Chỉ Mình Em
-
Chương 30
Sơ Xuân đi đầu.
Giống như chị cả bước ra khỏi sân khấu đầy khí thế.
Nghe nói bọn họ thu dọn đồ đạc rời đi, Lê Úc đương nhiên giữ lại, trời đã tối, nên ở đây ăn cơm, hôm nay cô thuê vài siêu đầu bếp mới, trình độ ẩm thực Trung Quốc là hạng nhất.
Sơ Xuân rất thích đồ ăn Trung Quốc, sau khi về nước cơ bản chỉ ăn đồ Trung Quốc, nghe vậy, đúng lúc không muốn lựa chọn giữa hai người, vì thế ở lại dùng cơm.
Ngay khi cô ở lại, hai người kia tự nhiên theo sau.
Vừa ngồi xuống, Sơ Xuân kịp thời đá văng ghế bên cạnh mình, để cả hai không cần tranh đấu gay gắt vì một chiếc ghế.
Đều là người trưởng thành, không thể chững chạc một chút hay sao.
Vệ Chuẩn là người thích nói chuyện luôn miệng, lúc này đối mặt với tình huống cứng ngắt như thế, anh không thốt được câu nào, yên tĩnh dùng bữa và chơi di động, hiện tại bị Lộ Dao quản lý nghiêm ngặt, di động của anh cơ bản không có em gái nào cả, ngay cả chương trình phát sóng trực tiếp đều là người lớn tuổi.
Trò chơi tennis dường như kéo hai chú cháu xa nhau, cả hai đều không che giấu sự thù địch với đối phương.
Sau khi các món ăn được dọn lên, đĩa trước mặt Sơ Xuân bị chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Về nước không bao lâu, Tạ tiểu thiếu gia đã thành thạo các nghi thức cơ bản khi phục vụ món ăn tại bàn kiểu Trung Quốc, nhất định phải gắp đũa đầu tiên, chính giữa là tốt nhất.
“Sơ Sơ trông cô gầy quá.” Tạ Tinh Lâm vừa gắp đồ ăn vừa nói, “Ăn nhiều một chút.”
Nhìn là biết đang biểu hiện.
Tạ Yến không giúp gắp đồ ăn, chỉ nhìn đống đồ ăn, nhàn nhạt nói: “Một phần ba đồ cháu gắp là món cô ấy không ăn.”
“……”
Tạ Tinh Lâm dừng tay.
Qua loa.
Không tính đến điều này.
“Tôi không ăn hết được.” Sơ Xuân nhẹ nhàng giảng hòa, “Anh ăn đi.”
Cô không đành lòng làm ngơ ý tốt của Tạ tiểu thiếu gia nên ăn vài ngụm thức ăn đặt trước mặt.
Ngoài việc gắp đồ ăn, Tạ tiểu thiếu gia cũng giỏi nói chuyện đủ mọi đề tài.
Không bao lâu sau đã cười đùa với Sơ Xuân.
Không hề quan tâm đến cảm xúc của hai người khác.
Vệ Chuẩn sửng sốt một chút.
Đúng là cao thủ.
Thậm chí còn hơn anh.
Không có gì mà Tinh Lâm không thể nói.
Do bất cẩn trong lúc gắp đồ ăn, mu bàn tay của Tạ Tinh Lâm vô tình bị dính nước sốt, diện tích không lớn, cỡ một móng tay cái.
“Tay anh……” Sơ Xuân nhắc nhở.
Anh lơ đễnh nhìn, “Chỗ cô có giấy không?”
“Có.”
Sơ Xuân luôn mang theo khăn giấy, mở túi lấy khăn giấy ra, trong lúc đưa qua thì thấy Tạ Tinh Lâm giơ tay ra.
Anh không kêu cô lau giúp, nhưng biểu cảm và hành động đều bộc lộ ý này.
Xét về lợi dụng cơ hội, quả thật không ai có thể so với Tạ tiểu thiếu gia.
Nhìn vẻ ngoài ngây thơ vô tội của anh, Sơ Xuân không nghĩ nhiều, gấp khăn giấy thành hình vuông, lau sạch nước sốt trên mu bàn tay anh.
Lúc này Tạ Tinh Lâm mới cảm thấy mãn nguyện ngồi xuống, gương mặt phơi phới đắc ý.
Vệ Chuẩn đang chơi di động nên không biết chuyện gì xảy ra, nhìn sắc mặt của Tạ Yến vô cùng khác thường, không tiện hỏi nhiều, chỉ quan sát người khác như không có việc gì.
Anh vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay của Tạ Yến có một vết nước sốt màu vàng cam.
“Anh Yến, tay cậu.” Vệ Chuẩn không khỏi nhắc nhở.
Mỹ nam ăn cơm bên ngoài sao lại có thể làm dơ tay, Vệ Chuẩn không khỏi đổ mồ hôi trong lòng cho người anh em của mình nên có tâm nhắc nhở.
Tuy nhiên Tạ Yến không cảm kích, liếc mắt qua loa, không nói gì, càng không có ý lau sạch.
Vệ Chuẩn tựa như một người cha già, “Chỗ tớ có khăn giấy, để tớ giúp cậu lau.”
Tạ Yến: “…… Không cần.”
“Khách sáo với tớ làm gì?” Vệ Chuẩn không chút do dự, lấy khăn giấy trước mặt ra, lau cho anh.
Thật kỳ lạ, mỗi người nên có khăn giấy trên bàn, nhưng có vẻ như chỉ có trước mặt anh và Sơ Xuân là có, chẳng lẽ bọn họ là đứa con xui xẻo do trời cao lựa chọn?
Vệ Chuẩn vừa suy nghĩ vừa duỗi tay, giúp người anh em tốt lau sạch nước sốt trên mu bàn tay.
Sau một hồi im lặng, Tạ Yến nói: “Cảm ơn cậu.”
Vệ Chuẩn: “Khách sáo làm gì.”
Ăn xong, Vệ Chuẩn vẫn không hiểu anh đã làm mất lòng tổ tông trên bàn ăn như thế nào, giống như anh không hiểu vì sao Lộ Dao lại tức giận vì anh mua nhầm màu son môi.
…………
Từ khu nghỉ dưỡng trở về, Sơ Xuân không hề thư thái, bắt đầu bận rộn với công việc ở Hằng Sơ, đừng nói đến chuyện hẹn với Tạ Tinh Lâm, ngay cả giấc ngủ cũng không được đảm bảo, khiến tinh thần của cô kém hơn trước nhiều.
Hưng Hòa gọi điện thoại cho Sơ Xuân, nhắc cô viết báo cáo đánh giá.
Nhận xét về khu nghỉ dưỡng.
Yêu cầu Sơ Xuân tự mình viết.
Theo lý thuyết mỗi công ty đều có người chuyên nghiệp để đánh giá, Hằng Sơ đương nhiên cũng có người viết, nhưng lúc trước Sơ Xuân đã hứa với Tạ Yến, để thể hiện mình không phải đi chơi, phải tự mình soạn thảo một bản.
Cái này phải viết thế nào?
Nghe nói còn cần có một cuộc họp nhỏ.
Với thái độ làm việc nghiêm túc, Sơ Xuân đành phải đích thân ra trận.
Sau khi viết xong mới biết yêu cầu rất cao, căn cứ vào cơ sở vật chất để đưa ra đánh giá hợp lý, hơn nữa đưa ra đề nghị quý báu của mình, không phải cứ cảm thấy không tệ là có thể qua loa.
Sơ Xuân nghi ngờ cô bị Tạ Yến lừa, nghĩ lại đây là việc do cô tự mình lựa chọn nên vẫn chính thức viết ra, sau đó nhờ người đưa qua.
Gần đây cô rất bận, chân trước mới xong, chân sau nghe thư ký thông báo về chuyến đi của cô đến Đằng Huy.
Hai giờ chiều, Đằng Huy tổ chức cuộc họp nhỏ về báo cáo đánh giá.
Quy mô hẳn là không lớn lắm, ước chừng chỉ trong phòng họp nhỏ, nhân viên không quá hai mươi người, nhưng Sơ Xuân vẫn chuẩn bị chu đáo.
Chủ trì cuộc họp là Lê đại tiểu thư.
Tới nơi sớm mười phút, nhìn đám người đông nghịt mặc vest mang giày da, Sơ Xuân tự hỏi, tại sao có nhiều người như vậy.
Tuy nhiều người, nhưng vẫn có một người nổi bật giữa đám đông với vẻ ngoài xuất chúng của mình.
Không hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt của Tạ Yến rơi vào mình, Sơ Xuân có chút chột dạ, chậm rãi bước tới, định tùy tiện tìm một chỗ ngồi, kết quả phát hiện trước mặt đều có tấm biển, chỗ ngồi của cô được xếp bên cạnh Tạ Yến.
Điều này quá mức long trọng.
Sơ Xuân gồng người ngồi xuống, ngượng ngùng chào: “Anh cũng ở đây à.”
“Ừm.” Anh hỏi, “Em viết báo cáo chưa?”
Sơ Xuân gật đầu, “Đương nhiên, em không phải loại người chơi xấu.”
Tạ Yến không nói nữa.
Cũng may bầu không khí xung quanh không phải để mọi người tùy tiện nói chuyện phiếm, việc giữ im lặng cũng không quá xấu hổ, Sơ Xuân ngồi một cách thành thật, nhìn từng người tiến vào.
Có vẻ cuộc họp không chỉ để báo cáo đánh giá.
Về hạng mục này, Sơ Xuân không biết Hằng Sơ tham gia thế nào, nhìn từ góc độ dài hạn thì quả thật khả quan, nhưng thời gian quá dài, khi khu nghỉ dưỡng đạt tới mức bọn họ mong muốn, e rằng Hằng Sơ sẽ bị lạnh lẽo, gần đây nợ nần chồng chất, thiếu hụt bên đông, bù vào bên tây.
Thư ký của Lê Úc đi tới, cầm một xấp báo cáo trong tay đưa cho Tạ Yến.
Sơ Xuân rất muốn xem người khác viết thế nào, nhưng không đủ trình độ nên chỉ có thể ngồi cạnh người ta xem.
Không có nhiều báo cáo lắm, khoảng mười bản, Tạ Yến xem rất mau.
Sơ Xuân ở bên cạnh liếc trộm, càng nhìn càng cảm giác không ổn.
Sao bài viết của người khác không giống của cô.
Hầu hết đều dùng thuật ngữ chuyên môn.
Còn của cô giống như bài văn được viết theo tiếng địa phương, cái này không tệ, cái kia rất tốt…… Không có phân tích chi tiết về một vấn đề cụ thể nào.
Trong chốc lát, Tạ Yến nhìn một bản báo cáo khó coi, nhíu mày thật chặt, lạnh giọng: “Đây là báo cáo của công ty nào? Viết như thế này, định lừa ai?”
Sơ Xuân thuận thế nhìn thử.
Hình như.
Là của Hằng Sơ.
Chính xác.
Là bản do cô viết.
Không đúng.
Rõ ràng cô nhờ người đưa cho Hưng Hòa, vốn để cho sếp Tạ xem, tại sao lại lọt vào tay Đằng Huy.
Còn có nhiều người đang xem.
Lúc này Lê Úc đi tới, thản nhiên nhìn, “Bản này hình như của Hằng Sơ?”
Nói xong, cô nhìn Sơ Xuân nghi ngờ.
Nhìn sơ qua có thể thấy bản báo cáo được viết như học sinh tiểu học, không có chút chuyên nghiệp, không biết Hằng Sơ làm thế nào.
“Đưa tôi xem thử có tệ đến mức như vậy không?” Lê Úc hỏi.
Nghe nói là Hằng Sơ, Tạ Yến lấy bản báo cáo đã đặt lên bàn, xem lại lần nữa.
Nhìn hồi lâu, anh sửa miệng: “Thật ra cũng được.”
Sơ Xuân: “……”
Lê Úc nhíu mày, không biết vừa rồi mình nhìn lầm hay là hiện tại nghe lầm, cái này được chỗ nào?
Lúc cô duỗi tay để nhìn kỹ hơn, Tạ Yến đã gấp bản báo cáo thành một hình chữ nhật nhỏ, đặt sang một bên, lấy báo cáo đánh giá của các công ty khác ra.
Trong bóng tối, một bản báo cáo đột nhiên xuất hiện trong tay Sơ Xuân.
Ừm, đúng là bản do cô viết.
Xem ra anh cũng biết nhầm lẫn nên đã gỡ bản báo cáo, không nên trình bày với mọi người.
Sau cuộc họp, Sơ Xuân lại nhận được điện thoại.
“Được…… Tôi sẽ đi ngay.”
Thật sự không nghỉ được phút nào.
Hằng Sơ xảy ra chuyện, cô phải quay về ngay lập tức.
Trước khi đến, cô còn quá ngây thơ, trong hoàn cảnh của Hằng Sơ hiện tại, cần có tài chính khổng lồ và kinh nghiệm quản lý phong phú mới có thể lật ngược tình thế, không đơn giản như trong suy nghĩ. Trước đó không lâu còn truyền ra tin tức rằng, trước đây kiểm tra khu nhà không đủ tiêu chuẩn, sau khi điều tra mới biết có người cố ý bôi đen, nhưng đã quá muộn, danh tiếng của Hằng Sơ không còn như trước, từ khi nhà họ Sơ xảy ra chuyện, càng ngày càng sa sút.
Trở về mở một cuộc họp khẩn cấp, Sơ Xuân và Smith tiên sinh bị các cổ đông liên tục chất vấn.
Đặc biệt là Tần Tranh, chỉ muốn trục xuất bọn họ ra ngoài ngay tại chỗ.
Thậm chí sau khi kết thúc, trên mặt Tần Tranh tràn ngập vẻ châm chọc mỉa mai: “Cô Sơ quả thật là thoải mái, nhà họ Vương chưa từng đối xử tệ với cô, muốn cái gì thì được cho cái đó, cớ gì tới nơi này chịu uất ức.”
Ông ta cho rằng Sơ Xuân sẽ lùi bước vì những lời chỉ trích và mắng mỏ từ mọi người vừa rồi.
Trên thực tế, Sơ Xuân không thực sự lắng nghe những gì bọn họ nói.
Như cô đã từng nói, Hằng Sơ và ba Sơ là một tổng thể, không phải ba Sơ quản lý một mình, không thể dồn trách nhiệm hết cho một người, Hằng Sơ rơi vào tình thế khó khăn, mọi người ở đây đều có trách nhiệm, trong đó Tần Tranh tựa như một con sâu mọt, cấu kết với bên ngoài để bán công ty.
“Nhà họ Vương sẽ không đối xử tệ bạc với tôi.” Sơ Xuân lạnh lùng nhìn người nọ, “Đồng ý 100% đối với yêu cầu của tôi, nếu tôi muốn chơi một ai đó thì rất dễ dàng.”
Tần Tranh kinh ngạc, không ngờ cô sẽ nói những lời uy hiếp kiểu này.
“Việc công là việc công, việc riêng là việc riêng.” Tần Tranh rốt cuộc cũng sợ, “Chỉ nói tới năng lực hiện tại của cô, thật sự không đủ tư cách quản lý công ty, hơn nữa ba cô không sống được bao lâu, về sau cổ phần và quỹ đều thuộc sở hữu của chị cô.”
Sơ Xuân nhẹ nhàng nói, “Làm sao ông biết chuyện mà tôi không biết? Nằm mơ à?”
“Cô ——”
Tần Tranh còn muốn nói, nhưng cảm thấy nói nhiều sẽ không ổn.
Cuối cùng ông ta không cam lòng nên đã cảnh cáo: “Một ngày nào đó cô sẽ biết hậu quả nghiêm trọng nhường nào!”
Lúc ông ta xoay người rời đi, trước mặt đột nhiên tối sầm, nhìn kỹ thì thấy Tạ nhị công tử đã tới đây không biết từ khi nào, chân dài trong quần tây, thân hình cao lớn thẳng tắp, khí thế hù dọa Tần Tranh.
“Tạ tổng, anh……”
Nụ cười lấy lòng chưa kịp hiện lên trên mặt Tần Tranh, Tạ Yến nhẹ nhàng lướt qua ông ta, đồng thời ném một câu: “Hậu quả của việc ông uy hiếp cô ấy càng nghiêm trọng hơn.”
Tần Tranh cười không nổi nữa.
Sơ Xuân cầm tập hồ sơ trong tay, nhìn người đàn ông, chờ thang máy tới rồi hai người cùng đi vào.
Mặt cô lộ vẻ mệt mỏi, “Có chuyện gì không?”
“Ừm.”
“Ây dà ——”
“Mệt mỏi à.”
Cô gật đầu, ngẩng đầu nhìn số thang máy đang tăng lên và nói: “Coi như em hiểu vì sao trước đây anh luôn nói là bận việc.”
Thật sự quá bận.
Cô tưởng mình không có đủ năng lực, nhưng mà Smith cũng sứt đầu mẻ trán vì những việc này giống cô, cho dù kinh nghiệm quản lý phong phú, phải đối mặt với những việc vặt vãnh lớn bé cũng sẽ cảm thấy áp lực.
Hơn nữa còn có những lùm xùm cũ khó xử lý tại đại hội cổ đông.
Lúc cô tốt nghiệp ngành giáo dục đặc biệt, Tạ Yến mới chính thức tiếp quản Hưng Hòa, nghe nói ban đầu không được rất nhiều người coi trọng, chắc lúc ấy anh chịu nhiều áp lực hơn cô hiện giờ.
Công việc bận rộn là bình thường, không kịp trả lời tin nhắn của cô cũng là bình thường, không phức tạp như cô nghĩ.
Đi cùng anh vào văn phòng, Sơ Xuân nhờ thư ký chuẩn bị trà, xử lý công việc trước.
Việc gì khiến anh tự mình tới.
Không bao lâu sau khi trao đổi, cô phát hiện, người này tới đây không phải hoàn toàn vì công việc.
Suy cho cùng, chút chuyện nhỏ này có thể giao cho người khác.
Vì vậy chưa đầy năm phút đã nói xong, ngồi đối mặt uống cà phê.
Lúc này, thư ký lại đi tới, ôm không ít văn kiện trong tay, “Cô Sơ.”
“Chú đặt ở đó đi, chút nữa tôi xem.”
“À…… Rất gấp.”
Được rồi.
Sơ Xuân đành phải đứng dậy, ngáp một cách uể oải.
Ghế văn phòng quá lớn, cơ thể cô nhỏ, cả người lún sâu vào trong đó.
Nhìn cô nhỏ nghiêm trang xử lí công việc, Tạ Yến không khỏi cảm thấy buồn cười, “Em làm được không?”
“Hẳn là được.” Cô không chắc chắn, “Chỉ để em xem qua mà thôi.”
Nội dung quan trọng đã được Smith kiểm tra.
Ngay cả như vậy, cô vẫn xem rất nghiêm túc.
Cả căn phòng thật yên tĩnh.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất âm u.
Có lẽ Sơ Xuân sợ anh thấy nên đã quay ghế lại.
Hồi lâu không nghe tiếng lật tài liệu, Tạ Yến bước tới, phát hiện cô nhỏ đã ngủ.
Tóc dài chia làm hai trên khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan thanh tú, lông mi mảnh, xinh đẹp như búp bê nước ngoài. Có lẽ trong lòng đang nghĩ gì đó, chân mày cũng không giãn ra hoàn toàn, nhưng ngủ rất say.
“Sơ Xuân?”
“Tiểu Sơ Xuân?”
Tạ Yến thử gọi cô hai lần, không có dấu hiệu tỉnh dậy, anh nhẹ nhàng bế cô, đặt lên sô pha bên cạnh.
Mặc dù chuyển động nhẹ, nhưng Sơ Xuân có thể nhận ra nên thân mình hơi giật giật.
Nhưng không quá năm giây, cô tiếp tục ngủ lại.
Sau đó thư ký tới, Tạ Yến bảo ông đừng làm ồn.
Về phần đống tài liệu trên bàn.
Tạ Yến và thư ký cùng nhau xử lý.
Một người ngoài như Sơ Xuân cũng có thể hiểu, đối với anh đương nhiên không thành vấn đề, cho dù Smith đã xem qua, anh cũng khoanh mấy trọng điểm.
Thư ký rời đi, bên ngoài trời đã tối.
Qua cửa sổ sát đất hình tròn, có thể nhìn thấy thành phố lấp lánh trên nền tối bên ngoài.
Giúp cô giải quyết tài liệu xong, Tạ Yến tắt đèn, lấy chăn đắp cho người đang ngủ trên sô pha.
Mất ánh sáng trong phòng, xung quanh càng thêm trống trải và mờ ảo.
Sau khi đắp chăn cho cô, sợ cổ của cô bị lạnh, Tạ Yến lại nhẹ nhàng kéo chăn lên tới cằm.
Có lẽ làn da trên mặt tương đối nhạy cảm, lông mi Sơ Xuân giật giật.
Sau đó, mở mắt trong bóng tối.
Lúc này do góc nghiêng nên gương mặt Tạ Yến rất gần cô.
Thật khó để không suy nghĩ thiếu đứng đắn.
“Anh……” Bởi vì vừa mới tỉnh lại, đầu óc cô còn mơ màng.
Ở quá gần, có thể cảm nhận được chuyện động nhỏ khi thở ra của cô.
“Tôi.” Tạ Yến dừng lại, “Sao vậy?”
Cô muốn co người lại, nhưng phía sau là lưng ghế sô pha, vì thế chậm rãi ngồi dậy, ảo não xoa chân mày.
Vừa rồi sát quá, cô tưởng rằng hai người sắp hôn nhau.
Tình tiết này có vẻ quen thuộc.
“Dáng vẻ anh vừa rồi, trông như định……” Giọng cô nhỏ hẳn, bổ sung thêm, “hôn trộm.”
Tạ Yến không có ý đó, chẳng qua chỉ muốn vén chăn cho cô, hiện tại nghe cô nói vậy cũng không phủ nhận, ngược lại bình tĩnh hỏi: “Không được à.”
“Đương nhiên không được.”
Sao người này có thể tự tin thừa nhận suy nghĩ đáng khinh trong lòng mình.
“Trước đây em từng hôn trộm tôi.” Tạ Yến nói, “Sao tôi không làm vậy được đối với em?”
“Em……”
Nghe anh nhắc khiến cô nhớ tới chuyện trước kia.
Nhiều năm trước, cô cũng đưa chăn cho người ngủ say, cũng hôn trộm.
Hơn nữa cô còn hôn được.
Hôn xong còn thầm hối hận, nếu biết anh không tỉnh lại thì đáng lẽ nên chạm vào môi.
Người chân chính có suy nghĩ đáng khinh và đã thực hiện là cô.
Mặt Sơ Xuân đỏ bừng, ấp úng: “Em……”
Chưa kịp giải thích, cô đột nhiên nhận ra sự khác thường: “Không đúng…… Chẳng phải lúc đó anh ngủ rồi hay sao?”
“Ừm.”
“Sao anh biết em hôn trộm?”
“Bị em hôn tỉnh.”
“……”
Cô không tin.
Hôn nhẹ như vậy sao tỉnh được.
“Anh giả vờ ngủ phải không?” Sơ Xuân phỏng đoán hợp lý, “Vì muốn xem thử em sẽ làm gì.”
Tạ Yến ngồi xuống sô pha, lần này tỏ vẻ đồng ý, “Ừ.”
“Sau khi em hôn trộm, vì sao anh không cử động mà còn tiếp tục giả vờ ngủ?”
“Không được hay sao?”
“…… Đương nhiên không được.” Sơ Xuân cảm giác suy nghĩ của mình hơi rối, “Lỡ như có người hôn xong còn muốn làm thêm chuyện gì đó với anh thì sao?”
Cô không có mặt mũi để nói là chính mình, giả vờ là người khác.
Ý cô là hôn lên môi, nhưng Tạ Yến dường như hiểu thành ý khác, “Làm thêm chuyện gì đó là…… cởi [email protected] áo phải không.”
Hơn cả hôn là cởi [email protected] áo.
“Coi như là ý này đi.” Sơ Xuân thật sự không hiểu được, nhíu mày hỏi, “Nếu thật sự có người muốn làm vậy với anh, anh vẫn không nhúc nhích à?”
“Tùy người.”
“Người nào?”
“Nếu người đó là em.” Anh nói, “Có thể bất động thì bất động.”
Giống như chị cả bước ra khỏi sân khấu đầy khí thế.
Nghe nói bọn họ thu dọn đồ đạc rời đi, Lê Úc đương nhiên giữ lại, trời đã tối, nên ở đây ăn cơm, hôm nay cô thuê vài siêu đầu bếp mới, trình độ ẩm thực Trung Quốc là hạng nhất.
Sơ Xuân rất thích đồ ăn Trung Quốc, sau khi về nước cơ bản chỉ ăn đồ Trung Quốc, nghe vậy, đúng lúc không muốn lựa chọn giữa hai người, vì thế ở lại dùng cơm.
Ngay khi cô ở lại, hai người kia tự nhiên theo sau.
Vừa ngồi xuống, Sơ Xuân kịp thời đá văng ghế bên cạnh mình, để cả hai không cần tranh đấu gay gắt vì một chiếc ghế.
Đều là người trưởng thành, không thể chững chạc một chút hay sao.
Vệ Chuẩn là người thích nói chuyện luôn miệng, lúc này đối mặt với tình huống cứng ngắt như thế, anh không thốt được câu nào, yên tĩnh dùng bữa và chơi di động, hiện tại bị Lộ Dao quản lý nghiêm ngặt, di động của anh cơ bản không có em gái nào cả, ngay cả chương trình phát sóng trực tiếp đều là người lớn tuổi.
Trò chơi tennis dường như kéo hai chú cháu xa nhau, cả hai đều không che giấu sự thù địch với đối phương.
Sau khi các món ăn được dọn lên, đĩa trước mặt Sơ Xuân bị chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Về nước không bao lâu, Tạ tiểu thiếu gia đã thành thạo các nghi thức cơ bản khi phục vụ món ăn tại bàn kiểu Trung Quốc, nhất định phải gắp đũa đầu tiên, chính giữa là tốt nhất.
“Sơ Sơ trông cô gầy quá.” Tạ Tinh Lâm vừa gắp đồ ăn vừa nói, “Ăn nhiều một chút.”
Nhìn là biết đang biểu hiện.
Tạ Yến không giúp gắp đồ ăn, chỉ nhìn đống đồ ăn, nhàn nhạt nói: “Một phần ba đồ cháu gắp là món cô ấy không ăn.”
“……”
Tạ Tinh Lâm dừng tay.
Qua loa.
Không tính đến điều này.
“Tôi không ăn hết được.” Sơ Xuân nhẹ nhàng giảng hòa, “Anh ăn đi.”
Cô không đành lòng làm ngơ ý tốt của Tạ tiểu thiếu gia nên ăn vài ngụm thức ăn đặt trước mặt.
Ngoài việc gắp đồ ăn, Tạ tiểu thiếu gia cũng giỏi nói chuyện đủ mọi đề tài.
Không bao lâu sau đã cười đùa với Sơ Xuân.
Không hề quan tâm đến cảm xúc của hai người khác.
Vệ Chuẩn sửng sốt một chút.
Đúng là cao thủ.
Thậm chí còn hơn anh.
Không có gì mà Tinh Lâm không thể nói.
Do bất cẩn trong lúc gắp đồ ăn, mu bàn tay của Tạ Tinh Lâm vô tình bị dính nước sốt, diện tích không lớn, cỡ một móng tay cái.
“Tay anh……” Sơ Xuân nhắc nhở.
Anh lơ đễnh nhìn, “Chỗ cô có giấy không?”
“Có.”
Sơ Xuân luôn mang theo khăn giấy, mở túi lấy khăn giấy ra, trong lúc đưa qua thì thấy Tạ Tinh Lâm giơ tay ra.
Anh không kêu cô lau giúp, nhưng biểu cảm và hành động đều bộc lộ ý này.
Xét về lợi dụng cơ hội, quả thật không ai có thể so với Tạ tiểu thiếu gia.
Nhìn vẻ ngoài ngây thơ vô tội của anh, Sơ Xuân không nghĩ nhiều, gấp khăn giấy thành hình vuông, lau sạch nước sốt trên mu bàn tay anh.
Lúc này Tạ Tinh Lâm mới cảm thấy mãn nguyện ngồi xuống, gương mặt phơi phới đắc ý.
Vệ Chuẩn đang chơi di động nên không biết chuyện gì xảy ra, nhìn sắc mặt của Tạ Yến vô cùng khác thường, không tiện hỏi nhiều, chỉ quan sát người khác như không có việc gì.
Anh vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay của Tạ Yến có một vết nước sốt màu vàng cam.
“Anh Yến, tay cậu.” Vệ Chuẩn không khỏi nhắc nhở.
Mỹ nam ăn cơm bên ngoài sao lại có thể làm dơ tay, Vệ Chuẩn không khỏi đổ mồ hôi trong lòng cho người anh em của mình nên có tâm nhắc nhở.
Tuy nhiên Tạ Yến không cảm kích, liếc mắt qua loa, không nói gì, càng không có ý lau sạch.
Vệ Chuẩn tựa như một người cha già, “Chỗ tớ có khăn giấy, để tớ giúp cậu lau.”
Tạ Yến: “…… Không cần.”
“Khách sáo với tớ làm gì?” Vệ Chuẩn không chút do dự, lấy khăn giấy trước mặt ra, lau cho anh.
Thật kỳ lạ, mỗi người nên có khăn giấy trên bàn, nhưng có vẻ như chỉ có trước mặt anh và Sơ Xuân là có, chẳng lẽ bọn họ là đứa con xui xẻo do trời cao lựa chọn?
Vệ Chuẩn vừa suy nghĩ vừa duỗi tay, giúp người anh em tốt lau sạch nước sốt trên mu bàn tay.
Sau một hồi im lặng, Tạ Yến nói: “Cảm ơn cậu.”
Vệ Chuẩn: “Khách sáo làm gì.”
Ăn xong, Vệ Chuẩn vẫn không hiểu anh đã làm mất lòng tổ tông trên bàn ăn như thế nào, giống như anh không hiểu vì sao Lộ Dao lại tức giận vì anh mua nhầm màu son môi.
…………
Từ khu nghỉ dưỡng trở về, Sơ Xuân không hề thư thái, bắt đầu bận rộn với công việc ở Hằng Sơ, đừng nói đến chuyện hẹn với Tạ Tinh Lâm, ngay cả giấc ngủ cũng không được đảm bảo, khiến tinh thần của cô kém hơn trước nhiều.
Hưng Hòa gọi điện thoại cho Sơ Xuân, nhắc cô viết báo cáo đánh giá.
Nhận xét về khu nghỉ dưỡng.
Yêu cầu Sơ Xuân tự mình viết.
Theo lý thuyết mỗi công ty đều có người chuyên nghiệp để đánh giá, Hằng Sơ đương nhiên cũng có người viết, nhưng lúc trước Sơ Xuân đã hứa với Tạ Yến, để thể hiện mình không phải đi chơi, phải tự mình soạn thảo một bản.
Cái này phải viết thế nào?
Nghe nói còn cần có một cuộc họp nhỏ.
Với thái độ làm việc nghiêm túc, Sơ Xuân đành phải đích thân ra trận.
Sau khi viết xong mới biết yêu cầu rất cao, căn cứ vào cơ sở vật chất để đưa ra đánh giá hợp lý, hơn nữa đưa ra đề nghị quý báu của mình, không phải cứ cảm thấy không tệ là có thể qua loa.
Sơ Xuân nghi ngờ cô bị Tạ Yến lừa, nghĩ lại đây là việc do cô tự mình lựa chọn nên vẫn chính thức viết ra, sau đó nhờ người đưa qua.
Gần đây cô rất bận, chân trước mới xong, chân sau nghe thư ký thông báo về chuyến đi của cô đến Đằng Huy.
Hai giờ chiều, Đằng Huy tổ chức cuộc họp nhỏ về báo cáo đánh giá.
Quy mô hẳn là không lớn lắm, ước chừng chỉ trong phòng họp nhỏ, nhân viên không quá hai mươi người, nhưng Sơ Xuân vẫn chuẩn bị chu đáo.
Chủ trì cuộc họp là Lê đại tiểu thư.
Tới nơi sớm mười phút, nhìn đám người đông nghịt mặc vest mang giày da, Sơ Xuân tự hỏi, tại sao có nhiều người như vậy.
Tuy nhiều người, nhưng vẫn có một người nổi bật giữa đám đông với vẻ ngoài xuất chúng của mình.
Không hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt của Tạ Yến rơi vào mình, Sơ Xuân có chút chột dạ, chậm rãi bước tới, định tùy tiện tìm một chỗ ngồi, kết quả phát hiện trước mặt đều có tấm biển, chỗ ngồi của cô được xếp bên cạnh Tạ Yến.
Điều này quá mức long trọng.
Sơ Xuân gồng người ngồi xuống, ngượng ngùng chào: “Anh cũng ở đây à.”
“Ừm.” Anh hỏi, “Em viết báo cáo chưa?”
Sơ Xuân gật đầu, “Đương nhiên, em không phải loại người chơi xấu.”
Tạ Yến không nói nữa.
Cũng may bầu không khí xung quanh không phải để mọi người tùy tiện nói chuyện phiếm, việc giữ im lặng cũng không quá xấu hổ, Sơ Xuân ngồi một cách thành thật, nhìn từng người tiến vào.
Có vẻ cuộc họp không chỉ để báo cáo đánh giá.
Về hạng mục này, Sơ Xuân không biết Hằng Sơ tham gia thế nào, nhìn từ góc độ dài hạn thì quả thật khả quan, nhưng thời gian quá dài, khi khu nghỉ dưỡng đạt tới mức bọn họ mong muốn, e rằng Hằng Sơ sẽ bị lạnh lẽo, gần đây nợ nần chồng chất, thiếu hụt bên đông, bù vào bên tây.
Thư ký của Lê Úc đi tới, cầm một xấp báo cáo trong tay đưa cho Tạ Yến.
Sơ Xuân rất muốn xem người khác viết thế nào, nhưng không đủ trình độ nên chỉ có thể ngồi cạnh người ta xem.
Không có nhiều báo cáo lắm, khoảng mười bản, Tạ Yến xem rất mau.
Sơ Xuân ở bên cạnh liếc trộm, càng nhìn càng cảm giác không ổn.
Sao bài viết của người khác không giống của cô.
Hầu hết đều dùng thuật ngữ chuyên môn.
Còn của cô giống như bài văn được viết theo tiếng địa phương, cái này không tệ, cái kia rất tốt…… Không có phân tích chi tiết về một vấn đề cụ thể nào.
Trong chốc lát, Tạ Yến nhìn một bản báo cáo khó coi, nhíu mày thật chặt, lạnh giọng: “Đây là báo cáo của công ty nào? Viết như thế này, định lừa ai?”
Sơ Xuân thuận thế nhìn thử.
Hình như.
Là của Hằng Sơ.
Chính xác.
Là bản do cô viết.
Không đúng.
Rõ ràng cô nhờ người đưa cho Hưng Hòa, vốn để cho sếp Tạ xem, tại sao lại lọt vào tay Đằng Huy.
Còn có nhiều người đang xem.
Lúc này Lê Úc đi tới, thản nhiên nhìn, “Bản này hình như của Hằng Sơ?”
Nói xong, cô nhìn Sơ Xuân nghi ngờ.
Nhìn sơ qua có thể thấy bản báo cáo được viết như học sinh tiểu học, không có chút chuyên nghiệp, không biết Hằng Sơ làm thế nào.
“Đưa tôi xem thử có tệ đến mức như vậy không?” Lê Úc hỏi.
Nghe nói là Hằng Sơ, Tạ Yến lấy bản báo cáo đã đặt lên bàn, xem lại lần nữa.
Nhìn hồi lâu, anh sửa miệng: “Thật ra cũng được.”
Sơ Xuân: “……”
Lê Úc nhíu mày, không biết vừa rồi mình nhìn lầm hay là hiện tại nghe lầm, cái này được chỗ nào?
Lúc cô duỗi tay để nhìn kỹ hơn, Tạ Yến đã gấp bản báo cáo thành một hình chữ nhật nhỏ, đặt sang một bên, lấy báo cáo đánh giá của các công ty khác ra.
Trong bóng tối, một bản báo cáo đột nhiên xuất hiện trong tay Sơ Xuân.
Ừm, đúng là bản do cô viết.
Xem ra anh cũng biết nhầm lẫn nên đã gỡ bản báo cáo, không nên trình bày với mọi người.
Sau cuộc họp, Sơ Xuân lại nhận được điện thoại.
“Được…… Tôi sẽ đi ngay.”
Thật sự không nghỉ được phút nào.
Hằng Sơ xảy ra chuyện, cô phải quay về ngay lập tức.
Trước khi đến, cô còn quá ngây thơ, trong hoàn cảnh của Hằng Sơ hiện tại, cần có tài chính khổng lồ và kinh nghiệm quản lý phong phú mới có thể lật ngược tình thế, không đơn giản như trong suy nghĩ. Trước đó không lâu còn truyền ra tin tức rằng, trước đây kiểm tra khu nhà không đủ tiêu chuẩn, sau khi điều tra mới biết có người cố ý bôi đen, nhưng đã quá muộn, danh tiếng của Hằng Sơ không còn như trước, từ khi nhà họ Sơ xảy ra chuyện, càng ngày càng sa sút.
Trở về mở một cuộc họp khẩn cấp, Sơ Xuân và Smith tiên sinh bị các cổ đông liên tục chất vấn.
Đặc biệt là Tần Tranh, chỉ muốn trục xuất bọn họ ra ngoài ngay tại chỗ.
Thậm chí sau khi kết thúc, trên mặt Tần Tranh tràn ngập vẻ châm chọc mỉa mai: “Cô Sơ quả thật là thoải mái, nhà họ Vương chưa từng đối xử tệ với cô, muốn cái gì thì được cho cái đó, cớ gì tới nơi này chịu uất ức.”
Ông ta cho rằng Sơ Xuân sẽ lùi bước vì những lời chỉ trích và mắng mỏ từ mọi người vừa rồi.
Trên thực tế, Sơ Xuân không thực sự lắng nghe những gì bọn họ nói.
Như cô đã từng nói, Hằng Sơ và ba Sơ là một tổng thể, không phải ba Sơ quản lý một mình, không thể dồn trách nhiệm hết cho một người, Hằng Sơ rơi vào tình thế khó khăn, mọi người ở đây đều có trách nhiệm, trong đó Tần Tranh tựa như một con sâu mọt, cấu kết với bên ngoài để bán công ty.
“Nhà họ Vương sẽ không đối xử tệ bạc với tôi.” Sơ Xuân lạnh lùng nhìn người nọ, “Đồng ý 100% đối với yêu cầu của tôi, nếu tôi muốn chơi một ai đó thì rất dễ dàng.”
Tần Tranh kinh ngạc, không ngờ cô sẽ nói những lời uy hiếp kiểu này.
“Việc công là việc công, việc riêng là việc riêng.” Tần Tranh rốt cuộc cũng sợ, “Chỉ nói tới năng lực hiện tại của cô, thật sự không đủ tư cách quản lý công ty, hơn nữa ba cô không sống được bao lâu, về sau cổ phần và quỹ đều thuộc sở hữu của chị cô.”
Sơ Xuân nhẹ nhàng nói, “Làm sao ông biết chuyện mà tôi không biết? Nằm mơ à?”
“Cô ——”
Tần Tranh còn muốn nói, nhưng cảm thấy nói nhiều sẽ không ổn.
Cuối cùng ông ta không cam lòng nên đã cảnh cáo: “Một ngày nào đó cô sẽ biết hậu quả nghiêm trọng nhường nào!”
Lúc ông ta xoay người rời đi, trước mặt đột nhiên tối sầm, nhìn kỹ thì thấy Tạ nhị công tử đã tới đây không biết từ khi nào, chân dài trong quần tây, thân hình cao lớn thẳng tắp, khí thế hù dọa Tần Tranh.
“Tạ tổng, anh……”
Nụ cười lấy lòng chưa kịp hiện lên trên mặt Tần Tranh, Tạ Yến nhẹ nhàng lướt qua ông ta, đồng thời ném một câu: “Hậu quả của việc ông uy hiếp cô ấy càng nghiêm trọng hơn.”
Tần Tranh cười không nổi nữa.
Sơ Xuân cầm tập hồ sơ trong tay, nhìn người đàn ông, chờ thang máy tới rồi hai người cùng đi vào.
Mặt cô lộ vẻ mệt mỏi, “Có chuyện gì không?”
“Ừm.”
“Ây dà ——”
“Mệt mỏi à.”
Cô gật đầu, ngẩng đầu nhìn số thang máy đang tăng lên và nói: “Coi như em hiểu vì sao trước đây anh luôn nói là bận việc.”
Thật sự quá bận.
Cô tưởng mình không có đủ năng lực, nhưng mà Smith cũng sứt đầu mẻ trán vì những việc này giống cô, cho dù kinh nghiệm quản lý phong phú, phải đối mặt với những việc vặt vãnh lớn bé cũng sẽ cảm thấy áp lực.
Hơn nữa còn có những lùm xùm cũ khó xử lý tại đại hội cổ đông.
Lúc cô tốt nghiệp ngành giáo dục đặc biệt, Tạ Yến mới chính thức tiếp quản Hưng Hòa, nghe nói ban đầu không được rất nhiều người coi trọng, chắc lúc ấy anh chịu nhiều áp lực hơn cô hiện giờ.
Công việc bận rộn là bình thường, không kịp trả lời tin nhắn của cô cũng là bình thường, không phức tạp như cô nghĩ.
Đi cùng anh vào văn phòng, Sơ Xuân nhờ thư ký chuẩn bị trà, xử lý công việc trước.
Việc gì khiến anh tự mình tới.
Không bao lâu sau khi trao đổi, cô phát hiện, người này tới đây không phải hoàn toàn vì công việc.
Suy cho cùng, chút chuyện nhỏ này có thể giao cho người khác.
Vì vậy chưa đầy năm phút đã nói xong, ngồi đối mặt uống cà phê.
Lúc này, thư ký lại đi tới, ôm không ít văn kiện trong tay, “Cô Sơ.”
“Chú đặt ở đó đi, chút nữa tôi xem.”
“À…… Rất gấp.”
Được rồi.
Sơ Xuân đành phải đứng dậy, ngáp một cách uể oải.
Ghế văn phòng quá lớn, cơ thể cô nhỏ, cả người lún sâu vào trong đó.
Nhìn cô nhỏ nghiêm trang xử lí công việc, Tạ Yến không khỏi cảm thấy buồn cười, “Em làm được không?”
“Hẳn là được.” Cô không chắc chắn, “Chỉ để em xem qua mà thôi.”
Nội dung quan trọng đã được Smith kiểm tra.
Ngay cả như vậy, cô vẫn xem rất nghiêm túc.
Cả căn phòng thật yên tĩnh.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất âm u.
Có lẽ Sơ Xuân sợ anh thấy nên đã quay ghế lại.
Hồi lâu không nghe tiếng lật tài liệu, Tạ Yến bước tới, phát hiện cô nhỏ đã ngủ.
Tóc dài chia làm hai trên khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan thanh tú, lông mi mảnh, xinh đẹp như búp bê nước ngoài. Có lẽ trong lòng đang nghĩ gì đó, chân mày cũng không giãn ra hoàn toàn, nhưng ngủ rất say.
“Sơ Xuân?”
“Tiểu Sơ Xuân?”
Tạ Yến thử gọi cô hai lần, không có dấu hiệu tỉnh dậy, anh nhẹ nhàng bế cô, đặt lên sô pha bên cạnh.
Mặc dù chuyển động nhẹ, nhưng Sơ Xuân có thể nhận ra nên thân mình hơi giật giật.
Nhưng không quá năm giây, cô tiếp tục ngủ lại.
Sau đó thư ký tới, Tạ Yến bảo ông đừng làm ồn.
Về phần đống tài liệu trên bàn.
Tạ Yến và thư ký cùng nhau xử lý.
Một người ngoài như Sơ Xuân cũng có thể hiểu, đối với anh đương nhiên không thành vấn đề, cho dù Smith đã xem qua, anh cũng khoanh mấy trọng điểm.
Thư ký rời đi, bên ngoài trời đã tối.
Qua cửa sổ sát đất hình tròn, có thể nhìn thấy thành phố lấp lánh trên nền tối bên ngoài.
Giúp cô giải quyết tài liệu xong, Tạ Yến tắt đèn, lấy chăn đắp cho người đang ngủ trên sô pha.
Mất ánh sáng trong phòng, xung quanh càng thêm trống trải và mờ ảo.
Sau khi đắp chăn cho cô, sợ cổ của cô bị lạnh, Tạ Yến lại nhẹ nhàng kéo chăn lên tới cằm.
Có lẽ làn da trên mặt tương đối nhạy cảm, lông mi Sơ Xuân giật giật.
Sau đó, mở mắt trong bóng tối.
Lúc này do góc nghiêng nên gương mặt Tạ Yến rất gần cô.
Thật khó để không suy nghĩ thiếu đứng đắn.
“Anh……” Bởi vì vừa mới tỉnh lại, đầu óc cô còn mơ màng.
Ở quá gần, có thể cảm nhận được chuyện động nhỏ khi thở ra của cô.
“Tôi.” Tạ Yến dừng lại, “Sao vậy?”
Cô muốn co người lại, nhưng phía sau là lưng ghế sô pha, vì thế chậm rãi ngồi dậy, ảo não xoa chân mày.
Vừa rồi sát quá, cô tưởng rằng hai người sắp hôn nhau.
Tình tiết này có vẻ quen thuộc.
“Dáng vẻ anh vừa rồi, trông như định……” Giọng cô nhỏ hẳn, bổ sung thêm, “hôn trộm.”
Tạ Yến không có ý đó, chẳng qua chỉ muốn vén chăn cho cô, hiện tại nghe cô nói vậy cũng không phủ nhận, ngược lại bình tĩnh hỏi: “Không được à.”
“Đương nhiên không được.”
Sao người này có thể tự tin thừa nhận suy nghĩ đáng khinh trong lòng mình.
“Trước đây em từng hôn trộm tôi.” Tạ Yến nói, “Sao tôi không làm vậy được đối với em?”
“Em……”
Nghe anh nhắc khiến cô nhớ tới chuyện trước kia.
Nhiều năm trước, cô cũng đưa chăn cho người ngủ say, cũng hôn trộm.
Hơn nữa cô còn hôn được.
Hôn xong còn thầm hối hận, nếu biết anh không tỉnh lại thì đáng lẽ nên chạm vào môi.
Người chân chính có suy nghĩ đáng khinh và đã thực hiện là cô.
Mặt Sơ Xuân đỏ bừng, ấp úng: “Em……”
Chưa kịp giải thích, cô đột nhiên nhận ra sự khác thường: “Không đúng…… Chẳng phải lúc đó anh ngủ rồi hay sao?”
“Ừm.”
“Sao anh biết em hôn trộm?”
“Bị em hôn tỉnh.”
“……”
Cô không tin.
Hôn nhẹ như vậy sao tỉnh được.
“Anh giả vờ ngủ phải không?” Sơ Xuân phỏng đoán hợp lý, “Vì muốn xem thử em sẽ làm gì.”
Tạ Yến ngồi xuống sô pha, lần này tỏ vẻ đồng ý, “Ừ.”
“Sau khi em hôn trộm, vì sao anh không cử động mà còn tiếp tục giả vờ ngủ?”
“Không được hay sao?”
“…… Đương nhiên không được.” Sơ Xuân cảm giác suy nghĩ của mình hơi rối, “Lỡ như có người hôn xong còn muốn làm thêm chuyện gì đó với anh thì sao?”
Cô không có mặt mũi để nói là chính mình, giả vờ là người khác.
Ý cô là hôn lên môi, nhưng Tạ Yến dường như hiểu thành ý khác, “Làm thêm chuyện gì đó là…… cởi [email protected] áo phải không.”
Hơn cả hôn là cởi [email protected] áo.
“Coi như là ý này đi.” Sơ Xuân thật sự không hiểu được, nhíu mày hỏi, “Nếu thật sự có người muốn làm vậy với anh, anh vẫn không nhúc nhích à?”
“Tùy người.”
“Người nào?”
“Nếu người đó là em.” Anh nói, “Có thể bất động thì bất động.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook