Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)
-
Chương 1: Cho tôi xem một chút
“Con phải đính hôn cho mẹ, bằng không, đừng nghĩ tốt nghiệp.”
Những lời này vang lên bên tai, Viêm Cảnh Hi mắt nhập nhèm nhìn rượu đỏ trong ly, hình ảnh hiện lên trong con ngươi màu hổ phách xinh đẹp trong quán rượu lúc sáng lúc tối mờ ảo.
“Viêm Cảnh Hi, đến phiên cậu. Như thế nào cậu lại muốn đính hôn, đến lúc đó thành hoa đã có chủ, hiện tại có dám cá cược thật lớn hay không.” Trương Hoa Đạt nói.
Đính hôn a? Viêm Cảnh Hi thu hồi tầm mắt, cười nhạt một tiếng, cũng không phản bác, cánh tay để ở trước ngực, tay phải nhẹ nhàng lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, trong mắt dần hiện ra một tia giảo hoạt.
“Cá cược thế nào?”
“Đợi lát nữa, người đàn ông đầu tiên tiến vào cửa, mặc kệ người đó là già hay trẻ, là xấu hay đẹp, cậu phải đi lấy được dây lưng của người ta.”
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, “Nếu như người đó không có dây lưng?”
“Vậy lấy được cúc áo hay cúc quần của hắn, tóm lại có một cúc áo đi.” Trương Hoa Đạt hô.
Viêm Cảnh Hi mỉm cười, tay trái đem khay đẩy tới giữa bàn, ngón tay thon dài chỉ vào khay, tròng mắt liếc nhìn cái khay, “Quy củ cũ, một người một trăm, thua mình đền gấp đôi.”
“Cảnh Hi, tại sao cậu chỉ có để tiền vào trong mắt, chẳng phải nhà cậu rất có tiền sao?” Trương Hoa Đạt nói.
Viêm gia là rất có tiền, nhưng không phải là của cô.
Bọn họ cũng sẽ không cho cô!
Nếu không phải là năm ấy lúc tám tuổi, người đoán mệnh nói cô có số mệnh mẫu nghi thiên hạ, đặt ở cổ đại ai cưới cô người đó chính là hoàng đế, vượng phu.
Cô cũng sẽ không bị Viêm gia nhận nuôi.
Vượng hay không vượng cô không biết, sinh ra chưa đến mười ngày liền bị đưa vào cô nhi viện, cha mẹ cô là vì muốn giảm đi rất nhiều tiền sao.
Bất quá, bây giờ cô sắp tốt nghiệp, lại muốn để cô gả vào Lục gia danh tiếng hiển hách để đổi lấy vốn đầu tư hợp tác.
Viêm Cảnh Hi trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, mắt nhập nhèm nhướng mày, “Vậy cậu có đánh cuộc hay không? Nếu không thì quên đi!”
“Cược, đương nhiên cược.” Trương Hoa Đạt cười đùa, đem một trăm tệ đặt ở trong mâm.
Người ra vào quán bar, ai cũng là không thiếu tiền, cô cũng sẽ không vì bọn họ mà đau lòng vì mất một trăm tệ này.
Cô là người nghèo, bọn họ một trăm tệ không là cái gì, nhưng cô lại có thể lấy một trăm tệ này để cô nhi viện có một bữa ăn ngon. Cũng có thể chậm rãi tiết kiệm đủ tiền để ly khai Viêm gia.
Thoát khỏi quân cờ vận mệnh.
Viêm Cảnh Hi đứng lên, hướng phía cửa đi đến.
Cô rất đẹp.
Vẻ đẹp của cô không chỉ là ở ngũ quan xinh xắn, mà còn khí chất độc nhất vô nhị của cô, nhìn như biếng nhác, lại có một loại cảm giác làm cho người ta bị quyến rũ, dụ hoặc không chịu nổi, nhìn như ngọt, nhưng lại mang theo một loại xa cách.
Viêm Cảnh Hi đi tới cửa, hít sâu một hơi.
Cửa đi tới một người đàn ông mặc áo gió màu đen cao quý, cúi đầu, đang cùng người đàn ông theo bên cạnh đưa ra mệnh lệnh gì đó.
“Tiên sinh.” Viêm Cảnh Hi ngọt ngào lên tiếng.
Người đàn ông ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt tuấn mỹ dị thường, con ngươi nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, xẹt qua một chút kinh ngạc, lại ngay lập tức trở nên giữ kín như bưng sâu thẳm.
“Có thể hay không cho tôi xem thắt lưng của anh một chút?” ánh mắt Viêm Cảnh Hi liếc nhìn về phía eo người đàn ông, nhìn như vô hại mỉm cười.
Người đàn ông kinh ngạc một chút, hơi nhíu mày, con ngươi càng trở lên thâm thúy, trần tĩnh từ trên cao nhìn xuống Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi không ngờ là loại phản ứng lạnh lùng, ánh mắt đen kịt cấm dục hẳn anh là một con người lý trí.
“Cảnh Hi có phải như vậy là muốn đền tiền?” Trương Hoa Đạt giọng nói vang lên.
Anh nhìn xa trông rộng ánh mắt liếc liếc mắt một cái về phía bạn học của Viêm Cảnh Hi, ngay lập tức ánh mắt lại rơi vào trên người cô gái trước mắt này.
Viêm Cảnh Hi bị giục có chút quẫn bách, tay vô ý thức xoa loạn tóc trên trán, lại lần nữa hỏi một tiếng, “Có cho hay không?”
“Muốn lấy dây lưng của tôi, cô đã biết cái giá phải trả như thế nào chưa?”
Những lời này vang lên bên tai, Viêm Cảnh Hi mắt nhập nhèm nhìn rượu đỏ trong ly, hình ảnh hiện lên trong con ngươi màu hổ phách xinh đẹp trong quán rượu lúc sáng lúc tối mờ ảo.
“Viêm Cảnh Hi, đến phiên cậu. Như thế nào cậu lại muốn đính hôn, đến lúc đó thành hoa đã có chủ, hiện tại có dám cá cược thật lớn hay không.” Trương Hoa Đạt nói.
Đính hôn a? Viêm Cảnh Hi thu hồi tầm mắt, cười nhạt một tiếng, cũng không phản bác, cánh tay để ở trước ngực, tay phải nhẹ nhàng lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, trong mắt dần hiện ra một tia giảo hoạt.
“Cá cược thế nào?”
“Đợi lát nữa, người đàn ông đầu tiên tiến vào cửa, mặc kệ người đó là già hay trẻ, là xấu hay đẹp, cậu phải đi lấy được dây lưng của người ta.”
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, “Nếu như người đó không có dây lưng?”
“Vậy lấy được cúc áo hay cúc quần của hắn, tóm lại có một cúc áo đi.” Trương Hoa Đạt hô.
Viêm Cảnh Hi mỉm cười, tay trái đem khay đẩy tới giữa bàn, ngón tay thon dài chỉ vào khay, tròng mắt liếc nhìn cái khay, “Quy củ cũ, một người một trăm, thua mình đền gấp đôi.”
“Cảnh Hi, tại sao cậu chỉ có để tiền vào trong mắt, chẳng phải nhà cậu rất có tiền sao?” Trương Hoa Đạt nói.
Viêm gia là rất có tiền, nhưng không phải là của cô.
Bọn họ cũng sẽ không cho cô!
Nếu không phải là năm ấy lúc tám tuổi, người đoán mệnh nói cô có số mệnh mẫu nghi thiên hạ, đặt ở cổ đại ai cưới cô người đó chính là hoàng đế, vượng phu.
Cô cũng sẽ không bị Viêm gia nhận nuôi.
Vượng hay không vượng cô không biết, sinh ra chưa đến mười ngày liền bị đưa vào cô nhi viện, cha mẹ cô là vì muốn giảm đi rất nhiều tiền sao.
Bất quá, bây giờ cô sắp tốt nghiệp, lại muốn để cô gả vào Lục gia danh tiếng hiển hách để đổi lấy vốn đầu tư hợp tác.
Viêm Cảnh Hi trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, mắt nhập nhèm nhướng mày, “Vậy cậu có đánh cuộc hay không? Nếu không thì quên đi!”
“Cược, đương nhiên cược.” Trương Hoa Đạt cười đùa, đem một trăm tệ đặt ở trong mâm.
Người ra vào quán bar, ai cũng là không thiếu tiền, cô cũng sẽ không vì bọn họ mà đau lòng vì mất một trăm tệ này.
Cô là người nghèo, bọn họ một trăm tệ không là cái gì, nhưng cô lại có thể lấy một trăm tệ này để cô nhi viện có một bữa ăn ngon. Cũng có thể chậm rãi tiết kiệm đủ tiền để ly khai Viêm gia.
Thoát khỏi quân cờ vận mệnh.
Viêm Cảnh Hi đứng lên, hướng phía cửa đi đến.
Cô rất đẹp.
Vẻ đẹp của cô không chỉ là ở ngũ quan xinh xắn, mà còn khí chất độc nhất vô nhị của cô, nhìn như biếng nhác, lại có một loại cảm giác làm cho người ta bị quyến rũ, dụ hoặc không chịu nổi, nhìn như ngọt, nhưng lại mang theo một loại xa cách.
Viêm Cảnh Hi đi tới cửa, hít sâu một hơi.
Cửa đi tới một người đàn ông mặc áo gió màu đen cao quý, cúi đầu, đang cùng người đàn ông theo bên cạnh đưa ra mệnh lệnh gì đó.
“Tiên sinh.” Viêm Cảnh Hi ngọt ngào lên tiếng.
Người đàn ông ngoái đầu nhìn lại, một đôi mắt tuấn mỹ dị thường, con ngươi nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, xẹt qua một chút kinh ngạc, lại ngay lập tức trở nên giữ kín như bưng sâu thẳm.
“Có thể hay không cho tôi xem thắt lưng của anh một chút?” ánh mắt Viêm Cảnh Hi liếc nhìn về phía eo người đàn ông, nhìn như vô hại mỉm cười.
Người đàn ông kinh ngạc một chút, hơi nhíu mày, con ngươi càng trở lên thâm thúy, trần tĩnh từ trên cao nhìn xuống Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi không ngờ là loại phản ứng lạnh lùng, ánh mắt đen kịt cấm dục hẳn anh là một con người lý trí.
“Cảnh Hi có phải như vậy là muốn đền tiền?” Trương Hoa Đạt giọng nói vang lên.
Anh nhìn xa trông rộng ánh mắt liếc liếc mắt một cái về phía bạn học của Viêm Cảnh Hi, ngay lập tức ánh mắt lại rơi vào trên người cô gái trước mắt này.
Viêm Cảnh Hi bị giục có chút quẫn bách, tay vô ý thức xoa loạn tóc trên trán, lại lần nữa hỏi một tiếng, “Có cho hay không?”
“Muốn lấy dây lưng của tôi, cô đã biết cái giá phải trả như thế nào chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook