Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình
-
Chương 16: Trúc 1
Đã là hoàng hôn, bóng trúc loang lổ dưới ánh sáng màu quất nhu hòa của ánh chiều tà.
Cỏ dại trong viện phát triển, nhưng đường nhỏ vẫn sạch sẽ sáng ngời như mới. Cuối con đường là căn phòng độc lập đó, lấp đầy ký ức bụi bặm.
Hai người ngồi trong tiểu viện, một nam một nữ, bóng dáng bọn họ bị ánh nắng kéo dài.
Là Hạ Ý và Ngu Chiêu.
Sắc mặt Ngu Chiêu có chút tái nhợt. Hình như nàng ta đang đợi cái gì đó, giống như, có chút chuyện phải xảy ra rồi, có chút người nên xuất hiện ở đây rồi nhưng lại vắng mặt.
Điều này khiến nàng ta có chút nôn nóng bất an.
Nhưng nàng ta che giấu cực tốt.
Đặc biệt là đối mặt Hạ Ý.
Nhưng ánh mắt Hạ Ý vẫn liên tục dừng lại trước hàng thúy trúc kia.
"Không biết... vì sao đại thiếu gia lại dẫn nô tỳ tới đây." Trầm mặc một lát, Ngu Chiêu dẫn đầu mở miệng: "Nghe Thúy Nhi tỷ tỷ nói, nơi này hình như là cấm địa Hạ phủ, trước giờ đại thiếu gia chưa từng cho phép bất cứ người nào đi vào tiểu viện này."
Vẻ mặt nàng ta ngây thơ vô tội, giống như một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, đang dè dặt hỏi một chuyện làm mình tò mò.
"Đúng là không cho phép những người khác tiến vào." Hạ Ý nghiêng đầu, đột nhiên kề sát lỗ tai Ngu Chiêu, động tác giống như ái muội, phối hợp với lời nói cũng ái muội: "Nhưng ngươi là ngoại lệ."
Nếu như không phải là lời nói và ánh mắt của hắn đều lạnh như băng, Ngu Chiêu cơ hồ đã nghi ngờ rằng, vừa nãy là lời tình ý triền miên của tình lang đang thì thầm bên tai mình.
Đáng tiếc là không phải.
"Vào đi."
Giọng nói của hắn không cho phép cự tuyệt, mang vẻ cưỡng chế.
Ngu Chiêu đi theo hắn vào phòng. Nàng ta có thể cảm nhận được hơi thở cổ xưa đập vào mặt, hỗn hợp với hương vị bụi bặm.
Trong phòng chỉ có một giường lớn, một cái bàn, ngoài ra thì rỗng tuếch.
Không, không thể nói là rỗng tuếch được.
Ít nhất, nàng ta trông thấy một bức tranh trên bàn. Tranh vẽ rừng trúc, sâu trong rừng trúc là một nữ tử còn trẻ đang ngồi. Nữ tử đó cười tươi như hoa, trong tay cầm một cây sáo.
"Tới trong này, có khiến ngươi nhớ lại một chút chuyện cũ không?" Ngón tay Hạ Ý xuyên qua sợi tóc Ngu Chiêu, giống như tình nhân vuốt ve. Nhưng nàng ta chưa kịp phản ứng lại, ngón tay đó đã biến thành chộp lấy, vì thế mái tóc xinh đẹp của nàng ta bị giật mạnh ra sau, đau tới mức tê dại cả da đầu.
"Đại thiếu gia... Ngươi..."
Động tác của hắn quá mạnh, không chút thương hoa tiếc ngọc, khiến Ngu Chiêu không thể nhịn được mà phải rên lên đau đớn.
Nàng ta rõ ràng hơn bao giờ hết, Hạ Ý không phải Hạ Văn, hắn sẽ không dịu dàng với mình.
Mắt Hạ Ý lạnh lùng nhìn nàng ta, không để ý tới sự đau đớn của nàng ta, động tác trên tay còn càng mạnh hơn: "Sao hả? Lẽ nào vẫn chưa khiến ngươi nhớ lại... ký ức giữa chúng ta? Hả?"
Mắt Ngu Chiêu ngập nước, hắn lại không cho nàng ta cơ hội trả lời, thô bạo giật tóc nàng ta kéo tới trên giường: "Ngươi không phải nói là thích ta à? Sao thế, không nhớ rõ hả?"
Nàng ta hung hăng cắn môi: "Ngươi đã sớm nhận ra ta, đúng không?"
Con mắt hắn lạnh như lưỡi dao, khiến nàng ta không nhịn được run rây.
Nàng ta muốn quay đầu ra chỗ khác nhưng lại bị hắn bóp cằm, hô hấp nóng rực phả vào mặt nàng ta, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng không có chút độ ấm nào.
"Ngươi đã thích ta, sao chúng ta không làm chút chuyện gì nhỉ."
Động tác và lời nói ái muội, nhưng lại khiến không khí giữa hai người im lặng tới tĩnh mịch.
Nàng ta giương mắt nhìn nam nhân trước mắt. Hắn đã sớm không phải là thiếu niên gầy yếu trước kia, trong mười năm gió tanh mưa máu này, hắn đã thay đổi trở nên càng thêm lãnh khốc vô tình, cũng ngày càng tàn nhẫn ác độc.
Nàng ta chưa từng chính mắt nhìn thấy thủ đoạn giết người của hắn, nhưng đã từng nghe nói qua.
Kể cả chuyện trong một đêm tiêu diệt Mã gia, chưa từng lưu lại bất cứ người sống nào, bởi vì hắn phải nhổ cỏ tận gốc. Một khi có cá lọt lưới thì hắn sẽ truy sát tới tận chân trời góc biển.
Cũng tỷ như lần này, đã diệt hết những người trong Mã gia, nghe nói chỉ có một người trốn, cho nên đến bây giờ Hạ Ý còn đang tìm kẻ đó.
Kẻ đó là ai?
Đại não của Ngu Chiêu đột nhiên trống rỗng, tiếp theo lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Không, không thể nào, sao Hạ Ý có thể lưu lại người sống chứ, sao có thể cho người ta chạy trốn chứ?!
Tại sao lại thừa lại một người?!
Trừ phi người này... vốn là người của Hạ Ý!!!
"Thế nào, cuối cùng nghĩ thông rồi chứ."
Hạ Ý cười lạnh: "Cho nên có lẽ ngươi cũng đã hiểu, tại sao ngươi lập mưu toàn bộ mười năm, lại nhất định phải chịu kết cục này."
Ngu Chiêu cắn môi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên yếu ớt.
Thoáng nhìn qua khóe mắt, nàng ta trông thấy bức tranh trên bàn kia. Đột nhiên, trong đầu nàng ta hiện ra một bức tranh.
Cũng là hoàng hôn như thế này, cũng là ánh chiều tà ôn nhu như thế này. Trong rừng trúc được độ một tầng vàng kim, bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp là một nữ hài tám chín tuổi, nói với thiếu niên dáng người cao ngất: "Ngàn vạn đừng nói cho huynh ấy biết nhé. Nếu không sẽ không còn là bất ngờ nữa."
...
Trước rừng trúc được độ thành một tầng vàng kim bởi ánh chiều tà, một mảnh trúc xanh biếc an bình.
Còn có một canh giờ mới đến bữa cơm chiều.
Trước tiểu viện đứng một nam một nữ. Nam tử đeo mặt nạ bạc trên mặt, nữ tử nhìn xinh đẹp thướt tha.
"Tiểu viện này, đến cùng cất giấu bí mật gì?"
Hạ Liên lầm bầm hỏi, không biết đang hỏi nam tử bên cạnh hay là đang hỏi hàng thúy trúc cao ngất kia.
"Mười năm." Nam tử thở dài một tiếng: "Ta và đại ca nàng quen biết đã hơn mười năm rồi, nhưng người từng ở trong phòng này còn quen biết hắn sớm hơn."
"Hắn là..."
"Hắn từng là thị vệ của đại ca nàng, Diệp Trúc."
"Diệp Trúc?" Hạ Liên đọc tên này lên, nghĩ thầm, khó trách ở đây trồng nhiều trúc như thế, chắc vì chủ nhân của tên này rất yêu trúc.
"Không biết nàng có từng nghe nói, mười năm trước, đại ca nàng... đã từng bị bắt cóc."
Hạ Liên gật đầu: "Ta đã nghe tỷ tỷ nói rồi, nhưng khi đó phụ thân không thỏa hiệp, nghe nói là đại ca tự mình trốn được..."
Nói tới đây, Hạ Liên đột nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra, mười năm trước, Hạ Ý chỉ có mười ba tuổi, đến tột cùng là trốn ra bằng cách nào? Lúc trước, mình có thể trốn được từ nhà cũ Mã gia là bởi có người thần bí giúp, nhưng năm đó Hạ Ý còn nhỏ hơn hai tuổi so với nàng hắn đã trốn thế nào?!
Năm đó, thị vệ của hắn – cũng chính là Diệp Trúc, không trở về cùng hắn.
Cũng từ đó về sau, tiểu viện trồng đủ loại thúy trúc này đã trở thành cấm địa của Hạ gia.
"Chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với đại ca nàng, bởi vì Diệp Trúc... chết quá thảm."
Nói tới đây, nam tử nhắm mắt lại, đột nhiên lại nói sang một chuyện khác: "Nàng biết không, kỳ thật Ngu Chiêu... còn có một tỷ tỷ nữa."
Hạ Liên đột nhiên nhớ tới cái chết của Oanh Nhi lúc trước, khi đó Ngu Chiêu có chứng cứ ngoại phạm, cho nên nàng từng đoán rằng Hạ phủ còn có nội ứng của Ngu Chiêu hay không, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ...
"Tỷ tỷ của Ngu Chiêu lẽ nào ở Hạ phủ?"
"Không, tỷ tỷ nàng ấy... đã chết từ mười năm trước rồi. Chết cùng với Diệp Trúc."
Cỏ dại trong viện phát triển, nhưng đường nhỏ vẫn sạch sẽ sáng ngời như mới. Cuối con đường là căn phòng độc lập đó, lấp đầy ký ức bụi bặm.
Hai người ngồi trong tiểu viện, một nam một nữ, bóng dáng bọn họ bị ánh nắng kéo dài.
Là Hạ Ý và Ngu Chiêu.
Sắc mặt Ngu Chiêu có chút tái nhợt. Hình như nàng ta đang đợi cái gì đó, giống như, có chút chuyện phải xảy ra rồi, có chút người nên xuất hiện ở đây rồi nhưng lại vắng mặt.
Điều này khiến nàng ta có chút nôn nóng bất an.
Nhưng nàng ta che giấu cực tốt.
Đặc biệt là đối mặt Hạ Ý.
Nhưng ánh mắt Hạ Ý vẫn liên tục dừng lại trước hàng thúy trúc kia.
"Không biết... vì sao đại thiếu gia lại dẫn nô tỳ tới đây." Trầm mặc một lát, Ngu Chiêu dẫn đầu mở miệng: "Nghe Thúy Nhi tỷ tỷ nói, nơi này hình như là cấm địa Hạ phủ, trước giờ đại thiếu gia chưa từng cho phép bất cứ người nào đi vào tiểu viện này."
Vẻ mặt nàng ta ngây thơ vô tội, giống như một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, đang dè dặt hỏi một chuyện làm mình tò mò.
"Đúng là không cho phép những người khác tiến vào." Hạ Ý nghiêng đầu, đột nhiên kề sát lỗ tai Ngu Chiêu, động tác giống như ái muội, phối hợp với lời nói cũng ái muội: "Nhưng ngươi là ngoại lệ."
Nếu như không phải là lời nói và ánh mắt của hắn đều lạnh như băng, Ngu Chiêu cơ hồ đã nghi ngờ rằng, vừa nãy là lời tình ý triền miên của tình lang đang thì thầm bên tai mình.
Đáng tiếc là không phải.
"Vào đi."
Giọng nói của hắn không cho phép cự tuyệt, mang vẻ cưỡng chế.
Ngu Chiêu đi theo hắn vào phòng. Nàng ta có thể cảm nhận được hơi thở cổ xưa đập vào mặt, hỗn hợp với hương vị bụi bặm.
Trong phòng chỉ có một giường lớn, một cái bàn, ngoài ra thì rỗng tuếch.
Không, không thể nói là rỗng tuếch được.
Ít nhất, nàng ta trông thấy một bức tranh trên bàn. Tranh vẽ rừng trúc, sâu trong rừng trúc là một nữ tử còn trẻ đang ngồi. Nữ tử đó cười tươi như hoa, trong tay cầm một cây sáo.
"Tới trong này, có khiến ngươi nhớ lại một chút chuyện cũ không?" Ngón tay Hạ Ý xuyên qua sợi tóc Ngu Chiêu, giống như tình nhân vuốt ve. Nhưng nàng ta chưa kịp phản ứng lại, ngón tay đó đã biến thành chộp lấy, vì thế mái tóc xinh đẹp của nàng ta bị giật mạnh ra sau, đau tới mức tê dại cả da đầu.
"Đại thiếu gia... Ngươi..."
Động tác của hắn quá mạnh, không chút thương hoa tiếc ngọc, khiến Ngu Chiêu không thể nhịn được mà phải rên lên đau đớn.
Nàng ta rõ ràng hơn bao giờ hết, Hạ Ý không phải Hạ Văn, hắn sẽ không dịu dàng với mình.
Mắt Hạ Ý lạnh lùng nhìn nàng ta, không để ý tới sự đau đớn của nàng ta, động tác trên tay còn càng mạnh hơn: "Sao hả? Lẽ nào vẫn chưa khiến ngươi nhớ lại... ký ức giữa chúng ta? Hả?"
Mắt Ngu Chiêu ngập nước, hắn lại không cho nàng ta cơ hội trả lời, thô bạo giật tóc nàng ta kéo tới trên giường: "Ngươi không phải nói là thích ta à? Sao thế, không nhớ rõ hả?"
Nàng ta hung hăng cắn môi: "Ngươi đã sớm nhận ra ta, đúng không?"
Con mắt hắn lạnh như lưỡi dao, khiến nàng ta không nhịn được run rây.
Nàng ta muốn quay đầu ra chỗ khác nhưng lại bị hắn bóp cằm, hô hấp nóng rực phả vào mặt nàng ta, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như băng không có chút độ ấm nào.
"Ngươi đã thích ta, sao chúng ta không làm chút chuyện gì nhỉ."
Động tác và lời nói ái muội, nhưng lại khiến không khí giữa hai người im lặng tới tĩnh mịch.
Nàng ta giương mắt nhìn nam nhân trước mắt. Hắn đã sớm không phải là thiếu niên gầy yếu trước kia, trong mười năm gió tanh mưa máu này, hắn đã thay đổi trở nên càng thêm lãnh khốc vô tình, cũng ngày càng tàn nhẫn ác độc.
Nàng ta chưa từng chính mắt nhìn thấy thủ đoạn giết người của hắn, nhưng đã từng nghe nói qua.
Kể cả chuyện trong một đêm tiêu diệt Mã gia, chưa từng lưu lại bất cứ người sống nào, bởi vì hắn phải nhổ cỏ tận gốc. Một khi có cá lọt lưới thì hắn sẽ truy sát tới tận chân trời góc biển.
Cũng tỷ như lần này, đã diệt hết những người trong Mã gia, nghe nói chỉ có một người trốn, cho nên đến bây giờ Hạ Ý còn đang tìm kẻ đó.
Kẻ đó là ai?
Đại não của Ngu Chiêu đột nhiên trống rỗng, tiếp theo lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Không, không thể nào, sao Hạ Ý có thể lưu lại người sống chứ, sao có thể cho người ta chạy trốn chứ?!
Tại sao lại thừa lại một người?!
Trừ phi người này... vốn là người của Hạ Ý!!!
"Thế nào, cuối cùng nghĩ thông rồi chứ."
Hạ Ý cười lạnh: "Cho nên có lẽ ngươi cũng đã hiểu, tại sao ngươi lập mưu toàn bộ mười năm, lại nhất định phải chịu kết cục này."
Ngu Chiêu cắn môi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên yếu ớt.
Thoáng nhìn qua khóe mắt, nàng ta trông thấy bức tranh trên bàn kia. Đột nhiên, trong đầu nàng ta hiện ra một bức tranh.
Cũng là hoàng hôn như thế này, cũng là ánh chiều tà ôn nhu như thế này. Trong rừng trúc được độ một tầng vàng kim, bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp là một nữ hài tám chín tuổi, nói với thiếu niên dáng người cao ngất: "Ngàn vạn đừng nói cho huynh ấy biết nhé. Nếu không sẽ không còn là bất ngờ nữa."
...
Trước rừng trúc được độ thành một tầng vàng kim bởi ánh chiều tà, một mảnh trúc xanh biếc an bình.
Còn có một canh giờ mới đến bữa cơm chiều.
Trước tiểu viện đứng một nam một nữ. Nam tử đeo mặt nạ bạc trên mặt, nữ tử nhìn xinh đẹp thướt tha.
"Tiểu viện này, đến cùng cất giấu bí mật gì?"
Hạ Liên lầm bầm hỏi, không biết đang hỏi nam tử bên cạnh hay là đang hỏi hàng thúy trúc cao ngất kia.
"Mười năm." Nam tử thở dài một tiếng: "Ta và đại ca nàng quen biết đã hơn mười năm rồi, nhưng người từng ở trong phòng này còn quen biết hắn sớm hơn."
"Hắn là..."
"Hắn từng là thị vệ của đại ca nàng, Diệp Trúc."
"Diệp Trúc?" Hạ Liên đọc tên này lên, nghĩ thầm, khó trách ở đây trồng nhiều trúc như thế, chắc vì chủ nhân của tên này rất yêu trúc.
"Không biết nàng có từng nghe nói, mười năm trước, đại ca nàng... đã từng bị bắt cóc."
Hạ Liên gật đầu: "Ta đã nghe tỷ tỷ nói rồi, nhưng khi đó phụ thân không thỏa hiệp, nghe nói là đại ca tự mình trốn được..."
Nói tới đây, Hạ Liên đột nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra, mười năm trước, Hạ Ý chỉ có mười ba tuổi, đến tột cùng là trốn ra bằng cách nào? Lúc trước, mình có thể trốn được từ nhà cũ Mã gia là bởi có người thần bí giúp, nhưng năm đó Hạ Ý còn nhỏ hơn hai tuổi so với nàng hắn đã trốn thế nào?!
Năm đó, thị vệ của hắn – cũng chính là Diệp Trúc, không trở về cùng hắn.
Cũng từ đó về sau, tiểu viện trồng đủ loại thúy trúc này đã trở thành cấm địa của Hạ gia.
"Chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với đại ca nàng, bởi vì Diệp Trúc... chết quá thảm."
Nói tới đây, nam tử nhắm mắt lại, đột nhiên lại nói sang một chuyện khác: "Nàng biết không, kỳ thật Ngu Chiêu... còn có một tỷ tỷ nữa."
Hạ Liên đột nhiên nhớ tới cái chết của Oanh Nhi lúc trước, khi đó Ngu Chiêu có chứng cứ ngoại phạm, cho nên nàng từng đoán rằng Hạ phủ còn có nội ứng của Ngu Chiêu hay không, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ...
"Tỷ tỷ của Ngu Chiêu lẽ nào ở Hạ phủ?"
"Không, tỷ tỷ nàng ấy... đã chết từ mười năm trước rồi. Chết cùng với Diệp Trúc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook