Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!
-
Chương 82: Trở về!
Sinh...sinh nhật?
Sinh nhật cô sao?
" Thực ra là ngày mai...thế nhưng hôm nay em về!~" Hắn có chút tiếc nuối
Kì thực, khi ở bên cạnh cô, giọng của hắn vẫn là hơi trẻ con
Lam Diệp Phù đơ ra một chút rồi tiếp nhận hộp quà, bản thân nhìn chằm chằm vào nó, có chút xúc động
Hắn vậy mà nhớ!
" Cảm...cảm ơn!" Cô lưỡng lự nói
Thực ra thì...lần đầu tiên được tặng quà!
" Tôi...tôi về!" Cô máy móc quay người
" Tiểu thư...cô định-TIỂU THƯ!" Phong Triệt giật thót tim khi thấy cô nhảy xuống từ cửa sổ
Điên sao? Đây là lầu bốn!
Anh chạy nhanh ra phía trước, vịn vào thành cửa cúi người nhìn xuống, chỉ thấy cô lộn một vòng rồi tiếp đất an toàn, cái hộp trên tay vẫn còn nguyên" Thiếu gia, tiểu thư nhảy xuống! Nhưng...khống sao!" Phong Triệt vẫn còn hơi hoảng sợ báo cáo
Nhảy xuống không phải là vấn đề gì với bọn họ, tất nhiên, những người đã được huấn luyện. Thế nhưng với một cô gái bình thường...
Hắn trong lòng chợt động, thế nhưng nghe hết câu liền bình tâm, hơi nhíu mày lại, vô cùng để ý cách xưng hô của cô
Nam Cung đại thiếu gia a!
Còn về phần cô, sau khi tiếp đất an toàn liền nhanh chân chạy về phía sân bay
Thực ra lúc đầu cô rất sợ độ cao, thế nhưng bắt buộc phải hoàn thành khóa huấn luyện ma quỷ kia của Vân Liệp. Ban đầu còn có dây thả, thế nhưng sau đó, cô phải thành thạo các kĩ năng khi nhảy xuống, đó là một điều căn bản tất yếu. Nhưng mức độ chịu đựng của cô chỉ dừng lại ở tầng 6. Có lần, khi nhảy từ tầng 10 xuống trong khi đang truy đuổi đối tượng đã thoát thân bằng dù, cô bị gãy hai chân và một tay, may mắn là có Sư tỷ giúp đỡ. Tuy nhiên, sau đó, đối tượng kia cũng đã bị giết theo nhiệm vụ được giao
Nhiều lúc cảm thấy, bản thân sống đến giờ này cũng thật vi diệu
Đến sân bay, cô chào tạm biệt Tiêu Tiêu lần cuối rồi đi cùng trung tâm lên máy bay để trở về
Ngồi một mình một góc trong khoang hang nhất, cô mới chuyên chú nhìn hộp quà
Chiếc hộp có hai màu chủ đạo là trắng xám và tím khói, chế tác đơn điệu mà đẹp đẽ, bên trên còn có một cái nơ
Nhìn qua có vẻ như là một cái hộp bình thường
A, bình thường a! Trong từ điển của tên kia vậy mà có từ "bình thường"?
Ân, vậy khẳng định thứ đựng trong hộp là vô giá đi?
Trong đầu cô ngay lập tức tưởng tượng ra đủ thứ đồ xa xỉ của đại gia, cũng như mấy thứ mà nam chính tặng nữ chính thường thấy trong tiểu thuyết
Vòng tay? Dây chuyền? Đồ trang sức?
Quần áo?
Rốt cuộc hắn tặng cái gì a?
Nếu quả thực hắn tặng mấy thứ đó, cô thực sự sẽ nghĩ đem ra đấu giá
Vì sao a? Bởi vì, cô không có hứng thú với mấy bộ dây chuyền trang sức hay những bộ y phục đẹp đẽ. Rất hiếm khi những thứ này làm cô chú tâm
Hiếm khi a!
Nhưng hình như không phải! Là vì, chiếc hộp khá nặng hơn so với mấy hộp quà bình thường, chí ít cũng tới 3-4 kg, hơn nữa lắc cũng không thấy tiếng, chỉ là cảm nhận được vật trong hộp mềm mại từ từ trượt sang bên phía thành hộp nghiêng xuống
Sẽ không phải là...cái gì đó nguy hiểm, để thủ tiêu cô chứ?
Tò mò là tính xấu của con người, mà tò mò luôn mang lại chuyện không hay
Lam Diệp Phù thở dài một hơi, quyết định đặt chiếc hộp sang một bên ghế, không tiếp tục suy đoán
Rất nhanh, rất nhanh sau đó, cô đã ở Việt Nam, và đang yên vị trên chiếc giường mềm mại thân yêu
Việt Nam! Tôi về rồi!
Sinh nhật cô sao?
" Thực ra là ngày mai...thế nhưng hôm nay em về!~" Hắn có chút tiếc nuối
Kì thực, khi ở bên cạnh cô, giọng của hắn vẫn là hơi trẻ con
Lam Diệp Phù đơ ra một chút rồi tiếp nhận hộp quà, bản thân nhìn chằm chằm vào nó, có chút xúc động
Hắn vậy mà nhớ!
" Cảm...cảm ơn!" Cô lưỡng lự nói
Thực ra thì...lần đầu tiên được tặng quà!
" Tôi...tôi về!" Cô máy móc quay người
" Tiểu thư...cô định-TIỂU THƯ!" Phong Triệt giật thót tim khi thấy cô nhảy xuống từ cửa sổ
Điên sao? Đây là lầu bốn!
Anh chạy nhanh ra phía trước, vịn vào thành cửa cúi người nhìn xuống, chỉ thấy cô lộn một vòng rồi tiếp đất an toàn, cái hộp trên tay vẫn còn nguyên" Thiếu gia, tiểu thư nhảy xuống! Nhưng...khống sao!" Phong Triệt vẫn còn hơi hoảng sợ báo cáo
Nhảy xuống không phải là vấn đề gì với bọn họ, tất nhiên, những người đã được huấn luyện. Thế nhưng với một cô gái bình thường...
Hắn trong lòng chợt động, thế nhưng nghe hết câu liền bình tâm, hơi nhíu mày lại, vô cùng để ý cách xưng hô của cô
Nam Cung đại thiếu gia a!
Còn về phần cô, sau khi tiếp đất an toàn liền nhanh chân chạy về phía sân bay
Thực ra lúc đầu cô rất sợ độ cao, thế nhưng bắt buộc phải hoàn thành khóa huấn luyện ma quỷ kia của Vân Liệp. Ban đầu còn có dây thả, thế nhưng sau đó, cô phải thành thạo các kĩ năng khi nhảy xuống, đó là một điều căn bản tất yếu. Nhưng mức độ chịu đựng của cô chỉ dừng lại ở tầng 6. Có lần, khi nhảy từ tầng 10 xuống trong khi đang truy đuổi đối tượng đã thoát thân bằng dù, cô bị gãy hai chân và một tay, may mắn là có Sư tỷ giúp đỡ. Tuy nhiên, sau đó, đối tượng kia cũng đã bị giết theo nhiệm vụ được giao
Nhiều lúc cảm thấy, bản thân sống đến giờ này cũng thật vi diệu
Đến sân bay, cô chào tạm biệt Tiêu Tiêu lần cuối rồi đi cùng trung tâm lên máy bay để trở về
Ngồi một mình một góc trong khoang hang nhất, cô mới chuyên chú nhìn hộp quà
Chiếc hộp có hai màu chủ đạo là trắng xám và tím khói, chế tác đơn điệu mà đẹp đẽ, bên trên còn có một cái nơ
Nhìn qua có vẻ như là một cái hộp bình thường
A, bình thường a! Trong từ điển của tên kia vậy mà có từ "bình thường"?
Ân, vậy khẳng định thứ đựng trong hộp là vô giá đi?
Trong đầu cô ngay lập tức tưởng tượng ra đủ thứ đồ xa xỉ của đại gia, cũng như mấy thứ mà nam chính tặng nữ chính thường thấy trong tiểu thuyết
Vòng tay? Dây chuyền? Đồ trang sức?
Quần áo?
Rốt cuộc hắn tặng cái gì a?
Nếu quả thực hắn tặng mấy thứ đó, cô thực sự sẽ nghĩ đem ra đấu giá
Vì sao a? Bởi vì, cô không có hứng thú với mấy bộ dây chuyền trang sức hay những bộ y phục đẹp đẽ. Rất hiếm khi những thứ này làm cô chú tâm
Hiếm khi a!
Nhưng hình như không phải! Là vì, chiếc hộp khá nặng hơn so với mấy hộp quà bình thường, chí ít cũng tới 3-4 kg, hơn nữa lắc cũng không thấy tiếng, chỉ là cảm nhận được vật trong hộp mềm mại từ từ trượt sang bên phía thành hộp nghiêng xuống
Sẽ không phải là...cái gì đó nguy hiểm, để thủ tiêu cô chứ?
Tò mò là tính xấu của con người, mà tò mò luôn mang lại chuyện không hay
Lam Diệp Phù thở dài một hơi, quyết định đặt chiếc hộp sang một bên ghế, không tiếp tục suy đoán
Rất nhanh, rất nhanh sau đó, cô đã ở Việt Nam, và đang yên vị trên chiếc giường mềm mại thân yêu
Việt Nam! Tôi về rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook