Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em
-
Chương 9-1
Editor: Cua Rang Me
Ba tháng sau, Kiều Y Y thương lượng xong xuôi với chủ nhà, chuẩn bị chuyển tới phòng trọ mới, phòng trọ mới nhỏ hơn nhiều so với phòng đang ở, phòng khách thông với phòng ngủ, có một phòng tắm nhỏ, một phòng bếp, giá thuê cũng phù hợp.
Lúc này, cô cần nhịn ăn nhịn mặc, còn về ăn uống thì không có biện pháp, cục cưng cần phải có dinh dưỡng, cô chỉ có thể tiết kiệm từ nơi cô ở, nhìn căn phòng cô đang thuê, trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng cô phải từ bỏ nó.
Phòng đã được dọn xong, những thứ cần chuyển cũng chuyển sang đó rồi, Kiều Y Y liếm cánh môi, bỗng nhiên, bụng cảm thấy hơi đói, Sóc Phong không còn ân cần nấu canh thập toàn đại bổ cho cô nữa, cô cảm thấy nhớ tay nghề của anh.
Ở đây ngủ thêm một đêm, ngày mai có thể chuyển sang đó rồi, cô sờ bụng, lúc chuẩn bị ra ngoài ăn tối, vừa mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó.
Dáng người cao lớn của Sóc Phong che kín tầm mắt của Kiều Y Y, cô nghi ngờ không biết bản thân có nhìn nhầm hay không, sao anh lại ở đây? Cô cho rằng anh không đưa canh nữa, biểu hiện cho việc anh lui tới nữa, chớp chớp mắt cảm nhận sự chua xót, "Làm sao anh biết em ở đây?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh quan sát căn phòng của cô một lúc, nhìn thấy bên trong đã dọn dẹp xong, đôi mắt thâm thuý của anh tối sầm lại, nhìn cô, "Khi nào thì đi?"
"Ngày mai."
Sóc Phong đáp một tiếng, không nói nữa, cô cũng giống anh, không nói gì, hai người nhàm chán "phạt đứng" ở cửa ra vào.
Người đầu tiên không kiềm chế được lại là Kiều Y Y, cô vừa giữ trong cổ họng, đang muốn mở miệng, anh đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cúi người, hơi thở mát mẽ của anh len vào trong mũi cô, mùi vị quen thuộc khiến ngực cô cảm thấy ấm áp, cô giang tay ôm anh, đáp trả anh một cách kịch liệt.
Đi sao, anh tỏ vẻ không quan tâm! Đi ư, anh nhớ nhung! Anh nhớ cô phát điên rồi!
Miệng lưỡi đóng mút, tay của anh trượt đến ngực cô, nơi khá đầy đặn, dùng sức vuốt ve, cô không điệu bộ rất trước vẫn do anh vỗ về chơi đùa, hai tay của cô quàng ra sau cổ anh, ôm anh thật chặt.
Cô đem sức nặng của bản thân dồn lên người anh, cô rên rỉ vô cùng tinh tế, tay anh không ngừng đi xuống, cô bỗng nhiên cảnh giác, đẩy anh ra.
Đẩy quá nhanh, quá mạnh, anh bị cô đẩy ngã ngồi trên mặt đất, nhếch nhác ngồi đó, đầy mê hoặc, trên môi anh còn lưu lại dấu hôn của môi cô, cùng một chút chất lỏng. Cô quay đầu đi, cố gắng điều hoà hô hấp của bản thân, không dám nhìn anh, không khí lạnh lẽo khiến cô bình tĩnh lại, lý trí dần quay về, "Anh có chuyện gì không?" Kiều Y Y thở hổn hển, lo lắng hỏi anh.
Tại sao thái độ trước và sau của cô lại khác xa nhau tới như vậy, Sóc Phong lạnh lùng đứng dậy, bàn tay lau khóe miệng, ánh mắt của anh nhìn cô rất đen tối, anh đi tới lôi cô vào trong thang máy.
"Anh đưa em đi đâu?"
Không có câu trả lời, cô bị dắt vào phòng của anh, đôi mắt cô nhìn xung quanh, tất cả đều là giấy Tuyên Thành, giấy mang màu sắc cũ kỹ,trên mỗi tờ giấy đều có một chữ, "Lỗi"!
"Y Y, anh sai rồi. Xin lỗi."
Sau tai cô, giọng nói trầm thấp của Sóc Phong vang lên. Đôi mắt cô chứa đầy những chữ "Lỗi", cô không biết làm sao nhìn tới trước những chữ kia, anh muốn nói cho cô điều gì, cô cũng không cần hỏi, cô hiểu.
Anh sai rồi, anh sai rồi.
Nhưng... Hốc mắt của Kiều Y Y đỏ lên, lúc này, cô nên làm thế nào? Cô nên nói thế nào để anh biết? Kiều Y Y hít sâu một hơi, chủ động đem bản thân ra. Cô xoay người, ôm lấy anh, trong lòng anh xúc động nức nở, anh ôm cô thật chặt, cô chủ động dâng lên hương vẫn, anh không suy nghĩ nhiều nhảy vào mỹ nhân của nàng mà tính toán.
Bên trong phòng hỗn hợp mập mờ hô hấp, bàn tay của anh kích động cởi quần áo của cô, cho đến trên người của cô chỉ có mỗi áo trong màu bạc, tay của anh linh hoạt giải khai nút áo lót của cô, tay của anh chui từ cổ áo của cô vào vỗ về chơi đùa chỗ đầy đặn, Kiều Y Y không yên lòng hôn anh, anh cảm thấy, đầu ngón tay trì hoa của cô nhụy thượng lách vòng lên, không thắng vui sướng lôi kéo một phen.
Thân thể Kiều Y Y lập tức nhạy cảm mềm nhũn, xụi lơ ở trên người anh, tay của anh không ngừng lục lọi ở trên người của, giống như trước kia, vuốt ve cô.
Mắt cô trợn tròn, cảm giác thấy tay anh dừng lại, tim cô đập thật nhanh, nhìn anh, đôi mắt Sóc Phong trợn tròn, nhìn bụng của cô, dường như đang mất hồn.
Cô nuốt nước miếng, "Nên… chỗ này có một chuyện!" Nói xong từ cuối cùng, giọng nói của cô càng ngày càng thấp, nhi nhí như muỗi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lý trí của anh phản ứng lại, nhưng anh từ chối không
Tin sự thật đang ở trước mắt.
“Em… có thai.”
Anh lắc đầu thật mạnh, “Không thể nào, em không thể có thai được.”
“Tính thời gian một chút đi, là lần đầu tiên chúng ta xảy ra quan hệ đấy.” Kiều Y Y khẽ đẩy anh, mặc quần áo vào.
Sóc Phong ngây như phỗng nhìn cô, “Nhưng anh…”
“Em biết, em biết rõ anh đã buộc ga-rô, cho nên, anh phải hiểu đây là chuyện xảy ra trước khi anh làm giải phẫu?” Không sợ phải nói chuyện với một tên ngu ngốc, chỉ sợ phải nói chuyện với một người không dám thừa nhận sự thật.
“Không thể nào.” Anh lẩm bẩm
“Vốn dĩ, em cũng không có ý định cho anh biết chuyện này.” Kiều Y Y nhìn gương mặt không tài nào chấp nhận nổi của anh, khóe mắt lại cảm thấy chua xót, “Một mình em sẽ nuôi nó khôn lớn.” Cô ngưng lại, nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều bỗng nhiên thấp một cách bất ngờ, vậy mà anh lại quỳ bên chân cô, “Anh làm cái gì đấy?”
Chuyện phát triển tới mức ấy khiến cô không thể nghĩ được, theo bản năng, cô vòng tay bảo vệ bụng nơi gồ lên.
“Y Y, không cần đứa bé, được không?” Sóc Phong thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, giọng nói bộc lộ sự mệt mỏi và bi thương.
Kiều Y Y nhìn bộ dạng của anh, không nói lên lời.
“Xin em, Y Y à.”
Kiều Y Y ngây người, cô không biết nên trả lời anh thế nào, cô ngây ngốc hỏi lại: “Vậy em nên làm thế nào?”
Sóc Phong trầm mặc, anh nhìn chằm chằm vùng bụng hơi nhô lên, Kiều Y Y hít sâu một hơi, “Sóc Phong, anh muốn em chết ngay bây giờ đúng không?”
“Em nói lung tung cái gì đấy!” Anh điên cuồng ôm cô, “Anh không cần em chét, không muốn em chết, em có nghe thấy không?”
Tay Kiều Y Y nắm chặt thành quả đấm, móng tay ghìm sâu vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, không chút do dự tát cho anh một cái, dùng sức rất mạnh, Sóc Phong mặt của cả cũng vòng vo quá khứ.
“Em không phải vợ trước của anh, em sẽ không chết, không phải tất cả phụ nữ đều chết vì khó sinh đâu!” Kiều Y Y hầm hừ, nói thật to.
Anh nhìn cô chằm chằm, không them đem lời cô nói cho vào tai mà nghe.
“Được, được lắm, anh thật sự muốn em giết đứa con này?” Kiều Y Y không dám tin, hỏi anh.
“Y Y, ngoan, chúng ta…”
0
“Không có chúng ta!” Kiều Y Y lạnh lùng nói: “Anh cũng nên đi hỏi bác sĩ một chút đi, mang thai hơn bốn tháng, phá thai, giết một đứa bé có nguy hiểm hay không đi!”
Sắc mặt Sóc Phong trắng bệch, “Sẽ không nguy hiểm đâu!”
Kiều Y Y quỷ dị cười một tiếng, “Ai dám bảo đảm!”
Cô biết tử huyệt của anh, trong lòng Kiều Y Y nói một tiếng xin lỗi, nhưng nếu không làm như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ tin cô.
Anh quỳ trên mặt đất, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng bộ dáng, giống như muốn đem đứa bé moi ra, Kiều Y Y bị giật mình, cô không cách nào đành lui về phía sau, cho đến khi sống lưng chống lại tường, cô run run, “Sóc Phong. “ Anh không có nghe, “Sóc Phong!” Kiều Y Y lại gọi anh một lần nữa.
Anh vẫn không có phản ứng, Kiều Y Y định xoay người rời đi, nhưng bụng dưới của cô bị co rút đau đớn, cô không thoải mái cúi người xuống, cúi đầu rên rỉ.
Cô không nên mang thai, chỉ cần cô không có thai, cô sẽ thật tốt, bọn họ sẽ ở cùng nhau, rất hạnh phúc, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng cô có thai đã hơn mấy tháng, giống như cô từng nói, muốn bỏ đi cũng rất nguy hiểm.
“Sóc Phong.” Tiếng của Kiều Y Y nhẹ nhàng vang lên ở bên tai của anh, anh khổ sở ngẩng đầu, cặp mắt lờ mờ nhìn cô.
“Bụng của em đau, đưa em đi bệnh viện.” Có lẽ là cô quá kích động, nên cục cưng bắt đầu không ngoan.
“Y Y… bệnh viện?” Sóc Phong lại giống như một con vẹt đần.
Kiều Y Y đau đến trán đổ đầy mồ hôi, trực tiếp ngã xuống, cánh tay Sóc Phong đỡ lấy cô, đầu của anh lập tức trống không, anh không nói hai lời ôm lấy cô, dựa vào bản năng làm việc.
Bệnh viện, bệnh viện… Nơi đó tràn đầy mùi nước sát trùng gay mũi, tràn đầy tiếng khóc, tiếng kêu gào, bốn bề đều là tường trắng, chỗ đó, cả đời này Sóc Phong cũng không muốn lần nữa bước vào.
Chói mắt, mùi máu tanh nồng nặc, còn chưa đi vào bệnh viện, cảnh tượng bốn năm trước lại một lần nữa trình diễn ở trước mắt anh, trước một khắc còn là một cô gái thẹn thùng sống sờ sờ, một lát sau, không còn nói chuyện nữa, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
“Sóc Phong à” Kiều Y Y khẩn trương nhìn anh, bụng của cô đau đớn, nhưng cô càng không yên lòng nhìn Sóc Phong, sắc mặt của anh thật thê thảm, thật thê thảm.
Tiếng kêu của cô kéo anh trở về thực tế, mắt anh nhìn xuống cô, trên gương mặt cô đau đớn và lo lắng, Sóc Phong thấy đau lòng thay cô, anh thấp giọng nói, “ Sẽ không có chuyện gì.”
Cô suy yếu cười một tiếng, “Đương nhiên là em không có việc gì.” Dù thế nào, cô vẫn không quên lạc quan, “Em là nữ vô địch Kim Cương mà.”
Ba tháng sau, Kiều Y Y thương lượng xong xuôi với chủ nhà, chuẩn bị chuyển tới phòng trọ mới, phòng trọ mới nhỏ hơn nhiều so với phòng đang ở, phòng khách thông với phòng ngủ, có một phòng tắm nhỏ, một phòng bếp, giá thuê cũng phù hợp.
Lúc này, cô cần nhịn ăn nhịn mặc, còn về ăn uống thì không có biện pháp, cục cưng cần phải có dinh dưỡng, cô chỉ có thể tiết kiệm từ nơi cô ở, nhìn căn phòng cô đang thuê, trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng cô phải từ bỏ nó.
Phòng đã được dọn xong, những thứ cần chuyển cũng chuyển sang đó rồi, Kiều Y Y liếm cánh môi, bỗng nhiên, bụng cảm thấy hơi đói, Sóc Phong không còn ân cần nấu canh thập toàn đại bổ cho cô nữa, cô cảm thấy nhớ tay nghề của anh.
Ở đây ngủ thêm một đêm, ngày mai có thể chuyển sang đó rồi, cô sờ bụng, lúc chuẩn bị ra ngoài ăn tối, vừa mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó.
Dáng người cao lớn của Sóc Phong che kín tầm mắt của Kiều Y Y, cô nghi ngờ không biết bản thân có nhìn nhầm hay không, sao anh lại ở đây? Cô cho rằng anh không đưa canh nữa, biểu hiện cho việc anh lui tới nữa, chớp chớp mắt cảm nhận sự chua xót, "Làm sao anh biết em ở đây?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh quan sát căn phòng của cô một lúc, nhìn thấy bên trong đã dọn dẹp xong, đôi mắt thâm thuý của anh tối sầm lại, nhìn cô, "Khi nào thì đi?"
"Ngày mai."
Sóc Phong đáp một tiếng, không nói nữa, cô cũng giống anh, không nói gì, hai người nhàm chán "phạt đứng" ở cửa ra vào.
Người đầu tiên không kiềm chế được lại là Kiều Y Y, cô vừa giữ trong cổ họng, đang muốn mở miệng, anh đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cúi người, hơi thở mát mẽ của anh len vào trong mũi cô, mùi vị quen thuộc khiến ngực cô cảm thấy ấm áp, cô giang tay ôm anh, đáp trả anh một cách kịch liệt.
Đi sao, anh tỏ vẻ không quan tâm! Đi ư, anh nhớ nhung! Anh nhớ cô phát điên rồi!
Miệng lưỡi đóng mút, tay của anh trượt đến ngực cô, nơi khá đầy đặn, dùng sức vuốt ve, cô không điệu bộ rất trước vẫn do anh vỗ về chơi đùa, hai tay của cô quàng ra sau cổ anh, ôm anh thật chặt.
Cô đem sức nặng của bản thân dồn lên người anh, cô rên rỉ vô cùng tinh tế, tay anh không ngừng đi xuống, cô bỗng nhiên cảnh giác, đẩy anh ra.
Đẩy quá nhanh, quá mạnh, anh bị cô đẩy ngã ngồi trên mặt đất, nhếch nhác ngồi đó, đầy mê hoặc, trên môi anh còn lưu lại dấu hôn của môi cô, cùng một chút chất lỏng. Cô quay đầu đi, cố gắng điều hoà hô hấp của bản thân, không dám nhìn anh, không khí lạnh lẽo khiến cô bình tĩnh lại, lý trí dần quay về, "Anh có chuyện gì không?" Kiều Y Y thở hổn hển, lo lắng hỏi anh.
Tại sao thái độ trước và sau của cô lại khác xa nhau tới như vậy, Sóc Phong lạnh lùng đứng dậy, bàn tay lau khóe miệng, ánh mắt của anh nhìn cô rất đen tối, anh đi tới lôi cô vào trong thang máy.
"Anh đưa em đi đâu?"
Không có câu trả lời, cô bị dắt vào phòng của anh, đôi mắt cô nhìn xung quanh, tất cả đều là giấy Tuyên Thành, giấy mang màu sắc cũ kỹ,trên mỗi tờ giấy đều có một chữ, "Lỗi"!
"Y Y, anh sai rồi. Xin lỗi."
Sau tai cô, giọng nói trầm thấp của Sóc Phong vang lên. Đôi mắt cô chứa đầy những chữ "Lỗi", cô không biết làm sao nhìn tới trước những chữ kia, anh muốn nói cho cô điều gì, cô cũng không cần hỏi, cô hiểu.
Anh sai rồi, anh sai rồi.
Nhưng... Hốc mắt của Kiều Y Y đỏ lên, lúc này, cô nên làm thế nào? Cô nên nói thế nào để anh biết? Kiều Y Y hít sâu một hơi, chủ động đem bản thân ra. Cô xoay người, ôm lấy anh, trong lòng anh xúc động nức nở, anh ôm cô thật chặt, cô chủ động dâng lên hương vẫn, anh không suy nghĩ nhiều nhảy vào mỹ nhân của nàng mà tính toán.
Bên trong phòng hỗn hợp mập mờ hô hấp, bàn tay của anh kích động cởi quần áo của cô, cho đến trên người của cô chỉ có mỗi áo trong màu bạc, tay của anh linh hoạt giải khai nút áo lót của cô, tay của anh chui từ cổ áo của cô vào vỗ về chơi đùa chỗ đầy đặn, Kiều Y Y không yên lòng hôn anh, anh cảm thấy, đầu ngón tay trì hoa của cô nhụy thượng lách vòng lên, không thắng vui sướng lôi kéo một phen.
Thân thể Kiều Y Y lập tức nhạy cảm mềm nhũn, xụi lơ ở trên người anh, tay của anh không ngừng lục lọi ở trên người của, giống như trước kia, vuốt ve cô.
Mắt cô trợn tròn, cảm giác thấy tay anh dừng lại, tim cô đập thật nhanh, nhìn anh, đôi mắt Sóc Phong trợn tròn, nhìn bụng của cô, dường như đang mất hồn.
Cô nuốt nước miếng, "Nên… chỗ này có một chuyện!" Nói xong từ cuối cùng, giọng nói của cô càng ngày càng thấp, nhi nhí như muỗi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lý trí của anh phản ứng lại, nhưng anh từ chối không
Tin sự thật đang ở trước mắt.
“Em… có thai.”
Anh lắc đầu thật mạnh, “Không thể nào, em không thể có thai được.”
“Tính thời gian một chút đi, là lần đầu tiên chúng ta xảy ra quan hệ đấy.” Kiều Y Y khẽ đẩy anh, mặc quần áo vào.
Sóc Phong ngây như phỗng nhìn cô, “Nhưng anh…”
“Em biết, em biết rõ anh đã buộc ga-rô, cho nên, anh phải hiểu đây là chuyện xảy ra trước khi anh làm giải phẫu?” Không sợ phải nói chuyện với một tên ngu ngốc, chỉ sợ phải nói chuyện với một người không dám thừa nhận sự thật.
“Không thể nào.” Anh lẩm bẩm
“Vốn dĩ, em cũng không có ý định cho anh biết chuyện này.” Kiều Y Y nhìn gương mặt không tài nào chấp nhận nổi của anh, khóe mắt lại cảm thấy chua xót, “Một mình em sẽ nuôi nó khôn lớn.” Cô ngưng lại, nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều bỗng nhiên thấp một cách bất ngờ, vậy mà anh lại quỳ bên chân cô, “Anh làm cái gì đấy?”
Chuyện phát triển tới mức ấy khiến cô không thể nghĩ được, theo bản năng, cô vòng tay bảo vệ bụng nơi gồ lên.
“Y Y, không cần đứa bé, được không?” Sóc Phong thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, giọng nói bộc lộ sự mệt mỏi và bi thương.
Kiều Y Y nhìn bộ dạng của anh, không nói lên lời.
“Xin em, Y Y à.”
Kiều Y Y ngây người, cô không biết nên trả lời anh thế nào, cô ngây ngốc hỏi lại: “Vậy em nên làm thế nào?”
Sóc Phong trầm mặc, anh nhìn chằm chằm vùng bụng hơi nhô lên, Kiều Y Y hít sâu một hơi, “Sóc Phong, anh muốn em chết ngay bây giờ đúng không?”
“Em nói lung tung cái gì đấy!” Anh điên cuồng ôm cô, “Anh không cần em chét, không muốn em chết, em có nghe thấy không?”
Tay Kiều Y Y nắm chặt thành quả đấm, móng tay ghìm sâu vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, không chút do dự tát cho anh một cái, dùng sức rất mạnh, Sóc Phong mặt của cả cũng vòng vo quá khứ.
“Em không phải vợ trước của anh, em sẽ không chết, không phải tất cả phụ nữ đều chết vì khó sinh đâu!” Kiều Y Y hầm hừ, nói thật to.
Anh nhìn cô chằm chằm, không them đem lời cô nói cho vào tai mà nghe.
“Được, được lắm, anh thật sự muốn em giết đứa con này?” Kiều Y Y không dám tin, hỏi anh.
“Y Y, ngoan, chúng ta…”
0
“Không có chúng ta!” Kiều Y Y lạnh lùng nói: “Anh cũng nên đi hỏi bác sĩ một chút đi, mang thai hơn bốn tháng, phá thai, giết một đứa bé có nguy hiểm hay không đi!”
Sắc mặt Sóc Phong trắng bệch, “Sẽ không nguy hiểm đâu!”
Kiều Y Y quỷ dị cười một tiếng, “Ai dám bảo đảm!”
Cô biết tử huyệt của anh, trong lòng Kiều Y Y nói một tiếng xin lỗi, nhưng nếu không làm như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ tin cô.
Anh quỳ trên mặt đất, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng bộ dáng, giống như muốn đem đứa bé moi ra, Kiều Y Y bị giật mình, cô không cách nào đành lui về phía sau, cho đến khi sống lưng chống lại tường, cô run run, “Sóc Phong. “ Anh không có nghe, “Sóc Phong!” Kiều Y Y lại gọi anh một lần nữa.
Anh vẫn không có phản ứng, Kiều Y Y định xoay người rời đi, nhưng bụng dưới của cô bị co rút đau đớn, cô không thoải mái cúi người xuống, cúi đầu rên rỉ.
Cô không nên mang thai, chỉ cần cô không có thai, cô sẽ thật tốt, bọn họ sẽ ở cùng nhau, rất hạnh phúc, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng cô có thai đã hơn mấy tháng, giống như cô từng nói, muốn bỏ đi cũng rất nguy hiểm.
“Sóc Phong.” Tiếng của Kiều Y Y nhẹ nhàng vang lên ở bên tai của anh, anh khổ sở ngẩng đầu, cặp mắt lờ mờ nhìn cô.
“Bụng của em đau, đưa em đi bệnh viện.” Có lẽ là cô quá kích động, nên cục cưng bắt đầu không ngoan.
“Y Y… bệnh viện?” Sóc Phong lại giống như một con vẹt đần.
Kiều Y Y đau đến trán đổ đầy mồ hôi, trực tiếp ngã xuống, cánh tay Sóc Phong đỡ lấy cô, đầu của anh lập tức trống không, anh không nói hai lời ôm lấy cô, dựa vào bản năng làm việc.
Bệnh viện, bệnh viện… Nơi đó tràn đầy mùi nước sát trùng gay mũi, tràn đầy tiếng khóc, tiếng kêu gào, bốn bề đều là tường trắng, chỗ đó, cả đời này Sóc Phong cũng không muốn lần nữa bước vào.
Chói mắt, mùi máu tanh nồng nặc, còn chưa đi vào bệnh viện, cảnh tượng bốn năm trước lại một lần nữa trình diễn ở trước mắt anh, trước một khắc còn là một cô gái thẹn thùng sống sờ sờ, một lát sau, không còn nói chuyện nữa, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
“Sóc Phong à” Kiều Y Y khẩn trương nhìn anh, bụng của cô đau đớn, nhưng cô càng không yên lòng nhìn Sóc Phong, sắc mặt của anh thật thê thảm, thật thê thảm.
Tiếng kêu của cô kéo anh trở về thực tế, mắt anh nhìn xuống cô, trên gương mặt cô đau đớn và lo lắng, Sóc Phong thấy đau lòng thay cô, anh thấp giọng nói, “ Sẽ không có chuyện gì.”
Cô suy yếu cười một tiếng, “Đương nhiên là em không có việc gì.” Dù thế nào, cô vẫn không quên lạc quan, “Em là nữ vô địch Kim Cương mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook