Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)
-
Chương 14: Cậu thích anh ta cũng bình thường
Edit: Thảo My
"Có tiền như thế tới dạy học? Đầu óc anh ta bị cửa kẹp rồi hả?" Viêm Cảnh Hi lười biếng cười lấy bài chuyên ngành ra.
"Trường học mời tới, anh chỉ lên giảng đường một lớp, nhưng mà quan hệ đến luận văn tốt nghiệp của chúng ta, giới thiệu công việc, cuối cùng một người duy nhất tốt nghiệp xuất sắc trong hệ đều là anh ta quyết định. Hình như trọng điểm là muốn mở rộng ở trong nước, thoạt nhìn là tới dạy học, nhưng thật ra là tới khảo sát." Chu Gia Mẫn sùng bái nói.
Ánh mắt Viêm Cảnh Hi tỉnh táo liếc nhìn Chu Gia Mẫn một cái.
Bất kể là ai, cũng không có quan hệ gì với cô, cô cũng không hứng thú với những thứ bát quái này, chỉ muốn bình thường tốt nghiệp, tiết kiệm đủ tiền.
Không khí trong lớp không bình thường.
"Trời ạ, người đàn ông kia rất đẹp trai, phong thái xuất sắc, tao nhã tôn qúy!"
"Quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, thật sự đẹp mắt."
Viêm Cảnh Hi theo ánh mắt các bạn học nhìn về phía cửa.
Lục Mộc Kình đạp ánh sáng rực rỡ trong veo đi tới, đôi môi lạnh nhạt hơi hơi nâng lên, đôi mắt xinh đẹp quét qua toàn trường, nhìn như trăng sáng gió mát, cao quý đẹp trai, thực ra xa cách, địa vị ở quá cao ngược lại tự nhiên mà thành khí thế, áp đảo trên mọi người.
Chỉ có thể nhìn từ xa.
Người đàn ông này không cùng một thế giới với bọn họ.
Đây là nhận xét của Viêm Cảnh Hi khi trong nháy mắt nhìn thấy anh lần thứ hai, đồng thời, chân mày cũng hơi nhíu lên.
Anh cư nhiên chính là Lục Mộc Kình, mới vừa rồi lúc Chu Gia Mẫn nhắc tới xí nghiệp gia tộc quyền thế, cô thế nào cũng không nghĩ tới chính là anh chứ?
Người đàn ông này về sau sẽ trở thành lão sư của cô, còn ảnh hưởng đến bài vở và bài tập của cô, cùng danh hiệu sinh viên ưu tú mà cô quan tâm.
Viêm Cảnh Hi có một loại cảm giác vô lực như múa cùng sói dữ, giống như bất cứ lúc nào xương sẽ bị cắn nuốt cũng không còn dư lại.
Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô, mà là ở trên bục giảng mang theo nụ cười nhạt, nhìn như ôn hòa tao nhã, rồi lại giống như mây gió điềm nhiên, chân thành mà nói, tự tin, tao nhã tôn quý, giảng kiến thức chuyên ngành cũng làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Viêm Cảnh Hi vẫn cảm thấy hứng thú với kiến thức chuyên ngành, không tự chủ được nghe lọt được rất nhiều.
Chậm rãi, ánh mắt của anh rơi vào trên người Viêm Cảnh Hi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh đột nhiên dừng nội dung bài giảng lại, sâu xa nhìn về phía cô, có một chút ý vị sâu xa xẹt qua.
Viêm Cảnh Hi không biết tại sao anh đột nhiên không nói, giống như cũng cảm giác được bạn học chung quanh đều mang ánh mắt kỳ lạ, theo bản năng, bị nhìn có chút mất tự nhiên thời điểm đang muốn dời ánh mắt đi, nghe anh trịnh trọng, xa cách hỏi: "Vị bạn học này, em có vấn đề gì muốn hỏi tôi chăng?"
"Ừ?" Viêm Cảnh Hi không hiểu tại sao anh hỏi như thế.
"Lão sư dáng dấp thầy quá đẹp trai, Viêm Cảnh Hi cũng nhìn đến ngây ngốc." Trương Hoa chế nhạo giễu cợt nói.
Trong lớp cười phá lên.
"Chuyên tâm một chút." Thanh âm của anh phát ra càng trầm thấp, không có ý trách cứ, ngược lại cảm giác giống như cưng chiều lúc có lúc không, khiến trong lòng Viêm Cảnh Hi không khỏi căng thẳng.
Lục Mộc Kình xoay người, lúc ánh mắt rơi vào trên máy chiếu, khóe miệng giơ lên nâng lên, tâm tình vui vẻ tiếp tục đi xuống giảng giải.
Cô thật sự không không chuyên tâm!
Cô chính là quá chuyên tâm!
Ai!
Bạn tốt Chu Gia Mẫn ném nụ cười hiểu rõ qua, trên giấy nhanh chóng viết một ít chữ, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cầm giấy lên liếc mắt nhìn, Chu Gia Mẫn viết: "Anh ta thật sự rất tuấn tú, nhìn si mê không chỉ có cậu, cậu nhìn những nữ sinh khác, bình thời cũng nằm ngủ, hiện tại, mi mắt cũng không nháy mắt một cái."
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ, cô thật sự chỉ chăm chú nghe giảng thôi.
"Tớ không có hứng thú với anh ta." Sau khi Viêm Cảnh Hi hồi phục, đưa tờ giấy cho Chu Gia Mẫn.
Âm thanh điện thoại di động chấn động vang lên.
"Có tiền như thế tới dạy học? Đầu óc anh ta bị cửa kẹp rồi hả?" Viêm Cảnh Hi lười biếng cười lấy bài chuyên ngành ra.
"Trường học mời tới, anh chỉ lên giảng đường một lớp, nhưng mà quan hệ đến luận văn tốt nghiệp của chúng ta, giới thiệu công việc, cuối cùng một người duy nhất tốt nghiệp xuất sắc trong hệ đều là anh ta quyết định. Hình như trọng điểm là muốn mở rộng ở trong nước, thoạt nhìn là tới dạy học, nhưng thật ra là tới khảo sát." Chu Gia Mẫn sùng bái nói.
Ánh mắt Viêm Cảnh Hi tỉnh táo liếc nhìn Chu Gia Mẫn một cái.
Bất kể là ai, cũng không có quan hệ gì với cô, cô cũng không hứng thú với những thứ bát quái này, chỉ muốn bình thường tốt nghiệp, tiết kiệm đủ tiền.
Không khí trong lớp không bình thường.
"Trời ạ, người đàn ông kia rất đẹp trai, phong thái xuất sắc, tao nhã tôn qúy!"
"Quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, thật sự đẹp mắt."
Viêm Cảnh Hi theo ánh mắt các bạn học nhìn về phía cửa.
Lục Mộc Kình đạp ánh sáng rực rỡ trong veo đi tới, đôi môi lạnh nhạt hơi hơi nâng lên, đôi mắt xinh đẹp quét qua toàn trường, nhìn như trăng sáng gió mát, cao quý đẹp trai, thực ra xa cách, địa vị ở quá cao ngược lại tự nhiên mà thành khí thế, áp đảo trên mọi người.
Chỉ có thể nhìn từ xa.
Người đàn ông này không cùng một thế giới với bọn họ.
Đây là nhận xét của Viêm Cảnh Hi khi trong nháy mắt nhìn thấy anh lần thứ hai, đồng thời, chân mày cũng hơi nhíu lên.
Anh cư nhiên chính là Lục Mộc Kình, mới vừa rồi lúc Chu Gia Mẫn nhắc tới xí nghiệp gia tộc quyền thế, cô thế nào cũng không nghĩ tới chính là anh chứ?
Người đàn ông này về sau sẽ trở thành lão sư của cô, còn ảnh hưởng đến bài vở và bài tập của cô, cùng danh hiệu sinh viên ưu tú mà cô quan tâm.
Viêm Cảnh Hi có một loại cảm giác vô lực như múa cùng sói dữ, giống như bất cứ lúc nào xương sẽ bị cắn nuốt cũng không còn dư lại.
Từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô, mà là ở trên bục giảng mang theo nụ cười nhạt, nhìn như ôn hòa tao nhã, rồi lại giống như mây gió điềm nhiên, chân thành mà nói, tự tin, tao nhã tôn quý, giảng kiến thức chuyên ngành cũng làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Viêm Cảnh Hi vẫn cảm thấy hứng thú với kiến thức chuyên ngành, không tự chủ được nghe lọt được rất nhiều.
Chậm rãi, ánh mắt của anh rơi vào trên người Viêm Cảnh Hi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh đột nhiên dừng nội dung bài giảng lại, sâu xa nhìn về phía cô, có một chút ý vị sâu xa xẹt qua.
Viêm Cảnh Hi không biết tại sao anh đột nhiên không nói, giống như cũng cảm giác được bạn học chung quanh đều mang ánh mắt kỳ lạ, theo bản năng, bị nhìn có chút mất tự nhiên thời điểm đang muốn dời ánh mắt đi, nghe anh trịnh trọng, xa cách hỏi: "Vị bạn học này, em có vấn đề gì muốn hỏi tôi chăng?"
"Ừ?" Viêm Cảnh Hi không hiểu tại sao anh hỏi như thế.
"Lão sư dáng dấp thầy quá đẹp trai, Viêm Cảnh Hi cũng nhìn đến ngây ngốc." Trương Hoa chế nhạo giễu cợt nói.
Trong lớp cười phá lên.
"Chuyên tâm một chút." Thanh âm của anh phát ra càng trầm thấp, không có ý trách cứ, ngược lại cảm giác giống như cưng chiều lúc có lúc không, khiến trong lòng Viêm Cảnh Hi không khỏi căng thẳng.
Lục Mộc Kình xoay người, lúc ánh mắt rơi vào trên máy chiếu, khóe miệng giơ lên nâng lên, tâm tình vui vẻ tiếp tục đi xuống giảng giải.
Cô thật sự không không chuyên tâm!
Cô chính là quá chuyên tâm!
Ai!
Bạn tốt Chu Gia Mẫn ném nụ cười hiểu rõ qua, trên giấy nhanh chóng viết một ít chữ, đưa cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cầm giấy lên liếc mắt nhìn, Chu Gia Mẫn viết: "Anh ta thật sự rất tuấn tú, nhìn si mê không chỉ có cậu, cậu nhìn những nữ sinh khác, bình thời cũng nằm ngủ, hiện tại, mi mắt cũng không nháy mắt một cái."
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ, cô thật sự chỉ chăm chú nghe giảng thôi.
"Tớ không có hứng thú với anh ta." Sau khi Viêm Cảnh Hi hồi phục, đưa tờ giấy cho Chu Gia Mẫn.
Âm thanh điện thoại di động chấn động vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook