Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện
-
Quyển 1 - Chương 17: Con chim béo từ trên trời rơi xuống
Ngày hôm sau sự kiện diệt heo, tất cả mọi người vẫn chưa thoát khỏi hưng phấn, trong buổi luyện tập sáng luôn lặng lẽ nhìn Tiêu Long Vũ như bướm Nhã Miệt. Bản thân đương sự rõ ràng cũng rất hưởng thụ, mái tóc dài lẳng lơ tung qua tung lại, chỉ thấy từng làn gió thơm bay tới, không biết là dùng dầu gội gì nữa. . . . . .
Đối với người có tuyệt kỹ giả vờ quét rác đứng một bên như tôi không thể nào chấp nhận được chuyện này. Cái gì mà đại hiệp diệt heo, không phải toàn dựa vào vũ khí sát thương cấp SS của tôi đó sao!
Tôi bỏ lỡ buổi lễ khai huấn sáng hôm qua, cuối cùng cũng không cần mặc bộ lễ phục của Ngụy Ba Như nữa. Quét sân xong, chờ mấy lãnh đạo nói hết, huấn luyện lập tức bắt đầu. Sáng sớm rất lạnh, chỉ mặc một bộ quần áo luyện công giữa trời băng đất tuyết đúng là lạnh hết cả lòng, mũi tôi sắp đông lại rồi này.
Giáo đầu dẫn đội hôm nay là sư phụ tôi. Ông quả nhiên là người không dễ lừa, cái gì mà chạy 20 vòng, đấm thân cây, lấy dây thừng buộc lưng kéo người đi giống ngựa. . . . . . Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Tôi đang định tìm tảng đá nào đó nằm phơi nắng thì một việc kỳ lạ đã xảy ra.
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm sư phụ. Sư phụ bị tôi nhìn mà dựng tóc gáy: “Quách nhi, sao vậy?”
“. . . . . . Sư phụ, phía sau lưng người. . . . . . Đó là cái gì?” Ngón tay tôi chỉ lên bầu trời phía sau ông ấy.
Sư phụ vừa quay đầu lại đã thấy một điểm đen trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo bay đến đây, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng rơi xuống đất với tiếng xé gió sắc bén giống đạn pháo.
Mọi người kinh hãi, hai tay còn đang giơ ra phía sau, giữ tư thế khom bước nhìn khách không mời mà đến đang nằm giữa sân . . . .
Đây là. . . . . . Chim ưng? Đại bàng?
Nếu thực sự phải nói thì đây chính là một con đại bàng trắng xưa kia dũng cảm bây giờ thần kinh.
Chỉ thấy con đại bàng kia run rẩy dùng cánh chống xuống đất, xoay người lại, bụng ngửa lên trời, nâng một chân lên đưa về phía sư phụ tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ hóa ra trên móng vuốt của nó có buộc một ống trúc nhỏ.
Ánh mắt sư phụ thâm thúy nhìn con đại bàng từ đầu đến chân. Ông không nói gì lấy ống trúc xuống, rút bức thư bên trong ra bắt đầu đọc. Sau một lúc lâu mới ngước mắt lên, nhìn tôi, rồi nhìn thư, lại nhìn tôi, lại nhìn thư, cuối cùng thì nhìn xung quanh một lượt.
Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn ông ấy. Cuối cùng chưởng môn Thiếu Dương Triệu Cao Lương phá vỡ sự yên tĩnh: “Lâm huynh, là. . . . . . Cúc Trạch Cung sao?”
Sư phụ nặng nề gật đầu. Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Dương Dương Dương.
Sắc mặt Dương Dương Dương cũng có chút khó coi, nhưng vẫn gắng gượng hỏi: “Họ nói gì?”
“‘Trời đất công bằng, ức hiếp mạnh giúp yếu, thật không hề phụ ta. Mười lăm tháng ba tế mặt trời, báu vật dị thế nhất định sẽ đến. Vì thiên hạ trừng phạt kẻ có tội, tinh kỳ đã dựng, muốn các ngươi khoanh tay chịu trói. . . . . . ’” Sư phụ lẩm bẩm gằn từng tiếng.
“Nói tiếng người đi!”
“Mười lăm tháng ba, đoạt báu vật dị thế.”
Đôi mày thanh tú của Dương Dương Dương nhíu lại.”Báu vật dị thế? Chẳng lẽ là Lan Khanh . . . . . .”
“Không. Không phải Lan Khanh.” Sư phụ như vô tình lườm Tiêu Long Vũ đang giả vờ ngủ gà ngủ gật trên tảng đá, lại nhìn tôi, “Trong thư nói, báu vật dị thế chính là. . . . . .”
Ông ấy đột nhiên không nói nữa, nhìn đám đệ tử ở xung quanh cắn hạt dưa xem kịch, đi đến bên cạnh Dương Dương Dương, khẽ nói gì đó.
“Nha đầu, nha đầu. . . . . .” Dương Dương Dương nghe xong, chạy vọt tới trước mặt tôi, lay tôi mạnh đến mức như muốn tiễn tôi đến cầu Nại Hà, vẻ mặt lã chã sắp khóc.
Hai vị hòa thượng này thật khiến tôi khó hiểu, bèn hỏi sư phụ: “Trong thư có nói gì liên quan đến con?”
Báu vật dị thế? Chẳng lẽ là. . . . . . cái di động hết pin của tôi? Hay là khăn lông, băng vải, băng keo cá nhân, nước sát trùng, xịt muỗi, thuốc giảm đau, thuốc xổ, cao dán của tôi?
Nhưng sư phụ lại không nói gì, chỉ phức tạp nhìn tôi một lát, sau đấy xoay người nói với Tra Chí Cực: “Thu dọn đi, chuẩn bị đưa Quách nhi đến động Thủy Liêm đỉnh Hoa Hoa núi Bắc Sơn bế quan.”
Mọi người đều kinh ngạc. Từ những lời thì thầm bàn tán của mọi người, tôi biết được động Thủy Liêm ở sau thác nước núi Bắc Sơn. Tuy ở đó rất yên tĩnh, có lợi cho việc tu hành, nhưng lại sâu chừng nghìn trượng, ẩm ướt âm u tối đen như địa ngục, rất nhiều rắn rết. Người bình thường chỉ ở trong đấy một khắc thôi đã muốn điên rồi.
Nhưng họ đâu ngạc nhiên bằng tôi.
Động Thủy Liêm đỉnh Hoa Hoa. . . . . . Ai đặt cái tên này vậy. . . . . . Sư phụ, con đã làm chuyện gì có lỗi với người mà người lại muốn hành hạ con như thế. . . . .
Tra Chí Cực không kìm nén được, xông lên trước cúi người vội hét lên: “Sư phụ, chi bằng nên bàn bạc kỹ hơn! Tiểu sư muội còn nhỏ, sức khỏe cũng không tốt, đưa vào động sẽ chết mất!”
Sư phụ vắt tay nhìn trời, làm như đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, mới quay đầu trầm giọng nói: “Một khi đã thế, vậy thì để con bé với Long nhi cùng đi Phá Quân Tư đi. Dù sao. . . . . . cũng có thêm kinh nghiệm chiến đấu.”
Ông ấy nhìn mắt tôi ngập nước. “Thân là đệ tử của Lâm Thiên Nam ta, cho dù con là một bãi bùn nhão không trát được tường, vi sư cũng nhất định phải nặn con cho ra hình thù.”
Tôi xoay người định chống thân cây, lại nhìn thấy Tiêu Long Vũ vừa rồi còn đang giả vờ ngủ trên tảng đá đã ngồi dậy, đăm chiêu nhìn tôi.
————
Tối hôm đó khi tôi đi tìm Tiêu Long Vũ, không biết anh ta đang chế tạo máy bay hay làm gì, lách ca lách cách trong phòng, cửa cài bên trong. Tôi gõ cửa rất lâu, âm thanh phá nhà bên trong phòng mới dừng lại, nhưng không có người đáp. Lại gọi vài tiếng, vẫn không trả lời. Tôi nổi giận, đập uỳnh uỳnh lên cửa:
“Mở cửa mở cửa! Kiểm tra đồng hồ nước!”
Một lúc lâu trong phòng mới vang lên giọng nói lười biếng của anh ta: “Đồng hồ nước ở ngoài, không nhận chuyển phát!”
Tôi hóa đá.
Sửng sốt đến mười giây, tôi lại bắt đầu điên cuồng phá cửa. Hôm nay dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ!
“Tiêu Long Vũ, huynh mở cửa ra! Nếu không lần sau gặp, muội sẽ giật tóc huynh, cấu bụng huynh, chọc mũi huynh, móc mắt huynh, cởi dây lưng quần huynh. . . . . .”
Ngay khi tôi đang kích động uy hiếp nước miếng bay tứ tung, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, người trong phòng đưa một tay túm tôi vào, tránh cho tôi tiếp tục nổi điên bên ngoài làm phiền người khác.
Phong cách phòng ở này của Tiêu Long Vũ khác xa với phong cách ở đạo trường, vừa tối vừa lạnh. Từng cơn gió thổi qua, ánh nến trên bàn lung lay, cực kỳ giống nhà ma. Không biết anh ta vừa làm gì mà sách với mấy tờ giấy còn đang quăng lung tung trên sàn, ngoài ra còn một vài tập tranh ảnh tư liệu linh tinh gì đấy.
Tôi tiện tay quơ lấy một bức tranh Bát Quái, hỏi: “Huynh tính tạo bom nguyên tử hay là đổi nghề xem số thế?”
Hồng heo hiệp mới ra lò không nói gì, giật lấy bản vẽ trong tay tôi, hất một đống đồ trên ghế ra, ngồi xuống.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi nhớ tới chính sự, mặt nghiêm túc nói: “Phá Quân Tư mà sáng nay sư phụ nói là đâu vậy?”
“Cục sát thủ.”
“. . . . . . Cái gì?”
“Một đám tay sai của triều đình.” Tiêu Long Vũ bắt chéo hai chân, nhìn qua có chút phờ phạc ỉu xìu, nhưng vẫn giải thích cho tôi, “Sư phụ cho muội đến đó để tập huấn thôi, không bắt muội nhận nhiệm vụ đâu. Ngày mai chúng ta lên đường. Đến đó. . . . . .”
Tôi nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười “Cứ đi theo gia, gia sẽ che chở cho ngươi” của anh ta mà không dám tin hỏi: “Sao sư phụ muốn để muội làm sát thủ?”
“Là giúp muội không bị sát thủ giết.” Dường như anh ta không phát hiện ra nét mặt của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve bản vẽ trong tay, một lúc lâu mới nói, “Cho dù là ruồi bọ hay là miếng thịt. Hai ngày trước Quý Lãng và Đỗ Phương đột nhiên xuất hiện, bây giờ lại tới Cúc Trạch Cung, đầu của muội vẫn rất đáng tiền đấy. Sau này muội sẽ biết, nơi có máu mới là giang hồ. Giang hồ vốn đẫm máu.”
Tiêu Long Vũ nói tới đây thì im bặt, chắc cũng nhận ra mình đột nhiên trữ tình làm tôi bị kích thích không nhẹ.
Tôi nội thương một lát, sau đấy đột nhiên ngẩng đầu. “Còn có việc huynh phải thành thật với muội. Sao huynh biết được Dương Quá với Tiểu Long Nữ? Còn buổi sáng huynh nói đến thuốc xóa sẹo, còn có vừa rồi là kiểm tra đồng hồ nước. Những thứ đó là ai nói cho huynh biết?”
“Những câu đó đều là ở quê muội?” Giọng điệu của anh ta ngập ngừng.
Tôi gật đầu. “Ở đây không thể nào có người biết được. Quê muội. . . . . . Rất xa, hơn nữa chỉ bán vé một chiều đến đây.”
Anh ta không nói gì nữa, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn chằm chằm ngọn nến. Khí thế ngả ngớn lười biếng nhưng lại đè ép người khác trên người anh ta đã tiêu bớt, lúc này ngồi trước mặt tôi dường như chỉ là một người đàn ông bình thường đang hậm hực thất bại mà thôi.
Tôi không thể chấp nhận được. Cho dù anh ta đau buồn thành tâm thần thì cũng không phải lỗi tại tôi, chắc chắn hơn nửa là vì Lan Khanh kia, cắt.
Nghĩ đến đây, tôi vội hỏi: “Có phải Lan Khanh nói cho huynh biết không?”
Người đối diện lại dừng rất lâu. Cuối cùng giọng nói mệt mỏi của anh ta cũng vang lên. “Phải thì sao. . . . . . Cô ấy đã mất rồi. Về sau ở đây, chỉ có muội thôi.”
Đây xem như. . . . . . Chân tướng rõ ràng sao?
Hóa ra, cô nương Lan Khanh trong truyền thuyết kia không chỉ là một cô gái có quan hệ lằng nhằng với Tiêu Long Vũ, mà còn là tiền bối xuyên không của tôi?
Tôi đang định hỏi thêm mấy câu, thì đã thấy anh ta quăng cho tôi một ánh mắt “Thời gian như thoi đưa, đã qua lâu rồi đừng nhắc lại chuyện cũ nữa”, rồi lại khôi phục thành dáng vẻ ngày thường.”Muội còn muốn biết gì nữa? Không thì đến hỏi đại sư huynh của muội đi.” Anh ta cười lạnh nói, “Trước khi Lan nhi gả cho ta, tên kia vẫn đuổi theo cô ấy cả ngày. . . . . .”
Nghe vậy, không riêng gì Dương Dương Dương và sư phụ tôi, đến cả Tra Chí Cực cũng biết Lan Khanh, hơn nữa quan hệ cũng không tồi. Chẳng lẽ Lan Khanh là đại thần xuyên không người gặp người thích, xe gặp xe chở sao?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, Tiêu Long Vũ liền bổ sung nốt nửa câu sau: “. . . . . . Hai người đó quan hệ không rõ ràng.”
Câu nói đầy ghen tuông, chắc anh ta cảm thấy tôi cũng sẽ ghen. Đáng tiếc anh ta lầm rồi. Tôi tự nhiên vẫy vẫy tay: “Huynh và muội cũng cùng ăn cùng ngủ hơn nửa năm, nhưng chẳng phải quan hệ rất rõ ràng đấy sao!”
“Muội. . . . . .”
Tôi trịnh trọng vỗ vai anh ta.”Ba phen mấy bận nhắc tới . . . . . . người vợ đã mất của huynh, hại huynh đau lòng, là muội không đúng. Nhưng huynh cũng cướp bình xịt hạt tiêu của muội rồi, chúng tôi xem như huề nhau nhé. Sau này đến Phá Quân Tư chúng ta là đồng sự, đừng suốt ngày quát tháo la hét với muội.”
“Ai thèm cái bình xịt của muội.”
“. . . . . . Vậy huynh muốn gì?”
“Ta. . . . . .” Anh ta thở dài rất dài, như vừa quyết định chuyện gì đấy, nhìn chằm chằm vào vai tôi nói, “Ta muốn muội.”
. . . . . . Cái gì?
Tôi sửng sốt một lát, sau đấy giận quá hóa cười: “Ha ha ha ha ha ha ha, cái đồ yêu quái nhà huynh đùa sao Hỏa hả! Lúc nào thì muội đã bị giảm xuống cùng cấp với bình xịt phòng sói rồi ! ! !”
Tiêu Long Vũ bị tôi làm cho nghẹn chẳng nói nổi một câu.
Tôi hừ hừ, mở cửa nghênh ngang đi ra. Dương Quách giở thói trẻ ngông cuồng, tác dụng làm nghẹn người, không đường! [1]
[1] Đây là câu chế của bài thơ Giang thành tử – Đi săn ở Mật châu. Nguyên văn:
Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng, Tả khiên hoàng, Hữu kình thương, (Già này giở thói trẻ ngông cuồng, Giắt chó vàng, Mang chim ưng.)
Đối với người có tuyệt kỹ giả vờ quét rác đứng một bên như tôi không thể nào chấp nhận được chuyện này. Cái gì mà đại hiệp diệt heo, không phải toàn dựa vào vũ khí sát thương cấp SS của tôi đó sao!
Tôi bỏ lỡ buổi lễ khai huấn sáng hôm qua, cuối cùng cũng không cần mặc bộ lễ phục của Ngụy Ba Như nữa. Quét sân xong, chờ mấy lãnh đạo nói hết, huấn luyện lập tức bắt đầu. Sáng sớm rất lạnh, chỉ mặc một bộ quần áo luyện công giữa trời băng đất tuyết đúng là lạnh hết cả lòng, mũi tôi sắp đông lại rồi này.
Giáo đầu dẫn đội hôm nay là sư phụ tôi. Ông quả nhiên là người không dễ lừa, cái gì mà chạy 20 vòng, đấm thân cây, lấy dây thừng buộc lưng kéo người đi giống ngựa. . . . . . Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Tôi đang định tìm tảng đá nào đó nằm phơi nắng thì một việc kỳ lạ đã xảy ra.
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm sư phụ. Sư phụ bị tôi nhìn mà dựng tóc gáy: “Quách nhi, sao vậy?”
“. . . . . . Sư phụ, phía sau lưng người. . . . . . Đó là cái gì?” Ngón tay tôi chỉ lên bầu trời phía sau ông ấy.
Sư phụ vừa quay đầu lại đã thấy một điểm đen trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo bay đến đây, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng rơi xuống đất với tiếng xé gió sắc bén giống đạn pháo.
Mọi người kinh hãi, hai tay còn đang giơ ra phía sau, giữ tư thế khom bước nhìn khách không mời mà đến đang nằm giữa sân . . . .
Đây là. . . . . . Chim ưng? Đại bàng?
Nếu thực sự phải nói thì đây chính là một con đại bàng trắng xưa kia dũng cảm bây giờ thần kinh.
Chỉ thấy con đại bàng kia run rẩy dùng cánh chống xuống đất, xoay người lại, bụng ngửa lên trời, nâng một chân lên đưa về phía sư phụ tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ hóa ra trên móng vuốt của nó có buộc một ống trúc nhỏ.
Ánh mắt sư phụ thâm thúy nhìn con đại bàng từ đầu đến chân. Ông không nói gì lấy ống trúc xuống, rút bức thư bên trong ra bắt đầu đọc. Sau một lúc lâu mới ngước mắt lên, nhìn tôi, rồi nhìn thư, lại nhìn tôi, lại nhìn thư, cuối cùng thì nhìn xung quanh một lượt.
Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn ông ấy. Cuối cùng chưởng môn Thiếu Dương Triệu Cao Lương phá vỡ sự yên tĩnh: “Lâm huynh, là. . . . . . Cúc Trạch Cung sao?”
Sư phụ nặng nề gật đầu. Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Dương Dương Dương.
Sắc mặt Dương Dương Dương cũng có chút khó coi, nhưng vẫn gắng gượng hỏi: “Họ nói gì?”
“‘Trời đất công bằng, ức hiếp mạnh giúp yếu, thật không hề phụ ta. Mười lăm tháng ba tế mặt trời, báu vật dị thế nhất định sẽ đến. Vì thiên hạ trừng phạt kẻ có tội, tinh kỳ đã dựng, muốn các ngươi khoanh tay chịu trói. . . . . . ’” Sư phụ lẩm bẩm gằn từng tiếng.
“Nói tiếng người đi!”
“Mười lăm tháng ba, đoạt báu vật dị thế.”
Đôi mày thanh tú của Dương Dương Dương nhíu lại.”Báu vật dị thế? Chẳng lẽ là Lan Khanh . . . . . .”
“Không. Không phải Lan Khanh.” Sư phụ như vô tình lườm Tiêu Long Vũ đang giả vờ ngủ gà ngủ gật trên tảng đá, lại nhìn tôi, “Trong thư nói, báu vật dị thế chính là. . . . . .”
Ông ấy đột nhiên không nói nữa, nhìn đám đệ tử ở xung quanh cắn hạt dưa xem kịch, đi đến bên cạnh Dương Dương Dương, khẽ nói gì đó.
“Nha đầu, nha đầu. . . . . .” Dương Dương Dương nghe xong, chạy vọt tới trước mặt tôi, lay tôi mạnh đến mức như muốn tiễn tôi đến cầu Nại Hà, vẻ mặt lã chã sắp khóc.
Hai vị hòa thượng này thật khiến tôi khó hiểu, bèn hỏi sư phụ: “Trong thư có nói gì liên quan đến con?”
Báu vật dị thế? Chẳng lẽ là. . . . . . cái di động hết pin của tôi? Hay là khăn lông, băng vải, băng keo cá nhân, nước sát trùng, xịt muỗi, thuốc giảm đau, thuốc xổ, cao dán của tôi?
Nhưng sư phụ lại không nói gì, chỉ phức tạp nhìn tôi một lát, sau đấy xoay người nói với Tra Chí Cực: “Thu dọn đi, chuẩn bị đưa Quách nhi đến động Thủy Liêm đỉnh Hoa Hoa núi Bắc Sơn bế quan.”
Mọi người đều kinh ngạc. Từ những lời thì thầm bàn tán của mọi người, tôi biết được động Thủy Liêm ở sau thác nước núi Bắc Sơn. Tuy ở đó rất yên tĩnh, có lợi cho việc tu hành, nhưng lại sâu chừng nghìn trượng, ẩm ướt âm u tối đen như địa ngục, rất nhiều rắn rết. Người bình thường chỉ ở trong đấy một khắc thôi đã muốn điên rồi.
Nhưng họ đâu ngạc nhiên bằng tôi.
Động Thủy Liêm đỉnh Hoa Hoa. . . . . . Ai đặt cái tên này vậy. . . . . . Sư phụ, con đã làm chuyện gì có lỗi với người mà người lại muốn hành hạ con như thế. . . . .
Tra Chí Cực không kìm nén được, xông lên trước cúi người vội hét lên: “Sư phụ, chi bằng nên bàn bạc kỹ hơn! Tiểu sư muội còn nhỏ, sức khỏe cũng không tốt, đưa vào động sẽ chết mất!”
Sư phụ vắt tay nhìn trời, làm như đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau, mới quay đầu trầm giọng nói: “Một khi đã thế, vậy thì để con bé với Long nhi cùng đi Phá Quân Tư đi. Dù sao. . . . . . cũng có thêm kinh nghiệm chiến đấu.”
Ông ấy nhìn mắt tôi ngập nước. “Thân là đệ tử của Lâm Thiên Nam ta, cho dù con là một bãi bùn nhão không trát được tường, vi sư cũng nhất định phải nặn con cho ra hình thù.”
Tôi xoay người định chống thân cây, lại nhìn thấy Tiêu Long Vũ vừa rồi còn đang giả vờ ngủ trên tảng đá đã ngồi dậy, đăm chiêu nhìn tôi.
————
Tối hôm đó khi tôi đi tìm Tiêu Long Vũ, không biết anh ta đang chế tạo máy bay hay làm gì, lách ca lách cách trong phòng, cửa cài bên trong. Tôi gõ cửa rất lâu, âm thanh phá nhà bên trong phòng mới dừng lại, nhưng không có người đáp. Lại gọi vài tiếng, vẫn không trả lời. Tôi nổi giận, đập uỳnh uỳnh lên cửa:
“Mở cửa mở cửa! Kiểm tra đồng hồ nước!”
Một lúc lâu trong phòng mới vang lên giọng nói lười biếng của anh ta: “Đồng hồ nước ở ngoài, không nhận chuyển phát!”
Tôi hóa đá.
Sửng sốt đến mười giây, tôi lại bắt đầu điên cuồng phá cửa. Hôm nay dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ!
“Tiêu Long Vũ, huynh mở cửa ra! Nếu không lần sau gặp, muội sẽ giật tóc huynh, cấu bụng huynh, chọc mũi huynh, móc mắt huynh, cởi dây lưng quần huynh. . . . . .”
Ngay khi tôi đang kích động uy hiếp nước miếng bay tứ tung, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, người trong phòng đưa một tay túm tôi vào, tránh cho tôi tiếp tục nổi điên bên ngoài làm phiền người khác.
Phong cách phòng ở này của Tiêu Long Vũ khác xa với phong cách ở đạo trường, vừa tối vừa lạnh. Từng cơn gió thổi qua, ánh nến trên bàn lung lay, cực kỳ giống nhà ma. Không biết anh ta vừa làm gì mà sách với mấy tờ giấy còn đang quăng lung tung trên sàn, ngoài ra còn một vài tập tranh ảnh tư liệu linh tinh gì đấy.
Tôi tiện tay quơ lấy một bức tranh Bát Quái, hỏi: “Huynh tính tạo bom nguyên tử hay là đổi nghề xem số thế?”
Hồng heo hiệp mới ra lò không nói gì, giật lấy bản vẽ trong tay tôi, hất một đống đồ trên ghế ra, ngồi xuống.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi nhớ tới chính sự, mặt nghiêm túc nói: “Phá Quân Tư mà sáng nay sư phụ nói là đâu vậy?”
“Cục sát thủ.”
“. . . . . . Cái gì?”
“Một đám tay sai của triều đình.” Tiêu Long Vũ bắt chéo hai chân, nhìn qua có chút phờ phạc ỉu xìu, nhưng vẫn giải thích cho tôi, “Sư phụ cho muội đến đó để tập huấn thôi, không bắt muội nhận nhiệm vụ đâu. Ngày mai chúng ta lên đường. Đến đó. . . . . .”
Tôi nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười “Cứ đi theo gia, gia sẽ che chở cho ngươi” của anh ta mà không dám tin hỏi: “Sao sư phụ muốn để muội làm sát thủ?”
“Là giúp muội không bị sát thủ giết.” Dường như anh ta không phát hiện ra nét mặt của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve bản vẽ trong tay, một lúc lâu mới nói, “Cho dù là ruồi bọ hay là miếng thịt. Hai ngày trước Quý Lãng và Đỗ Phương đột nhiên xuất hiện, bây giờ lại tới Cúc Trạch Cung, đầu của muội vẫn rất đáng tiền đấy. Sau này muội sẽ biết, nơi có máu mới là giang hồ. Giang hồ vốn đẫm máu.”
Tiêu Long Vũ nói tới đây thì im bặt, chắc cũng nhận ra mình đột nhiên trữ tình làm tôi bị kích thích không nhẹ.
Tôi nội thương một lát, sau đấy đột nhiên ngẩng đầu. “Còn có việc huynh phải thành thật với muội. Sao huynh biết được Dương Quá với Tiểu Long Nữ? Còn buổi sáng huynh nói đến thuốc xóa sẹo, còn có vừa rồi là kiểm tra đồng hồ nước. Những thứ đó là ai nói cho huynh biết?”
“Những câu đó đều là ở quê muội?” Giọng điệu của anh ta ngập ngừng.
Tôi gật đầu. “Ở đây không thể nào có người biết được. Quê muội. . . . . . Rất xa, hơn nữa chỉ bán vé một chiều đến đây.”
Anh ta không nói gì nữa, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn chằm chằm ngọn nến. Khí thế ngả ngớn lười biếng nhưng lại đè ép người khác trên người anh ta đã tiêu bớt, lúc này ngồi trước mặt tôi dường như chỉ là một người đàn ông bình thường đang hậm hực thất bại mà thôi.
Tôi không thể chấp nhận được. Cho dù anh ta đau buồn thành tâm thần thì cũng không phải lỗi tại tôi, chắc chắn hơn nửa là vì Lan Khanh kia, cắt.
Nghĩ đến đây, tôi vội hỏi: “Có phải Lan Khanh nói cho huynh biết không?”
Người đối diện lại dừng rất lâu. Cuối cùng giọng nói mệt mỏi của anh ta cũng vang lên. “Phải thì sao. . . . . . Cô ấy đã mất rồi. Về sau ở đây, chỉ có muội thôi.”
Đây xem như. . . . . . Chân tướng rõ ràng sao?
Hóa ra, cô nương Lan Khanh trong truyền thuyết kia không chỉ là một cô gái có quan hệ lằng nhằng với Tiêu Long Vũ, mà còn là tiền bối xuyên không của tôi?
Tôi đang định hỏi thêm mấy câu, thì đã thấy anh ta quăng cho tôi một ánh mắt “Thời gian như thoi đưa, đã qua lâu rồi đừng nhắc lại chuyện cũ nữa”, rồi lại khôi phục thành dáng vẻ ngày thường.”Muội còn muốn biết gì nữa? Không thì đến hỏi đại sư huynh của muội đi.” Anh ta cười lạnh nói, “Trước khi Lan nhi gả cho ta, tên kia vẫn đuổi theo cô ấy cả ngày. . . . . .”
Nghe vậy, không riêng gì Dương Dương Dương và sư phụ tôi, đến cả Tra Chí Cực cũng biết Lan Khanh, hơn nữa quan hệ cũng không tồi. Chẳng lẽ Lan Khanh là đại thần xuyên không người gặp người thích, xe gặp xe chở sao?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, Tiêu Long Vũ liền bổ sung nốt nửa câu sau: “. . . . . . Hai người đó quan hệ không rõ ràng.”
Câu nói đầy ghen tuông, chắc anh ta cảm thấy tôi cũng sẽ ghen. Đáng tiếc anh ta lầm rồi. Tôi tự nhiên vẫy vẫy tay: “Huynh và muội cũng cùng ăn cùng ngủ hơn nửa năm, nhưng chẳng phải quan hệ rất rõ ràng đấy sao!”
“Muội. . . . . .”
Tôi trịnh trọng vỗ vai anh ta.”Ba phen mấy bận nhắc tới . . . . . . người vợ đã mất của huynh, hại huynh đau lòng, là muội không đúng. Nhưng huynh cũng cướp bình xịt hạt tiêu của muội rồi, chúng tôi xem như huề nhau nhé. Sau này đến Phá Quân Tư chúng ta là đồng sự, đừng suốt ngày quát tháo la hét với muội.”
“Ai thèm cái bình xịt của muội.”
“. . . . . . Vậy huynh muốn gì?”
“Ta. . . . . .” Anh ta thở dài rất dài, như vừa quyết định chuyện gì đấy, nhìn chằm chằm vào vai tôi nói, “Ta muốn muội.”
. . . . . . Cái gì?
Tôi sửng sốt một lát, sau đấy giận quá hóa cười: “Ha ha ha ha ha ha ha, cái đồ yêu quái nhà huynh đùa sao Hỏa hả! Lúc nào thì muội đã bị giảm xuống cùng cấp với bình xịt phòng sói rồi ! ! !”
Tiêu Long Vũ bị tôi làm cho nghẹn chẳng nói nổi một câu.
Tôi hừ hừ, mở cửa nghênh ngang đi ra. Dương Quách giở thói trẻ ngông cuồng, tác dụng làm nghẹn người, không đường! [1]
[1] Đây là câu chế của bài thơ Giang thành tử – Đi săn ở Mật châu. Nguyên văn:
Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng, Tả khiên hoàng, Hữu kình thương, (Già này giở thói trẻ ngông cuồng, Giắt chó vàng, Mang chim ưng.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook