm Cảnh Hi thấy trên áo khoác ngoài trắng như tuyết dính vào một ít nước tôm hùm, thật là tự làm bậy, không thể sống!
Cô xoay người, đi tới dấu hiệu toilet.
Lục Mộc Kình nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, cô có lẽ không biết, cắn nói với đàn ông, có một tầng ý tứ khác, đặc biệt là tách hai bên của chữ này, biến thành một danh từ...
Lục Mộc Kình hơi giương khóe miệng lên, ánh mắt lay động, chậm rãi đi phía sau người cô.
Viêm Cảnh Hi từ toilet ra ngoài, lúc đi qua phòng bao, nghe được tên của mình bị thanh âm quen thuộc nói tới.
"Phong cách sinh hoạt cá nhân của Viêm Cảnh Hi không tốt, thường đi ra ngoài lêu lổng, theo em biết, chị đã từng mang thai của ba người đàn ông khác nhau." Viêm Nhị sát lại nói chuyện riêng.
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng.
Cô là cô gái trong sạch!
Thật ra ngay từ đầu Phùng Như Yên muốn giới thiệu Viêm Nhị cho Lục Hữu Nhiễm.
Lục Hữu Nhiễm không chỉ là cháu đích tôn Lục gia, còn là Phó tổng Lục thị, lớn lên khuôn mặt cũng xuất chúng nổi bật, là đối tượng tranh đoạt của đông đảo danh môn thục viện.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lục lão gia tử coi trọng ngày sinh tháng đẻ của cô, chỉ định cô làm cháu dâu.
"Hơn nữa, chị của em, anh đừng thấy chị ta dịu dàng thiện lương như vậy, chị ta đều là giả vờ, chị ta chính là một đóa Bạch Liên hoa không biết xấu hổ, nếu là anh rể cưới chị ta, nhất định anh sẽ ghê tởm chết."Viêm Nhị tiếp tục nói xấu cô.
Nếu như ghê tởm như vậy có lực sát thương lớn, cô không ngại hơn ghê tởm một chút.
Viêm Cảnh Hi tỉnh táo nhìn về phía cửa phòng bao, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Nếu cô ta nói cô là đóa Bạch Liên hoa, cô không có cách gì không thỏa mãn nguyện vọng của cô ta!
Lục Mộc Kình nhíu mày, sắc mặt hơi tái nhợt.
Viêm Cảnh Hi kìm nén tất cả tức giận, xấu hổ, co quắp, tức giận cũng trút hết ở một cước này.
Trong lòng sảng khoái.
Giương lên nụ cười.
Đôi mắt mang theo ngọn lửa trở nên sáng lên, màu hổ phách trời sinh nhẹ nhàng mê mị, có mấy phần khiêu khích.
Cô lui về sau một bước, hất càm lên: "Chú, tôi nói không lại chú, nhưng mà cái gì gọi họa từ trong miệng ra, chú hiểu."
Lục Mộc Kình nhìn đôi mắt linh động của cô, không hề nặng nề như lúc ăn cơm, hơi nâng khóe miệng lên, thanh âm trầm thấp vang lên: "Không tức giận?"
Nếu như người đàn ông trước mắt trực tiếp mắng cô, hoặc là đánh cô, giận dữ cũng được, cô sẽ cảm giác mình đạp lên là hợp tình hợp lý.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh mỉm cười với cô.
Cô nhìn không thấu người đàn ông này, bởi vì nhìn không thấu, cho nên, sẽ sợ, trong tiềm thức bảo cô phải chạy đi.
"Lười tức giận với chú." Viêm Cảnh Hi xoay người, người phục vụ phòng bếp bưng một tô lớn có mùi tôm đi tới, không chú ý Viêm Cảnh Hi đột nhiên xoay người, mắt thấy sắp đụng vào.
Bên hông Viêm Cảnh Hi bị một lực khóa lại, lui về sau, ngã vào trong ngực Lục Mộc Kình.
Cô chưa tỉnh hồn, đã nghe đỉnh đầu vang lên thanh âm Lục Mộc Kình mang theo vài phần quan tâm và hỏi thăm.
"Trước kia cô làm việc cũng lỗ mãng như thế sao?"
Không, cô làm việc không lỗ mãng, cô tính toán tỉ mỉ, ẩn nhẫn bình tĩnh, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải anh.
Trên người anh mát lạnh mang theo mùi rượu bay vào chóp mũi cô, giống như là mùi thuốc bắc, khiến tim cô không tự chủ đập nhanh hơn.
Viêm Cảnh Hi không thích cảm giác không khống chế được tim đập nhanh.
Cô bước về phía trước một bước, rời khỏi ôm ấp của Lục Mộc Kình, vì nhịp tim mình đột nhiên tăng nhanh hơi ảo não, sắc mặt trầm xuống, xa cách nói: "Tôi trước kia làm việc lỗ mãng hay không lỗ mãng không liên quan tới anh, sau này làm việc thế nào cũng không liên quan gì đến anh, Lục tiên sinh, tôi biết anh không thích tôi, cố ý trêu đùa tôi, nhưng mà cũng xin một vừa hai phải, bị chọc tới chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, chọc tới người nóng nảy cũng sẽ cắn người."
"Cắn?" Lục Mộc Kình lặp lại chữ này.
Viêm Cảnh Hi thấy trên áo khoác ngoài trắng như tuyết dính vào một ít nước tôm hùm, thật là tự làm bậy, không thể sống!
Cô xoay người, đi tới dấu hiệu toilet.
Lục Mộc Kình nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, cô có lẽ không biết, cắn nói với đàn ông, có một tầng ý tứ khác, đặc biệt là tách hai bên của chữ này, biến thành một danh từ...
Lục Mộc Kình hơi giương khóe miệng lên, ánh mắt lay động, chậm rãi đi phía sau người cô.
Viêm Cảnh Hi từ toilet ra ngoài, lúc đi qua phòng bao, nghe được tên của mình bị thanh âm quen thuộc nói tới.
"Phong cách sinh hoạt cá nhân của Viêm Cảnh Hi không tốt, thường đi ra ngoài lêu lổng, theo em biết, chị đã từng mang thai của ba người đàn ông khác nhau." Viêm Nhị sát lại nói chuyện riêng.
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng.
Cô là cô gái trong sạch!
Thật ra ngay từ đầu Phùng Như Yên muốn giới thiệu Viêm Nhị cho Lục Hữu Nhiễm.
Lục Hữu Nhiễm không chỉ là cháu đích tôn Lục gia, còn là Phó tổng Lục thị, lớn lên khuôn mặt cũng xuất chúng nổi bật, là đối tượng tranh đoạt của đông đảo danh môn thục viện.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lục lão gia tử coi trọng ngày sinh tháng đẻ của cô, chỉ định cô làm cháu dâu.
"Hơn nữa, chị của em, anh đừng thấy chị ta dịu dàng thiện lương như vậy, chị ta đều là giả vờ, chị ta chính là một đóa Bạch Liên hoa không biết xấu hổ, nếu là anh rể cưới chị ta, nhất định anh sẽ ghê tởm chết."Viêm Nhị tiếp tục nói xấu cô.
Nếu như ghê tởm như vậy có lực sát thương lớn, cô không ngại hơn ghê tởm một chút.
Viêm Cảnh Hi tỉnh táo nhìn về phía cửa phòng bao, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Nếu cô ta nói cô là đóa Bạch Liên hoa, cô không có cách gì không thỏa mãn nguyện vọng của cô ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook