Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)
-
Chương 6
"Tôi lấy làm tiếc là cô đã bỏ lỡ buổi khiêu vũ."
Nicholas dừng xe lại cách ngôi nhà của Anthony Malory vài căn khác. Đôi mắt anh âu yếm khuôn mặt Reggie.
Cô cười tươi. "Tôi đánh cuộc là ngài tiếc chuyện Tiểu thư Eddington không lỡ buổi khiêu vũ hơn."
"Cô sẽ thua cược thôi," anh trả lời với một hơi thở sâu. "Tôi không biết tại sao tôi làm điều này. Rượu, chắc vậy. Chắc chắn bây giờ nó không là vấn đề nữa."
"Vớ vẩn! Ngài đã ghen khi ngài nghĩ cô ấy đang gặp gỡ Tony."
"Lại sai nữa. Tôi chưa bao giờ biết ghen trong đời, vì bất cứ ai hay bất kỳ cái gì."
"À há, thật là may mắn cho ngài."
"Cô không tin tôi?"
"Tôi không thấy một lý do nào khác cho niềm mong muốn bắt cóc nhân tình của ngài vào tối nay. Thậm chí ngài không có kế hoạch qua đêm với cô ấy."
Anh cười. "Cô nói như thể từng trải lắm vậy."
Cô đỏ mặt. "Trong bất cứ trường hợp nào, ngài không cần xin lỗi vì tôi đã lỡ buổi khiêu vũ. Tôi không tiếc nó đâu."
"Bởi thay vì thế cô đã gặp tôi?" anh nói một cách táo bạo. "Cô cho tôi càng lúc càng nhiều hy vọng hơn, em yêu."
Cô kiên quyết ngồi thẳng lên. "Tôi ghét làm ngài thất vọng, Đức ngài Montieth, nhưng đó không phải là lý do. Dù sao tôi cũng sẽ ở nhà tối nay."
"Tôi cũng muốn như thế, nếu em ở với tôi. Vẫn còn thời gian, em biết đấy. Chúng ta có thể quay lại nhà tôi."
Cô lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Thực tế, từ lúc gặp anh ta, cô đã thấy sự thôi thúc lạ lùng muốn cười liên tục vì niềm vui thuần khiết của nó. Cô đang vui sướng. Nhưng cô biết mình phải rời khỏi anh ta bây giờ và để đêm nay lại phía sau.
"Tôi phải đi đây," cô nói nhẹ nhàng.
"Tôi cũng nghĩ thế." Những ngón tay anh phủ lên bàn tay đeo găng của cô, nhưng anh không giúp cô xuống xe. Anh nắm bàn tay cô và giữ chặt nó. "Tôi muốn hôn em lần nữa trước khi em đi."
"Không."
"Chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi."
"Không."
Tay kia của anh khum lên má cô. Anh không thèm bận tâm tới việc nhặt găng hay mũ của mình trước khi chúng rơi khỏi ngựa, ngón tay trần của anh chạm vào da cô ấm nóng. Cô không thể cử động, và cô nín thở chờ đợi anh cướp lấy nụ hôn mà cô đã từ chối.
Anh hôn cô, đôi môi anh nhanh chóng đặt lên môi cô trong một nụ hôn không giống bất kỳ nụ hôn nào cô đã có trước đây. Ấm áp và ép buộc, môi anh thưởng thức môi cô cho tới khi cô nghĩ rằng mình sẽ nổ tung.
"Đi đi, trước khi tôi không kiềm chế được mình," anh nói cộc cằn. Nỗi đam mê làm giọng anh nặng nề.
Reggie vẫn choáng váng khi anh đỡ cô xuống khỏi xe và đưa cô hướng về phía nhà ông chú. "Tốt hơn là ngài không nên đi với tôi," cô thì thầm. Đèn cháy sáng trên mỗi khuôn cửa nhà, cô có thể tưởng tượng thấy cánh cửa mở ra và Tony đối mặt với Nicholas Eden với một khẩu súng trong tay. "Ngài không cần tháp tùng tôi đâu."
"Tiểu thư thân mến, tôi có thể bị chỉ trích về nhiều điều, nhưng không ai từng nói về tôi rằng tôi không phải là một quý ông, và một quý ông đưa một tiểu thư về tận cửa."
"Vớ vẩn! Ngài là một quý ông chỉ khi điều đó là thích hợp, còn lúc này ngài thật là ngoan cố."
Nicholas cười sự lo lắng của cô. "Em lo cho sự an toàn của tôi sao?"
"Đúng thế. Tony bình thường là một người dễ chịu, nhưng đôi khi chú ấy không kiểm soát được cơn giận của mình. Chú ấy không được gặp ngài cho tới khi tôi có thể nói với chú rằng không có điều khiếm nhã gì đã xảy ra."
Nicholas dừng lại và quay cô về phía anh. "Nếu anh ta là một kẻ nóng nảy dữ dội như thế, tôi sẽ không để em đối mặt với anh ta một mình."
Anh muốn bảo vệ cô khỏi Tony. Có lẽ cô đã cười, nhưng cô chặn lại thôi thúc đó. "Ngài sẽ phải hiểu nhiều về mối quan hệ giữa tôi và Tony để biết rằng tôi là người cuối cùng có thể sợ chú ấy. Chúng tôi rất gần gũi, ngài biết không, quá gần gũi đến mức chú đã phải đảo lộn đều đặn thói quen trong cuộc sống của mình khi tôi ở với chú. Chú ấy luôn luôn như thế, thậm chí phải nhịn hầu hết những thói quen thường nhật mỗi lần vài tháng. Chắc ngài hiểu rõ ý nghĩa của điều đó." Cô kết thúc một cách khô khan.
Anh lại để cô đi, tươi cười. "Tôi thừa nhận ý cô. Tuy vậy, có một lý do cho tất cả những gì tôi làm, và tôi sẽ nhìn theo cô cho tới cửa."
Cô định phản đối lần nữa, nhưng họ đã đến đó. Cô căng thẳng, cầu mong họ không bị nghe thấy, và cánh cửa sẽ không mở ra. Cô quay lại với Nicholas, thầm nói, "Lý do hợp lý nào ngài có thể -?"
Nhưng anh khéo léo ngắt lời, "Em thấy đấy, bây giờ tôi phải xin lỗi vì hôn tạm biệt em lần nữa."
Anh ôm cô trong tay, miệng anh đặt xuống thiêu đốt cô. Lần này là nỗi đam mê, nóng bỏng, nỗi đam mê nồng cháy làm cô tan chảy trong anh. Không có gì khác đang diễn ra. Trong khoảnh khắc này, cô là của anh.
Nicholas kết thúc nụ hôn với nỗi ham muốn đang mãnh liệt trong anh. Anh gần như đẩy cô khỏi mình, mặc dù không buông cô ra, những ngón tay anh kìm lại nơi phía trên cánh tay cô. Anh giữ cô trong vòng tay, trong hơi thở đang khàn, đôi mắt đang rực sáng của mình.
"Tôi muốn em, Regina đáng yêu. Đừng bắt tôi phải chờ đợi quá lâu trước khi em thừa nhận em cũng muốn tôi."
Mất một khoảnh khắc Reggie mới nhận ra anh đã để cô lại và đi khỏi. Một niềm thôi thúc hoang dại nhất muốn cô chạy theo anh nhưng cô cố giữ mình. Thật không dễ dàng. Trái tim cô đang chạy đua và chân cô bủn rủn.
Hãy giữ mình nào, đồ ngốc, cô tự trách mình. Mình đã từng hôn trước đây rồi. Nhưng mà, chưa bao giờ như thế này!
Reggie chờ cho tới khi thấy Nicholas bước lên xe ngựa trước khi cô bất đắc dĩ quay lại, mở cửa, đi vào trong. Lối vào và sảnh sáng rỡ ánh đèn và, cám ơn Chúa, không có ai. Cánh cửa dẫn tới thư viện đang mở và ánh sáng hắt ra ngoài. Cô chầm chậm bước tới, hi vọng rằng Tony sẽ ở đó và không sục sạo cả Luân Đôn vì cô.
Ông ở đó, đang ngồi trên ghế với đôi tay ôm lấy đầu, những ngón tay đan lại trong mớ tóc đen dày như thể ông đang cố giật nó ra. Một chai rượu brandy và một chiếc ly nằm bên cạnh.
Cảnh tượng ông trông quá thiểu não làm Reggie bình tĩnh lại. Mặc cảm tội lỗi kéo bản thân cô trở về. Trong khi cô có khoảng thời gian tuyệt nhất trong đời, người có ý nghĩa nhất trên thế gian này với cô lại đang lo tới phát ốm. Và thậm chí cô chưa từng vội vã trở về đây. Cô đã dành thời giờ của mình, thích thú mỗi phút giây trải qua với Nicholas. Sao cô có thể quá ích kỷ đến thế?
"Tony?"
Ông nhìn lên với cơn sốc. Sau đó sự sững sờ tràn qua nét mặt điển trai của ông, và sự khuây khỏa. Ông chạy nhanh tới chỗ cô và kéo cô vào vòng tay, xiết cô thật chặt tới mức cô nghĩ xương sườn mình sẽ gãy.
"Ơn Chúa, Reggie, chú đã dật dờ trong lo lắng! Chú chưa rơi vào tình trạng tệ như thế từ khi James đưa cháu đi với anh ấy để - à, lúc này quên nó đi." Ông đặt cô xuống để có thể trông thấy cô. "Cháu ổn chứ? Cháu có bị đau không?"
"Cháu khỏe mà, chú Tony, cháu thật sự rất ổn."
Trông cô cũng ổn. Không có vết rách trên váy, không lọn tóc nào bị xổ ra. Nhưng cô đã bị đưa đi trong ba giờ tệ hại, và ông đang tưởng tượng những gì xảy ra với cô ...
"Việc đầu tiên ta sẽ làm vào sáng mai là giết hắn, ngay khi ta tìm ra nơi địa ngục quái quỷ mà hắn sống!"
Đó là lý do không có ai ngoài cửa, Reggie nhận ra.
"Tất cả hoàn toàn là nhầm lẫn, Tony," cô bắt đầu, "một lỗi lầm – "
"Chú biết nó là một sự nhầm lẫn, Reggie. Gã đánh xe ngờ nghệch của cháu đã cam đoan với chú. Gã khăng khăng rằng Montieth sẽ đưa cháu trở lại bất cứ lúc nào, rằng hắn và Eddington là, à... rằng họ... à, chú nghĩ cháu biết ý chú là gì. Ôi, "Vâng." Reggie tươi cười trước sự bực dọc của ông. "Cháu hiểu ý chú." Rồi cô vội vàng quay lại câu chuyện. "Người đàn ông đáng thương đó đã nghĩ chú và –"
"Đừng nói nữa! Và đừng có giải thích gì cả!"
"Nhưng chú có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt của anh ta, chú Tony, khi anh ta thấy mình đã nhầm lẫn không?" Reggie khúc khích. "Ôi, cháu mong mình có thể thấy mặt anh ta."
Anthony cau mày. "Cháu không trông thấy hắn sao?"
"Cháu không ở đó. Anh ta để cháu lại trong nhà và đi tới buổi khiêu vũ. Chú nên thấy chủ ý duy nhất của anh ta là làm Tiểu thư Eddington lỡ mất vũ hội. Chú có thể hiểu anh ta sốc đến thế nào khi gặp cô ấy ở đó. Anh ta không biết người nào đã bị anh ta giam trong nhà mình."
"Hắn giam cháu trong nhà hắn?"
"Nhưng cháu được hoàn toàn thoải mái," cô nhanh chóng đảm bảo với ông. "Vậy chú hiểu là cháu không hề ở cùng với anh ta trong toàn bộ thời gian – thực tế là rất ít. Không bị hại gì, và anh ta đã đưa cháu trở về an toàn và lành lặn."
"Chú không thể tin cháu đang bảo vệ hắn. Nếu chú biết nơi hắn ở, lúc này hắn đã chết rồi. Gã đánh xe ngu ngốc không biết. Chú đã sai một người đảo qua mấy câu lạc bộ để tìm kiếm, nhưng vì cái vũ hội trời đánh đó mà các câu lạc bộ gần như hoang vắng. Khi người của chú trở về báo cáo rằng không biết được gì, chú đã điên tiết sẵn sàng xông vào cái buổi khiêu vũ Shepfort đó để tìm ai đó có thể đưa cho chú địa chỉ của tên vô lại ấy."
"Và rồi bác Edward được báo là cháu không ở cùng chú, và tất cả địa ngục sẽ vỡ bung ra," cô kết thúc giùm ông. "Thật là tốt nếu chú đừng làm thế. Như vậy không ai biết là cháu không ở đây với chú cả buổi tối. Điều đó có nghĩa tất cả những gì phải làm là quyết định cháu có nên ở lại đây hay quay về nhà bác Edward. Chú có gợi ý gì không?"
"Ô, không cháu đừng có thế, con gái." Ông thấy ngay mánh khóe của cô. "Cháu sẽ không thể làm chú quên chuyện này."
"Nếu chú không đồng ý, cháu sẽ bị hủy hoại mất," cô nói hết sức nghiêm túc. "Bởi vì không ai có thể tin rằng cháu đã trải qua ba giờ ở nhà của Đức ngài Montieth và đi khỏi với tiết hạnh vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng đúng là thế."
Ông trừng trừng nhìn cô. "Vậy chú sẽ không giết hắn. Nhưng hắn phải được dạy một bài học thích đáng."
"Nhưng cháu có bị hại gì đâu, chú Tony!" cô cố nài. "Và – cháu không muốn chú làm bị thương anh ta."
"Cháu không – lạy Chúa, cháu phải nói cho chú lý do!"
"Cháu thích anh ta," cô nói đơn giản. "Anh ta làm cháu nhớ đến chú."
Đức ngài Malory trở nên giận tím gan. "Ta sẽ giết hắn!"
"Dừng lại!" cô kêu. "Chú sẽ không bao giờ cưỡng ép một trinh nữ không sẵn lòng, và anh ta cũng vậy."
"Hắn có hôn cháu không?"
"À – "
"Dĩ nhiên là có. Chỉ có kẻ ngốc mới không, và hắn ta không ngốc. Ta sẽ - "
"Không, chú không làm thế!" cô lại kêu lên. "Chú sẽ giả vờ chưa từng nghe thấy tên anh ta và khi chú gặp anh ấy, chú sẽ lờ anh ta đi. Chú sẽ làm điều đó vì cháu, Tony, bởi vì cháu không biết liệu mình có thể tha thứ cho chú nếu chú làm bị thương Nicholas Eden không. Cháu đã rất vui vẻ tối nay, nhiều hơn những gì cháu đã có trong suốt một thời gian dài." Nói liền một hơi, cô xin ông, "Làm ơn đi, chú Tony."
Ông bắt đầu nói điều gì đó, nhưng ngậm miệng lại, cáu kỉnh, thở nặng nhọc, và cuối cùng nói nhẹ nhàng, "Hắn ta không dành cho cháu đâu, mèo con. Cháu biết thế phải không?"
"Vâng, cháu biết. Mặc dù, nếu anh ta có ít tiếng xấu hơn một chút, cháu sẽ ngả mũ vì anh ta."
"Phải bước qua xác ta đã!"
Cô tặng ông nụ cười ngọt ngào nhất.
"Bằng cách nào đó cháu biết là chú sẽ nói thế."
Nicholas dừng xe lại cách ngôi nhà của Anthony Malory vài căn khác. Đôi mắt anh âu yếm khuôn mặt Reggie.
Cô cười tươi. "Tôi đánh cuộc là ngài tiếc chuyện Tiểu thư Eddington không lỡ buổi khiêu vũ hơn."
"Cô sẽ thua cược thôi," anh trả lời với một hơi thở sâu. "Tôi không biết tại sao tôi làm điều này. Rượu, chắc vậy. Chắc chắn bây giờ nó không là vấn đề nữa."
"Vớ vẩn! Ngài đã ghen khi ngài nghĩ cô ấy đang gặp gỡ Tony."
"Lại sai nữa. Tôi chưa bao giờ biết ghen trong đời, vì bất cứ ai hay bất kỳ cái gì."
"À há, thật là may mắn cho ngài."
"Cô không tin tôi?"
"Tôi không thấy một lý do nào khác cho niềm mong muốn bắt cóc nhân tình của ngài vào tối nay. Thậm chí ngài không có kế hoạch qua đêm với cô ấy."
Anh cười. "Cô nói như thể từng trải lắm vậy."
Cô đỏ mặt. "Trong bất cứ trường hợp nào, ngài không cần xin lỗi vì tôi đã lỡ buổi khiêu vũ. Tôi không tiếc nó đâu."
"Bởi thay vì thế cô đã gặp tôi?" anh nói một cách táo bạo. "Cô cho tôi càng lúc càng nhiều hy vọng hơn, em yêu."
Cô kiên quyết ngồi thẳng lên. "Tôi ghét làm ngài thất vọng, Đức ngài Montieth, nhưng đó không phải là lý do. Dù sao tôi cũng sẽ ở nhà tối nay."
"Tôi cũng muốn như thế, nếu em ở với tôi. Vẫn còn thời gian, em biết đấy. Chúng ta có thể quay lại nhà tôi."
Cô lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Thực tế, từ lúc gặp anh ta, cô đã thấy sự thôi thúc lạ lùng muốn cười liên tục vì niềm vui thuần khiết của nó. Cô đang vui sướng. Nhưng cô biết mình phải rời khỏi anh ta bây giờ và để đêm nay lại phía sau.
"Tôi phải đi đây," cô nói nhẹ nhàng.
"Tôi cũng nghĩ thế." Những ngón tay anh phủ lên bàn tay đeo găng của cô, nhưng anh không giúp cô xuống xe. Anh nắm bàn tay cô và giữ chặt nó. "Tôi muốn hôn em lần nữa trước khi em đi."
"Không."
"Chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi."
"Không."
Tay kia của anh khum lên má cô. Anh không thèm bận tâm tới việc nhặt găng hay mũ của mình trước khi chúng rơi khỏi ngựa, ngón tay trần của anh chạm vào da cô ấm nóng. Cô không thể cử động, và cô nín thở chờ đợi anh cướp lấy nụ hôn mà cô đã từ chối.
Anh hôn cô, đôi môi anh nhanh chóng đặt lên môi cô trong một nụ hôn không giống bất kỳ nụ hôn nào cô đã có trước đây. Ấm áp và ép buộc, môi anh thưởng thức môi cô cho tới khi cô nghĩ rằng mình sẽ nổ tung.
"Đi đi, trước khi tôi không kiềm chế được mình," anh nói cộc cằn. Nỗi đam mê làm giọng anh nặng nề.
Reggie vẫn choáng váng khi anh đỡ cô xuống khỏi xe và đưa cô hướng về phía nhà ông chú. "Tốt hơn là ngài không nên đi với tôi," cô thì thầm. Đèn cháy sáng trên mỗi khuôn cửa nhà, cô có thể tưởng tượng thấy cánh cửa mở ra và Tony đối mặt với Nicholas Eden với một khẩu súng trong tay. "Ngài không cần tháp tùng tôi đâu."
"Tiểu thư thân mến, tôi có thể bị chỉ trích về nhiều điều, nhưng không ai từng nói về tôi rằng tôi không phải là một quý ông, và một quý ông đưa một tiểu thư về tận cửa."
"Vớ vẩn! Ngài là một quý ông chỉ khi điều đó là thích hợp, còn lúc này ngài thật là ngoan cố."
Nicholas cười sự lo lắng của cô. "Em lo cho sự an toàn của tôi sao?"
"Đúng thế. Tony bình thường là một người dễ chịu, nhưng đôi khi chú ấy không kiểm soát được cơn giận của mình. Chú ấy không được gặp ngài cho tới khi tôi có thể nói với chú rằng không có điều khiếm nhã gì đã xảy ra."
Nicholas dừng lại và quay cô về phía anh. "Nếu anh ta là một kẻ nóng nảy dữ dội như thế, tôi sẽ không để em đối mặt với anh ta một mình."
Anh muốn bảo vệ cô khỏi Tony. Có lẽ cô đã cười, nhưng cô chặn lại thôi thúc đó. "Ngài sẽ phải hiểu nhiều về mối quan hệ giữa tôi và Tony để biết rằng tôi là người cuối cùng có thể sợ chú ấy. Chúng tôi rất gần gũi, ngài biết không, quá gần gũi đến mức chú đã phải đảo lộn đều đặn thói quen trong cuộc sống của mình khi tôi ở với chú. Chú ấy luôn luôn như thế, thậm chí phải nhịn hầu hết những thói quen thường nhật mỗi lần vài tháng. Chắc ngài hiểu rõ ý nghĩa của điều đó." Cô kết thúc một cách khô khan.
Anh lại để cô đi, tươi cười. "Tôi thừa nhận ý cô. Tuy vậy, có một lý do cho tất cả những gì tôi làm, và tôi sẽ nhìn theo cô cho tới cửa."
Cô định phản đối lần nữa, nhưng họ đã đến đó. Cô căng thẳng, cầu mong họ không bị nghe thấy, và cánh cửa sẽ không mở ra. Cô quay lại với Nicholas, thầm nói, "Lý do hợp lý nào ngài có thể -?"
Nhưng anh khéo léo ngắt lời, "Em thấy đấy, bây giờ tôi phải xin lỗi vì hôn tạm biệt em lần nữa."
Anh ôm cô trong tay, miệng anh đặt xuống thiêu đốt cô. Lần này là nỗi đam mê, nóng bỏng, nỗi đam mê nồng cháy làm cô tan chảy trong anh. Không có gì khác đang diễn ra. Trong khoảnh khắc này, cô là của anh.
Nicholas kết thúc nụ hôn với nỗi ham muốn đang mãnh liệt trong anh. Anh gần như đẩy cô khỏi mình, mặc dù không buông cô ra, những ngón tay anh kìm lại nơi phía trên cánh tay cô. Anh giữ cô trong vòng tay, trong hơi thở đang khàn, đôi mắt đang rực sáng của mình.
"Tôi muốn em, Regina đáng yêu. Đừng bắt tôi phải chờ đợi quá lâu trước khi em thừa nhận em cũng muốn tôi."
Mất một khoảnh khắc Reggie mới nhận ra anh đã để cô lại và đi khỏi. Một niềm thôi thúc hoang dại nhất muốn cô chạy theo anh nhưng cô cố giữ mình. Thật không dễ dàng. Trái tim cô đang chạy đua và chân cô bủn rủn.
Hãy giữ mình nào, đồ ngốc, cô tự trách mình. Mình đã từng hôn trước đây rồi. Nhưng mà, chưa bao giờ như thế này!
Reggie chờ cho tới khi thấy Nicholas bước lên xe ngựa trước khi cô bất đắc dĩ quay lại, mở cửa, đi vào trong. Lối vào và sảnh sáng rỡ ánh đèn và, cám ơn Chúa, không có ai. Cánh cửa dẫn tới thư viện đang mở và ánh sáng hắt ra ngoài. Cô chầm chậm bước tới, hi vọng rằng Tony sẽ ở đó và không sục sạo cả Luân Đôn vì cô.
Ông ở đó, đang ngồi trên ghế với đôi tay ôm lấy đầu, những ngón tay đan lại trong mớ tóc đen dày như thể ông đang cố giật nó ra. Một chai rượu brandy và một chiếc ly nằm bên cạnh.
Cảnh tượng ông trông quá thiểu não làm Reggie bình tĩnh lại. Mặc cảm tội lỗi kéo bản thân cô trở về. Trong khi cô có khoảng thời gian tuyệt nhất trong đời, người có ý nghĩa nhất trên thế gian này với cô lại đang lo tới phát ốm. Và thậm chí cô chưa từng vội vã trở về đây. Cô đã dành thời giờ của mình, thích thú mỗi phút giây trải qua với Nicholas. Sao cô có thể quá ích kỷ đến thế?
"Tony?"
Ông nhìn lên với cơn sốc. Sau đó sự sững sờ tràn qua nét mặt điển trai của ông, và sự khuây khỏa. Ông chạy nhanh tới chỗ cô và kéo cô vào vòng tay, xiết cô thật chặt tới mức cô nghĩ xương sườn mình sẽ gãy.
"Ơn Chúa, Reggie, chú đã dật dờ trong lo lắng! Chú chưa rơi vào tình trạng tệ như thế từ khi James đưa cháu đi với anh ấy để - à, lúc này quên nó đi." Ông đặt cô xuống để có thể trông thấy cô. "Cháu ổn chứ? Cháu có bị đau không?"
"Cháu khỏe mà, chú Tony, cháu thật sự rất ổn."
Trông cô cũng ổn. Không có vết rách trên váy, không lọn tóc nào bị xổ ra. Nhưng cô đã bị đưa đi trong ba giờ tệ hại, và ông đang tưởng tượng những gì xảy ra với cô ...
"Việc đầu tiên ta sẽ làm vào sáng mai là giết hắn, ngay khi ta tìm ra nơi địa ngục quái quỷ mà hắn sống!"
Đó là lý do không có ai ngoài cửa, Reggie nhận ra.
"Tất cả hoàn toàn là nhầm lẫn, Tony," cô bắt đầu, "một lỗi lầm – "
"Chú biết nó là một sự nhầm lẫn, Reggie. Gã đánh xe ngờ nghệch của cháu đã cam đoan với chú. Gã khăng khăng rằng Montieth sẽ đưa cháu trở lại bất cứ lúc nào, rằng hắn và Eddington là, à... rằng họ... à, chú nghĩ cháu biết ý chú là gì. Ôi, "Vâng." Reggie tươi cười trước sự bực dọc của ông. "Cháu hiểu ý chú." Rồi cô vội vàng quay lại câu chuyện. "Người đàn ông đáng thương đó đã nghĩ chú và –"
"Đừng nói nữa! Và đừng có giải thích gì cả!"
"Nhưng chú có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt của anh ta, chú Tony, khi anh ta thấy mình đã nhầm lẫn không?" Reggie khúc khích. "Ôi, cháu mong mình có thể thấy mặt anh ta."
Anthony cau mày. "Cháu không trông thấy hắn sao?"
"Cháu không ở đó. Anh ta để cháu lại trong nhà và đi tới buổi khiêu vũ. Chú nên thấy chủ ý duy nhất của anh ta là làm Tiểu thư Eddington lỡ mất vũ hội. Chú có thể hiểu anh ta sốc đến thế nào khi gặp cô ấy ở đó. Anh ta không biết người nào đã bị anh ta giam trong nhà mình."
"Hắn giam cháu trong nhà hắn?"
"Nhưng cháu được hoàn toàn thoải mái," cô nhanh chóng đảm bảo với ông. "Vậy chú hiểu là cháu không hề ở cùng với anh ta trong toàn bộ thời gian – thực tế là rất ít. Không bị hại gì, và anh ta đã đưa cháu trở về an toàn và lành lặn."
"Chú không thể tin cháu đang bảo vệ hắn. Nếu chú biết nơi hắn ở, lúc này hắn đã chết rồi. Gã đánh xe ngu ngốc không biết. Chú đã sai một người đảo qua mấy câu lạc bộ để tìm kiếm, nhưng vì cái vũ hội trời đánh đó mà các câu lạc bộ gần như hoang vắng. Khi người của chú trở về báo cáo rằng không biết được gì, chú đã điên tiết sẵn sàng xông vào cái buổi khiêu vũ Shepfort đó để tìm ai đó có thể đưa cho chú địa chỉ của tên vô lại ấy."
"Và rồi bác Edward được báo là cháu không ở cùng chú, và tất cả địa ngục sẽ vỡ bung ra," cô kết thúc giùm ông. "Thật là tốt nếu chú đừng làm thế. Như vậy không ai biết là cháu không ở đây với chú cả buổi tối. Điều đó có nghĩa tất cả những gì phải làm là quyết định cháu có nên ở lại đây hay quay về nhà bác Edward. Chú có gợi ý gì không?"
"Ô, không cháu đừng có thế, con gái." Ông thấy ngay mánh khóe của cô. "Cháu sẽ không thể làm chú quên chuyện này."
"Nếu chú không đồng ý, cháu sẽ bị hủy hoại mất," cô nói hết sức nghiêm túc. "Bởi vì không ai có thể tin rằng cháu đã trải qua ba giờ ở nhà của Đức ngài Montieth và đi khỏi với tiết hạnh vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng đúng là thế."
Ông trừng trừng nhìn cô. "Vậy chú sẽ không giết hắn. Nhưng hắn phải được dạy một bài học thích đáng."
"Nhưng cháu có bị hại gì đâu, chú Tony!" cô cố nài. "Và – cháu không muốn chú làm bị thương anh ta."
"Cháu không – lạy Chúa, cháu phải nói cho chú lý do!"
"Cháu thích anh ta," cô nói đơn giản. "Anh ta làm cháu nhớ đến chú."
Đức ngài Malory trở nên giận tím gan. "Ta sẽ giết hắn!"
"Dừng lại!" cô kêu. "Chú sẽ không bao giờ cưỡng ép một trinh nữ không sẵn lòng, và anh ta cũng vậy."
"Hắn có hôn cháu không?"
"À – "
"Dĩ nhiên là có. Chỉ có kẻ ngốc mới không, và hắn ta không ngốc. Ta sẽ - "
"Không, chú không làm thế!" cô lại kêu lên. "Chú sẽ giả vờ chưa từng nghe thấy tên anh ta và khi chú gặp anh ấy, chú sẽ lờ anh ta đi. Chú sẽ làm điều đó vì cháu, Tony, bởi vì cháu không biết liệu mình có thể tha thứ cho chú nếu chú làm bị thương Nicholas Eden không. Cháu đã rất vui vẻ tối nay, nhiều hơn những gì cháu đã có trong suốt một thời gian dài." Nói liền một hơi, cô xin ông, "Làm ơn đi, chú Tony."
Ông bắt đầu nói điều gì đó, nhưng ngậm miệng lại, cáu kỉnh, thở nặng nhọc, và cuối cùng nói nhẹ nhàng, "Hắn ta không dành cho cháu đâu, mèo con. Cháu biết thế phải không?"
"Vâng, cháu biết. Mặc dù, nếu anh ta có ít tiếng xấu hơn một chút, cháu sẽ ngả mũ vì anh ta."
"Phải bước qua xác ta đã!"
Cô tặng ông nụ cười ngọt ngào nhất.
"Bằng cách nào đó cháu biết là chú sẽ nói thế."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook