Chỉ Mình Em
-
Chương 26
Sơ Xuân cụp mắt, ngạc nhiên khi thấy hộp nhung trắng trong tay anh vẫn tinh khiết như ngày nào, được bảo quản rất tốt.
Nhưng giờ phút này, tâm trạng của cô đã không còn như trước.
Cuối cùng đã quá muộn.
Mọi thứ sẽ hết hạn, cảm giác cũng vậy, mỗi proton phân tử đến muộn đều khác trước đây.
Thật lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lướt qua trong gió: “Em từ chối.”
Con ngươi của Tạ Yến chấn động.
Đầu ngón tay bất giác lạnh lẽo, dần dần cứng đờ, thân thể đứng tại chỗ, bất động nhìn cô.
Không nằm ngoài dự đoán, nhưng có cảm giác mất mát khôn lường.
“Sơ Xuân ——” giọng anh càng trầm hơn, âm cuối gọi tên cô khàn quá mức.
“Tạ Yến.” Sơ Xuân hít sâu, chậm rãi nói, “Trước đây, em chưa từng mở miệng nói với anh, em thích anh, phải không.”
Trước đây cô là người câm.
Không nói được lời nào.
Chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Vì thế Tạ Yến không thể nào nghe được lời tỏ tình “Em thích anh” từ miệng cô.
“Em không nói.” Ánh mắt Tạ Yến nặng nề, “Cũng không có biểu hiện.”
Nhưng cô ám chỉ rất nhiều lần.
Đưa thơ tình, gửi sự ấm áp, ân cần, mỗi ngày đều nghĩ đến anh, tâm niệm muốn ở bên anh.
“Vậy ——” Sơ Xuân mím môi, tiếng nói trong trẻo, “Sau nay anh cũng không nghe thấy đâu.”
Tạ Yến nhíu mày: “Sơ Xuân?”
“Em không muốn ở bên anh.” Cô như thể nói với chiếc nhẫn, “Ba năm trước không xảy ra chuyện gì.”
Dừng một chút, cô nhìn vào mắt anh, nhấn mạnh từng chữ một, mỗi chữ mang theo gió, đưa đến tai anh rõ ràng: “Sau này cũng sẽ không.”
Sẽ không thích anh.
Sẽ không lập lại sai lầm tương tự.
Càng sẽ không để anh đeo nhẫn cho cô.
Một người đã chịu đựng vô số đêm, xóa mờ bóng tối tiến về phía ánh sáng, không cần quay đầu nhìn lại người đã từng làm mình khổ sở.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người nói lời tuyệt tình đến như vậy.
Sau này cũng sẽ không.
Không cho anh bất cứ cơ hội nào hay sao.
Tạ Yến khàn giọng hỏi: “Vì sao?”
“Em không biết.” Cô trầm tư, “Có lẽ là mệt mỏi, hoặc có thể là em không định ở lại đây. Dù sao có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất là em không muốn thích anh nữa.”
Dây dưa với nhau hơn mười năm.
Tạ Yến không nghe được câu “Em thích anh” từ miệng cô.
Đến cuối cùng, ngược lại nghe câu “Em không thích anh”.
Dùng giọng nói ngọt ngào nhất để nói lời tàn nhẫn nhất.
“Cứ vậy đi.” Sơ Xuân dường như không quan tâm đến cái nhìn gần như sụp đổ chưa từng thấy của anh, “Em đi đây.”
Trước khi đi, cô còn mím môi cười với anh.
Nụ cười ngọt ngào tựa như mũi dao tẩm mật ong đâm vào ngực anh.
Đầu xuân năm nay quả thật lạnh tê tái.
……
Trụ sở chính của Hưng Hòa nằm trên tầng cao nhất của cao ốc, qua khung cửa sổ sát đất dài và rộng, có thể trông thấy xe cộ dưới lầu nhỏ như kiến.
“Đây là báo cáo đánh giá kinh tế và dự báo chỉ số tài chính của khu nghỉ dưỡng Đằng Huy. Tớ đã kiểm tra hiệu quả và lợi ích tổng thể, cũng không tệ lắm. Nghe nói là đại tiểu thư của Đằng Huy chỉnh sửa, cũng có chút tài năng.”
Vệ Chuẩn đặt tập hồ sơ lên bàn màu đen, nhân tiện quan sát động tĩnh của người đàn ông trên ghế da.
Chơi chung với vị tổ tông này một thời gian khá lâu, Vệ Chuẩn chưa từng thấy anh có trạng thái như vậy.
Lần gần nhất là ba năm trước, nhưng chỉ sau hai ngày đã trở lại bình thường.
Nhưng hiện tại có vẻ tình trạng của Tạ nhị công tử không phải là một sự sa sút bình thường.
Đương nhiên, cái gọi là sa sút chỉ là so với cường độ làm việc cao của anh lúc trước. Nói chung, Tạ Yến vẫn hành xử chuẩn mực và tác phong nghiêm khắc.
Điều duy nhất khác trước đây là lạnh lùng và nghiêm trọng hơn…… Ví dụ như trong cuộc họp buổi sáng, anh trực tiếp mắng người phụ trách bộ phận tài chính khiến ông ta bật khóc. Tuy rằng không chửi thề, cũng không cao giọng, nhưng chuyện người đàn ông trung niên gần 40 tuổi phải nuôi sống gia đình rơi nước mắt vẫn khá thời sự.
“Đằng Huy mời chúng ta qua làm khách.” Vệ Chuẩn tuyên bố khi Tạ Yến đang đọc báo cáo, “Tớ không biết cậu có đi hay không. Tớ đã giúp cậu đồng ý trước, nếu không rảnh thì trực tiếp từ chối.”
“Từ chối đi.”
“Chắc chắn muốn từ chối à?” Đôi mắt Vệ Chuẩn khẽ đảo, “Hằng Sơ cũng có thể tham gia với tư cách là đối tác. Tớ đoán không thể là Trình Vãn Tĩnh, cho nên…… Nếu cậu đi, có lẽ sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp.”
Tạ Yến thờ ơ.
Vệ Chuẩn tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Đương nhiên, tớ đề nghị cậu tới đó không phải để đi gặp người ta. Dù sao thì công việc tương đối quan trọng hơn, cần đích thân tới khảo sát hạng mục. Mấy năm trước chúng ta siêng chạy đến công trường phải không.”
Hầu như tất cả công trình ở khu vực biển đều do nhà họ Tạ đảm nhận. Lúc ấy, Tạ Yến mới vào công ty không bao lâu, để rèn luyện bọn họ, ông cụ Tạ tự mình giám sát mọi việc.
Nói dễ nghe là cho cơ hội để bồi dưỡng và rèn luyện, nói khó nghe là cảm thấy con thứ hai của mình chưa chắc có bản lĩnh, không dám giao hạng mục lớn.
Không so sánh sẽ không có tổn thương. Sau khi Tạ Tinh Lâm từ nước ngoài trở về, ông cụ trực tiếp giao một nửa hạng mục hợp tác, không trông coi quá nhiều, nhưng thiếu gia người ta có tính tình nóng nảy, trực tiếp đẩy ra.
Tạ Yến đọc báo cáo xong, đột nhiên hỏi: “Tình cảm sẽ thật sự thay đổi hay sao.”
Vệ Chuẩn: “Ý cậu là gì?”
“Cô ấy.”
“Tiểu Sơ Xuân của nhà các cậu.”
Vệ Chuẩn trợn tròn mắt, vô cùng khinh thường, vừa rồi còn kiêu ngạo không phản ứng, bây giờ lại thấp thỏm dò hỏi.
Vốn muốn thị uy nhưng sợ bị đánh, Vệ Chuẩn không do dự quá lâu, “Cảm xúc của con gái luôn thay đổi. Mỗi ngày tớ nghe Lộ Dao nói cô ấy không yêu tớ, nhưng ngày hôm sau lại đeo bám tớ.”
“Ừm.” Tạ Yến cầm cây bút màu nâu, trầm mặc thật lâu, “Rõ ràng không nên thay đổi.”
“?”
“Tớ không hề thay đổi.” Anh nói một cách đương nhiên, “Tớ thích cô ấy ngay từ đầu.”
“???Không phải chứ.” Vệ Chuẩn tỏ vẻ nghi ngờ, “Vậy cậu nói với cô ấy đi, nói cho tớ làm gì? Hơn nữa, nếu hôm nay cậu không nói câu này, tớ thật sự không biết cậu để ý người ta ngay từ đầu.”
Ngay từ đầu là bắt đầu từ đâu, Vệ Chuẩn không dám đoán.
Chỉ có thể phỏng đoán đơn giản dựa trên các điều kiện đã biết.
Anh biết nhà họ Tạ không có bà chủ gia đình.
Tựa như bị nguyền rủa, cứ hễ là hôn nhân thương mại thì hoặc là qua đời hoặc là ly hôn, sẽ không có kết quả tốt đẹp. Cho dù vậy, ông cụ Tạ vẫn vui vẻ sắp xếp các cuộc hôn nhân thương mại, muốn có cháu càng sớm càng tốt.
Ông cụ có tư tưởng phong kiến truyền thống, hương khói không thể bị đứt, ở trong mắt ông, đàn bà chẳng qua là công cụ mà thôi.
Có lẽ bởi vì sự ra đi của mẹ Tạ, Tạ Yến không có ý định dùng hôn nhân thương mại để chu toàn phần đời còn lại.
Đương nhiên, đây chưa chắc là nguyên nhân chính.
“Cô ấy không thích tớ.” Tạ Yến nhẹ nhàng nói.
Không thích là căn nguyên, nói nhiều cũng vô ích.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng mất mát của Tạ nhị công tử.
Rõ ràng muốn kiềm chế mọi cảm xúc, nhưng lại bị giọng nói phản bội. Âm cuối mỗi câu đều cẩn thận kéo dài, còn có chút run rẩy.
Vệ Chuẩn do dự, không quá tin: “Chính miệng cô ấy nói à?”
“Ừ.”
“…… Tội nghiệp cậu quá.”
Nhưng cũng xứng đáng.
Đương nhiên Vệ Chuẩn không dám nói bốn chữ sau, giả vờ thâm trầm thở dài để bày tỏ sự đồng tình, sau đó lại động viên, đừng từ bỏ mọi chuyện.
“Nói miệng cũng vô dụng, chúng ta phải hành động.” Vệ Chuẩn khích lệ, bày ra những gì mình học được cả đời, “Cậu cứ dốc hết sức để theo đuổi cô ấy, lâu lâu gửi sự ấm áp tới, chắc chắn cô ấy sẽ cảm động.”
“Nếu không cảm động thì sao.”
“Thì người khác cảm động.”
“Vệ Chuẩn.”
“…… Ờ.”
“Cậu cút đi.”
–
Đằng Huy gửi lời mời Hằng Sơ đến khu nghỉ dưỡng.
Địa chỉ của hạng mục này nằm trong khu danh lam thắng cảnh, thu hút khách du lịch làm nền, nhắm vào nhiều đối tượng khác nhau, có ba mức tiêu dùng là trung bình, thấp và cao. Hiện tại hạng mục trung cấp đang trong quá trình hoàn thiện, công viên giải trí đã xây xong, một số cơ sở hạ tầng như cáp treo, phà, thuyền rồng thu hút sự chú ý của nhiều khách du lịch.
Khu tiếp khách cao cấp chưa hoàn thiện, nhưng cũng đủ để tham quan và sử dụng, đại tiểu thư của Đằng Huy đặc biệt cử xe chuyên dụng đến đón từng đối tác phụ trách.
Xuất thân của Đằng Huy là nhà họ Lê ở An Thành, một gia đình giàu có và nổi tiếng, đại tiểu thư duy nhất là Lê Úc, nghe nói là một phụ nữ kiên quyết và năng nổ, nhưng sau khi gặp mặt, ấn tượng của Sơ Xuân đối với cô ây không còn cứng nhắc nữa.
“Mọi người chơi vui vẻ nhé, buổi tối còn có pháo hoa.”
Lê Úc mặc trang phục gọn gàng, mang giày cao gót tám centimet, có đủ khí thế nhưng vẫn nữ tính, nóng bỏng. Dù là tính cách hay gu ăn mặc đều không giống như trong truyền thuyết, mạnh mẽ đến mức khiến đàn ông chùn bước.
Cô cố ý đối mặt với Sơ Xuân, “Tôi đã thấy cô.”
“Hở?” Sơ Xuân cười, “Có à?”
“Đã thấy trong tiệc rượu trước đây.” Lê Úc nhớ lại, “Tuy rằng cô không xuất hiện, nhưng khi đó tôi đã chú ý tới cô bởi vì cô quá xinh đẹp và nổi bật.”
Sơ Xuân hơi ngượng vì được khen, “Tôi rất vinh dự khi được một đại mỹ nhân khen.”
Lê tiểu thư không khó để kết thân.
Dù sao cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, rất quen thuộc với cách đối nhân xử thế, mặc dù Sơ Xuân không định đặt chân vào lĩnh vực này, Lê Úc vẫn tiếp đãi như khách quý.
Sắc trời dần tối.
Đi cùng với Sơ Xuân tới đây là thư ký của ba.
Có lẽ sợ Sơ Xuân nhàm chán ở đây, thư ký nói: “Nơi này có chúng tôi là đủ rồi, nếu cô Sơ không muốn ở lại thì có thể về trước.”
“Không cần.” Sơ Xuân ngồi trên ghế xích đu màu trắng trên bãi cỏ, vươn vai, “Coi như là đi nghỉ, tôi không chơi đã lâu rồi.”
Nếu không lo lắng cho chuyện của nhà họ Sơ, bây giờ có lẽ cô đang chạy vòng quanh thế giới.
Nếu Lộ Dao không đi làm, cô có thể gọi tới chơi chung.
Đáng tiếc có quá nhiều việc trên trường.
Sơ Xuân và thư ký đương nhiên không trò chuyện được với nhau, còn lâu mới tới màn bắn pháo hoa nên cô đi dạo xung quanh, bãi cỏ và nhà cửa ở đây được thiết kế theo phong cách cổ điển, ban đêm mờ ảo, cảnh sắc dễ chịu.
Nhưng rất lạnh.
“Sơ Sơ.”
Một giọng nam xa xăm văng vẳng bên tai.
Sơ Xuân quay đầu lại, không thấy ai.
Có nghe lầm không.
Cô không để tâm, tiếp tục đi về phía trước.
“Sơ Sơ!”
Lần này âm thanh lớn hơn, cô nghe thấy, thử đáp lại: “Ai đó?”
Giây tiếp theo, đôi mắt đã bị che lại.
Lòng bàn tay ấm áp, cô lập tức đoán được người đó.
“Tạ Tinh Lâm ——”
Chàng trai phía sau không nói gì, chỉ cười nhìn cô.
“Tôi biết là anh, mau buông tay.” Sơ Xuân không khỏi buồn cười, “Nhanh lên, tôi đứng không vững.”
Vừa dứt lời, có người đỡ vai cô.
Tạ Tinh Lâm hỏi: “Lúc này đứng vững rồi chứ.”
Sơ Xuân hít sâu.
Ổn định, nhưng anh còn chưa rút tay ra khỏi mắt cô.
Vốn dĩ không muốn ra tay với người quen, nhưng Sơ Xuân không có nhiều kiên nhẫn, cô hít sâu, chuẩn bị hành động, Tạ Tinh Lâm nhanh chóng buông ra: “Được rồi, anh không chọc cô nữa ——”
Cô vuốt mái tóc bị anh làm rối, “Anh cũng ở đây à.”
“Vốn là hạng mục của anh, sao không ở đây được.”
“Ủa?”
“Lần trước đưa cô đi bệnh viện, anh nói có chút việc đó.” Tạ Tinh Lâm cười nói, “Hôm đó vốn phải đến Đằng Huy.”
“Như vậy à.” Sơ Xuân ngập ngừng.
Nhìn tình huống, chuyện hôm đó có vẻ không nhỏ?
Hạng mục này nói là lớn cũng không lớn, nói là nhỏ cũng không nhỏ, đối với Hằng Sơ đương nhiên rất quan trọng, nhưng đối với Hưng Hòa, có lẽ chỉ là một hạt mè nhỏ, Tạ Tinh Lâm không quan tâm cũng là chuyện bình thường.
“Sao giờ lại tới?” Sơ Xuân hỏi, “Ba anh ép buộc anh hay sao?”
“Không phải.” Tạ Tinh Lâm ho nhẹ, “Anh nghe nói cô có mặt, sợ cô buồn chán nên tới.”
“Tôi không chán.”
“Không chán thì đi lung tung làm gì.”
Sơ Xuân đành phải thừa nhận.
Thật sự không thú vị.
Cô không phải là người trong giới kinh doanh, không thể nói chuyện với bọn họ, công việc đã có thư ký phụ trách.
“Đi thôi, anh dẫn cô đến một nơi vui vẻ.” Tạ Tinh Lâm vừa nói vừa giơ tay kéo tay cô.
Ở bên ngoài một lúc lâu, bàn tay của Sơ Xuân lạnh ngắt.
“Sao lạnh thế?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Không lạnh, thể chất như vậy.”
Sơ Xuân vừa giải thích xong, một chiếc khăn quàng cổ đột nhiên xuất hiện từ tay Tạ Tinh Lâm.
Cô khó hiểu: “Anh lấy ở đâu ra?”
Tạ Tinh Lâm: “Anh biến ra.”
Hôm nay trời không lạnh lắm, nhưng gió rất lớn, nếu ra ngoài thì tay và cổ là nơi dễ bị nhiễm lạnh nhất, con trai muốn theo đuổi con gái phải tính toán mọi phương diện.
Tạ Tinh Lâm cầm chiếc khăn quàng cổ trong tay giống như ảo thuật, quơ trước mắt cô, “Cô tới đây, anh choàng cho cô.”
“Để tôi tự làm.”
“Không sao, anh choàng đẹp hơn.”
Trong khi nói chuyện, Tạ Tinh Lâm đã kéo cô đến trước mặt mình.
Ỷ vào chiều cao hơn cô nhiều, anh dễ dàng khống chế chủ quyền.
Khăn quàng cổ rất dài và đẹp, rất hợp với quần áo.
Trông anh nghiêm túc choàng khăn, trên thực tế, ánh mắt đổ dồn vào khuôn mặt cô, gió lạnh thổi qua, hơi thở mơ hồ lẫn vào nhau.
Cách đó không xa ——
Xuống xe không bao lâu, Tạ Yến đã nhìn thấy một màn hài hòa trên bãi cỏ.
Chiều cao chênh lệch khiến hai người trông rất xứng đôi.
Ngày nay, con trai biết cách tạo bầu không khí, rõ ràng chỉ choàng khăn, nhưng còn mờ ám hơn ôm.
Sơ Xuân hơi cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt nhưng cô không nhúc nhích, ngoan ngoãn để Tạ Tinh Lâm giúp cô.
Bầu không khí bên kia nổi bọt hồng phấn, nhưng áp suất không khí bên này thấp đến mức Vệ Chuẩn muốn bỏ chạy.
Anh tự nhận là cao thủ, nhưng so với Tạ tiểu thiếu gia vẫn kém một chút.
“Cháu trai của cậu đối nghịch với cậu rất rõ, cậu cần phải cứng rắn.” Vệ Chuẩn đưa ra ý kiến, “Anh Yến, bây giờ chúng ta đi mua một đôi găng tay, nhất định sẽ sưởi ấm trái tim cô gái.”
Tạ Yến nhìn thẳng phía trước, thấy bóng dáng gần nhau của họ, hô hấp gần như bị gián đoạn trong nháy mắt.
Vệ Chuẩn thật cẩn thận: “Cậu sao vậy?”
Tạ Yến: “Không có gì.”
Không có gì to tát.
Chỉ có chút đau lòng.
Nhưng giờ phút này, tâm trạng của cô đã không còn như trước.
Cuối cùng đã quá muộn.
Mọi thứ sẽ hết hạn, cảm giác cũng vậy, mỗi proton phân tử đến muộn đều khác trước đây.
Thật lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lướt qua trong gió: “Em từ chối.”
Con ngươi của Tạ Yến chấn động.
Đầu ngón tay bất giác lạnh lẽo, dần dần cứng đờ, thân thể đứng tại chỗ, bất động nhìn cô.
Không nằm ngoài dự đoán, nhưng có cảm giác mất mát khôn lường.
“Sơ Xuân ——” giọng anh càng trầm hơn, âm cuối gọi tên cô khàn quá mức.
“Tạ Yến.” Sơ Xuân hít sâu, chậm rãi nói, “Trước đây, em chưa từng mở miệng nói với anh, em thích anh, phải không.”
Trước đây cô là người câm.
Không nói được lời nào.
Chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Vì thế Tạ Yến không thể nào nghe được lời tỏ tình “Em thích anh” từ miệng cô.
“Em không nói.” Ánh mắt Tạ Yến nặng nề, “Cũng không có biểu hiện.”
Nhưng cô ám chỉ rất nhiều lần.
Đưa thơ tình, gửi sự ấm áp, ân cần, mỗi ngày đều nghĩ đến anh, tâm niệm muốn ở bên anh.
“Vậy ——” Sơ Xuân mím môi, tiếng nói trong trẻo, “Sau nay anh cũng không nghe thấy đâu.”
Tạ Yến nhíu mày: “Sơ Xuân?”
“Em không muốn ở bên anh.” Cô như thể nói với chiếc nhẫn, “Ba năm trước không xảy ra chuyện gì.”
Dừng một chút, cô nhìn vào mắt anh, nhấn mạnh từng chữ một, mỗi chữ mang theo gió, đưa đến tai anh rõ ràng: “Sau này cũng sẽ không.”
Sẽ không thích anh.
Sẽ không lập lại sai lầm tương tự.
Càng sẽ không để anh đeo nhẫn cho cô.
Một người đã chịu đựng vô số đêm, xóa mờ bóng tối tiến về phía ánh sáng, không cần quay đầu nhìn lại người đã từng làm mình khổ sở.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người nói lời tuyệt tình đến như vậy.
Sau này cũng sẽ không.
Không cho anh bất cứ cơ hội nào hay sao.
Tạ Yến khàn giọng hỏi: “Vì sao?”
“Em không biết.” Cô trầm tư, “Có lẽ là mệt mỏi, hoặc có thể là em không định ở lại đây. Dù sao có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất là em không muốn thích anh nữa.”
Dây dưa với nhau hơn mười năm.
Tạ Yến không nghe được câu “Em thích anh” từ miệng cô.
Đến cuối cùng, ngược lại nghe câu “Em không thích anh”.
Dùng giọng nói ngọt ngào nhất để nói lời tàn nhẫn nhất.
“Cứ vậy đi.” Sơ Xuân dường như không quan tâm đến cái nhìn gần như sụp đổ chưa từng thấy của anh, “Em đi đây.”
Trước khi đi, cô còn mím môi cười với anh.
Nụ cười ngọt ngào tựa như mũi dao tẩm mật ong đâm vào ngực anh.
Đầu xuân năm nay quả thật lạnh tê tái.
……
Trụ sở chính của Hưng Hòa nằm trên tầng cao nhất của cao ốc, qua khung cửa sổ sát đất dài và rộng, có thể trông thấy xe cộ dưới lầu nhỏ như kiến.
“Đây là báo cáo đánh giá kinh tế và dự báo chỉ số tài chính của khu nghỉ dưỡng Đằng Huy. Tớ đã kiểm tra hiệu quả và lợi ích tổng thể, cũng không tệ lắm. Nghe nói là đại tiểu thư của Đằng Huy chỉnh sửa, cũng có chút tài năng.”
Vệ Chuẩn đặt tập hồ sơ lên bàn màu đen, nhân tiện quan sát động tĩnh của người đàn ông trên ghế da.
Chơi chung với vị tổ tông này một thời gian khá lâu, Vệ Chuẩn chưa từng thấy anh có trạng thái như vậy.
Lần gần nhất là ba năm trước, nhưng chỉ sau hai ngày đã trở lại bình thường.
Nhưng hiện tại có vẻ tình trạng của Tạ nhị công tử không phải là một sự sa sút bình thường.
Đương nhiên, cái gọi là sa sút chỉ là so với cường độ làm việc cao của anh lúc trước. Nói chung, Tạ Yến vẫn hành xử chuẩn mực và tác phong nghiêm khắc.
Điều duy nhất khác trước đây là lạnh lùng và nghiêm trọng hơn…… Ví dụ như trong cuộc họp buổi sáng, anh trực tiếp mắng người phụ trách bộ phận tài chính khiến ông ta bật khóc. Tuy rằng không chửi thề, cũng không cao giọng, nhưng chuyện người đàn ông trung niên gần 40 tuổi phải nuôi sống gia đình rơi nước mắt vẫn khá thời sự.
“Đằng Huy mời chúng ta qua làm khách.” Vệ Chuẩn tuyên bố khi Tạ Yến đang đọc báo cáo, “Tớ không biết cậu có đi hay không. Tớ đã giúp cậu đồng ý trước, nếu không rảnh thì trực tiếp từ chối.”
“Từ chối đi.”
“Chắc chắn muốn từ chối à?” Đôi mắt Vệ Chuẩn khẽ đảo, “Hằng Sơ cũng có thể tham gia với tư cách là đối tác. Tớ đoán không thể là Trình Vãn Tĩnh, cho nên…… Nếu cậu đi, có lẽ sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp.”
Tạ Yến thờ ơ.
Vệ Chuẩn tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Đương nhiên, tớ đề nghị cậu tới đó không phải để đi gặp người ta. Dù sao thì công việc tương đối quan trọng hơn, cần đích thân tới khảo sát hạng mục. Mấy năm trước chúng ta siêng chạy đến công trường phải không.”
Hầu như tất cả công trình ở khu vực biển đều do nhà họ Tạ đảm nhận. Lúc ấy, Tạ Yến mới vào công ty không bao lâu, để rèn luyện bọn họ, ông cụ Tạ tự mình giám sát mọi việc.
Nói dễ nghe là cho cơ hội để bồi dưỡng và rèn luyện, nói khó nghe là cảm thấy con thứ hai của mình chưa chắc có bản lĩnh, không dám giao hạng mục lớn.
Không so sánh sẽ không có tổn thương. Sau khi Tạ Tinh Lâm từ nước ngoài trở về, ông cụ trực tiếp giao một nửa hạng mục hợp tác, không trông coi quá nhiều, nhưng thiếu gia người ta có tính tình nóng nảy, trực tiếp đẩy ra.
Tạ Yến đọc báo cáo xong, đột nhiên hỏi: “Tình cảm sẽ thật sự thay đổi hay sao.”
Vệ Chuẩn: “Ý cậu là gì?”
“Cô ấy.”
“Tiểu Sơ Xuân của nhà các cậu.”
Vệ Chuẩn trợn tròn mắt, vô cùng khinh thường, vừa rồi còn kiêu ngạo không phản ứng, bây giờ lại thấp thỏm dò hỏi.
Vốn muốn thị uy nhưng sợ bị đánh, Vệ Chuẩn không do dự quá lâu, “Cảm xúc của con gái luôn thay đổi. Mỗi ngày tớ nghe Lộ Dao nói cô ấy không yêu tớ, nhưng ngày hôm sau lại đeo bám tớ.”
“Ừm.” Tạ Yến cầm cây bút màu nâu, trầm mặc thật lâu, “Rõ ràng không nên thay đổi.”
“?”
“Tớ không hề thay đổi.” Anh nói một cách đương nhiên, “Tớ thích cô ấy ngay từ đầu.”
“???Không phải chứ.” Vệ Chuẩn tỏ vẻ nghi ngờ, “Vậy cậu nói với cô ấy đi, nói cho tớ làm gì? Hơn nữa, nếu hôm nay cậu không nói câu này, tớ thật sự không biết cậu để ý người ta ngay từ đầu.”
Ngay từ đầu là bắt đầu từ đâu, Vệ Chuẩn không dám đoán.
Chỉ có thể phỏng đoán đơn giản dựa trên các điều kiện đã biết.
Anh biết nhà họ Tạ không có bà chủ gia đình.
Tựa như bị nguyền rủa, cứ hễ là hôn nhân thương mại thì hoặc là qua đời hoặc là ly hôn, sẽ không có kết quả tốt đẹp. Cho dù vậy, ông cụ Tạ vẫn vui vẻ sắp xếp các cuộc hôn nhân thương mại, muốn có cháu càng sớm càng tốt.
Ông cụ có tư tưởng phong kiến truyền thống, hương khói không thể bị đứt, ở trong mắt ông, đàn bà chẳng qua là công cụ mà thôi.
Có lẽ bởi vì sự ra đi của mẹ Tạ, Tạ Yến không có ý định dùng hôn nhân thương mại để chu toàn phần đời còn lại.
Đương nhiên, đây chưa chắc là nguyên nhân chính.
“Cô ấy không thích tớ.” Tạ Yến nhẹ nhàng nói.
Không thích là căn nguyên, nói nhiều cũng vô ích.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng mất mát của Tạ nhị công tử.
Rõ ràng muốn kiềm chế mọi cảm xúc, nhưng lại bị giọng nói phản bội. Âm cuối mỗi câu đều cẩn thận kéo dài, còn có chút run rẩy.
Vệ Chuẩn do dự, không quá tin: “Chính miệng cô ấy nói à?”
“Ừ.”
“…… Tội nghiệp cậu quá.”
Nhưng cũng xứng đáng.
Đương nhiên Vệ Chuẩn không dám nói bốn chữ sau, giả vờ thâm trầm thở dài để bày tỏ sự đồng tình, sau đó lại động viên, đừng từ bỏ mọi chuyện.
“Nói miệng cũng vô dụng, chúng ta phải hành động.” Vệ Chuẩn khích lệ, bày ra những gì mình học được cả đời, “Cậu cứ dốc hết sức để theo đuổi cô ấy, lâu lâu gửi sự ấm áp tới, chắc chắn cô ấy sẽ cảm động.”
“Nếu không cảm động thì sao.”
“Thì người khác cảm động.”
“Vệ Chuẩn.”
“…… Ờ.”
“Cậu cút đi.”
–
Đằng Huy gửi lời mời Hằng Sơ đến khu nghỉ dưỡng.
Địa chỉ của hạng mục này nằm trong khu danh lam thắng cảnh, thu hút khách du lịch làm nền, nhắm vào nhiều đối tượng khác nhau, có ba mức tiêu dùng là trung bình, thấp và cao. Hiện tại hạng mục trung cấp đang trong quá trình hoàn thiện, công viên giải trí đã xây xong, một số cơ sở hạ tầng như cáp treo, phà, thuyền rồng thu hút sự chú ý của nhiều khách du lịch.
Khu tiếp khách cao cấp chưa hoàn thiện, nhưng cũng đủ để tham quan và sử dụng, đại tiểu thư của Đằng Huy đặc biệt cử xe chuyên dụng đến đón từng đối tác phụ trách.
Xuất thân của Đằng Huy là nhà họ Lê ở An Thành, một gia đình giàu có và nổi tiếng, đại tiểu thư duy nhất là Lê Úc, nghe nói là một phụ nữ kiên quyết và năng nổ, nhưng sau khi gặp mặt, ấn tượng của Sơ Xuân đối với cô ây không còn cứng nhắc nữa.
“Mọi người chơi vui vẻ nhé, buổi tối còn có pháo hoa.”
Lê Úc mặc trang phục gọn gàng, mang giày cao gót tám centimet, có đủ khí thế nhưng vẫn nữ tính, nóng bỏng. Dù là tính cách hay gu ăn mặc đều không giống như trong truyền thuyết, mạnh mẽ đến mức khiến đàn ông chùn bước.
Cô cố ý đối mặt với Sơ Xuân, “Tôi đã thấy cô.”
“Hở?” Sơ Xuân cười, “Có à?”
“Đã thấy trong tiệc rượu trước đây.” Lê Úc nhớ lại, “Tuy rằng cô không xuất hiện, nhưng khi đó tôi đã chú ý tới cô bởi vì cô quá xinh đẹp và nổi bật.”
Sơ Xuân hơi ngượng vì được khen, “Tôi rất vinh dự khi được một đại mỹ nhân khen.”
Lê tiểu thư không khó để kết thân.
Dù sao cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, rất quen thuộc với cách đối nhân xử thế, mặc dù Sơ Xuân không định đặt chân vào lĩnh vực này, Lê Úc vẫn tiếp đãi như khách quý.
Sắc trời dần tối.
Đi cùng với Sơ Xuân tới đây là thư ký của ba.
Có lẽ sợ Sơ Xuân nhàm chán ở đây, thư ký nói: “Nơi này có chúng tôi là đủ rồi, nếu cô Sơ không muốn ở lại thì có thể về trước.”
“Không cần.” Sơ Xuân ngồi trên ghế xích đu màu trắng trên bãi cỏ, vươn vai, “Coi như là đi nghỉ, tôi không chơi đã lâu rồi.”
Nếu không lo lắng cho chuyện của nhà họ Sơ, bây giờ có lẽ cô đang chạy vòng quanh thế giới.
Nếu Lộ Dao không đi làm, cô có thể gọi tới chơi chung.
Đáng tiếc có quá nhiều việc trên trường.
Sơ Xuân và thư ký đương nhiên không trò chuyện được với nhau, còn lâu mới tới màn bắn pháo hoa nên cô đi dạo xung quanh, bãi cỏ và nhà cửa ở đây được thiết kế theo phong cách cổ điển, ban đêm mờ ảo, cảnh sắc dễ chịu.
Nhưng rất lạnh.
“Sơ Sơ.”
Một giọng nam xa xăm văng vẳng bên tai.
Sơ Xuân quay đầu lại, không thấy ai.
Có nghe lầm không.
Cô không để tâm, tiếp tục đi về phía trước.
“Sơ Sơ!”
Lần này âm thanh lớn hơn, cô nghe thấy, thử đáp lại: “Ai đó?”
Giây tiếp theo, đôi mắt đã bị che lại.
Lòng bàn tay ấm áp, cô lập tức đoán được người đó.
“Tạ Tinh Lâm ——”
Chàng trai phía sau không nói gì, chỉ cười nhìn cô.
“Tôi biết là anh, mau buông tay.” Sơ Xuân không khỏi buồn cười, “Nhanh lên, tôi đứng không vững.”
Vừa dứt lời, có người đỡ vai cô.
Tạ Tinh Lâm hỏi: “Lúc này đứng vững rồi chứ.”
Sơ Xuân hít sâu.
Ổn định, nhưng anh còn chưa rút tay ra khỏi mắt cô.
Vốn dĩ không muốn ra tay với người quen, nhưng Sơ Xuân không có nhiều kiên nhẫn, cô hít sâu, chuẩn bị hành động, Tạ Tinh Lâm nhanh chóng buông ra: “Được rồi, anh không chọc cô nữa ——”
Cô vuốt mái tóc bị anh làm rối, “Anh cũng ở đây à.”
“Vốn là hạng mục của anh, sao không ở đây được.”
“Ủa?”
“Lần trước đưa cô đi bệnh viện, anh nói có chút việc đó.” Tạ Tinh Lâm cười nói, “Hôm đó vốn phải đến Đằng Huy.”
“Như vậy à.” Sơ Xuân ngập ngừng.
Nhìn tình huống, chuyện hôm đó có vẻ không nhỏ?
Hạng mục này nói là lớn cũng không lớn, nói là nhỏ cũng không nhỏ, đối với Hằng Sơ đương nhiên rất quan trọng, nhưng đối với Hưng Hòa, có lẽ chỉ là một hạt mè nhỏ, Tạ Tinh Lâm không quan tâm cũng là chuyện bình thường.
“Sao giờ lại tới?” Sơ Xuân hỏi, “Ba anh ép buộc anh hay sao?”
“Không phải.” Tạ Tinh Lâm ho nhẹ, “Anh nghe nói cô có mặt, sợ cô buồn chán nên tới.”
“Tôi không chán.”
“Không chán thì đi lung tung làm gì.”
Sơ Xuân đành phải thừa nhận.
Thật sự không thú vị.
Cô không phải là người trong giới kinh doanh, không thể nói chuyện với bọn họ, công việc đã có thư ký phụ trách.
“Đi thôi, anh dẫn cô đến một nơi vui vẻ.” Tạ Tinh Lâm vừa nói vừa giơ tay kéo tay cô.
Ở bên ngoài một lúc lâu, bàn tay của Sơ Xuân lạnh ngắt.
“Sao lạnh thế?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Không lạnh, thể chất như vậy.”
Sơ Xuân vừa giải thích xong, một chiếc khăn quàng cổ đột nhiên xuất hiện từ tay Tạ Tinh Lâm.
Cô khó hiểu: “Anh lấy ở đâu ra?”
Tạ Tinh Lâm: “Anh biến ra.”
Hôm nay trời không lạnh lắm, nhưng gió rất lớn, nếu ra ngoài thì tay và cổ là nơi dễ bị nhiễm lạnh nhất, con trai muốn theo đuổi con gái phải tính toán mọi phương diện.
Tạ Tinh Lâm cầm chiếc khăn quàng cổ trong tay giống như ảo thuật, quơ trước mắt cô, “Cô tới đây, anh choàng cho cô.”
“Để tôi tự làm.”
“Không sao, anh choàng đẹp hơn.”
Trong khi nói chuyện, Tạ Tinh Lâm đã kéo cô đến trước mặt mình.
Ỷ vào chiều cao hơn cô nhiều, anh dễ dàng khống chế chủ quyền.
Khăn quàng cổ rất dài và đẹp, rất hợp với quần áo.
Trông anh nghiêm túc choàng khăn, trên thực tế, ánh mắt đổ dồn vào khuôn mặt cô, gió lạnh thổi qua, hơi thở mơ hồ lẫn vào nhau.
Cách đó không xa ——
Xuống xe không bao lâu, Tạ Yến đã nhìn thấy một màn hài hòa trên bãi cỏ.
Chiều cao chênh lệch khiến hai người trông rất xứng đôi.
Ngày nay, con trai biết cách tạo bầu không khí, rõ ràng chỉ choàng khăn, nhưng còn mờ ám hơn ôm.
Sơ Xuân hơi cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt nhưng cô không nhúc nhích, ngoan ngoãn để Tạ Tinh Lâm giúp cô.
Bầu không khí bên kia nổi bọt hồng phấn, nhưng áp suất không khí bên này thấp đến mức Vệ Chuẩn muốn bỏ chạy.
Anh tự nhận là cao thủ, nhưng so với Tạ tiểu thiếu gia vẫn kém một chút.
“Cháu trai của cậu đối nghịch với cậu rất rõ, cậu cần phải cứng rắn.” Vệ Chuẩn đưa ra ý kiến, “Anh Yến, bây giờ chúng ta đi mua một đôi găng tay, nhất định sẽ sưởi ấm trái tim cô gái.”
Tạ Yến nhìn thẳng phía trước, thấy bóng dáng gần nhau của họ, hô hấp gần như bị gián đoạn trong nháy mắt.
Vệ Chuẩn thật cẩn thận: “Cậu sao vậy?”
Tạ Yến: “Không có gì.”
Không có gì to tát.
Chỉ có chút đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook