Chỉ Ngoan Với Em
-
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Giang Tùy nghe thấy có người gọi mình, chân dừng bước, ngay sau đó một khuôn mặt đáng yêu đập vào mắt.
“Anh!”
Vân Thư chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, lải nhải nói: “Anh, em chờ anh rất lâu, sao bây giờ anh mới trở về?”
Vân Thư biết trường trung học đều có tiết tự học buổi tối, nhưng cô không biết sẽ lâu như vậy, giờ đã 9:30 rồi.
Giang Tùy nhàn nhạt nói: “Có việc nên về trễ một chút, tìm anh có việc?”
Vân Thư nhếch miệng cười cười: “Anh, anh ở đây chờ em một chút.” Sau đó cô liền chạy vào phòng.
Đem hộp cơm giữ ấm trên bàn ra, đưa tới trước mặt Giang Tùy, mềm mại mở miệng: “Đây là em cố ý để lại cho anh, anh ăn thử xem, bố em làm đồ ăn rất ngon.”
Giang Tùy tùy ý liếc mắt nhìn, có chút lãnh đạm nói: “Không cần.”
Anh xoay người đi về phía nhà mình, mới vừa móc chìa khóa ra thì vẫn không yên tâm mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ ủ rũ, ủy khuất bĩu môi, giống như chỉ một giây nữa thôi thì sẽ khóc òa.
Giang Tùy mở cửa, sau đó lại quay trở ra, đến bên cô.
“Cho anh đi.”
Vân Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng nhiên sáng rỡ.
Vội vàng cầm hộp cơm trong tay đưa cho Giang Tùy, như sợ giây tiếp theo anh lại không chịu ăn.
Giang Tùy nhận lấy hộp cơm trong tay cô rồi đi vào phòng.
Nghĩ đến cái gì, lại quay đầu nói: “Đợi lát nữa anh đưa hộp cơm cho em.”
“Được.” Vân Thư quy quy củ củ đứng đó, giống như vẫn luôn chờ anh.
Sau khi nhìn Giang Tùy đi vào, thì Vân Thư mới lưu luyến trở về nhà mình. Cô không rõ, vì sao anh không gọi cô qua nhà anh ngồi.
Rõ ràng lúc nhìn thấy cô, các chú và dì khác đều sẽ mời cô vào nhà.
Vân Thư ôm gối ngồi ở trên sofa, đột nhiên vỗ cái đầu nhỏ một cái, nhớ ra là cô còn chưa đưa đồ ăn vặt cho anh, thế là lại tung ta tung tăng chạy vào phòng mình.
Lấy tất cả đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra, sau đó bỏ vào trong một cái túi nhỏ, vui vẻ đi đến trước cửa nhà đối diện.
Vân Thư đưa tay nhỏ bé gõ cửa.
Qua vài giây, Giang Tùy mới ra mở cửa, trên mặt như cũ không có biểu cảm gì.
“Anh, đây là đồ ăn vặt em mang từ trường học về, cho anh.” Thái độ lấy lòng của cô gái nhỏ rất rõ ràng, tuy nhiên Giang Tùy không có kinh nghiệm ứng phó.
Hơn nữa, tối hôm qua cũng không phải là anh thật sự lo lắng cho cô, cho nên trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Anh lạnh lùng nói: “Về sau không cần đối tốt với anh như vậy, tối hôm qua anh đi tìm em, chỉ là bởi vì em làm ảnh hưởng đến học tập của anh, không phải bởi vì cái khác.”
Vân Thư ngốc lăng đứng yên tại chỗ, bàn tay duỗi ra trên không trung dường như đông cứng lại, nhất thời không biết nên tiếp tục duỗi ra hay rút lại.
Cô lo lắng, liếm liếm cánh môi.
Giang Tùy quay người đi vào, cửa cũng không có khóa. Vân Thư vẫn ngây ngốc đứng nơi đó.
Một lát sau, Giang Tùy từ bên trong đi ra, trả hộp cơm cho cô, nhàn nhạt nói: “Đừng đến tìm anh nữa.”
Cửa bị khép lại, lần đầu tiên Vân Thư cảm giác được mình giống như bị người ta chán ghét, trong lòng nhất thời có chút ủy khuất. Rầu rĩ không vui trở về nhà mình, nhìn đồ ăn vặt mà ngày thường cô thích nhất, đột nhiên cũng không muốn ăn.
Làm xong bài tập, Vân Thư mở TV, định xem phim hoạt hình một chút rồi đi ngủ. Phim hoạt hình rất vui vẻ nhưng lúc này Vân Thư lại không cười nổi.
Bên ngoài rơi xuống từng hạt mưa to, một tiếng sấm rền rơi xuống, Vân Thư ngồi trên sofa trốn một chút.
Điện thoại bàn trong nhà đột nhiên vang lên, Vân Thư chạy tới tiếp điện thoại.
Điện thoại là Vân Tùng gọi tới.
“Thư Thư, tình hình hôm nay của mẹ có chút không tốt, có khả năng hôm nay bố sẽ không trở lại. Nếu con thấy sợ thì đi xuống nhà dì Lý dưới lầu ngủ một đêm, bố có nói qua với dì Lý rồi. ”
Vân Thư an tĩnh lắng nghe, chờ bố nói xong, cô mới chậm rãi mở miệng: “Không có việc gì, bố, con không sợ, con sẽ ở nhà.”
Vân Tùng có chút không yên lòng: “Không phải con sợ sét đánh nhất sao?”
Vân Thư sợ hãi mà cắn chặt răng, nhưng vẫn là cậy mạnh, nói: “Con bật đèn thì sẽ không sợ nữa.”
“Được, nếu con sợ thì liền gọi điện thoại cho bố nhé!”
“Được, được, con đã biết.”
Mới vừa cúp điện thoại, một tia chớp xẹt qua cửa sổ, Vân Thư khiếp sợ, chạy nhanh ngồi rúc trên sofa.
Trong lòng Vân Thư sợ hãi đến muốn khóc, nhưng mà nhớ tới lời Giang Tùy nói, cô cắn chặt răng, tự nói với mình là không được khóc.
Sẽ quấy rầy đến việc học của anh, vậy thì sẽ bị anh chán ghét.
Cô nắm chặt quần của mình, nhìn ngoài cửa sổ thường thường truyền đến sấm sét ầm ầm, môi đã bị Vân Thư cắn đến trắng bệch.
Vân Thư nhỏ giọng nức nở, trong lòng yên lặng cầu nguyện trận mưa to này nhanh chóng qua đi.
Nhưng ông trời tựa hồ như cố ý đối nghịch với cô, mưa càng lúc càng lớn.
Vân Thư cũng không biết chính mình ngồi trên sofa ngồi bao lâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên.
Cô nghi hoặc một chút, chẳng lẽ là bố đã về?
Nhưng mà rõ ràng bố đã gọi điện thoại nói không về, trong đầu Vân Thư hiện lên hình bóng của Giang Tùy, ngẫm lại thì lại cảm thấy không có khả năng.
Hôm nay cô chịu đựng không khóc, cũng không quấy rầy anh học bài, Giang Tùy hẳn là sẽ không qua đây tìm cô.
Hôm nay Vân Thư không có xúc động giống như ngày hôm qua, lo lắng gặp phải người xấu, cô còn cố ý đặt một cái ghế nhỏ trước cửa, đứng lên ghế nhìn qua mắt mèo một lúc.
Phát hiện thật đúng là Giang Tùy, thì vui vẻ đạp cái ghế qua một bên, sau đó mở cửa ra.
Giang Tùy nhìn cô bé ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng trước mặt mình.
Mới vừa rồi anh còn muốn đọc sách thật tốt, nhưng trong đầu lại vang lên giọng nói của Vân Tùng ngày hôm qua: “từ nhỏ Thư Thư nhà chúng tôi rất sợ tiếng sét đánh”, rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi lại đây xem thử.
Vân Thư xoắn hai ngón tay út lại với nhau, nhỏ giọng nói: “Anh, hôm nay em không khóc.”
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô, trong lòng Giang Tùy có chút tự trách, trước đó không nên nói những lời lạnh nhạt như vậy với cô gái nhỏ.
Anh hỏi: “Sợ hãi sao?”
Vân Thư thành thật gật đầu.
“Đi qua nhà anh nhé!”
Con ngươi của Vân Thư lóe lên, “Có thể chứ?”
Giang Tùy gật đầu: “Ừ.”
Cảm xúc của cô bé rõ ràng đã tốt lên, vui vẻ nói: “Anh, anh chờ em một chút.”
Vân Thư mang đồ ăn vặt của mình theo.
Giang Tùy tiện tay đưa cho cô hai quyển truyện tranh, Vân Thư vui vẻ nhận lấy, hỏi anh: “Anh, anh cũng xem truyện tranh này sao?”
“Không xem, người khác để ở đây.”
Đợt trước, mỗi lần Chu Ngạn giận dỗi người trong nhà thì đều chạy tới nơi này của anh trốn mấy ngày, cái gì không lưu lại nhưng mà truyện tranh thì để lại một đống lớn.
Nói đến mới nhớ, Chu Ngạn đã gần một tháng không có tới nơi này của anh rồi.
Giang Tùy không xem mấy thứ này, sách của anh chỉ có vài cuốn nổi tiếng trong và ngoài nước. Nghĩ cô bé còn nhỏ tuổi, khả năng là đọc không hiểu mấy cuốn đó nên tiện tay đưa mấy quyển truyện tranh cho cô.
Vân Thư “oh” một tiếng, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ!”
Hai người trở lại phòng sách, Vân Thư ngồi trên ghế sofa nhỏ đọc truyện tranh, còn Giang Tùy tiếp tục đọc sách.
Lên lớp mười một, tiến độ học tập trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Danh hiệu ‘đại thần’ của Giang Tùy cũng không phải tự dưng có được, ngoại trừ thiên phú trời ban, thì còn lại là do bản thân anh đã cố gắng chăm chỉ học hành.
Khi Giang Tùy vừa tiến vào trạng thái học tập thì ngay lập tức xem nhẹ hoàn toàn ở sau lưng mình còn có người, cho đến khi làm xong một bộ đề thi, Giang Tùy mới đứng dậy vươn eo.
Lúc này mới liếc mắt nhìn Vân Thư, cô bé đã nằm ngủ ngay tại vị trí của ngày hôm qua.
Giang Tùy ôm cô đến phòng dành cho khách, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, lúc này mới rón rén trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Edit: Pinkie
Giang Tùy nghe thấy có người gọi mình, chân dừng bước, ngay sau đó một khuôn mặt đáng yêu đập vào mắt.
“Anh!”
Vân Thư chạy bước nhỏ tới trước mặt anh, lải nhải nói: “Anh, em chờ anh rất lâu, sao bây giờ anh mới trở về?”
Vân Thư biết trường trung học đều có tiết tự học buổi tối, nhưng cô không biết sẽ lâu như vậy, giờ đã 9:30 rồi.
Giang Tùy nhàn nhạt nói: “Có việc nên về trễ một chút, tìm anh có việc?”
Vân Thư nhếch miệng cười cười: “Anh, anh ở đây chờ em một chút.” Sau đó cô liền chạy vào phòng.
Đem hộp cơm giữ ấm trên bàn ra, đưa tới trước mặt Giang Tùy, mềm mại mở miệng: “Đây là em cố ý để lại cho anh, anh ăn thử xem, bố em làm đồ ăn rất ngon.”
Giang Tùy tùy ý liếc mắt nhìn, có chút lãnh đạm nói: “Không cần.”
Anh xoay người đi về phía nhà mình, mới vừa móc chìa khóa ra thì vẫn không yên tâm mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ ủ rũ, ủy khuất bĩu môi, giống như chỉ một giây nữa thôi thì sẽ khóc òa.
Giang Tùy mở cửa, sau đó lại quay trở ra, đến bên cô.
“Cho anh đi.”
Vân Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng nhiên sáng rỡ.
Vội vàng cầm hộp cơm trong tay đưa cho Giang Tùy, như sợ giây tiếp theo anh lại không chịu ăn.
Giang Tùy nhận lấy hộp cơm trong tay cô rồi đi vào phòng.
Nghĩ đến cái gì, lại quay đầu nói: “Đợi lát nữa anh đưa hộp cơm cho em.”
“Được.” Vân Thư quy quy củ củ đứng đó, giống như vẫn luôn chờ anh.
Sau khi nhìn Giang Tùy đi vào, thì Vân Thư mới lưu luyến trở về nhà mình. Cô không rõ, vì sao anh không gọi cô qua nhà anh ngồi.
Rõ ràng lúc nhìn thấy cô, các chú và dì khác đều sẽ mời cô vào nhà.
Vân Thư ôm gối ngồi ở trên sofa, đột nhiên vỗ cái đầu nhỏ một cái, nhớ ra là cô còn chưa đưa đồ ăn vặt cho anh, thế là lại tung ta tung tăng chạy vào phòng mình.
Lấy tất cả đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra, sau đó bỏ vào trong một cái túi nhỏ, vui vẻ đi đến trước cửa nhà đối diện.
Vân Thư đưa tay nhỏ bé gõ cửa.
Qua vài giây, Giang Tùy mới ra mở cửa, trên mặt như cũ không có biểu cảm gì.
“Anh, đây là đồ ăn vặt em mang từ trường học về, cho anh.” Thái độ lấy lòng của cô gái nhỏ rất rõ ràng, tuy nhiên Giang Tùy không có kinh nghiệm ứng phó.
Hơn nữa, tối hôm qua cũng không phải là anh thật sự lo lắng cho cô, cho nên trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Anh lạnh lùng nói: “Về sau không cần đối tốt với anh như vậy, tối hôm qua anh đi tìm em, chỉ là bởi vì em làm ảnh hưởng đến học tập của anh, không phải bởi vì cái khác.”
Vân Thư ngốc lăng đứng yên tại chỗ, bàn tay duỗi ra trên không trung dường như đông cứng lại, nhất thời không biết nên tiếp tục duỗi ra hay rút lại.
Cô lo lắng, liếm liếm cánh môi.
Giang Tùy quay người đi vào, cửa cũng không có khóa. Vân Thư vẫn ngây ngốc đứng nơi đó.
Một lát sau, Giang Tùy từ bên trong đi ra, trả hộp cơm cho cô, nhàn nhạt nói: “Đừng đến tìm anh nữa.”
Cửa bị khép lại, lần đầu tiên Vân Thư cảm giác được mình giống như bị người ta chán ghét, trong lòng nhất thời có chút ủy khuất. Rầu rĩ không vui trở về nhà mình, nhìn đồ ăn vặt mà ngày thường cô thích nhất, đột nhiên cũng không muốn ăn.
Làm xong bài tập, Vân Thư mở TV, định xem phim hoạt hình một chút rồi đi ngủ. Phim hoạt hình rất vui vẻ nhưng lúc này Vân Thư lại không cười nổi.
Bên ngoài rơi xuống từng hạt mưa to, một tiếng sấm rền rơi xuống, Vân Thư ngồi trên sofa trốn một chút.
Điện thoại bàn trong nhà đột nhiên vang lên, Vân Thư chạy tới tiếp điện thoại.
Điện thoại là Vân Tùng gọi tới.
“Thư Thư, tình hình hôm nay của mẹ có chút không tốt, có khả năng hôm nay bố sẽ không trở lại. Nếu con thấy sợ thì đi xuống nhà dì Lý dưới lầu ngủ một đêm, bố có nói qua với dì Lý rồi. ”
Vân Thư an tĩnh lắng nghe, chờ bố nói xong, cô mới chậm rãi mở miệng: “Không có việc gì, bố, con không sợ, con sẽ ở nhà.”
Vân Tùng có chút không yên lòng: “Không phải con sợ sét đánh nhất sao?”
Vân Thư sợ hãi mà cắn chặt răng, nhưng vẫn là cậy mạnh, nói: “Con bật đèn thì sẽ không sợ nữa.”
“Được, nếu con sợ thì liền gọi điện thoại cho bố nhé!”
“Được, được, con đã biết.”
Mới vừa cúp điện thoại, một tia chớp xẹt qua cửa sổ, Vân Thư khiếp sợ, chạy nhanh ngồi rúc trên sofa.
Trong lòng Vân Thư sợ hãi đến muốn khóc, nhưng mà nhớ tới lời Giang Tùy nói, cô cắn chặt răng, tự nói với mình là không được khóc.
Sẽ quấy rầy đến việc học của anh, vậy thì sẽ bị anh chán ghét.
Cô nắm chặt quần của mình, nhìn ngoài cửa sổ thường thường truyền đến sấm sét ầm ầm, môi đã bị Vân Thư cắn đến trắng bệch.
Vân Thư nhỏ giọng nức nở, trong lòng yên lặng cầu nguyện trận mưa to này nhanh chóng qua đi.
Nhưng ông trời tựa hồ như cố ý đối nghịch với cô, mưa càng lúc càng lớn.
Vân Thư cũng không biết chính mình ngồi trên sofa ngồi bao lâu, cho đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên.
Cô nghi hoặc một chút, chẳng lẽ là bố đã về?
Nhưng mà rõ ràng bố đã gọi điện thoại nói không về, trong đầu Vân Thư hiện lên hình bóng của Giang Tùy, ngẫm lại thì lại cảm thấy không có khả năng.
Hôm nay cô chịu đựng không khóc, cũng không quấy rầy anh học bài, Giang Tùy hẳn là sẽ không qua đây tìm cô.
Hôm nay Vân Thư không có xúc động giống như ngày hôm qua, lo lắng gặp phải người xấu, cô còn cố ý đặt một cái ghế nhỏ trước cửa, đứng lên ghế nhìn qua mắt mèo một lúc.
Phát hiện thật đúng là Giang Tùy, thì vui vẻ đạp cái ghế qua một bên, sau đó mở cửa ra.
Giang Tùy nhìn cô bé ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng trước mặt mình.
Mới vừa rồi anh còn muốn đọc sách thật tốt, nhưng trong đầu lại vang lên giọng nói của Vân Tùng ngày hôm qua: “từ nhỏ Thư Thư nhà chúng tôi rất sợ tiếng sét đánh”, rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi lại đây xem thử.
Vân Thư xoắn hai ngón tay út lại với nhau, nhỏ giọng nói: “Anh, hôm nay em không khóc.”
Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô, trong lòng Giang Tùy có chút tự trách, trước đó không nên nói những lời lạnh nhạt như vậy với cô gái nhỏ.
Anh hỏi: “Sợ hãi sao?”
Vân Thư thành thật gật đầu.
“Đi qua nhà anh nhé!”
Con ngươi của Vân Thư lóe lên, “Có thể chứ?”
Giang Tùy gật đầu: “Ừ.”
Cảm xúc của cô bé rõ ràng đã tốt lên, vui vẻ nói: “Anh, anh chờ em một chút.”
Vân Thư mang đồ ăn vặt của mình theo.
Giang Tùy tiện tay đưa cho cô hai quyển truyện tranh, Vân Thư vui vẻ nhận lấy, hỏi anh: “Anh, anh cũng xem truyện tranh này sao?”
“Không xem, người khác để ở đây.”
Đợt trước, mỗi lần Chu Ngạn giận dỗi người trong nhà thì đều chạy tới nơi này của anh trốn mấy ngày, cái gì không lưu lại nhưng mà truyện tranh thì để lại một đống lớn.
Nói đến mới nhớ, Chu Ngạn đã gần một tháng không có tới nơi này của anh rồi.
Giang Tùy không xem mấy thứ này, sách của anh chỉ có vài cuốn nổi tiếng trong và ngoài nước. Nghĩ cô bé còn nhỏ tuổi, khả năng là đọc không hiểu mấy cuốn đó nên tiện tay đưa mấy quyển truyện tranh cho cô.
Vân Thư “oh” một tiếng, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ!”
Hai người trở lại phòng sách, Vân Thư ngồi trên ghế sofa nhỏ đọc truyện tranh, còn Giang Tùy tiếp tục đọc sách.
Lên lớp mười một, tiến độ học tập trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Danh hiệu ‘đại thần’ của Giang Tùy cũng không phải tự dưng có được, ngoại trừ thiên phú trời ban, thì còn lại là do bản thân anh đã cố gắng chăm chỉ học hành.
Khi Giang Tùy vừa tiến vào trạng thái học tập thì ngay lập tức xem nhẹ hoàn toàn ở sau lưng mình còn có người, cho đến khi làm xong một bộ đề thi, Giang Tùy mới đứng dậy vươn eo.
Lúc này mới liếc mắt nhìn Vân Thư, cô bé đã nằm ngủ ngay tại vị trí của ngày hôm qua.
Giang Tùy ôm cô đến phòng dành cho khách, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, lúc này mới rón rén trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook