Chi Nhất Vô Nhị
-
Chương 16: Giao phó
Ta bảo Văn Dư thu xếp hành lý, sau đó để lại một bức thư thông báo rồi chuẩn bị rời khỏi Mạch Thượng Các. Ta đột nhiên thấy hơi hoài niệm trấn nhỏ từng sống khi còn bé, cũng có chút tưởng nhớ mẫu thân.
Ta bước vào phòng, nhìn bài vị trường sinh của bà rồi tiến đến chạm vào nó, sau đó tựa đầu vào bài vị, chậm rãi cười nói một câu: Mẫu thân, giờ con về nhà thăm người đây.
Ta không biết ân oán đời trước của bọn họ là như thế nào, thế nhưng mẫu thân chưa từng nói nửa lời không phải với phụ thân, thuở sinh thời cũng thường bảo ta hãy sống cho tốt, đừng oán trách ai. Nhưng ta không làm được. Ta nghĩ, điều duy nhất ta có thể làm là không can thiệp vào ân oán của bọn họ, áng chừng những thứ đó cũng đã theo bà vùi sâu dưới lòng đất kể từ ngày hạ táng.
Còn phụ thân như thế nào, ta cũng chẳng thèm để ý. Nhưng nay ta lại nghĩ, chắc hẳn hắn cũng không hề quan tâm đến mẫu thân. Chuyện của bọn họ bắt đầu như thế nào, kết thúc như thế nào, sợ là chỉ có chính họ biết.
Ta ngây người nhìn bài vị của mẫu thân, đột nhiên nhớ tới tên gọi khi trước của mình, Văn Dịch...
Văn Dịch, Văn Dịch, bà vẫn thường gọi ta là Tiểu Dịch. Ta nhớ đã từng hỏi bà vì sao lại đặt cái tên này. Hoàng hôn trên sông, ánh chiều tà nhàn nhạt, bà ôm ta, nhìn ta bằng đôi mắt dịu dàng như nước. Bà nói: Vì ta chỉ hi vọng bé ngoan của ta cả đời này đều dễ dàng thuận lợi. Nghĩ đến đây, ta đột nhiên bật cười thành tiếng, vì Văn Dịch cuối cùng vẫn biến thành Văn Chi Nhất, không có cả đời dễ dàng, vẫn chỉ là một kẻ trầy trật trong muôn vàn chúng sinh.
* Dịch (易): đơn giản, dễ dàng, ôn hòa.
Văn Dư đứng ở cửa chờ ta, nhìn ta đi ra nhưng không hỏi gì, chỉ ngồi xuống chỉnh lại vạt áo cho ta. Ta kéo hắn dậy, hỏi đã chuẩn bị xong chưa. Hắn gật đầu, ta khẽ cười búng vào trán hắn. Gần đây Văn Dư trở nên ít nói hơn, thế nhưng chăm sóc ta lại càng tỉ mỉ cẩn thận, khiến ta cảm thấy mình không phải nữ tử yếu đuối thì cũng là một đứa trẻ chỉ biết gào khóc đòi ăn.
Ta lên xe ngựa rồi nằm xuống đọc sách. Xe ngựa rung lắc gây buồn ngủ, đang định gọi Văn Dư tiến vào nghỉ cùng thì đột nhiên có cảm giác xe đi nhanh hơn. Ta thấy hơi kì quái, đưa tay vén mành che thì thấy Trương Trường Hữu đang cưỡi ngựa đuổi theo sau.
Ta ném quyển sách trong tay lên tấm đệm mềm, ho khan vài tiếng. Xe dần đi chậm lại, không lâu sau Văn Dư vén mành tiến vào. Ta dựa vào tấm đệm nhìn hắn. Hắn quỳ xuống, nói: "Mong chủ tử trách phạt."
Ta nhìn hắn không nói gì. Ta biết tâm tư của hắn, hắn biết rõ ta sẽ phát hiện nhưng vẫn làm, đơn giản là vì cơn giận nhất thời, sợ ta đau lòng vì Trương Trường Hữu nên không muốn cho Trương Trường Hữu gặp ta. Ta thở dài, gần đây hắn đối xử với ta quá mức cẩn thận. Trong đầu còn đang nghĩ xem nên phạt thế nào để hắn thả lỏng hơn thì Trương Trường Hữu đã đuổi kịp. Hắn có phần thở hổn hển, gọi khẽ: "Chi Nhất, có phải huynh không?"
Ta không đi ra ngoài, nhìn Văn Dư, sau đó ngồi trong xe trả lời: "Là ta."
Hắn thở phào một hơi, lại ấp úng như thể bị quắn lưỡi.
Ta xuống xe, cau mày nhìn hắn từ trên ngựa xuống. Ta không rõ chuyến đi này của hắn có mục đích gì, có vẻ không phải vì Mạch Thượng Các, ta cũng không nghĩ mình có mặt mũi lớn như vậy. Nếu nói là vì ta, lý do buồn cười hắn nghĩ ra nhằm trốn tránh ta lúc ở khách điếm, ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Ta nhìn hắn dắt ngựa tiến về phía mình, hất cằm bảo hắn đến bên cạnh nói chuyện. Hắn có hơi hốt hoảng, hỏi ta là phải đi sao. Ta nói: "Chẳng phải ngươi đọc được thư nên mới chạy đến đây à, có cần thiết phải hỏi lại không?"
Hắn ngẩn người, cười có hơi gượng ép. Ta thấy buồn cười, nhướng mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Mấy ngày trước còn tránh mặt ta, giờ lại đuổi theo. Ta cũng không biết Trương thiếu hiệp thích chơi đùa như vậy."
Ta dứt lời, hắn dường như không biết làm thế nào cho phải, nhìn thẳng vào ta nói: "Chi Nhất, có thể tới nơi khác nói chuyện không?"
Ta cau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hắn lại lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chuyện muốn nói với huynh."
Ta nhìn hắn, khẽ gật đầu. Hắn giao ngựa cho người đánh xe, sau đó đi theo ta tới rừng cây bên đường. Trên đường đi không nói một lời, chờ đến lúc đi sâu vào rừng, ta dừng chân, hắn mới như bừng tỉnh, suýt thì va vào người ta. Ta đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói có chút che giấu của hắn: "Văn Dư ở đâu vậy, sao ta không nhìn thấy hắn?"
Ta hiểu rõ, phối hợp nói: "Không phải các ngươi không ưa nhau sao?"
Hắn tựa như hơi chút lúng túng, lại có chút tự giễu: "Ta chỉ là nghĩ hắn sao có thể chịu rời khỏi huynh nửa bước."
Ta khẽ cong khóe miệng: "Vừa làm sai chuyện, vẫn đang quỳ trong xe."
Hắn có vẻ ủ rũ, thấp giọng đáp lại: "Vậy à."
"Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Từ lúc kết thúc tỷ thí đã rất kỳ quái, hiện tại chạy đến đây lại chẳng thấy hé răng."
"Ta có rất nhiều lời muốn nói với huynh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Ta..." Hắn liếc mắt nhìn ta, ngập ngừng, sau đó đưa tay chạm vào mặt ta. Ta cau mày nhìn hắn. Hắn hỏi: "Chi Nhất, có đau không?"
Ta nghiêng mặt, dùng quạt xếp đẩy tay hắn ra, nhìn hắn một lượt, không trả lời. Hắn như biết bản thân thất thố, muốn cười giảm bớt xấu hổ nhưng cơ mặt lại không nghe lời. Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn đất, hồi phục rồi mới ngẩng đầu nói: "Ta quên mất, bình thường huynh không thích thân cận với người khác."
"Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
Hắn hơi sửng sốt, cười khổ: "Chi Nhất, ta hối hận. Khi trước có lẽ ta chọn sai rồi. Chi Nhất, xin lỗi, Chi Nhất..."
"Ngươi đang nói cái gì?"
Hắn nhìn ta, nhắm mắt. Trong lòng ta nhảy dựng, không dám nghĩ nhiều. Vừa khéo, lá rụng trong rừng bay tán loạn ngăn cách ta và hắn, suýt nữa thì không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Hắn chậm rãi đến gần ta. Ta theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, đưa mắt nhìn hắn. Hắn cười: "Chi Nhất, nếu năm đó ta chưa từng rời đi, quan hệ của chúng ta sẽ không giống như hiện tại."
Ta híp mắt quan sát hắn, trả lời: "Ngươi không nên nghĩ mấy chuyện như vậy. Thế gian này lấy đâu ra nếu năm đó."
"Không phải nếu, là giả sử thì sao? Chi Nhất, huynh nói cho ta, có thể khác nhau hay không?" Hắn có hơi sốt ruột tiến tới gần ta.
Ta tránh bàn tay của hắn, trả lời: "Sẽ khác."
"Khác như thế nào?"
"Đêm đến, ngươi tỉnh lại sẽ hối hận vì sao năm đó không rời đi. Có lẽ còn sẽ trách ta kéo chân không cho ngươi đi, sau đó sẽ lại diễn ra cảnh tượng như ngày hôm nay. Ngươi sẽ hỏi ta, nếu như lúc trước rời đi chuyện có khác hay không."
Hắn dường như không thể tin, lùi lại nửa bước, sau đó lắc đầu cười nhìn ta: "Chi Nhất, Văn Dư nói rất đúng. Huynh là người thông minh, là ta không hiểu rõ huynh."
"Trường Hữu, cuộc đời không có cơ hội làm lại, lựa chọn cũng không có đúng hay sai. Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi chỉ là gặp phải ma chướng."
"Ma chướng..." Hắn cười, lặp lại mấy chữ này, sau đó nhìn ta như muốn nói tiếp...
Ta lạnh lùng cắt ngang: "Trường Hữu, ngươi phải biết, có một số lời có thể nói, có một số lời chết cũng không thể nói."
Hắn bật cười: "Huynh biết ta muốn nói gì à?"
"Ta không biết, cũng không muốn biết. Ngươi tự chỉnh đốn chính mình, ta đi trước."
Ta xoay người rời đi. Tiếng gió và lá rụng làm ta chỉ nghe được vài âm thanh đứt quãng: "Chi Nhất... Ta..."
Ta không muốn nghĩ xem hắn rốt cuộc muốn nói gì, là gì ta cũng chẳng để ý. Lúc quay lại xe ngựa, ta sai người đánh xe buộc ngựa của Trương Trường Hữu vào cây đại thụ bên đường rồi lập tức rời đi. Ta ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn Văn Dư đang quỳ gối trước mặt, nói: "Xem đủ chưa?"
Hắn cúi đầu không dám nhìn ta. Ta hừ lạnh một tiếng, đang định bảo hắn cút ra ngoài thì nghe hắn nói: "Chủ tử, hôm đó người hỏi tôi lấy thân phận gì để nói với người những lời kia, tôi nghĩ ra rồi."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Nếu lời khi nãy của Trương công tử là thật, hắn năm đó thật sự không rời đi, với tính cách của chủ tử, dù tôi tìm được người cũng chỉ có thể làm ảnh vệ. Tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ cung cúc tận tụy vì người, đến chết mới thôi, sẽ không vượt quy củ nửa bước khiến người khó xử. Nhưng người nói thế gian này không có nếu, thế nên hiện tại thân phận của tôi là người bên cạnh người. Người cần ảnh vệ nghe lời, trung thành tận tâm, thế nhưng ngươi cũng phải tự bảo vệ chính mình. Nếu người xảy ra chuyện, mệnh lệnh của người tuyệt đối không phải tiêu chuẩn chấp hành đầu tiên của tôi."
"Vậy tiêu chuẩn chấp hành đầu tiên của ngươi là gì?"
"Bình an của người."
Hết chương 16.
Lời tác giả: Không có Văn Dư, Chi Nhất sẽ chọn Trường Hữu. Nhưng Trương Trường Hữu quả thật không phù hợp với Chi Nhất.
Ta bước vào phòng, nhìn bài vị trường sinh của bà rồi tiến đến chạm vào nó, sau đó tựa đầu vào bài vị, chậm rãi cười nói một câu: Mẫu thân, giờ con về nhà thăm người đây.
Ta không biết ân oán đời trước của bọn họ là như thế nào, thế nhưng mẫu thân chưa từng nói nửa lời không phải với phụ thân, thuở sinh thời cũng thường bảo ta hãy sống cho tốt, đừng oán trách ai. Nhưng ta không làm được. Ta nghĩ, điều duy nhất ta có thể làm là không can thiệp vào ân oán của bọn họ, áng chừng những thứ đó cũng đã theo bà vùi sâu dưới lòng đất kể từ ngày hạ táng.
Còn phụ thân như thế nào, ta cũng chẳng thèm để ý. Nhưng nay ta lại nghĩ, chắc hẳn hắn cũng không hề quan tâm đến mẫu thân. Chuyện của bọn họ bắt đầu như thế nào, kết thúc như thế nào, sợ là chỉ có chính họ biết.
Ta ngây người nhìn bài vị của mẫu thân, đột nhiên nhớ tới tên gọi khi trước của mình, Văn Dịch...
Văn Dịch, Văn Dịch, bà vẫn thường gọi ta là Tiểu Dịch. Ta nhớ đã từng hỏi bà vì sao lại đặt cái tên này. Hoàng hôn trên sông, ánh chiều tà nhàn nhạt, bà ôm ta, nhìn ta bằng đôi mắt dịu dàng như nước. Bà nói: Vì ta chỉ hi vọng bé ngoan của ta cả đời này đều dễ dàng thuận lợi. Nghĩ đến đây, ta đột nhiên bật cười thành tiếng, vì Văn Dịch cuối cùng vẫn biến thành Văn Chi Nhất, không có cả đời dễ dàng, vẫn chỉ là một kẻ trầy trật trong muôn vàn chúng sinh.
* Dịch (易): đơn giản, dễ dàng, ôn hòa.
Văn Dư đứng ở cửa chờ ta, nhìn ta đi ra nhưng không hỏi gì, chỉ ngồi xuống chỉnh lại vạt áo cho ta. Ta kéo hắn dậy, hỏi đã chuẩn bị xong chưa. Hắn gật đầu, ta khẽ cười búng vào trán hắn. Gần đây Văn Dư trở nên ít nói hơn, thế nhưng chăm sóc ta lại càng tỉ mỉ cẩn thận, khiến ta cảm thấy mình không phải nữ tử yếu đuối thì cũng là một đứa trẻ chỉ biết gào khóc đòi ăn.
Ta lên xe ngựa rồi nằm xuống đọc sách. Xe ngựa rung lắc gây buồn ngủ, đang định gọi Văn Dư tiến vào nghỉ cùng thì đột nhiên có cảm giác xe đi nhanh hơn. Ta thấy hơi kì quái, đưa tay vén mành che thì thấy Trương Trường Hữu đang cưỡi ngựa đuổi theo sau.
Ta ném quyển sách trong tay lên tấm đệm mềm, ho khan vài tiếng. Xe dần đi chậm lại, không lâu sau Văn Dư vén mành tiến vào. Ta dựa vào tấm đệm nhìn hắn. Hắn quỳ xuống, nói: "Mong chủ tử trách phạt."
Ta nhìn hắn không nói gì. Ta biết tâm tư của hắn, hắn biết rõ ta sẽ phát hiện nhưng vẫn làm, đơn giản là vì cơn giận nhất thời, sợ ta đau lòng vì Trương Trường Hữu nên không muốn cho Trương Trường Hữu gặp ta. Ta thở dài, gần đây hắn đối xử với ta quá mức cẩn thận. Trong đầu còn đang nghĩ xem nên phạt thế nào để hắn thả lỏng hơn thì Trương Trường Hữu đã đuổi kịp. Hắn có phần thở hổn hển, gọi khẽ: "Chi Nhất, có phải huynh không?"
Ta không đi ra ngoài, nhìn Văn Dư, sau đó ngồi trong xe trả lời: "Là ta."
Hắn thở phào một hơi, lại ấp úng như thể bị quắn lưỡi.
Ta xuống xe, cau mày nhìn hắn từ trên ngựa xuống. Ta không rõ chuyến đi này của hắn có mục đích gì, có vẻ không phải vì Mạch Thượng Các, ta cũng không nghĩ mình có mặt mũi lớn như vậy. Nếu nói là vì ta, lý do buồn cười hắn nghĩ ra nhằm trốn tránh ta lúc ở khách điếm, ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Ta nhìn hắn dắt ngựa tiến về phía mình, hất cằm bảo hắn đến bên cạnh nói chuyện. Hắn có hơi hốt hoảng, hỏi ta là phải đi sao. Ta nói: "Chẳng phải ngươi đọc được thư nên mới chạy đến đây à, có cần thiết phải hỏi lại không?"
Hắn ngẩn người, cười có hơi gượng ép. Ta thấy buồn cười, nhướng mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Mấy ngày trước còn tránh mặt ta, giờ lại đuổi theo. Ta cũng không biết Trương thiếu hiệp thích chơi đùa như vậy."
Ta dứt lời, hắn dường như không biết làm thế nào cho phải, nhìn thẳng vào ta nói: "Chi Nhất, có thể tới nơi khác nói chuyện không?"
Ta cau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hắn lại lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chuyện muốn nói với huynh."
Ta nhìn hắn, khẽ gật đầu. Hắn giao ngựa cho người đánh xe, sau đó đi theo ta tới rừng cây bên đường. Trên đường đi không nói một lời, chờ đến lúc đi sâu vào rừng, ta dừng chân, hắn mới như bừng tỉnh, suýt thì va vào người ta. Ta đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói có chút che giấu của hắn: "Văn Dư ở đâu vậy, sao ta không nhìn thấy hắn?"
Ta hiểu rõ, phối hợp nói: "Không phải các ngươi không ưa nhau sao?"
Hắn tựa như hơi chút lúng túng, lại có chút tự giễu: "Ta chỉ là nghĩ hắn sao có thể chịu rời khỏi huynh nửa bước."
Ta khẽ cong khóe miệng: "Vừa làm sai chuyện, vẫn đang quỳ trong xe."
Hắn có vẻ ủ rũ, thấp giọng đáp lại: "Vậy à."
"Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Từ lúc kết thúc tỷ thí đã rất kỳ quái, hiện tại chạy đến đây lại chẳng thấy hé răng."
"Ta có rất nhiều lời muốn nói với huynh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Ta..." Hắn liếc mắt nhìn ta, ngập ngừng, sau đó đưa tay chạm vào mặt ta. Ta cau mày nhìn hắn. Hắn hỏi: "Chi Nhất, có đau không?"
Ta nghiêng mặt, dùng quạt xếp đẩy tay hắn ra, nhìn hắn một lượt, không trả lời. Hắn như biết bản thân thất thố, muốn cười giảm bớt xấu hổ nhưng cơ mặt lại không nghe lời. Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn đất, hồi phục rồi mới ngẩng đầu nói: "Ta quên mất, bình thường huynh không thích thân cận với người khác."
"Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
Hắn hơi sửng sốt, cười khổ: "Chi Nhất, ta hối hận. Khi trước có lẽ ta chọn sai rồi. Chi Nhất, xin lỗi, Chi Nhất..."
"Ngươi đang nói cái gì?"
Hắn nhìn ta, nhắm mắt. Trong lòng ta nhảy dựng, không dám nghĩ nhiều. Vừa khéo, lá rụng trong rừng bay tán loạn ngăn cách ta và hắn, suýt nữa thì không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Hắn chậm rãi đến gần ta. Ta theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, đưa mắt nhìn hắn. Hắn cười: "Chi Nhất, nếu năm đó ta chưa từng rời đi, quan hệ của chúng ta sẽ không giống như hiện tại."
Ta híp mắt quan sát hắn, trả lời: "Ngươi không nên nghĩ mấy chuyện như vậy. Thế gian này lấy đâu ra nếu năm đó."
"Không phải nếu, là giả sử thì sao? Chi Nhất, huynh nói cho ta, có thể khác nhau hay không?" Hắn có hơi sốt ruột tiến tới gần ta.
Ta tránh bàn tay của hắn, trả lời: "Sẽ khác."
"Khác như thế nào?"
"Đêm đến, ngươi tỉnh lại sẽ hối hận vì sao năm đó không rời đi. Có lẽ còn sẽ trách ta kéo chân không cho ngươi đi, sau đó sẽ lại diễn ra cảnh tượng như ngày hôm nay. Ngươi sẽ hỏi ta, nếu như lúc trước rời đi chuyện có khác hay không."
Hắn dường như không thể tin, lùi lại nửa bước, sau đó lắc đầu cười nhìn ta: "Chi Nhất, Văn Dư nói rất đúng. Huynh là người thông minh, là ta không hiểu rõ huynh."
"Trường Hữu, cuộc đời không có cơ hội làm lại, lựa chọn cũng không có đúng hay sai. Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi chỉ là gặp phải ma chướng."
"Ma chướng..." Hắn cười, lặp lại mấy chữ này, sau đó nhìn ta như muốn nói tiếp...
Ta lạnh lùng cắt ngang: "Trường Hữu, ngươi phải biết, có một số lời có thể nói, có một số lời chết cũng không thể nói."
Hắn bật cười: "Huynh biết ta muốn nói gì à?"
"Ta không biết, cũng không muốn biết. Ngươi tự chỉnh đốn chính mình, ta đi trước."
Ta xoay người rời đi. Tiếng gió và lá rụng làm ta chỉ nghe được vài âm thanh đứt quãng: "Chi Nhất... Ta..."
Ta không muốn nghĩ xem hắn rốt cuộc muốn nói gì, là gì ta cũng chẳng để ý. Lúc quay lại xe ngựa, ta sai người đánh xe buộc ngựa của Trương Trường Hữu vào cây đại thụ bên đường rồi lập tức rời đi. Ta ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn Văn Dư đang quỳ gối trước mặt, nói: "Xem đủ chưa?"
Hắn cúi đầu không dám nhìn ta. Ta hừ lạnh một tiếng, đang định bảo hắn cút ra ngoài thì nghe hắn nói: "Chủ tử, hôm đó người hỏi tôi lấy thân phận gì để nói với người những lời kia, tôi nghĩ ra rồi."
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Nếu lời khi nãy của Trương công tử là thật, hắn năm đó thật sự không rời đi, với tính cách của chủ tử, dù tôi tìm được người cũng chỉ có thể làm ảnh vệ. Tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ cung cúc tận tụy vì người, đến chết mới thôi, sẽ không vượt quy củ nửa bước khiến người khó xử. Nhưng người nói thế gian này không có nếu, thế nên hiện tại thân phận của tôi là người bên cạnh người. Người cần ảnh vệ nghe lời, trung thành tận tâm, thế nhưng ngươi cũng phải tự bảo vệ chính mình. Nếu người xảy ra chuyện, mệnh lệnh của người tuyệt đối không phải tiêu chuẩn chấp hành đầu tiên của tôi."
"Vậy tiêu chuẩn chấp hành đầu tiên của ngươi là gì?"
"Bình an của người."
Hết chương 16.
Lời tác giả: Không có Văn Dư, Chi Nhất sẽ chọn Trường Hữu. Nhưng Trương Trường Hữu quả thật không phù hợp với Chi Nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook