Chỉ Muốn Dịu Dàng Thích Anh
-
Chương 20: . trải qua nhiều năm
Đúng năm giờ, tiếng chuông tan tầm vang lên, dứt khoát cắt đứt cơn ác mộng của Nhậm Thanh, cô ngẩng đầu lên rút nhiệt kế dưới cánh tay ra, ôi, 37.6 độ, sốt nhẹ.
“Bạch Gia, anh tan ca rồi có tới không? Em muốn đi siêu thị mua cá, buổi tối nấu canh cá. Anh nghe được thì nhắn lại cho em biết.” Nhậm Thanh cổ kẹp điện thoại, cánh tay vung lên, quét toàn bộ đồ dùng cá nhân trên bàn vào một cái bọc lớn trong.
Cô tốt nghiệp ở một đại học hạng ba không có danh tiếng gì, hệ Trung văn chính quy, làm trợ lý xem như “môn đăng hộ đối”, chỉ là có thể vào được “Nguyên thị”, hơn nữa còn làm trợ lý tổng giám đốc, tay mơ Nhậm Thanh cùng bạn học Lam Oánh Oánh được thuê vào cho rằng đây là chính “vận cứt chó”. Nhậm Thanh còn nhớ rõ hai năm trước đoạn thời gian nhốn nháo hoảng loạn khi vừa chuyển đến chỗ ngoài phòng tổng giám đốc: Buổi sáng sáu rưỡi rời giường, sáu giờ năm mươi chạy ra góc đường mua bữa sáng, bảy giờ chạy sau lưng chú bảo vệ vào tòa nhà, sau đó là cả ngày ầm ĩ, cả ngày đầu choáng váng, từ sau tám giờ tối tất cả các phòng ban đều trống rỗng, chỉ có phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn, cô nhai mì tôm nằm sấp trước máy vi tính lặng lẽ ghi nhớ các chú thích và ghi chú của người đi trước để lại.
Công việc trợ lý tổng giám đốc vốn rườm rà, hơn nữa cô cũng không phải là người lanh lợi, mơ mơ màng màng hai tháng mới lên tay. Nhậm Thanh đã từng hoài nghi tổng giám đốc tuy xuất hiện cùng cô rất nhiều lần nhưng không có tình cảm gì qua lại là hai năm trước vừa thấy đã yêu cô sao, lại có thể khoan dung cho tư chất của cô? Lúc đầu Lam Oánh Oánh nghe vậy, vẻ mặt sốt ruột đưa cho cô một cái gương.
Nhậm Thanh cúp máy, thang máy dừng ở lầu 7, Lam Oánh Oánh giẫm đôi giày cao bảy tấc nghiêm túc rảo bước đi vào. Mặc dù là thời điểm tan việc, nhưng đa số nhân viên đều không lập tức rời đi, luôn kì kèo thêm bốn năm phút để trò chuyện, tâm sự về mấy chuyện bên lề, cho nên trong thang máy tính cả Lam Oánh Oánh vừa mới vào cũng chỉ có năm người.
Lam Oánh Oánh đề phòng nhìn chằm chằm vào vài đồng nghiệp phía trước, rồi từ từ nhích lại gần, nghiêm trang nói nhỏ: “Nhậm Thanh, khuya hôm nay tớ muốn ở cùng đám chị em, các tướng công, còn có các tướng công và các tướng công khác cùng đi hát Karaoke, cậu cũng tới góp vui đi?”
Nhậm Thanh dùng bàn tay đẩy cô ấy ra, mắt nhìn đèn chỉ thị tầng trệt, tỉnh táo nói: “Không đi.”
Năm cuối cấp, Lam Oánh Oánh bắt đầu đọc tiểu thuyết đam mỹ, quyển sách đầu tiên là “Thanh Mạt” của Nhan Lương Vũ, cô ấy đọc xong, tổng kết: Nhân sinh khổ đoản, đam mỹ tình trường. Sau này càng không thể cứu chữa rồi.
Tuy Nhậm Thanh không đọc tiểu thuyết đam mỹ, nhưng chơi với Lam Oánh Oánh đến tận ba năm, cũng đại khái hiểu được, đại thúc có ba chỗ tốt: Thành thục, ẩn nhẫn, dễ đẩy ngã. Thiếu niên có ba chỗ quý: Khờ dại, đáng yêu, làn da đẹp.
“Cậu thật sự không đến?” Lam Oánh Oánh nhướng mày.
“Thật sự không đi. Tớ hơi sốt, về nhà nấu canh cá bồi bổ.”
“Thuận tiện khám bác sĩ?”
“Không hẳn.”
“Xí! Đồ chó đứng núi này trông núi nọ trọng sắc khinh bạn!”
Nhậm Thanh ăn ý lau mặt, yên lặng nói: “Đồ nước lợn.”
Ban đầu Nhậm Thanh thuê một căn nhà hai phòng gần công ty cùng một đồng nghiệp, căn hộ có năm tầng, không có thang máy, nhưng trong phòng sạch sẽ, trên tường thậm chí còn có giấy dán tường khá đẹp. Sau đó, đồng nghiệp kết hôn nên chuyển ra, chủ nhà thấy Nhậm Thanh quy củ, chưa bao giờ làm mấy trò kỳ quái trong phòng ở, hơn nữa giờ đang giữa hè, ông chẳng muốn chạy tới chạy lui dẫn người đi xem phòng, nên đã hạ giá cho cô ở một mình.
Nhậm Thanh và Bạch Gia là bạn đại học cùng khoa không cùng lớp, Bạch Gia cao khoảng một mét bảy hai bảy ba, đen sẫm gầy teo, thích cười. Lúc ban đầu Nhậm Thanh bị đôi mắt cong cong kia mê hoặc, nhất thời xúc động nên đáp ứng ở cùng với anh. Khi đó vừa mới tốt nghiệp, cho tới bây giờ hai người đã bên nhau hai năm rồi.
“A lô, Nhậm Thanh, em khỏi nấu phần anh, hôm nay anh phải tăng ca, không qua, bên anh tín hiệu không tốt, ngày mai lại gọi cho em.” Bạch Gia nói xong, cúp máy.
Nhậm Thanh đẩy xe mua sắm xe, nhất thời mờ mịt.
Sáng thứ hai, Nhậm Thanh mặt mày hồng nhuận tới làm việc, Lam Oánh Oánh ghen ghét chọt chọt mặt cô hỏi bảo dưỡng thế nào, Nhậm Thanh thầm nói một ngày cậu ngủ mười bảy tiếng thì sẽ trở thành thế này. Vốn đã có kế hoạch đi dạo phố xem phim cùng Bạch Gia, nhưng Bạch Gia không có hứng thú, lại từ chối, cô ở nhà không có việc gì chỉ có thể ngủ.
Trong phòng làm việc, Nguyên Tịnh Viễn gọi điện thoại nội bộ:
“Nhậm Thanh, tối nay Tuyết Nguyên có buổi tụ tập, mười giờ cô qua đó nhé.”
Đồng nghiệp cũng gọi cô như vậy bởi vì không phân rõ họ “Nhậm” này đọc thanh nhị hay thanh tứ (*), không thể gọi cô “Tiểu Nhậm”, đành phải tránh từ “Nhậm”, thân thiết gọi thẳng tên cô. Những đồng nghiệp sau có lẽ cũng phân không rõ âm đọc của từ “Nhậm”, có lẽ đơn thuần cảm thấy tên “Nhậm Thanh” dễ nghe nên đều gọi như vậy cả. Nguyên Tịnh Viễn thích chơi trội, hơn nữa là trợ lý của mình, quan hệ không xa, bình thường gọi cô là “trợ lý Nhậm”, lúc lơ đãng thì cũng gọi “Nhậm Thanh”.
(*) Nhậm trong tiếng Trung phiên âm là rén (thanh nhị) hoặc rèn (thanh tứ). Vì vậy, mọi người không rõ thanh nào nên không gọi là Tiểu Nhậm.
“Vâng.” Nhậm Thanh thấp giọng đáp lại.
Cô, Diệp Hủy phòng kế toán và Tiểu Đào phòng kế hoạch là ba người nghèo, lúc rảnh rỗi sẽ kiêm luôn tài xế (*) của cao ốc Nguyên thị, à, tài xế lậu.
(*) Nguyên gốc là 代驾 - Tài xế được chỉ định tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.- Theo WP Tinhnguyetcotran.
Lam Oánh Oánh uốn éo bên cạnh Nhậm Thanh, ngáp nói: “Cậu nói xem nếu có một ngày anh ấy cũng có thể gợi cảm gọi tớ là Oánh Oánh...”
Nhậm Thanh nhìn trời, chỉ vào cửa sổ thủy tinh, nói: “Lao đầu vào đấy đi, kiếp sau đầu thai vào nhà họ Nhậm.”
Lam Oánh Oánh lặng lẽ liếc nhìn tấm mành che cửa thủy tinh của văn phòng tổng giám đốc, cười hề hề nói: “Nhậm Thanh, tổng giám đốc của chúng ta anh tuấn cao lớn cử chỉ đoan chính, có phải là quân tử không thể xê dịch không?”
Nhậm Thanh kinh hãi, không đáp lại.
Lam Oánh Oánh mập mờ nháy mắt vài cái: “Quân tử có ba cái thụ (*), cậu biết là ba cái thụ nào không?”
(*) thụ ở đây là thụ động, bị tác động, cũng có thể hiểu theo nghĩa công – thụ
“...”
“Nhẫn, nhận, chịu!”
“...”
“Tuyết Nguyên” vốn một khu giải trí tổng hợp mới mở, không tráng lệ như “Hoàng Thành”, nhưng thắng ở chỗ trang trí thông minh. Nhậm Thanh chỉ đi qua khu KTV trong đó, ấn tượng nhất chính là vách tường đá ở hành lang, trên vách tường khảm những ngọn đèn trắng muốt lốm đa lốm đốm, gắn theo kiểu chiếu từ trên xuống, nhìn từ xa như là mưa đang rơi.
Chín rưỡi Nhậm Thanh đã tới “Tuyết Nguyên”. Nghe nói đến trước nửa tiếng là quy luật của tài xế. Tuy cô không có giấy phép chính thức, nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp...
Nguyên Tịnh Viễn đã báo cho cô biết, tối nay là buổi tụ tập nửa công nửa tư cho một người bạn thế gia vừa về nước, cũng là tiệc tẩy trần cho tổng giám phòng kế hoạch kế nhiệm của Nguyên thị, nếu lỡ mà qua mười giờ thì xin cô thông cảm. Nhậm Thanh nghe vậy được thương mà sợ, lúc này tỏ vẻ nịnh nọt nói bọn họ có thể tận tình vui đùa, đừng cố kỵ thời gian. Trên thực tế, ánh mắt của cô đã tập trung vào tiệm mì Lan Châu trên đường đối diện rồi, tính mở sách điện tử 4020 (*) rồi đi vào ăn chén mì thịt bò bổ sung thể lực.
(*) sách điện tử 4020 là một trang web tải tiểu thuyết định dạng txt.
Mười giờ ba mươi chín, đoàn người Nguyên Tịnh Viễn xuất hiện ở cổng Tuyết Nguyên. Nhậm Thanh giữ vững tinh thần bước lên chào hỏi. Trong nhóm người chỉ còn một mình Nguyên Tịnh Viễn vẫn tỉnh táo, còn lại đều híp mắt quan sát vịn tường mà đi.
Trên vai Nguyên Tịnh Viễn đang đỡ một người say như chết, nụ cười vẫn bình tĩnh và cao quý: “Nhậm Thanh, đây là địa chỉ chỗ ở của Điền Đằng, lát nữa tôi sẽ điện thoại cho cô, xác nhận cô đến nơi an toàn.”
Nhậm Thanh cẩn thận đọc tấm thẻ trong tay, chưa nghe rõ tên, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, cô đã dần không còn mẫn cảm với hai từ kia nữa.
“Con đường gần chỗ cậu ấy ở đang tu sửa, cô lái xe cẩn thận một chút.”
Nhậm Thanh gật gật đầu, nhét tấm thẻ vào trong túi quần jeans.
“Là anh này hả?” Cô trỏ trỏ vào người đàn ông đang bám trên vai Nguyên Tịnh Viễn, kéo tay áo lên trên định qua đỡ người.
“Không phải.” Nguyên Tịnh Viễn quay đầu lại vẫy tay ra đằng sau, nói: “Điền Đằng, lấy chìa khóa xe của cậu ra đi.
Chàng trai đằng sau phản ứng hơi chậm, nửa phút sau mới chậm rì đi qua, ừ, xem như vẫn còn đi thẳng được. Tay anh cầm áo khoác, trên người mặc chiếc áo dệt kim hở cổ hơi mỏng màu đen. Nhậm Thanh khẽ ngẩng đầu nhìn anh, hình dáng của anh có nét hơn so với thời kì trung học, đôi mắt vẫn xinh đẹp như vậy, lúc cúi đầu nhìn người khác thì có chút cuốn hút.
Miệng Nhậm Thanh dần mở to...
Điền Đằng mở tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc chìa khóa màu đen không có gắn bất kỳ phụ kiện nào, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay ửng đỏ này, khóe mắt bỗng nóng ướt. Dù sao nơi này là Tuyết Nguyên, không phải là vườn trường hoa đẹp cỏ xanh, không phải ngõ hẻm đen kịt trước nhà cô, không phải pháo hoa ở quảng trường âm nhạc Thiên Nhan. Anh không phải nam sinh ngồi cùng bàn, cô cũng không còn là nữ sinh làm thêm ở nhà sách. Cô chớp chớp mắt, chìa tay lấy đi chiếc chìa khóa xe sáng loáng, cúi đầu, đầu ngón tay cẩn thận để không chạm vào lòng bàn tay anh.
Nguyên Tịnh Viễn không để ý đến bầu không khí tương phùng quỷ dị bên này, chỉ nói: “Hai người đi trước đi, là chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu ở bãi đỗ xe số 1 khu vực bên trái, ngay cạnh xe tôi đấy.”
Nhậm Thanh gật gật đầu, BMW và Mercedes-Benz, kẻ có tiền sẽ thành thân thuộc.
Hai người sóng vai đi xuống bãi đỗ xe cách đó không xa, Điền Đằng đi rất chậm, như đang phối hợp với đôi chân ngắn của Nhậm Thanh, gió đêm lành lạnh, anh lặng lẽ rụt vai lại, chiếc cằm nhẵn từ từ vùi vào trong cổ áo. Nhậm Thanh yên lặng nhìn anh, nghĩ rằng có lẽ anh thật sự cần tài xế, sắc mặt đã lạnh đến mức trở nên trăng trắng, nhưng lại không biết mặc áo khoác vào...
Mercedes-Benz nổ máy trơn tru, Nhậm Thanh tiện tay vặn mở nhạc, nghe thấy một ca khúc rất êm tai ca, tên là “Tại chỗ” , vì sau đó cô có rút CD ra xem tên:
Ghế mây đặt trước cửa sổ
Ngồi nhớ về một chuyện xưa đầy màu sắc
Trong chớp mắt vật đổi sao dời
Tưởng niệm về từng đợt biến chuyển
Khẽ mỉm cười mở khóa chiếc hộp
Trí nhớ ngắn ngủi gửi tạm ở nhà bên
Tôi đắn đo hồi lâu mới quay lại bài toán của mình
Chờ em từng bước một phá giải
Tôi lẳng lặng đứng tại chỗ
Chờ em bước lên phía trước
Kiên nhẫn tìm kiếm
Sự lặng thầm phía sau niềm kiêu ngạo
Là điều bí mật mà tôi không bật mí
Tôi đứng tại một chỗ đã rất lâu
Chờ em bước về phía trước
Tiếp tục tìm kiếm
Vẻ đẹp khác biệt khi rửa trôi lớp phấn
Là bức thư chỉ dám gửi cho em qua đường bưu đường
Hình ảnh quá khứ vỡ thành từng viên bi nhỏ
Chỉ giữ lại nụ cười chúm chím nơi em
Nhậm Thanh lặp lại bài hát này, đến lần thứ tư mới bắt đầu ngâm nga theo, cô hát rất vui, hồn nhiên chưa nhận ra đã sai nhịp vô cùng thê thảm, người thanh niên nửa ngủ nửa tỉnh ho khẽ một tiếng, chậm rãi mở to mắt...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook