Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!
-
Chương 23: Nhục
"Hôm nay đi chơi đi." - Hắn bước tới nói với tôi. Tôi thì đang ôm điện thoại đứng trước cổng trường gọi bố tới đón, nghe hắn nói thì ngước mặt lên nhìn hắn chằm chằm.
"Hả?" - Tôi hỏi lại có chút hơi gượng, đảo mắt nhìn xung quanh, cũng may là về gần hết rồi.
"Tối nay đi ăn đi, tôi còn nợ chị một bữa tối mà. Coi như đền tội cho cái chân của chị nữa" - Hắn lẳng lặng đứng kế bên tôi. Khi cảm thấy hơi ấm và cái bóng cao khều của hắn bên cạnh bỗng trái tim tôi như bị hẫng một nhịp, dù biết rằng con bé kia sẽ không tiết lộ gì nhưng tôi vẫn không kiềm được mà mặt đỏ lên.
"Đi không?" - Không nghe thấy tôi trả lời, hắn quay qua, cúi người để khuôn mặt điển trai ấy ngang tầm mắt tôi, nhìn tôi chòng chọc.
"Hả? Đi, đi chứ sao không? Nợ chị thì nhất định phải trả." - Chẳng hiểu tại sao bây giờ chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một tí là tôi căng thẳng cực độ, chưa nói đến hắn đang kề sát khuôn mặt hắn vào mặt tôi. Sợ hắn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình, tôi giả vờ giơ nắm đấm hù dọa hắn đồng thời cố đẩy hắn ra xa.
Hắn cười khì khì đút tay vào túi quần quay về chỗ cũ, vừa nhịp chân vừa huýt sáo, nếu không tính cái tay phải kia thì trông cũng đẹp trai bảnh bao đấy. Ghen tị thật, bất kì lúc nào, bất kì nơi đâu hắn cũng tỏa sáng ngời ngợi như vậy. Tôi tự cuối xuống nhìn mình, một con nhỏ lùn tỉn, mủm mỉm, cũng không quá đẹp rồi tự dưng cảm thấy tự ti. Không biết người hắn thích đẹp không nhỉ? Có cao không? Có hơn tôi không? Tuy dặn lòng không được nhìn hắn nữa nhưng con mắt phiền phức của tôi không chịu nghe lời, tự tiện di chuyển dán chặt lên hắn. Không may lần này lại bị chính chủ phát hiện. Vội thu ánh mắt về, tôi ngượng chín mặt. Lần theo khe mắt tôi có thể thấy hắn đang chuẩn bị nói gì đó, trong đầu tôi liền lùng sục, xáo trộn, mò mẩm tìm mấy cái lý do chống chế.
"Bíp bíp"
Tiếng còi xe xen ngang vào làm gián đoạn cái không khí kỳ quặc này. Chưa bao giờ tôi thấy yêu bố đến như vậy. Như một người sắp chết đuối vớ được phao tôi phóng nhanh lên xe mặc hắn ngơ ngẩn ở đằng sau.
"Chào bố." - Mở cửa xe, hơi máy lạnh phả vào người làm tôi hơi rùng mình nhưng vẫn không quên chào bố, vị cứu tinh của tôi.
Yên vị trên xe, tôi nín thở đợi hắn đi vào. Hôm nay tâm trạng sao nó hỗn loạn đổ đốn như vậy chứ nhỉ? Hít thật sâu nào Hạ, bình tĩnh lại đi Hạ. Từ lúc xác nhận lại tình cảm của mình, biết những cảm xúc kì lạ đối với hắn là từ đâu tôi cứ như đứa mất hồn, thật ngáo đá. Dù biết về diện tình cảm tôi rất là nhát nhưng hắn cũng chưa biết gì mà, đừng làm lố quá. Tôi vận nội công tạo cho mình cái vỏ bọc bình thường như mọi khi, phải tránh làm mấy cái hành động ngốc nghếch giống lúc nãy, không sẽ bị hắn chọc ghẹo cho đến tức chết thì thôi. Thế là tôi, Đinh Nhật Hạ đã giữ nguyên một biểu cảm duy nhất đó là thẳng lưng, mím môi, mắt hướng về phía trước. Tất nhiên tới lúc về nhà thì cơ mặt tôi liền mất cảm giác, sống lưng đau nhức.
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Do cái hẹn ăn uống tối nay của hắn mà tôi có dịp trở thành con ngoan trò giỏi, làm hết tất cả các bài tập được giao. Đồng thời cũng có cơ hội ăn diện thành cô gái thùy mị, lung linh nếu không tính cái chiều cao khiêm tốn. Vì muốn trở nên dịu dàng hơn tôi quyết định sẽ diện váy áo xúng xính như mấy nàng hotgirl trên facebook mà tôi luôn hâm mộ. Lục tung tủ đồ tôi cảm thấy hận bản thân mình ghê gớm, đếm qua đếm lại thì tôi chả có nổi trên ba chiếc váy, cuối cùng tôi đành phải chọn lại chiếc váy trắng lần trước.
Tôi hồi hộp đếm từng giây từng phút đến giờ hẹn, gấp gáp lạ thường. Cứ vài phút thì chạy ngay tới cái gương tủ quần áo mà soi đi soi lại, kiểm tra phấn trang điểm sợ mồ hôi làm lem mất. Lúc trước mỗi khi đi đâu tôi chỉ việc xọt quần Jeans đen thêm cái áo phông trắng đơn giản, không cầu kỳ mà cũng có thể che đi những khuyết điểm trên cơ thể như lùn và múp chẳng hạn, có xí xọn lắm thì cũng chỉ váy trắng giày bata thôi. Chưa bao giờ tôi dám trang điểm, tô son, kẻ mắt, đánh phấn ra đường, đơn giản là sợ người ta soi mói.
Dù biết rằng cuộc hẹn này chỉ đơn giản là... một cuộc hẹn bình thường thôi. Nhưng tôi vẫn không nén được mà suy nghĩ vẩn vơ tự tạo cho mình một ảo tưởng rằng đây chính là "ngày hẹn hò" đầu tiên sau khi bày tỏ tình cảm của mình. Tuy rằng hắn không hề hay biết cũng không quan tâm đến suy nghĩ trong tôi nhưng tôi vẫn vui. Tuy vui nhưng tôi phải cố không bộc lộ quá rõ, tôi không muốn làm người phá hoại, chen ngang và là ngáng đường mối tình trong sáng của hắn. Tuy nhiên tôi sẽ tìm hiểu về người con gái đó, xác nhận với cô ấy về tình cảm của cô ấy đối với hắn, nếu cô ấy không thích hắn tôi sẽ tiến tới, lần này chắc chắn tôi sẽ không ủy mị, nhấn nhường, hay bỏ cuộc giữa chừng nữa đâu. Tình cảm là thứ không thể nhường cho người khác, nếu người ta đã không quý trọng thì tôi sẽ chăm sóc và quý trọng nó. Tôi tự thề với bản thân của mình, mang trong mình quyết tâm cao độ.
Đang lúc cao hứng tôi nhảy phắt lên giường, mặc kệ mình đang mặc váy. Đúng là từ một con bé khá thô trở thành một cô nàng yểu điệu phải cần thời gian rất nhiều. Giơ tay thành nắm đấm giơ lên trời, khụy gối xuống, tôi bặm môi bặm miệng nhíu mày nhìn theo hướng cánh tay giơ lên, nhìn chả khác con Godzilla là bao nhiêu. Tôi coi đó là lời thề thể sự quyết tâm của mình. Chưa kịp thu lại động tác dị hợm kinh khủng khiếp này thì cửa phòng tôi đột nhiên bị mở ra bất ngờ. Tôi theo quán tính quay đầu lại, nhưng cái biểu cảm đó vẫn chưa kịp thu về thì khuôn mặt của hắn đập thẳng vào mặt tôi làm tôi suýt "trào máu mũi". Ôi cái cuộc đời! Vào lúc nào không vào sao lại vào ngay lúc này vậy chớ? Mặt tôi méo xệch, nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đứng ngay cửa phòng chứng kiến toàn bộ biểu hiện đau khổ như muốn khóc của tôi hắn từ đang ngạc nhiên liền chuyển sang ôm bụng cười, cười đến nổi nước mắt muốn trào còn tôi thì chỉ muốn chui đầu xuống gầm giường làm bạn với ma thôi.
"Đi thôi. Ha ha ha." - Hắn vừa nín cười vừa nói nhưng tiếng cười vẫn vang lên.
"Biết rồi. đi ra, mau đi ra. Sao không chịu gõ cửa trước lúc vào thể hả thằng kia? Á á á." - Tôi sẵn thế chống nạnh đứng trên giường giở thói lưu manh. Thẹn quá hóa điên xua tay đuổi hắn điên cuồng.
"Biết rồi..haha...Nhanh lên nha...phư phư...Mà sẵn tiện hồi nãy chị đứng đẹp ghê á, định thử vai Tề Thiên Đại Thánh hả? Ha ha ha ha." - Hắn sỉ nhục tôi xong thì liền nhanh chóng đóng cửa dọt lẹ để tránh nguyên cái gối vào mặt.
Hắn đi rồi, tôi cứ nằm lăn lộn trên giường, đá chân tứ tung. Uổng công từ nãy đến giờ ngời tưởng tượng lát nữa phải tỏ ra "cool ngầu" như nào. Giờ thì tiêu tan bà nó rồi. Hu hu sao chưa bao giờ tôi được lên mặt với hắn vậy chớ toàn bị hắn bắt gặp lúc làm mấy trò "đồi bại" mà thôi. Bực mình quá đi. Lát nữa đi chơi phải rút kinh nghiệm mới được. Hùng dũng bước xuống lầu, tôi lầm bầm trong đầu "Hwaiting, hwaiting" nhưng khi vừa chạm mặt hắn và nụ cười đó thì tinh thần của tôi liền mềm như cọng bún. Haizzzzzzzzz
_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
"Hả?" - Tôi hỏi lại có chút hơi gượng, đảo mắt nhìn xung quanh, cũng may là về gần hết rồi.
"Tối nay đi ăn đi, tôi còn nợ chị một bữa tối mà. Coi như đền tội cho cái chân của chị nữa" - Hắn lẳng lặng đứng kế bên tôi. Khi cảm thấy hơi ấm và cái bóng cao khều của hắn bên cạnh bỗng trái tim tôi như bị hẫng một nhịp, dù biết rằng con bé kia sẽ không tiết lộ gì nhưng tôi vẫn không kiềm được mà mặt đỏ lên.
"Đi không?" - Không nghe thấy tôi trả lời, hắn quay qua, cúi người để khuôn mặt điển trai ấy ngang tầm mắt tôi, nhìn tôi chòng chọc.
"Hả? Đi, đi chứ sao không? Nợ chị thì nhất định phải trả." - Chẳng hiểu tại sao bây giờ chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một tí là tôi căng thẳng cực độ, chưa nói đến hắn đang kề sát khuôn mặt hắn vào mặt tôi. Sợ hắn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình, tôi giả vờ giơ nắm đấm hù dọa hắn đồng thời cố đẩy hắn ra xa.
Hắn cười khì khì đút tay vào túi quần quay về chỗ cũ, vừa nhịp chân vừa huýt sáo, nếu không tính cái tay phải kia thì trông cũng đẹp trai bảnh bao đấy. Ghen tị thật, bất kì lúc nào, bất kì nơi đâu hắn cũng tỏa sáng ngời ngợi như vậy. Tôi tự cuối xuống nhìn mình, một con nhỏ lùn tỉn, mủm mỉm, cũng không quá đẹp rồi tự dưng cảm thấy tự ti. Không biết người hắn thích đẹp không nhỉ? Có cao không? Có hơn tôi không? Tuy dặn lòng không được nhìn hắn nữa nhưng con mắt phiền phức của tôi không chịu nghe lời, tự tiện di chuyển dán chặt lên hắn. Không may lần này lại bị chính chủ phát hiện. Vội thu ánh mắt về, tôi ngượng chín mặt. Lần theo khe mắt tôi có thể thấy hắn đang chuẩn bị nói gì đó, trong đầu tôi liền lùng sục, xáo trộn, mò mẩm tìm mấy cái lý do chống chế.
"Bíp bíp"
Tiếng còi xe xen ngang vào làm gián đoạn cái không khí kỳ quặc này. Chưa bao giờ tôi thấy yêu bố đến như vậy. Như một người sắp chết đuối vớ được phao tôi phóng nhanh lên xe mặc hắn ngơ ngẩn ở đằng sau.
"Chào bố." - Mở cửa xe, hơi máy lạnh phả vào người làm tôi hơi rùng mình nhưng vẫn không quên chào bố, vị cứu tinh của tôi.
Yên vị trên xe, tôi nín thở đợi hắn đi vào. Hôm nay tâm trạng sao nó hỗn loạn đổ đốn như vậy chứ nhỉ? Hít thật sâu nào Hạ, bình tĩnh lại đi Hạ. Từ lúc xác nhận lại tình cảm của mình, biết những cảm xúc kì lạ đối với hắn là từ đâu tôi cứ như đứa mất hồn, thật ngáo đá. Dù biết về diện tình cảm tôi rất là nhát nhưng hắn cũng chưa biết gì mà, đừng làm lố quá. Tôi vận nội công tạo cho mình cái vỏ bọc bình thường như mọi khi, phải tránh làm mấy cái hành động ngốc nghếch giống lúc nãy, không sẽ bị hắn chọc ghẹo cho đến tức chết thì thôi. Thế là tôi, Đinh Nhật Hạ đã giữ nguyên một biểu cảm duy nhất đó là thẳng lưng, mím môi, mắt hướng về phía trước. Tất nhiên tới lúc về nhà thì cơ mặt tôi liền mất cảm giác, sống lưng đau nhức.
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Do cái hẹn ăn uống tối nay của hắn mà tôi có dịp trở thành con ngoan trò giỏi, làm hết tất cả các bài tập được giao. Đồng thời cũng có cơ hội ăn diện thành cô gái thùy mị, lung linh nếu không tính cái chiều cao khiêm tốn. Vì muốn trở nên dịu dàng hơn tôi quyết định sẽ diện váy áo xúng xính như mấy nàng hotgirl trên facebook mà tôi luôn hâm mộ. Lục tung tủ đồ tôi cảm thấy hận bản thân mình ghê gớm, đếm qua đếm lại thì tôi chả có nổi trên ba chiếc váy, cuối cùng tôi đành phải chọn lại chiếc váy trắng lần trước.
Tôi hồi hộp đếm từng giây từng phút đến giờ hẹn, gấp gáp lạ thường. Cứ vài phút thì chạy ngay tới cái gương tủ quần áo mà soi đi soi lại, kiểm tra phấn trang điểm sợ mồ hôi làm lem mất. Lúc trước mỗi khi đi đâu tôi chỉ việc xọt quần Jeans đen thêm cái áo phông trắng đơn giản, không cầu kỳ mà cũng có thể che đi những khuyết điểm trên cơ thể như lùn và múp chẳng hạn, có xí xọn lắm thì cũng chỉ váy trắng giày bata thôi. Chưa bao giờ tôi dám trang điểm, tô son, kẻ mắt, đánh phấn ra đường, đơn giản là sợ người ta soi mói.
Dù biết rằng cuộc hẹn này chỉ đơn giản là... một cuộc hẹn bình thường thôi. Nhưng tôi vẫn không nén được mà suy nghĩ vẩn vơ tự tạo cho mình một ảo tưởng rằng đây chính là "ngày hẹn hò" đầu tiên sau khi bày tỏ tình cảm của mình. Tuy rằng hắn không hề hay biết cũng không quan tâm đến suy nghĩ trong tôi nhưng tôi vẫn vui. Tuy vui nhưng tôi phải cố không bộc lộ quá rõ, tôi không muốn làm người phá hoại, chen ngang và là ngáng đường mối tình trong sáng của hắn. Tuy nhiên tôi sẽ tìm hiểu về người con gái đó, xác nhận với cô ấy về tình cảm của cô ấy đối với hắn, nếu cô ấy không thích hắn tôi sẽ tiến tới, lần này chắc chắn tôi sẽ không ủy mị, nhấn nhường, hay bỏ cuộc giữa chừng nữa đâu. Tình cảm là thứ không thể nhường cho người khác, nếu người ta đã không quý trọng thì tôi sẽ chăm sóc và quý trọng nó. Tôi tự thề với bản thân của mình, mang trong mình quyết tâm cao độ.
Đang lúc cao hứng tôi nhảy phắt lên giường, mặc kệ mình đang mặc váy. Đúng là từ một con bé khá thô trở thành một cô nàng yểu điệu phải cần thời gian rất nhiều. Giơ tay thành nắm đấm giơ lên trời, khụy gối xuống, tôi bặm môi bặm miệng nhíu mày nhìn theo hướng cánh tay giơ lên, nhìn chả khác con Godzilla là bao nhiêu. Tôi coi đó là lời thề thể sự quyết tâm của mình. Chưa kịp thu lại động tác dị hợm kinh khủng khiếp này thì cửa phòng tôi đột nhiên bị mở ra bất ngờ. Tôi theo quán tính quay đầu lại, nhưng cái biểu cảm đó vẫn chưa kịp thu về thì khuôn mặt của hắn đập thẳng vào mặt tôi làm tôi suýt "trào máu mũi". Ôi cái cuộc đời! Vào lúc nào không vào sao lại vào ngay lúc này vậy chớ? Mặt tôi méo xệch, nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đứng ngay cửa phòng chứng kiến toàn bộ biểu hiện đau khổ như muốn khóc của tôi hắn từ đang ngạc nhiên liền chuyển sang ôm bụng cười, cười đến nổi nước mắt muốn trào còn tôi thì chỉ muốn chui đầu xuống gầm giường làm bạn với ma thôi.
"Đi thôi. Ha ha ha." - Hắn vừa nín cười vừa nói nhưng tiếng cười vẫn vang lên.
"Biết rồi. đi ra, mau đi ra. Sao không chịu gõ cửa trước lúc vào thể hả thằng kia? Á á á." - Tôi sẵn thế chống nạnh đứng trên giường giở thói lưu manh. Thẹn quá hóa điên xua tay đuổi hắn điên cuồng.
"Biết rồi..haha...Nhanh lên nha...phư phư...Mà sẵn tiện hồi nãy chị đứng đẹp ghê á, định thử vai Tề Thiên Đại Thánh hả? Ha ha ha ha." - Hắn sỉ nhục tôi xong thì liền nhanh chóng đóng cửa dọt lẹ để tránh nguyên cái gối vào mặt.
Hắn đi rồi, tôi cứ nằm lăn lộn trên giường, đá chân tứ tung. Uổng công từ nãy đến giờ ngời tưởng tượng lát nữa phải tỏ ra "cool ngầu" như nào. Giờ thì tiêu tan bà nó rồi. Hu hu sao chưa bao giờ tôi được lên mặt với hắn vậy chớ toàn bị hắn bắt gặp lúc làm mấy trò "đồi bại" mà thôi. Bực mình quá đi. Lát nữa đi chơi phải rút kinh nghiệm mới được. Hùng dũng bước xuống lầu, tôi lầm bầm trong đầu "Hwaiting, hwaiting" nhưng khi vừa chạm mặt hắn và nụ cười đó thì tinh thần của tôi liền mềm như cọng bún. Haizzzzzzzzz
_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook