Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em
-
Chương 7: Cô ấy đi, tôi cũng đi
Ba ngày sau, Sở Úc gần 28 tuổi, danh hiệu bác sĩ đi vào MIT Kỹ Thuật Truyền Thông/Communications Engineering chính thức lên nhận chức phó tổng giám đốc Thần Sâm kiêm thủ lĩnh Khoa Học Gia.
Tin tức một khi công bố, toàn bộ công nghiệp cũng bị chấn động. Đối với doanh thu hàng năm hơn 150 tỷ đô la, đứng thứ mười hàng đầu thế giới về thiết bị điện tín như Thần Sâm mà nói, bổ nhiệm một người trẻ tuổi tới đảm nhiệm tất cả sản phẩm khai phá cùng tất cả cung ứng liên, đúng là một mạo hiểm thật lớn.
Cho nên trải qua giới truyền thông, đem tất cả ánh mắt đều vượt qua trên người vị tân quý này, ngay tiếp theo, đem một vị khuyên chuyện này là phó tổng giám đốc – Anh Bồi đào lên.
Anh Bồi mặc dù là trên xã giao nổi danh hoa tâm, nhưng hắn cũng sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của công chúng, tận lực khiêm tốn, không làm mất tác phong phú hào tinh túy.
Anh Bồi nhân cơ hội tránh khỏi nước nghỉ ngơi mấy ngày, mang theo Đinh Phổ Nguyệt đi nam bộ nước Pháp chơi một chuyến, lại đem Sở Úc đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió. Tiếc rằng Sở Úc cũng không muốn giúp Thần Sâm miễn phí làm cái này quảng cáo, cự tuyệt không xuất hiện ở công ty, đối với phỏng vấn của truyền thông một mực do công ty thay mặt hắn nhã nhặn từ chối.
Hai vị lão gia này là chuyện gì đều không quản (tức là bố của Anh Bồi cùng Sở Úc), nhưng lại đem Hàn Mai trong tổ thư ký tổng giám đốc phụ trách sự vụ của Anh Bối cùng Sở Úc làm cho mệt mỏi gần chết.
So sánh dưới, chịu trách nhiệm tổng giám đốc cùng một vị phó tổng giám đốc khác – Lý Ái Anh lại có vẻ rỗi rãnh chút.
Vì vậy, An Tiểu Tâm xui xẻo. Cô bị Khúc Như Y danh chánh ngôn thuận mượn đến bên cạnh, giao phó cho cô rất nhiều công việc. Dù sao chuyện lặt vặt ví dụ như: chạy chân, nghe điện thoại, sao chép văn kiện, chuyện đưa văn kiện chờ tiểu muội (tức là đàn em, người thực tập, người mới tới) làm toàn bộ giao hết cho cô. Dần dần, các vị thư ký tổ tổng giám đốc cũng suy nghĩ được, Khúc Như Y là có tính khắc nghiệt với An Tiểu Tâm đấy.
An Tiểu Tâm ngược lại rất là trấn định, đối với công việc Khúc Như Y giao phó đều là không nhanh không chậm mà làm. Về mặt việc làm của tổng giám đốc cần cô hoành thành cô hoàn toàn buông xuống, dù sao cô chỉ có đôi tay, làm công việc Khúc Như Y an bài, tự nhiên không có cách làm nào khác.
Cô cũng không tin, những công việc cô dừng lại kia, Lý Ái Anh không hướng tổng giám đốc hồi báo. Nhưng là, An Tiểu Tâm càng biểu hiện bình thản chịu đựng gian khổ, Khúc Như Y càng "trọng dụng" nàng. (Tiểu MT: ta ghét mụ Khúc này quá)
Không lâu, tiêu điểm cùng nhiệt độ truyền thông rốt cuộc cũng dời đi, Sở Úc bắt đầu chính thức đi làm, Anh Bồi cũng tinh thần phấn chấn mang theo Đinh Phổ Nguyệt càng thêm mềm mại đáng yêu động lòng người trở lại.
Khúc Như Y rốt cuộc lại để cho An Tiểu Tâm trở lại trong tổ công việc của Lý Ái Anh. An Tiểu Tâm cũng thở ra một hơi, cô ngồi đàng hoàng tại vị trí của chính mình, tránh khỏi bất kỳ cơ hội vô tình cùng Sở Úc gặp mặt. Chỉ là ban ngày thanh nhàn, buổi tối Khúc Như Y cũng không để cho cô sống yên ổn, luôn là an bài cô ở lại trong công ty làm thêm giờ. Nhìn phân lượng số tiền làm thêm kếch xù kia, An Tiểu Tâm cũng lười cùng cô so đo.
Mấy ngày nay vừa đúng có dòng nước lạnh đột kích, An Tiểu Tâm cảm mạo cộng thêm thời kỳ kinh nguyệt đang tới.
Trên sáng sớm liền hồn hồn ngạc ngạc dậy trễ, vốn muốn nghỉ phép, nhưng nghĩ đến sắc mặt của Khúc Như Y, cô không biết ở đâu ra sức lực cứng rắn, lung la lung lay đến công ty làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, còn chưa có ngồi vững vàng, Khúc Như Y liền đi tới trước mặt An Tiểu Tâm, gõ gõ cái bàn nói: "An Tiểu Tâm, cô tới trễ."
"Ừ" An Tiểu Tâm trong bụng quặn đau, thật sự không có tinh thần đối phó cô.
"An tiểu thư không có gì giải thích sao? Vô cớ tới trễ là muốn trừ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, vượt qua ba lần là công ty sẽ xa thải." Khúc Như Y nói chuyện ngữ điệu là mềm nhũn, nhưng nội dung cũng rất khiến người chán ghét. (Tiểu MT: đá chết ngươi)
"Cám ơn Khúc chủ nhiệm chỉ điểm, lần sau tôi sẽ chú ý." An Tiểu Tâm ách cổ họng, cầm lên cái ly chuẩn bị rót nước uống thuốc.
Vừa đứng lên, khi thấy Sở Úc đứng ở sau lưng Khúc Như Y nhìn mình không chuyển mắt. An Tiểu Tâm một hồi hôn mê, thân thể quơ quơ, vội vàng lấy tay bắt được mặt bàn, cô không muốn Sở Úc lại một bước đi vào.
Sở Úc nhìn bộ dáng yếu ớt của An Tiểu Tâm rất muốn tiến lên vịn lấy cô, hắn bước lênn trước một bước, cánh tay giật giật, vẫn là nhịn được.
Khúc Như Y quay đầu lại nhìn thấy Sở Úc, mỉm cười hô một tiếng: "Sở Phó Tổng Tài."
Sở Úc không có nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm. Hồi lâu, Sở Úc cắn môi một cái, ho một tiếng sau nói: "An Tiểu Tâm, tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
An Tiểu Tâm hôn mê kêu đau, công ty này còn nói không gọi người ngu. (Tiểu MT: ta k hiểu khúc này là sao?) Cô giương mắt nhìn Sở Úc, có chút không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mở ra bước chân hướng Sở Úc đi tới.
Sở Úc thấy cô đi về phía mình, mới xoay người hướng phòng làm việc của mình đi. Đi tới trước cửa, hắn mở cửa, quay đầu lại lẳng lặng nhìn An Tiểu Tâm chậm rì rì. Rốt cuộc đợi cô đi vào phòng làm việc, Sở Úc trở tay đóng cửa, đem cửa sổ bằng kính tương thông với hành lang kéo lại thật tốt, ngăn cản tất cả ánh mắt dò xét của người ngoài.
"An An......" Sở Úc muốn nói lại thôi, đem An Tiểu Tâm ngồi ở trên ghế sa lon, rồi hắn lấy thứ gì ở trong bao công văn ra. Sau đó rót một ly nước ấm, ngồi vào bên cạnh An Tiểu Tâm, thần sắc có chút khẩn trương nhìn nàng.
"Cho, nhanh ăn đi." Sở Úc đem vật cầm trong tay cùng nước ấm nhét vào trong tay An Tiểu Tâm, bàn tay trái mở ra, phía trên đang để một ống thuốc nhỏ.
An Tiểu Tâm nhìn chăm chú nhìn một chút, trong lòng một hồi lăn lộn, không biết là nên cười khổ còn là rơi lệ. Đó là loại thuốc giảm đau trước kia cô thích ăn nhất, vừa đến mỗi tháng kinh nguyệt đau đến chết đi sống lại, không phải là loại thuốc này không thể ngừng đau. Nhưng mà loại này thuốc hiện tại trên thị diện rất khó mua được, An Tiểu Tâm cũng đã lâu rồi chưa ăn, không nghĩ tới Sở Úc ngược lại ở trong bao có một hộp.
An Tiểu Tâm đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng chống đỡ lấy nói: "Sở phó tổng giám đốc, anh có chuyện gì xin phân phó, tôi còn muốn đi ra ngoài làm việc."
Sở Úc mở ra ống thuốc cầm trong tay, cầm lên một bàn tay không của An Tiểu Tâm, đem thuốc viên đổ đến trên tay cô nói: "Em trước uống thuốc, ăn xong anh liền để cho em đi ra ngoài." Thật ra thì Sở Úc vừa thấy bộ dạng An Tiểu Tâm cũng biết cô là thế nào, trước kia ở thời điểm đại học, hắn thấy quen cô mỗi tháng đều đau đớn một lần.
An Tiểu Tâm đau đến thật sự không có biện pháp, suy nghĩ một chút cũng không còn cần thiết hành hạ mình, liền hơi ngửa đầu, uống thuốc. Vậy mà Sở Úc lại duỗi ra một cái tay muốn chạm cái trán của cô, cô cả kinh, có chút chán ghét trốn ra.
Trong mắt của Sở Úc nhanh chóng dính vào một tầng thần sắc bị thương, ngượng ngùng thu tay lại, nói thật nhỏ: "An An, anh cảm thấy được em thật giống như đau bụng bình thường, có phải hay không còn có chỗ khác không thoải mái? Anh đưa em đi bệnh viện."
"Anh nói, tôi uống thuốc sẽ để cho tôi đi ra ngoài." An Tiểu Tâm không muốn nhận tình của hắn.
Sở Úc nhìn sắc mặt An Tiểu Tâm tái nhợt, trong lòng quặn đau, có một một thoáng hắn mãnh liệt thống hận quyết định nâng mình trở về nước. Nếu như không lần tới gặp mặt, có thể hắn cũng sẽ không phát hiện mình thì ra là yêu cô đến sâu sắc như vậy.
"An An, chuyện tình anh tới nơi này làm việc vẫn muốn giải thích thật rõ ràng với em." Sở Úc tận lực đè nén tim sợ hãi của mình, lẳng lặng nhìn An Tiểu Tâm.
"Anh không cần cùng tôi giải thích, công việc của anh không liên quan gì tới tôi." An Tiểu Tâm phiền não vung cánh tay lên một cái, làm bộ lấn tới.
Sở Úc vội đem cô đè lại, mang theo điểm khẩn cầu mà nói: "An An, liền nghe anh nói mấy câu."
An Tiểu Tâm nổi giận bỏ rơi hắn đè lại cánh tay của chính mình, lạnh lùng nói: "Sở phó tổng giám đốc, anh yên tâm đi, anh tới Thần Sâm đối với tôi một chút ảnh hưởng cũng không có. Tôi cũng không sẽ tự mình đa tình cho rằng anh tới nơi này là vì tôi, cũng sẽ không ngây ngốc chỉ vì anh buông tha phần công việc này. Đối với tôi mà nói, anh chỉ là một lãnh đạo cao cấp của công ty mà thôi, ngoài ra thì không còn cái gì khác, hy vọng Sở phó tổng giám đốc anh cũng không nên có những ý tưởng khác.."
Sở Úc đứng lên, đôi môi động lại động, lại một câu cũng nói không nên lời. Vài lời nói của cô đã đem tất cả các con đường chặn lại, đối với chính cô mà nói cái gì cũng không còn rồi. Giờ khắc này, Sở Úc lại hi vọng An Tiểu Tâm hận hắn. Dù sao, hận nói rõ không bỏ xuống được.
Sở Úc không biết mình là như thế nào hỏi ra lời: "An An, em hận anh sao?"
"Hận?" An Tiểu Tâm khóe mắt có chút chua xót rồi, vội xoay người lại, không để cho Sở Úc thấy ánh mắt của cô: "Tại sao tôi phải hận anh? Anh và tôi không có bất cứ quan hệ gì. Nếu như nói hận, tôi cũng chỉ là hận chính tôi mà thôi."
"An An, muốn hận em liền hận anh, đừng giày vò chính mình." Sở Úc trầm thấp nói.
An Tiểu Tâm cảm thấy những vết thương cũ trong đáy lòng giống như bị người dùng đao cùn lại lần nữa mở ra một vẹt giống nhau vậy, máu tươi đầm đìa ở bên trong, cô tựa hồ lại thấy bộ dạng Ẩm Ướt ngã vào trong vũng máu.
Trước mắt cô toát ra kim tinh, hận mệnh rống lên một câu: "Chớ nói!"
Đang lúc ấy thì cửa phòng làm việc của Sở bị gõ. Hai người đều ngây người ra, Sở Úc trước phản ứng kịp thời, hít sâu một hơi, sửa sang lại biểu tình mình một chút, nói tiếng: "Mời vào."
Anh Bồi thân hình ứng tiếng mà vào, lúc đi tới bên cạnh An Tiểu Tâm nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch không khỏi ngẩn ngơ.
An Tiểu Tâm khàn khàn cổ họng kêu một tiếng "Anh phó tổng giám đốc", cất bước muốn đi ra ngoài.
Nhưng là mới vừa rống Sở Úc dùng sức quá mức, đứng bất động không còn cảm giác, vừa mới cất bước dưới thì chân mềm nhũn, cả người liền hướng trên đất mà ngã xuống. Anh Bồi lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, trong lòng bàn tay nắm cổ tay của An Tiểu Tâm có cảm giác một mảnh nóng bỏng, bất giác hỏi câu: "An thư ký, không có sao chứ?"
An Tiểu Tâm giống như cảm thấy tay nóng giống người Anh Bồi như nhau, vội đứng vững thân thể, rút tay của mình về, hồi đáp: "Không có việc gì, Anh phó tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước."
Anh Bồi nhìn bóng lưng An Tiểu Tâm đi ra, vừa ngắm liếc một cái Sở Úc đang thất hồn lạc phách, nhún nhún vai, ngồi ở trên ghế sa lon nói: "Yêu phụ nữ mạnh mẽ cũng không hay."
Sở Úc không để ý tới hắn, ngồi trở lại bàn làm việc, đôi tay án huyệt thái dương, nhắm mắt tới tận lực bình phục tâm tình của mình.
Anh Bồi nhìn hắn, mang theo nhạo báng đắc ý mà nói: "Sở Úc, cậu cùng An Tiểu Tâm rốt cuộc là chuyện lúc nào? Tôi thế nào không biết? Xem cậu bộ dáng cậu thất hồn lạc phách như vậy, tôi có chút tò mò."
"Là chuyện cậu ra nước ngoài học." Sở Úc chán nản đáp.
"Nếu đứt liền đứt đi, An Tiểu Tâm...... Bằng trực giác của tôi, cô là cái loại phụ nữ mà đàn ông thấy nên nhượng bộ lui binh, cậu xem bộ dáng cậu bây giờ có thể nói rõ vấn đề. Tôi xem Như Y không tệ, các ngươi rất thích hợp." Anh Bồi giọng nói bình thản mà nói.
"Được rồi, cậu đừng loạn chút là Uyên Ương Phổ. Khúc Như Y rốt cuộc yêu người nào chỉ có chính cô ta biết, cô ta chỉ là một đứa trẻ bốc đồng tham muốn giữ lấy cực mạnh. Tôi không muốn cùng cô ta có quan hệ gì. Cô ta hủy đi lần thứ nhất của tôi là quá đủ rồi." Sở Úc phiền não.
"Như Y thế nào? Chúng ta là nhìn cô ấy lớn lên, ngây thơ nhiệt tình, xinh đẹp hào phóng, gia đình hai bên lại vui khi việc thành, có cái gì không tốt?" Anh Bồi tò mò.
"Tốt như vậy làm sao cậu không cần?" Sở Úc thốt ra hỏi ra.
Sắc mặt của Anh Bồi trầm xuống, tự giễu cười một cái nói: "Tôi đề nghị qua mang cô ấy ra khỏi nước, nhưng là cô ấy không muốn. Nghĩ tới Anh Bồi tôi bị phụ nữ cự tuyệt vẫn là lần đầu tiên."
Sở Úc hắc hắc nở nụ cười lạnh, "Khi đó Khúc Như Y mới mười sáu bảy tuổi, cô ấy không đi là bởi vì không thể rời bỏ ba mình. Nhiều năm như vậy cũng không ở chung một chỗ, cậu cho rằng cô ấy vẫn còn là đứa trẻ khi bé ngây thơ không hiểu chuyện đời sao?"
Anh Bồi nhíu nhíu mày, hắn còn là tương đối tin tưởng phán đoán của mình. Hắn dàn xếp ổn thỏa mà nói: "Tốt lắm, Sở Úc, cầu xin cậu kiềm chế tâm tính của mình thật tốt để mà lo cho công việc. Xem ra tôi phải suy xét đem An Tiểu Tâm điều đi nơi khác."
"Anh Bồi!" Anh Bồi chưa bao giờ gặp qua thần sắc Sở Úc nghiêm túc như vậy bao giờ cả, vốn là ngũ quan ôn hòa thậm chí lộ ra chút mùi vị quyết tuyệt (kiên quyết+tuyệt tình), chỉ nghe hắn nói: "Cậu khiến An Tiểu Tâm an an ổn ổn một mình, tôi cũng vậy sẽ làm tốt công việc của mình. Nếu cô ấy đi, tôi cũng đi."
Anh Bồi nhìn Sở Úc một cái, thở dài, người này cưỡng đứng lên thật đúng là không có biện pháp.
Tin tức một khi công bố, toàn bộ công nghiệp cũng bị chấn động. Đối với doanh thu hàng năm hơn 150 tỷ đô la, đứng thứ mười hàng đầu thế giới về thiết bị điện tín như Thần Sâm mà nói, bổ nhiệm một người trẻ tuổi tới đảm nhiệm tất cả sản phẩm khai phá cùng tất cả cung ứng liên, đúng là một mạo hiểm thật lớn.
Cho nên trải qua giới truyền thông, đem tất cả ánh mắt đều vượt qua trên người vị tân quý này, ngay tiếp theo, đem một vị khuyên chuyện này là phó tổng giám đốc – Anh Bồi đào lên.
Anh Bồi mặc dù là trên xã giao nổi danh hoa tâm, nhưng hắn cũng sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của công chúng, tận lực khiêm tốn, không làm mất tác phong phú hào tinh túy.
Anh Bồi nhân cơ hội tránh khỏi nước nghỉ ngơi mấy ngày, mang theo Đinh Phổ Nguyệt đi nam bộ nước Pháp chơi một chuyến, lại đem Sở Úc đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió. Tiếc rằng Sở Úc cũng không muốn giúp Thần Sâm miễn phí làm cái này quảng cáo, cự tuyệt không xuất hiện ở công ty, đối với phỏng vấn của truyền thông một mực do công ty thay mặt hắn nhã nhặn từ chối.
Hai vị lão gia này là chuyện gì đều không quản (tức là bố của Anh Bồi cùng Sở Úc), nhưng lại đem Hàn Mai trong tổ thư ký tổng giám đốc phụ trách sự vụ của Anh Bối cùng Sở Úc làm cho mệt mỏi gần chết.
So sánh dưới, chịu trách nhiệm tổng giám đốc cùng một vị phó tổng giám đốc khác – Lý Ái Anh lại có vẻ rỗi rãnh chút.
Vì vậy, An Tiểu Tâm xui xẻo. Cô bị Khúc Như Y danh chánh ngôn thuận mượn đến bên cạnh, giao phó cho cô rất nhiều công việc. Dù sao chuyện lặt vặt ví dụ như: chạy chân, nghe điện thoại, sao chép văn kiện, chuyện đưa văn kiện chờ tiểu muội (tức là đàn em, người thực tập, người mới tới) làm toàn bộ giao hết cho cô. Dần dần, các vị thư ký tổ tổng giám đốc cũng suy nghĩ được, Khúc Như Y là có tính khắc nghiệt với An Tiểu Tâm đấy.
An Tiểu Tâm ngược lại rất là trấn định, đối với công việc Khúc Như Y giao phó đều là không nhanh không chậm mà làm. Về mặt việc làm của tổng giám đốc cần cô hoành thành cô hoàn toàn buông xuống, dù sao cô chỉ có đôi tay, làm công việc Khúc Như Y an bài, tự nhiên không có cách làm nào khác.
Cô cũng không tin, những công việc cô dừng lại kia, Lý Ái Anh không hướng tổng giám đốc hồi báo. Nhưng là, An Tiểu Tâm càng biểu hiện bình thản chịu đựng gian khổ, Khúc Như Y càng "trọng dụng" nàng. (Tiểu MT: ta ghét mụ Khúc này quá)
Không lâu, tiêu điểm cùng nhiệt độ truyền thông rốt cuộc cũng dời đi, Sở Úc bắt đầu chính thức đi làm, Anh Bồi cũng tinh thần phấn chấn mang theo Đinh Phổ Nguyệt càng thêm mềm mại đáng yêu động lòng người trở lại.
Khúc Như Y rốt cuộc lại để cho An Tiểu Tâm trở lại trong tổ công việc của Lý Ái Anh. An Tiểu Tâm cũng thở ra một hơi, cô ngồi đàng hoàng tại vị trí của chính mình, tránh khỏi bất kỳ cơ hội vô tình cùng Sở Úc gặp mặt. Chỉ là ban ngày thanh nhàn, buổi tối Khúc Như Y cũng không để cho cô sống yên ổn, luôn là an bài cô ở lại trong công ty làm thêm giờ. Nhìn phân lượng số tiền làm thêm kếch xù kia, An Tiểu Tâm cũng lười cùng cô so đo.
Mấy ngày nay vừa đúng có dòng nước lạnh đột kích, An Tiểu Tâm cảm mạo cộng thêm thời kỳ kinh nguyệt đang tới.
Trên sáng sớm liền hồn hồn ngạc ngạc dậy trễ, vốn muốn nghỉ phép, nhưng nghĩ đến sắc mặt của Khúc Như Y, cô không biết ở đâu ra sức lực cứng rắn, lung la lung lay đến công ty làm việc.
Vừa vào phòng làm việc, còn chưa có ngồi vững vàng, Khúc Như Y liền đi tới trước mặt An Tiểu Tâm, gõ gõ cái bàn nói: "An Tiểu Tâm, cô tới trễ."
"Ừ" An Tiểu Tâm trong bụng quặn đau, thật sự không có tinh thần đối phó cô.
"An tiểu thư không có gì giải thích sao? Vô cớ tới trễ là muốn trừ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, vượt qua ba lần là công ty sẽ xa thải." Khúc Như Y nói chuyện ngữ điệu là mềm nhũn, nhưng nội dung cũng rất khiến người chán ghét. (Tiểu MT: đá chết ngươi)
"Cám ơn Khúc chủ nhiệm chỉ điểm, lần sau tôi sẽ chú ý." An Tiểu Tâm ách cổ họng, cầm lên cái ly chuẩn bị rót nước uống thuốc.
Vừa đứng lên, khi thấy Sở Úc đứng ở sau lưng Khúc Như Y nhìn mình không chuyển mắt. An Tiểu Tâm một hồi hôn mê, thân thể quơ quơ, vội vàng lấy tay bắt được mặt bàn, cô không muốn Sở Úc lại một bước đi vào.
Sở Úc nhìn bộ dáng yếu ớt của An Tiểu Tâm rất muốn tiến lên vịn lấy cô, hắn bước lênn trước một bước, cánh tay giật giật, vẫn là nhịn được.
Khúc Như Y quay đầu lại nhìn thấy Sở Úc, mỉm cười hô một tiếng: "Sở Phó Tổng Tài."
Sở Úc không có nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm. Hồi lâu, Sở Úc cắn môi một cái, ho một tiếng sau nói: "An Tiểu Tâm, tới phòng làm việc của tôi một chuyến."
An Tiểu Tâm hôn mê kêu đau, công ty này còn nói không gọi người ngu. (Tiểu MT: ta k hiểu khúc này là sao?) Cô giương mắt nhìn Sở Úc, có chút không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mở ra bước chân hướng Sở Úc đi tới.
Sở Úc thấy cô đi về phía mình, mới xoay người hướng phòng làm việc của mình đi. Đi tới trước cửa, hắn mở cửa, quay đầu lại lẳng lặng nhìn An Tiểu Tâm chậm rì rì. Rốt cuộc đợi cô đi vào phòng làm việc, Sở Úc trở tay đóng cửa, đem cửa sổ bằng kính tương thông với hành lang kéo lại thật tốt, ngăn cản tất cả ánh mắt dò xét của người ngoài.
"An An......" Sở Úc muốn nói lại thôi, đem An Tiểu Tâm ngồi ở trên ghế sa lon, rồi hắn lấy thứ gì ở trong bao công văn ra. Sau đó rót một ly nước ấm, ngồi vào bên cạnh An Tiểu Tâm, thần sắc có chút khẩn trương nhìn nàng.
"Cho, nhanh ăn đi." Sở Úc đem vật cầm trong tay cùng nước ấm nhét vào trong tay An Tiểu Tâm, bàn tay trái mở ra, phía trên đang để một ống thuốc nhỏ.
An Tiểu Tâm nhìn chăm chú nhìn một chút, trong lòng một hồi lăn lộn, không biết là nên cười khổ còn là rơi lệ. Đó là loại thuốc giảm đau trước kia cô thích ăn nhất, vừa đến mỗi tháng kinh nguyệt đau đến chết đi sống lại, không phải là loại thuốc này không thể ngừng đau. Nhưng mà loại này thuốc hiện tại trên thị diện rất khó mua được, An Tiểu Tâm cũng đã lâu rồi chưa ăn, không nghĩ tới Sở Úc ngược lại ở trong bao có một hộp.
An Tiểu Tâm đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng chống đỡ lấy nói: "Sở phó tổng giám đốc, anh có chuyện gì xin phân phó, tôi còn muốn đi ra ngoài làm việc."
Sở Úc mở ra ống thuốc cầm trong tay, cầm lên một bàn tay không của An Tiểu Tâm, đem thuốc viên đổ đến trên tay cô nói: "Em trước uống thuốc, ăn xong anh liền để cho em đi ra ngoài." Thật ra thì Sở Úc vừa thấy bộ dạng An Tiểu Tâm cũng biết cô là thế nào, trước kia ở thời điểm đại học, hắn thấy quen cô mỗi tháng đều đau đớn một lần.
An Tiểu Tâm đau đến thật sự không có biện pháp, suy nghĩ một chút cũng không còn cần thiết hành hạ mình, liền hơi ngửa đầu, uống thuốc. Vậy mà Sở Úc lại duỗi ra một cái tay muốn chạm cái trán của cô, cô cả kinh, có chút chán ghét trốn ra.
Trong mắt của Sở Úc nhanh chóng dính vào một tầng thần sắc bị thương, ngượng ngùng thu tay lại, nói thật nhỏ: "An An, anh cảm thấy được em thật giống như đau bụng bình thường, có phải hay không còn có chỗ khác không thoải mái? Anh đưa em đi bệnh viện."
"Anh nói, tôi uống thuốc sẽ để cho tôi đi ra ngoài." An Tiểu Tâm không muốn nhận tình của hắn.
Sở Úc nhìn sắc mặt An Tiểu Tâm tái nhợt, trong lòng quặn đau, có một một thoáng hắn mãnh liệt thống hận quyết định nâng mình trở về nước. Nếu như không lần tới gặp mặt, có thể hắn cũng sẽ không phát hiện mình thì ra là yêu cô đến sâu sắc như vậy.
"An An, chuyện tình anh tới nơi này làm việc vẫn muốn giải thích thật rõ ràng với em." Sở Úc tận lực đè nén tim sợ hãi của mình, lẳng lặng nhìn An Tiểu Tâm.
"Anh không cần cùng tôi giải thích, công việc của anh không liên quan gì tới tôi." An Tiểu Tâm phiền não vung cánh tay lên một cái, làm bộ lấn tới.
Sở Úc vội đem cô đè lại, mang theo điểm khẩn cầu mà nói: "An An, liền nghe anh nói mấy câu."
An Tiểu Tâm nổi giận bỏ rơi hắn đè lại cánh tay của chính mình, lạnh lùng nói: "Sở phó tổng giám đốc, anh yên tâm đi, anh tới Thần Sâm đối với tôi một chút ảnh hưởng cũng không có. Tôi cũng không sẽ tự mình đa tình cho rằng anh tới nơi này là vì tôi, cũng sẽ không ngây ngốc chỉ vì anh buông tha phần công việc này. Đối với tôi mà nói, anh chỉ là một lãnh đạo cao cấp của công ty mà thôi, ngoài ra thì không còn cái gì khác, hy vọng Sở phó tổng giám đốc anh cũng không nên có những ý tưởng khác.."
Sở Úc đứng lên, đôi môi động lại động, lại một câu cũng nói không nên lời. Vài lời nói của cô đã đem tất cả các con đường chặn lại, đối với chính cô mà nói cái gì cũng không còn rồi. Giờ khắc này, Sở Úc lại hi vọng An Tiểu Tâm hận hắn. Dù sao, hận nói rõ không bỏ xuống được.
Sở Úc không biết mình là như thế nào hỏi ra lời: "An An, em hận anh sao?"
"Hận?" An Tiểu Tâm khóe mắt có chút chua xót rồi, vội xoay người lại, không để cho Sở Úc thấy ánh mắt của cô: "Tại sao tôi phải hận anh? Anh và tôi không có bất cứ quan hệ gì. Nếu như nói hận, tôi cũng chỉ là hận chính tôi mà thôi."
"An An, muốn hận em liền hận anh, đừng giày vò chính mình." Sở Úc trầm thấp nói.
An Tiểu Tâm cảm thấy những vết thương cũ trong đáy lòng giống như bị người dùng đao cùn lại lần nữa mở ra một vẹt giống nhau vậy, máu tươi đầm đìa ở bên trong, cô tựa hồ lại thấy bộ dạng Ẩm Ướt ngã vào trong vũng máu.
Trước mắt cô toát ra kim tinh, hận mệnh rống lên một câu: "Chớ nói!"
Đang lúc ấy thì cửa phòng làm việc của Sở bị gõ. Hai người đều ngây người ra, Sở Úc trước phản ứng kịp thời, hít sâu một hơi, sửa sang lại biểu tình mình một chút, nói tiếng: "Mời vào."
Anh Bồi thân hình ứng tiếng mà vào, lúc đi tới bên cạnh An Tiểu Tâm nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch không khỏi ngẩn ngơ.
An Tiểu Tâm khàn khàn cổ họng kêu một tiếng "Anh phó tổng giám đốc", cất bước muốn đi ra ngoài.
Nhưng là mới vừa rống Sở Úc dùng sức quá mức, đứng bất động không còn cảm giác, vừa mới cất bước dưới thì chân mềm nhũn, cả người liền hướng trên đất mà ngã xuống. Anh Bồi lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, trong lòng bàn tay nắm cổ tay của An Tiểu Tâm có cảm giác một mảnh nóng bỏng, bất giác hỏi câu: "An thư ký, không có sao chứ?"
An Tiểu Tâm giống như cảm thấy tay nóng giống người Anh Bồi như nhau, vội đứng vững thân thể, rút tay của mình về, hồi đáp: "Không có việc gì, Anh phó tổng giám đốc, tôi đi ra ngoài trước."
Anh Bồi nhìn bóng lưng An Tiểu Tâm đi ra, vừa ngắm liếc một cái Sở Úc đang thất hồn lạc phách, nhún nhún vai, ngồi ở trên ghế sa lon nói: "Yêu phụ nữ mạnh mẽ cũng không hay."
Sở Úc không để ý tới hắn, ngồi trở lại bàn làm việc, đôi tay án huyệt thái dương, nhắm mắt tới tận lực bình phục tâm tình của mình.
Anh Bồi nhìn hắn, mang theo nhạo báng đắc ý mà nói: "Sở Úc, cậu cùng An Tiểu Tâm rốt cuộc là chuyện lúc nào? Tôi thế nào không biết? Xem cậu bộ dáng cậu thất hồn lạc phách như vậy, tôi có chút tò mò."
"Là chuyện cậu ra nước ngoài học." Sở Úc chán nản đáp.
"Nếu đứt liền đứt đi, An Tiểu Tâm...... Bằng trực giác của tôi, cô là cái loại phụ nữ mà đàn ông thấy nên nhượng bộ lui binh, cậu xem bộ dáng cậu bây giờ có thể nói rõ vấn đề. Tôi xem Như Y không tệ, các ngươi rất thích hợp." Anh Bồi giọng nói bình thản mà nói.
"Được rồi, cậu đừng loạn chút là Uyên Ương Phổ. Khúc Như Y rốt cuộc yêu người nào chỉ có chính cô ta biết, cô ta chỉ là một đứa trẻ bốc đồng tham muốn giữ lấy cực mạnh. Tôi không muốn cùng cô ta có quan hệ gì. Cô ta hủy đi lần thứ nhất của tôi là quá đủ rồi." Sở Úc phiền não.
"Như Y thế nào? Chúng ta là nhìn cô ấy lớn lên, ngây thơ nhiệt tình, xinh đẹp hào phóng, gia đình hai bên lại vui khi việc thành, có cái gì không tốt?" Anh Bồi tò mò.
"Tốt như vậy làm sao cậu không cần?" Sở Úc thốt ra hỏi ra.
Sắc mặt của Anh Bồi trầm xuống, tự giễu cười một cái nói: "Tôi đề nghị qua mang cô ấy ra khỏi nước, nhưng là cô ấy không muốn. Nghĩ tới Anh Bồi tôi bị phụ nữ cự tuyệt vẫn là lần đầu tiên."
Sở Úc hắc hắc nở nụ cười lạnh, "Khi đó Khúc Như Y mới mười sáu bảy tuổi, cô ấy không đi là bởi vì không thể rời bỏ ba mình. Nhiều năm như vậy cũng không ở chung một chỗ, cậu cho rằng cô ấy vẫn còn là đứa trẻ khi bé ngây thơ không hiểu chuyện đời sao?"
Anh Bồi nhíu nhíu mày, hắn còn là tương đối tin tưởng phán đoán của mình. Hắn dàn xếp ổn thỏa mà nói: "Tốt lắm, Sở Úc, cầu xin cậu kiềm chế tâm tính của mình thật tốt để mà lo cho công việc. Xem ra tôi phải suy xét đem An Tiểu Tâm điều đi nơi khác."
"Anh Bồi!" Anh Bồi chưa bao giờ gặp qua thần sắc Sở Úc nghiêm túc như vậy bao giờ cả, vốn là ngũ quan ôn hòa thậm chí lộ ra chút mùi vị quyết tuyệt (kiên quyết+tuyệt tình), chỉ nghe hắn nói: "Cậu khiến An Tiểu Tâm an an ổn ổn một mình, tôi cũng vậy sẽ làm tốt công việc của mình. Nếu cô ấy đi, tôi cũng đi."
Anh Bồi nhìn Sở Úc một cái, thở dài, người này cưỡng đứng lên thật đúng là không có biện pháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook