Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!
-
Chương 99: Trùng hợp
Thật trùng hợp, cô mới chuyển đến trường mới học được một ngày, hôm sau liền là chủ nhật, ngày nghỉ
Lam Diệp Phù ôm chồng sách bước từ từ xuống tầng, liếc thấy cha đại nhân đang yên vị trên ghế đọc báo thì cười thầm
" Cha~" Cô gọi ngọt ngào, thế nhưng nó lại làm cho Lam Y đánh rơi tách trà đang uống trên tay
" Mẹ nó, ngươi có thể bớt bớt cái giọng điệu đó đi được không?" Lam Y cằn nhằn bực bội, giống như phải nghe thấy âm thanh kinh khủng lắm, một bên chờ đợi người giúp việc pha tách trà khác và dọn dẹp những mảnh ly vỡ
" Thôi nào thôi nào!" Yên Thi Na dịu dọng khuyên can
" Cha đại nhân, xin hãy chỉ dạy Trung ngữ cho con!" Lam Diệp Phù lè lưỡi trêu chọc Lam Y một cái, đặt chồng sách xuống bàn rồi làm động tác chào cờ vô cùng nghiêm chỉnh
" Tiểu Jena, con trước đây đã học qua tiếng Trung rồi phải không? Nền cơ bản đã có chứ?" Yên Thi Na dịu dàng hỏi
" Vâng" Cô đã tranh thủ học được chút ít trong khoảng thời gian 3 tháng tự học. Dù sao thì trường mới ngôn ngữ chính thức cũng là tiếng Trung " Cha, dù gì người cũng là người Trung chính thức, chính thức nhất ở đây!"
" Ta già rồi, sống ở Mỹ cũng lâu, quên mất tiếng bản địa rồi!" Lam Chi đằng hắng một tiếng, mắt chẳng dời tờ báo
" Cha!" Lam Diệp Phù thất vọng mếu máo một tiếng, người cha này của cô rất khó nhờ vả. Cô quay sang, bắt đầu bán manh* với mẹ đại nhân " Mẹ à?~"
(*: giả moe, giả cute)
" Haha, xin lỗi con tiểu Jena, mẹ chỉ...ừm...biết cơ bản thôi!" Yên Thi Na cười trừ, hối lỗi với cô " Hay là...tiểu Y, con dạy em đi!"
Lam Diệp Phù ngay lập tức đổi thái độ, đôi mắt nheo lại, môi chu ra đầy vẻ nghi ngờ, đối với Lam Y vô cùng không tin tưởng
" Đừng nhìn anh mày như thế, nhờ vả như vậy à?" Lam Y phát tiết
" Tiểu Y, tại sao con đối xử với em gái như thế?" Yên Thi Na nhắc nhở
" Dạy, con dạy là được chứ gì? Lam tiểu Phù, ta đề nghị ngươi vứt cái mặt mỉa mai đấy đi!"
" Hảo. Xin chỉ dạy!"
" Đến công ty, anh ngươi có việc!" Lam Y đứng dậy, đến cửa vẫn ngoái nhìn cô một cái
Lam Diệp Phù hết nhìn anh lại nhìn trang phục của mình, là một bộ đồ ở nhà rất tao nhã, thế nhưng có lẽ sẽ vô cùng không thích hợp ở nơi đông người
" Thay đồ!" Cô quẳng lại hai chữ, rồi lửng thửng đi lên lầu
----
Lần đầu tiên đến quốc tế Lam thị, cảm giác của cô có phần đỡ hẳn, vì đã từng đặt chân tới vương quốc thương mại NK
Những nữ nhân viên xung quanh nhìn cô có vẻ hiếu kì, xì xào bàn tán. Lần này không cải trang, nên ít nhiều họ cũng đoán được danh tính của cô
" Ồ, Lam...tiểu thư?" Nữ tiếp tân nghi hoặc nhìn cô, dáng vẻ cùng nụ cười vô cùng thân thiện
" Ân!" Cô gật đầu
" Cô thật xinh đẹp!" Nữ tiếp tân có tâm khen ngợi
" Xùy, nịnh hót gì chứ?" Lam Y đứng bên cạnh, mặt khinh bỉ
" Anh trai à, em dù sao cũng cùng với anh tuy cùng cha mà chẳng khác mẹ, khuôn mặt nhiều phần giống nhau, anh tự luyến như vậy, cũng khẳng định em không xinh đẹp?" Lam Diệp Phù kìm nén chút bực bội quay sang xỉa xói anh. Bực bội ở đây, là về vấn đề ấn tượng
Sau đó, Lam Y cứng họng, cũng nằm trong dự đoán của cô. Nữ tiếp viên cùng một vài nữ nhân viên xung quanh cảm thấy vị tiểu thư này khá thú vị
Đi thang máy lên tầng 15, cô nhanh chân bước vào căn phòng to nhất. Lam Y một thân âu phục, hai tay đút túi quần rảo bước theo sau
Trước khi cửa phòng lớn bị cô mở ra, có người đã nhanh chóng hơn, bước từ trong văn phòng ra ngoài
" Ồ!" Lam Diệp Phù kinh ngạc. Shylir vì cái gì ở đây?
" Oh Shylir, glad to see you again. Why are you here? ( Rất vui vì được gặp lại bạn. Tại sao bạn lại ở đây?) " Cô bất ngờ hỏi, và Shylir cũng kinh ngạc không kém, hết ngước nhìn cô rồi lại nhìn Lam Y " Jena? Kellary? Are you two brothers? (Jena? Kellery? Hai người là anh em à?)"
Thật trùng hợp!
Lam Diệp Phù ôm chồng sách bước từ từ xuống tầng, liếc thấy cha đại nhân đang yên vị trên ghế đọc báo thì cười thầm
" Cha~" Cô gọi ngọt ngào, thế nhưng nó lại làm cho Lam Y đánh rơi tách trà đang uống trên tay
" Mẹ nó, ngươi có thể bớt bớt cái giọng điệu đó đi được không?" Lam Y cằn nhằn bực bội, giống như phải nghe thấy âm thanh kinh khủng lắm, một bên chờ đợi người giúp việc pha tách trà khác và dọn dẹp những mảnh ly vỡ
" Thôi nào thôi nào!" Yên Thi Na dịu dọng khuyên can
" Cha đại nhân, xin hãy chỉ dạy Trung ngữ cho con!" Lam Diệp Phù lè lưỡi trêu chọc Lam Y một cái, đặt chồng sách xuống bàn rồi làm động tác chào cờ vô cùng nghiêm chỉnh
" Tiểu Jena, con trước đây đã học qua tiếng Trung rồi phải không? Nền cơ bản đã có chứ?" Yên Thi Na dịu dàng hỏi
" Vâng" Cô đã tranh thủ học được chút ít trong khoảng thời gian 3 tháng tự học. Dù sao thì trường mới ngôn ngữ chính thức cũng là tiếng Trung " Cha, dù gì người cũng là người Trung chính thức, chính thức nhất ở đây!"
" Ta già rồi, sống ở Mỹ cũng lâu, quên mất tiếng bản địa rồi!" Lam Chi đằng hắng một tiếng, mắt chẳng dời tờ báo
" Cha!" Lam Diệp Phù thất vọng mếu máo một tiếng, người cha này của cô rất khó nhờ vả. Cô quay sang, bắt đầu bán manh* với mẹ đại nhân " Mẹ à?~"
(*: giả moe, giả cute)
" Haha, xin lỗi con tiểu Jena, mẹ chỉ...ừm...biết cơ bản thôi!" Yên Thi Na cười trừ, hối lỗi với cô " Hay là...tiểu Y, con dạy em đi!"
Lam Diệp Phù ngay lập tức đổi thái độ, đôi mắt nheo lại, môi chu ra đầy vẻ nghi ngờ, đối với Lam Y vô cùng không tin tưởng
" Đừng nhìn anh mày như thế, nhờ vả như vậy à?" Lam Y phát tiết
" Tiểu Y, tại sao con đối xử với em gái như thế?" Yên Thi Na nhắc nhở
" Dạy, con dạy là được chứ gì? Lam tiểu Phù, ta đề nghị ngươi vứt cái mặt mỉa mai đấy đi!"
" Hảo. Xin chỉ dạy!"
" Đến công ty, anh ngươi có việc!" Lam Y đứng dậy, đến cửa vẫn ngoái nhìn cô một cái
Lam Diệp Phù hết nhìn anh lại nhìn trang phục của mình, là một bộ đồ ở nhà rất tao nhã, thế nhưng có lẽ sẽ vô cùng không thích hợp ở nơi đông người
" Thay đồ!" Cô quẳng lại hai chữ, rồi lửng thửng đi lên lầu
----
Lần đầu tiên đến quốc tế Lam thị, cảm giác của cô có phần đỡ hẳn, vì đã từng đặt chân tới vương quốc thương mại NK
Những nữ nhân viên xung quanh nhìn cô có vẻ hiếu kì, xì xào bàn tán. Lần này không cải trang, nên ít nhiều họ cũng đoán được danh tính của cô
" Ồ, Lam...tiểu thư?" Nữ tiếp tân nghi hoặc nhìn cô, dáng vẻ cùng nụ cười vô cùng thân thiện
" Ân!" Cô gật đầu
" Cô thật xinh đẹp!" Nữ tiếp tân có tâm khen ngợi
" Xùy, nịnh hót gì chứ?" Lam Y đứng bên cạnh, mặt khinh bỉ
" Anh trai à, em dù sao cũng cùng với anh tuy cùng cha mà chẳng khác mẹ, khuôn mặt nhiều phần giống nhau, anh tự luyến như vậy, cũng khẳng định em không xinh đẹp?" Lam Diệp Phù kìm nén chút bực bội quay sang xỉa xói anh. Bực bội ở đây, là về vấn đề ấn tượng
Sau đó, Lam Y cứng họng, cũng nằm trong dự đoán của cô. Nữ tiếp viên cùng một vài nữ nhân viên xung quanh cảm thấy vị tiểu thư này khá thú vị
Đi thang máy lên tầng 15, cô nhanh chân bước vào căn phòng to nhất. Lam Y một thân âu phục, hai tay đút túi quần rảo bước theo sau
Trước khi cửa phòng lớn bị cô mở ra, có người đã nhanh chóng hơn, bước từ trong văn phòng ra ngoài
" Ồ!" Lam Diệp Phù kinh ngạc. Shylir vì cái gì ở đây?
" Oh Shylir, glad to see you again. Why are you here? ( Rất vui vì được gặp lại bạn. Tại sao bạn lại ở đây?) " Cô bất ngờ hỏi, và Shylir cũng kinh ngạc không kém, hết ngước nhìn cô rồi lại nhìn Lam Y " Jena? Kellary? Are you two brothers? (Jena? Kellery? Hai người là anh em à?)"
Thật trùng hợp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook