Editor: Cua Rang Me

Trần Uyển giống như Lý Nhân Phong từng nói, tìm được Sóc Phong, còn mời anh uống rượu, anh muốn đuổi cô đi, cho nên uống ly rượu kia, nhưng anh chắc chắn mình có đủ thời gian tìm được thuốc chống dị ứng để uống vào.

Nhưng sau đó anh mất dần ý thức.

"Em bỏ cái gì trong rượu vậy?" Sóc Phong lạnh như băng nhìn cô gái trước mắt, anh nằm ở trên giường, nhưng thần trí vô cùng rõ ràng.

"Em… "

"Trần Uyển, về sau đừng để tôi nhìn thấy em!" Hai mắt anh bốc lửa.

"Tại sao anh lại thích cô gái kia? Cô ta có gì tốt, biết rõ anh và em ở chung một giường, cô ta cũng không cứu anh, chỉ một mình bỏ đi!" Trần Uyển tức giận nói.

Kiều Y Y thấy được?

"Trần Uyển!" Anh nghiến răng nghiến lợi, "Em còn dùng những thủ đoạn này sao? Được, tôi nói cho em biết, vì cái gì mà tôi không yêu cũng không coi trọng em, bởi vì em không giống chị gái dịu dàng hiền thục như vậy của em, em cũng không giống Kiều Y Y, họ không toan tính mưu lợi, cho nên em làm gì cũng không qua nổi họ được. "

Trần Uyển cảm giác lòng của mình lại bị vỡ, "Tại sao? Rõ ràng là em thích anh trước, rõ ràng là em gặp anh trước, tại sao chứ? "

"Này, Lý Nhân Phong đâu rồi? Cậu ta cũng ngay từ đầu đã thích em, còn em thì sao lại không thích cậu ấy. Tâm của Sóc Phong vững như kim cương, "Nguyên nhân vì sao tôi không thích em, cũng như Lý Nhân Phong vậy!"

"Nhưng tối thiểu em đã cho anh ta cơ hội rồi, còn anh thì một cơ hội cũng không có cho em!" Trần Uyển thấy không công bằng nói.

"Cơ hội?" Sóc Phong châm chọc nói: "Được em cho hi vọng, lại để cho cậu ta khổ sở, bây giờ rời khỏi Đài Loan cũng không dám trở lại, đây chính là công bằng mà em nói?"

Sóc Phong chưa từng dùng giọng điệu sắc bén nói chuyện với cô, nhất thời Trần Uyển cà lăm, ấp úng, "Nhưng …Nhưng tối thiểu em đã cho anh ta cơ hội, tại anh ta không quý trọng, em mới có thể …"

"Đừng có giả bộ vô tội như vậy nữa!" Anh lớn tiếng nói, cắt đứt lời của cô, "Không cần giả bộ nữa, em giả dạng rất thích tôi, em giả bộ không mệt mỏi sao?"

"Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy!" Trần Uyển hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng trái tim cô lại nhảy liên hồi.

"Có lẽ em yêu tôi, nhưng em sẽ không vì tôi không thương em mà khổ sở, nhìn qua thì em rất tốt. Coi như không có tôi! Ngươi em thích nhất chính là bản thân em!" Sóc Phong nói trắng ra.

"Không có! Em không có anh, em không thể sống sót, anh không biết, anh không ở đây mấy năm, em …" Trần Uyển nói không được nữa, cô nhìn Sóc Phong đang chỉ ngón tay vào cửa sổ.

"Nếu yêu tôi, lập tức nhảy xuống!" Anh lãnh khốc vô tình nói.

Trần Uyển không dám tin, người đàn ông trước mặt là người mình từng biết hay sao? Cô nuốt nước miếng một cái, "Em nhảy xuống đó, anh sẽ chấp nhận em?"

Anh không lên tiếng, chỉ là tay chỉ vào cửa sổ cũng không để xuống.

"Được, được, em nhảy!" Trần Uyển kéo khăn quàng cổ của mình xuống, cởi áo khoác ngoài xuống, đá giày cao gót xuống, đi tới cửa sổ, cô nhìn cửa sổ chằm chằm, cẩn thận từng li từng tí, liếc mắt nhìn lầu dưới, từ nơi này nhảy xuống, không chết cũng tàn phế, phòng bệnh của Sóc Phong là lầu mười một của bệnh viện, Trần Uyển nhắm hai mắt lại, hai chân run rẩy bò lên cửa sổ.

Cô không biết là cái gì thúc giục cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Sóc Phong, động tác quay đầu của cô, nhìn Sóc Phong, trong ánh mắt của anh chẳng có cái gì cả, giống như giờ phút này cô chỉ là chỉ là người qua đường, anh thờ ơ với một người đi đường.

Cho dù cô chết rồi, anh cũng không sao, nói không chừng anh còn có thể khui rượu chát ăn mừng, hai hàng nước mắt trong suốt từ trong mắt của Trần Uyển chảy xuống, cô nghẹn ngào nhìn anh, “Em chết, anh sẽ rất vui vẻ có phải hay không?” Không có ai quấn lấy anh, nhất định sẽ rất vui vẻ!

Sắc mặt Sóc Phong nghiêm lại, “Sẽ không!” Trần Uyển hơi cười một tiếng, nhưng anh nói tiếp: “Nhưng mà tôi cũng sẽ không khổ sở.”

Nụ cười của cô dừng lại ở trên mặt, cô có thể cảm giác khóe miệng mình đang co quắp.

“Trần Uyển, em sẽ nhảy sao?” Sóc Phong lý trí nhìn cô.

Trần Uyển cười to, đột nhiên căm hận nhìn anh, “Tôi sẽ không vì thứ người như anh mà chết như thế!” Cô cẩn thận từ cửa sổ bò xuống.

Vì người khác chết, đó là biểu hiện của người yêu!

“Tôi mới không chết, tôi sẽ quấn lấy anh, cho đến khi anh nổi điên mới thôi!” Cô nổi điên như mụ phù thủy, ác độc mà nguyền rủa anh.

“Cô có ở đây thì không chiếm được gì trên người tôi đâu.” Anh lạnh nhạt mà nói.

Trần Uyển đang nhìn sàn nhà, chợt ngẩng đầu, “Cho em một đứa bé, cả đời em sẽ không quấy rối anh!”

Sóc Phong cười, giọng nói nhẹ nhàng, không thể nhẹ hơn nữa, “Tôi sẽ nhờ bác Trần đưa cô về nhà.”

Trần Uyển chợt biến sắc, “Không, anh không thể.”

“Tôi có thể.” Anh quỷ dị cười một tiếng, “Bác Trần sẽ tin tưởng tôi, còn cô thì sao?”

Đúng, anh có thể, cha coi anh như một đứa con trai, tin tưởng anh còn hơn đứa con gái ruột thịt này.

“Cảnh cáo cô một lần cuối cùng, Trần Uyển, nếu như hôm nay cô không rời khỏi Đài Loan, tôi sẽ nhờ bác Trần dẫn cô trở về!”

“Anh…”

“Người yêu thực sự của cô ở New York…”

“Tôi không thương hắn!”

“Ha ha!” Anh cúi đầu cười, “Đúng, cô không thương cậu ấy, như vậy mời học một chút cách biết kiềm nén lại mình đi!” Yêu một người không thương mình, cuối cùng nhận lại nỗi đau, im lặng rời bỏ quê hương.

Trần Uyển bị ngược đãi đến nói không ra lời, chỉ có thể tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.

Sóc Phong không hề nhìn cô nữa, miễn cưỡng đứng dậy cầm điện thoại di động, Trần Uyển bị dọa giật mình, “Anh làm gì đấy?”

“Nếu như cô chưa từ bỏ ý định, tôi sẽ xin bác trai tới đây một chuyến thôi.” Có lúc, anh mệt chết đi, anh chưa bao giờ yêu Trần Uyển, lại cứ bị cô quấn lấy.

Vẫn còn nhớ lúc chị của Trần Uyển vừa mới qua đời, cô lại dùng khuôn mặt tương tự chị mình tới quyến rũ anh, quả thật anh không có cách nào nhịn được, mới phải chạy đi.

Trốn ở trong núi bốn năm, anh từ từ vứt đi nỗi bi thương đó, từ từ tiếp nhận cô gái xuất hiện trước mặt mình, nhưng anh biết trong lòng anh vẫn có một bức tường, không dễ dàng phá hủy.

“Sẽ không.” Ngoài mặt Trần Uyển vẫn tin chắc, nhưng lòng của cô đã dao động, cô biết Sóc Phong làm được, bởi vì căn bản anh không có yêu mình.

Sóc Phong trực tiếp bấm số của bác Trần, “Dạ, bác trai, là con.”

Trần Uyển bình tĩnh đứng ở đó, trong mắt chỉ còn lại chán nản, cô nhìn Sóc Phong nói chuyện điện thoại xong, nhìn Sóc Phong năn nỉ cha, nhìn mình nhếch nhác.

“Nếu như không có chuyện gì, mời đi về.” Một khi người đàn ông tuyệt tình, giống như thác nước một đi không trở lại, kích hoạt bọt sóng đủ để cho người chung quanh bị thương.

Trần Uyển thất hồn lạc phách nhìn anh, “Tôi sẽ đi, Sóc Phong… Anh thật…”

Cô xoay người rời đi, cô cho là chị qua đời, đó chính là cơ hội của cô, nhưng trời cao nhìn cô thấy khó chịu, chưa từng cho cô có cơ hội, không hề có một chút nào.

Nhưng mà cô là một cô gái kiêu ngạo, cô sẽ không vì một người đàn ông mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình.

Sóc Phong nhìn cô rời đi, nhất thời buông lỏng, nửa nằm ở trên giường, anh biết phiền toái lớn nhất đã giải quyết xong, vậy mà hôm nay, anh nên giải thích như thế nào đối với Kiều Y Y đây? Nếu như muốn giải quyết, sẽ không tránh được phải giải thích với Kiều Y Y một đoạn hôn nhân không thành công kia, anh và chị của Trần Uyển cũng không thành hôn, bởi vì cô nói không muốn làm cô dâu bà bầu, anh chiều theo cô, lại mất đi cô.

Cơ thể cô rất khỏe, anh chẳng thể nghĩ tới cô sẽ khó sinh, mà bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, khó sinh không phải là vấn đề lớn lao gì, nhưng có chút nhất định phải người mất đi, cho dù là ở công nghệ cao cũng không giữ được.

Sóc Phong khổ sở nhắm mắt lại, anh cho là bóng dáng xuất hiện trước mắt của anh sẽ là cô, không ngờ trong đầu của anh đều là Kiều Y Y.

Kiều Y Y muốn đi cùng với anh, tuyệt đối cô sẽ không làm nghịch ý của anh mà sinh cục cưng, nhưng rõ ràng anh quá tàn nhẫn, anh tước đoạt quyền làm mẹ của cô.

Nhưng xin tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Vừa nghĩ tới đó, anh tìm số điện thoại của Kiều Y Y, lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của Nhâm Viễn, trong lòng anh cảm thấy có chút kì lạ nên điện thoại lại.

Sau một lâu, Sóc Phong cúp điện thoại, vén chăn lên, chuẩn bị xuất viện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương