Chỉ muốn làm tình với em (thanh dứu)
-
Chương 4:
Gần sắp xế chiều, Lương Thịnh mới tha cho cô, kéo lấy người đẹp từ trong chăn ra, dùng tay lần mò xuống phía dưới cơ thể của cô.
Quần lót sớm đã ướt đẫm không ra thứ gì, dâm thuỷ toả ra mùi hương riêng biệt của người phụ nữ.
Anh cởi nó ra một cách vui vẻ, lấy máy rung chà xát bên trong huyệt ra, rồi lại mặc cho cô một chiếc quần lót mới.
Cô từ từ tỉnh lại, rõ ràng chuyện vừa làm không có ấn tượng gì.
Hay nói đúng hơn là ấn tượng mờ nhạt: Cô bị hắn làm cả chiều. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mấy… mấy giờ rồi?” Cô cũng láng máng cảm thấy thời gian không được đúng cho lắm, vội vàng kiểm tra.
“Phải tan làm rồi.” Hắn sờ trán nàng, xác nhận nhiệt độ bình thường nhưng không quên trêu chọc nàng: "Ra mồ hôi có hiệu quả vô cùng tốt, em hết sốt rồi đấy.”
Khuôn mặt cô cũng không bằng bàn tay to của hắn, nghe thấy xong, mặt mũi buồn rầu bắt đầu tìm cách, nhưng biết được thời gian trôi đi không còn cách nào để cứu vãn, thân thể cũng cực kỳ uể oải tới rã rời.
Đồng nghiệp trong nhóm thậm chí còn không sinh nghi, không có ai tới phòng nghỉ tìm cô.
Mọi người đều đã quen với việc cô phát bệnh xin nghỉ, ghế trống nửa ngày là chuyện hết sức bình thường.
Thấy cô đang chìm trong trạng thái lơ đãng, Lương Thịnh cũng có ý tốt thả cổ ra để cô tỉnh táo lại.
Nhưng đúng lúc lại thấy được tờ giấy xét nghiệm đặt trên tủ đầu giường.
Anh cũng chẳng phải là bác sĩ chỉ nhìn thôi cũng biết là chỉ số bạch cầu.
Đập vào mắt chính là xác nhận những con số ở trên đó đang ở mức bình thường.
Suy nghĩ hơi có phần bỉ ổi, cảm thấy được cô đang nhìn trộm sau lưng hắn, hắn đặt tờ xét nghiệm xuống, nói: “Có cần đi bệnh viện nữa không?”
Hỏi han quả thực rất bất chợt, ngay cả bản thân hắn cũng hiểu rõ, thứ Chương Thanh Dứu cần không phải là sự quan tâm của anh, mà là sự buông tay.
Trong phòng nghỉ cất giấu quá nhiều bí mật không nên có.
Quay đầu lại, cơ thể trắng trẻo trần trụi của cô quấn trong chăn, hổn hển gắng sức thả lỏng hơi thở, rồi mới buông ra một câu: “Không cần đâu… Uống thuốc vào là khỏi.”
Nói xong, cô khó khăn bước xuống giường, muốn cầm lấy quần áo để thay.
Anh ngồi ở bên phải giường, cô liền từ bên trái bước xuống, trốn tránh cách anh một khoảng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thuốc gì? Anh xem nào.”
Cô tìm được quần áo từ trong tủ, sau khi mặc tạm lên mới ngập ngừng lấy túi đeo lưng: “Không… không sao.”
Túi đeo có hơi cũ, màu trắng phủ bụi.
Cô lấy ra ba hộp thuốc, dường như không lấy ra hết, nhét lại một hộp rồi đưa cho anh.
Anh dựa vào mảnh giấy dán chỉ dẫn của bác sĩ, lấy liều lượng cần nên uống rồi đặt bốn năm viên thuốc vào trong tay cô: “Uống hết.”
Tiếp tục đi rót lấy một cốc nước, nhìn chằm chằm cô uống hết thuốc.
Thuốc viên phải nuốt, hai loại thuốc con nhộng cực kỳ khó uống, tất nhiên là cổ họng bị anh làm cho sưng rồi.
“Nuốt từ từ.” Anh xoa nhẹ cổ cô.
Cô dường như căng thẳng với lời nói mà mở to mắt sợ hãi.
Nhìn thấy phần thân dưới của anh không có phản ứng gì mới híp mắt lần nữa, e sợ mà khẽ rên lên.
Hù kiểu này cũng có lợi mà thuốc vẫn nuốt vào được.
Làn da trắng như tuyết trước ngực cô cũng nhấp nhô theo hơi thở, áo ngực ren rất mỏng, hẳn cũng là loại cũ.
Đường cong ở phần viền khiến anh chú ý tới mấy lần, ít đầy đặn hơn so với ấn tượng.
Xem ra, anh đi công tác một tháng, cô cũng không có được an nhàn nhiều cho lắm, thời gian trôi đi quá lặng lẽ. Đọc bản dịch đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé mọi người. Ngoài ra mọi người có thể vào fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land để được cập nhật các truyện cũng như thông báo sớm nhất nha.
“Em thiếu chất nên mới phát bệnh, đi mua ít đồ bổ, thời tiết nóng rồi, quần áo cũng thay vài bộ đồ mới đi. Thẻ anh cho em vẫn còn chứ?”
“… Còn.”
Cô lại giống như nghe thấy được cảnh báo, vô cùng lo lắng mà giấu tay ra sau người: “Anh không cần phải như vậy…”
Cô cực kỳ sợ chuyện anh đưa tiền.
“Thế nào? Quan tâm đến em à?”.
Anh mỉm cười nửa hờ hững nửa dịu dàng: “Anh là lo em sống không đủ lâu, trả không hết nợ của anh.”
Cô có hơi lúng túng, gần như hiểu được anh hoàn toàn muốn thỏa mãn trút hết ham muốn, nghi cô không biết điều nên muốn đuổi cô đi.
Người con gái bị bệnh còn chưa khỏi hết chầm chậm đem khóa kéo của túi đeo đóng lại, ôm túi vào trong ngực như mèo trắng tội nghiệp rồi đi về phía cửa.
Mèo trắng không kiêu căng, cô cũng không được khá cho lắm, sống cứ như bị vứt bỏ nhiều lần, đã học được những điều cần phải tránh ra xa.
Lúc đi tới gần cửa lại do dự quay lại, cà nhắc bước từng bước nhỏ.
Trên mặt Lương Thịnh có chút hớn hở còn tưởng cô muốn làm cho anh vui.
Kết quả cô nhặt lên chiếc khăn choàng màu vàng nghệ bị anh chà đạp, cẩn thận nhét vào trong túi.
Khăn choàng ở dưới chân anh.
Cảm thấy có thứ gì đó bị vứt đi nhẹ tênh, mà tim anh cũng quặn theo.
Cô chắc hẳn cảm thấy anh tồi tệ lắm.
Nhờ vào quyền lực, chiếm đoạt ép buộc cơ thể của cô, còn vừa nắn vừa xoa không cho phép cô chạy. Đọc bản dịch đầy đủ nhất tại Luvevaland.co nhé mọi người. Ngoài ra mọi người có thể vào fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land để được cập nhật các truyện cũng như thông báo sớm nhất nha.
Nhưng anh cũng chỉ có thể đưa ra kế này.
Như mọi khi, anh không nỡ xử sự quá tốt với cô.
Nếu không thì không thể trói buộc cô được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook