Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi
-
Quyển 3 - Chương 124: Vĩnh biệt (kết cục)
Tử Điệp trong lòng càng hoảng hốt, bởi vì thân thể Lạc Hàn ngày càng
không bằng trước, nhìn sắc mặt Lạc Hàn, Tử Điệp trừ bỏ đau lòng vẫn là
đau lòng.
Tử Điệp bưng thuốc do chính tự tay mình hầm thật cẩn thận đến bên người Lạc Hàn, lấy tay nhẹ nhàng đem đệm để ở phía sau, sau đó giúp Lạc Hàn tựa vào mặt trên, tư thế tựa như che chở trân bảo trong lòng.
“Hàn, mau uống thuốc đi, như thế mới đối với thân thể của ngươi có lợi” .
Tử Điệp khuyên bảo Lạc Hàn.
Lạc Hàn nhìn biểu tình tiều tụy của Tử Điệp, trong lòng quặn đau, khi nào thì người mình thiệt tình muốn che chở lại biến thành bộ dạng tiều tụy như thế, nếu mình không tồn tại, như vậy có phải có thể thành toàn hạnh phúc cho Tử Điệp hay không, Lạc Hàn biết bệnh của mình không thể dễ dàng chữa khỏi, bởi vì có ngự y chiếu cố tìm các loại thuốc, nếu không tánh mạng đã tùy thời tra tấn chính mình.
Lạc Hàn không nói gì, hé miệng, Tử Điệp cẩn thận múc từng muỗng thuốc uy đến bên miệng Lạc Hàn.
Uống xong dược Lạc Hàn mỏi mệt dựa vào phía sau, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ , giống như tùy thời có thể tiêu thất.
“Tử Điệp, nếu có một ngày ta mất, không cần ép buộc chính mình, biết không? Cố gắng đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, ta tin tưởng trên đời này trừ bỏ ta sẽ còn người khác đáng giá để ngươi yêu , đáp ứng ta, được không”,
Lạc Hàn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tử Điệp, trong ánh mắt trừ bỏ không tha vẫn là không tha.
“Lạc Hàn, ngươi hẳn là biết, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần, nếu có một ngày ngươi mất, ta sẽ đi cùng ngươi, địa ngục hoàng tuyền ta đều đi” .
Tử Điệp buồn bã cười, sau đó cười nói.
“Tử Điệp không cần như vậy, nếu như vậy, ta cho dù có chết cũng sẽ không an tâm ” .
Lạc Hàn có chút kích động nói.
“Yên tâm đi, có ta ở đây thì sẽ không cho phép ngươi rời ta đi! Ngươi đáp ứng ta, phải cùng ta tam sinh tam thế ” .
“Sợ rằng phải thất ước rồi” .
Lạc Hàn lực bất tòng tâm nói.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy , trước ngươi nghỉ ngơi chút, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi “.
Tử Điệp quan tâm nói.
Lạc Hàn cười cười, hơi hơi gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thật sâu.
Tử Điệp nhìn Lạc Hàn ngủ, nước mắt đọng lại trong lòng rốt cuộc không nín được mà cuồn cuộn chảy ra, Tử Điệp gắt gao bắt lấy tay Lạc Hàn đặt ở bên miệng, không cho mình khóc thành tiếng.
Khóc một lúc lâu, Tử Điệp mới ngừng tiếng khóc, lấy tay lau lau nước mắt, đúng lúc này, tay Lạc Hàn lại vô lực buông xuống.
Tử Điệp sửng sốt.
“Lạc Hàn, Lạc Hàn, ngươi làm sao vậy, tỉnh tỉnh…” .
Nhìn sắc mặt Lạc Hàn, Tử Điệp bất an hô lên, bất chấp Tử Điệp kêu gọi thế nào, Lạc Hàn vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, Tử Điệp mở lớn miệng, không dám tin nhìn, tay run rẩy hướng đến bên mũi Lạc Hàn.
Không có hô hấp, không có hô hấp…
Tâm Tử Điệp nhất thời chìm vào đáy cốc, giống như bị thời gian từ bỏ.
“Lạc Hàn, ngay cả ngươi cũng không cần ta sao” .
Tử Điệp hỏi Lạc Hàn.
Như trước không có trả lời.
“Lạc Hàn, đừng dọa ta, ta biết ngươi đàng đùa ta phải không, mau mau tỉnh lại được không”
Tử Điệp khóc hô lên.
Qua một lúc lâu, Tử Điệp mới tin tưởng Lạc Hàn thật sự đã rời xa mình.
Tử Điệp chậm rãi đứng dậy, đi về phòng mình, nhẹ nhàng cởi áo khoác, thay một thân trắng thuần mà Lạc Hàn thích, thanh nhã, tựa như bọn họ vừa mới quen biết nhau.
Tử Điệp đi vào phòng Lạc Hàn, ngắm nhìn Lạc Hàn một lúc lâu mới nói:
“Lạc Hàn, ngươi một người cô đơn ra đi, đừng sợ, Điệp nhi sẽ đi cùng ngươi” .
Nói xong Tử Điệp uống xong một ly dược, thuận thế nằm trong lòng Lạc Hàn.
Một đôi giai nhân gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, kiếp này không bao giờ chia lìa nhau nữa.
HOÀN
Tử Điệp bưng thuốc do chính tự tay mình hầm thật cẩn thận đến bên người Lạc Hàn, lấy tay nhẹ nhàng đem đệm để ở phía sau, sau đó giúp Lạc Hàn tựa vào mặt trên, tư thế tựa như che chở trân bảo trong lòng.
“Hàn, mau uống thuốc đi, như thế mới đối với thân thể của ngươi có lợi” .
Tử Điệp khuyên bảo Lạc Hàn.
Lạc Hàn nhìn biểu tình tiều tụy của Tử Điệp, trong lòng quặn đau, khi nào thì người mình thiệt tình muốn che chở lại biến thành bộ dạng tiều tụy như thế, nếu mình không tồn tại, như vậy có phải có thể thành toàn hạnh phúc cho Tử Điệp hay không, Lạc Hàn biết bệnh của mình không thể dễ dàng chữa khỏi, bởi vì có ngự y chiếu cố tìm các loại thuốc, nếu không tánh mạng đã tùy thời tra tấn chính mình.
Lạc Hàn không nói gì, hé miệng, Tử Điệp cẩn thận múc từng muỗng thuốc uy đến bên miệng Lạc Hàn.
Uống xong dược Lạc Hàn mỏi mệt dựa vào phía sau, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ , giống như tùy thời có thể tiêu thất.
“Tử Điệp, nếu có một ngày ta mất, không cần ép buộc chính mình, biết không? Cố gắng đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, ta tin tưởng trên đời này trừ bỏ ta sẽ còn người khác đáng giá để ngươi yêu , đáp ứng ta, được không”,
Lạc Hàn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tử Điệp, trong ánh mắt trừ bỏ không tha vẫn là không tha.
“Lạc Hàn, ngươi hẳn là biết, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần, nếu có một ngày ngươi mất, ta sẽ đi cùng ngươi, địa ngục hoàng tuyền ta đều đi” .
Tử Điệp buồn bã cười, sau đó cười nói.
“Tử Điệp không cần như vậy, nếu như vậy, ta cho dù có chết cũng sẽ không an tâm ” .
Lạc Hàn có chút kích động nói.
“Yên tâm đi, có ta ở đây thì sẽ không cho phép ngươi rời ta đi! Ngươi đáp ứng ta, phải cùng ta tam sinh tam thế ” .
“Sợ rằng phải thất ước rồi” .
Lạc Hàn lực bất tòng tâm nói.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy , trước ngươi nghỉ ngơi chút, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi “.
Tử Điệp quan tâm nói.
Lạc Hàn cười cười, hơi hơi gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thật sâu.
Tử Điệp nhìn Lạc Hàn ngủ, nước mắt đọng lại trong lòng rốt cuộc không nín được mà cuồn cuộn chảy ra, Tử Điệp gắt gao bắt lấy tay Lạc Hàn đặt ở bên miệng, không cho mình khóc thành tiếng.
Khóc một lúc lâu, Tử Điệp mới ngừng tiếng khóc, lấy tay lau lau nước mắt, đúng lúc này, tay Lạc Hàn lại vô lực buông xuống.
Tử Điệp sửng sốt.
“Lạc Hàn, Lạc Hàn, ngươi làm sao vậy, tỉnh tỉnh…” .
Nhìn sắc mặt Lạc Hàn, Tử Điệp bất an hô lên, bất chấp Tử Điệp kêu gọi thế nào, Lạc Hàn vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, Tử Điệp mở lớn miệng, không dám tin nhìn, tay run rẩy hướng đến bên mũi Lạc Hàn.
Không có hô hấp, không có hô hấp…
Tâm Tử Điệp nhất thời chìm vào đáy cốc, giống như bị thời gian từ bỏ.
“Lạc Hàn, ngay cả ngươi cũng không cần ta sao” .
Tử Điệp hỏi Lạc Hàn.
Như trước không có trả lời.
“Lạc Hàn, đừng dọa ta, ta biết ngươi đàng đùa ta phải không, mau mau tỉnh lại được không”
Tử Điệp khóc hô lên.
Qua một lúc lâu, Tử Điệp mới tin tưởng Lạc Hàn thật sự đã rời xa mình.
Tử Điệp chậm rãi đứng dậy, đi về phòng mình, nhẹ nhàng cởi áo khoác, thay một thân trắng thuần mà Lạc Hàn thích, thanh nhã, tựa như bọn họ vừa mới quen biết nhau.
Tử Điệp đi vào phòng Lạc Hàn, ngắm nhìn Lạc Hàn một lúc lâu mới nói:
“Lạc Hàn, ngươi một người cô đơn ra đi, đừng sợ, Điệp nhi sẽ đi cùng ngươi” .
Nói xong Tử Điệp uống xong một ly dược, thuận thế nằm trong lòng Lạc Hàn.
Một đôi giai nhân gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, kiếp này không bao giờ chia lìa nhau nữa.
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook