Nhìn thấy Hạ Huyễn Thần đi đến, trong tay là ly cafe mình chạy đi ra ngoài cả tiếng đồng hồ để mua, Tạ Ninh biết là anh thích nó.

Thế là tâm trạng lo lắng hồi hộp ban nãy đã bay biến sạch sẽ.

Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhe hàm răng trắng bóc với hai chiếc răng thỏ cười toe toét, quay sang Tô Tiểu Lam làm động tác đập tay chiến thắng.

“Anh Thần, cafe này vừa miệng chứ?” Tạ Ninh lon ton lại gần.

Hạ Huyễn Thần không trả lời, chỉ nhướng mắt nhìn cô một cái.

Tạ Ninh tự cho là anh hài lòng, tiếp tục bô lô ba la: “Đây là chỗ em mới phát hiện ra đó, hơi xa một chút nhưng chuẩn vị, còn là hạt cafe rang xay tại chỗ luôn nên rất thơm ạ.”

Nói xong cô còn làm bộ hít một hơi thật dài.

Trương Bình lo lắng Tạ Ninh lại khiến Hạ Huyễn Thần không vui, lên tiếng cắt ngang: “Được rồi.”

Tạ Ninh biết Thường Bình đang muốn nhắc nhở mình, vội vàng bụm miệng lại, lỉnh ra đằng sau ôm lấy áo khoác của Hạ Huyễn Thần, muốn thể hiện một chút lòng thành: “Xin lỗi anh Thần, em vô ý quá, không làm phiền anh đọc kịch bản ạ.”

Hạ Huyễn Thần nhăn mũi nhìn Tạ Ninh, thật sự không muốn áo khoác của mình lại bị ám mùi của người khác.

Nhưng lúc này đạo diễn đã gọi anh đứng dậy chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo, cho nên đành nhịn xuống, đi ra khu dựng tiểu cảnh.

Tạ Ninh mân mê áo khoác của Hạ Huyễn Thần trong tay, chất liệu rất mềm, lại ấm nữa, đúng là hàng đắt tiền của thương hiệu nổi tiếng có khác, hơn hẳn chiếc áo bông nỉ mà cô đang mặc.

Bên cạnh chợt vang lên giọng nói.

“Chị Ninh à, nói ra khí không phải chứ em thấy chị cũng là người thông minh, sắp xếp công việc cũng tốt mà sao lại không biết nhìn sắc mặt người khác thế.” Lý Thanh đến gần cô tự lúc nào, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía hai diễn viên chính đang quay phim nhưng miệng lại nói ra những lời châm biếm.


“Cô nói tiếng người đi được không?” Kiếp trước Tạ Ninhh dù gì cũng lăn lộn hơn mười năm ở bộ phận sales, khách hàng vớ vẩn cô còn chửi được, huống gì là một trợ lý trẻ tuổi như Lý Thanh.

Lý Thanh sao không hiểu cô ta đang bị Tạ Ninh nói đểu, hùng hổ nhào qua chỉ mặt huỵch toẹt: “Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô, cô nhìn lại tính nết của mình đi, không thấy là ngay chính cả nghệ sĩ công ty mình còn không vừa mắt mình à?”

Nói xong không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Tạ Ninh khịt mũi: “Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó hả? Không ăn được thì muốn đạp đổ? Người ở Thần Uy Bạo Vũ ai cũng yêu thương nhau hết, đừng có chơi trò khích tướng gây chia rẽ nội bộ, trò này xưa rồi.”

“Trời ạ, nhìn mà xem, biểu hiện của anh Thần rõ ràng đến như thế, cô bị mù à?” Lý Thanh vỗ n.g.ự.c bộp bộp khiến bộ n.g.ự.c cúp C cũng phải rớt xuống một size.

Tạ Ninh đang muốn tiếp tục khẩu chiến, lại bị Trương Bình đi đến kéo lại: “Đừng ầm ĩ nữa.”

Sự xuất hiện của Trương Bình khiến Lý Thanh có chút sợ hãi, ngay lập tức im bặt, lủi về khu vực ghế nghỉ của Vương Hiểu Nhiễm.

Tạ Ninh vẫn còn hậm hực, đ.ấ.m đấm mấy cái vào áo khoác trên tay: “Anh cản tôi làm gì, để tôi cho con bé đó một trận cho sáng mắt ra, dám nói xấu công ty mình.”

Trương Bình không trả lời, chỉ liếc nhìn áo khoác của Hạ Huyễn Thần bị cô vặn vẹo đến nhăn nheo.

Nhận thấy ánh mắt của anh ta, Tạ Ninh vội vàng thả lỏng tay, lại vuốt ve ủi phẳng từng nếp gấp.

Haizzz, phận làm cu li đúng là khổ cực mà, còn không bằng cái áo khoác của ông chủ nữa.

Hôm nay không có quá nhiều cảnh quay, phong độ của Hạ Huyễn Thần lại vô cùng ổn định, cho nên ngày làm việc hôm nay cũng kết thúc sớm.

“Anh Thần hôm nay vất vả rồi!”

Vương Hiểu Nhiễm như thường lệ, mỗi lần kết thúc cảnh quay lại đi đến tận khu vực phòng nghỉ của Hạ Huyễn Thần để nói lời cảm ơn sặc mùi giả trân.


Ở trong giới này, để tránh điều tiếng, đôi khi người ta cũng phải che giấu tính cách của bản thân để tránh bị tai mắt của các paparazzi viết bậy viết bạ. Hạ Huyễn Thần hiểu rất rõ điều này, cho nên cũng khách sáo đáp lại: “Cô cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi.”

Tạ Ninh đứng một bên bĩu môi, ấm ức trong bụng vẫn chưa tan, đợi hai người kia khuất bóng vội vàng kể lể với Hạ Huyễn Thần.

“Anh Thần, anh đừng nhìn bộ dáng ngoan hiền của Vương Hiểu Nhiễm mà bị đánh lừa nha, cô ta vô cùng thâm hiểm đó, cả Lý Thanh nữa, hai người đó trong sáng ngoài tối suốt ngày đi khích bác em, hồi nãy còn dám trước mặt Trương Bình đặt điều nói xấu chúng ta nữa đó.”

Nói xong, cô quay sang kéo áo Trương Bình, hi vọng anh ta có thể nói thêm cho mình.

Lại thấy Trương Bình nhăn mặt có chút khó chịu: “Trợ lý Tạ không hiểu chuyện, anh Thần đừng để tâm.”

“Sao lại không hiểu chuyện, rõ ràng là mấy người đó gây sự với em trước mà, bọn họ có ý tiếp cận anh Thần, đặc biệt là Vương Hiểu Nhiễm đó, ánh mắt cô ta nhìn anh như mèo thấy mỡ vậy, em không thể để cho loại người này đến gần anh Thần, cô ta không xứng đáng.” Tạ Ninh không phục, vội vàng lớn tiếng phản bác.

Đột nhiên người đi đằng trước dừng lại, gương mặt lạnh lẽo chìm trong màn sương trắng của đêm tối, khiến người khác tự động rét run.

“Vậy còn trợ lý Tạ, cô thì sao?”

Hạ Huyễn Thần đè giọng, nhếch môi nhìn cô.

Tạ Ninh khựng lại hả một tiếng, không hiểu ý người trước mặt: “Sao? Em thì sao cơ?”

“Cô xứng đáng ư?”

Câu nói như khẳng định của Hạ Huyễn Thần khiến Tạ Ninh cứng người.

“Em… em… làm sao được chứ…!” Biểu cảm trên mặt gượng gạo đến méo xệch.


Chỉ nghe thấy tiếng cười nhạt nhẽo bên tai: “Tôi tưởng là người không biết thân biết phận như cô sẽ không nhận ra được điều này chứ?”

Tạ Ninh mơ hồ hiểu được, hình như cô đang bị Hạ Huyễn Thần sỉ nhục.

Vì cái gì cơ chứ?

Tạ Ninh không cách nào phản biện, móng tay đ.â.m sâu vào lòng thịt mềm.

Nhìn bộ dáng không nói nên lời của cô, trong lòng Hạ Huyễn Thần lại dâng lên sự chán ghét quen thuộc.

“Trở về.”

Nói xong lại rảo từng sải bước dài đi về phía khu vực đậu xe.

Trương Bình biết hôm nay đã đến cực hạn của Hạ Huyễn Thần, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho Tạ Ninh.

“Hai ngày nữa, anh Thần sẽ trở lại Đô Thành để tham gia một hoạt động của nhãn hàng đại diện, cô trở về đó trước mang theo vali quần áo này đi giặt sạch tươm tất. Cũng coi như nghỉ ngơi một chút, ngẫm nghĩ lại hành động của bản thân thời gian qua.” Trương Bình từ tốn nói rồi đẩy vali vào tay Tạ Ninh, sau đó quay lưng đi một mạch lên xe bảo mẫu của Hạ Huyễn Thần, đóng cửa lại.

Chiếc xe rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt.

Để Tạ Ninh một mình giữa bãi đất trống thênh thang.

Cũng không thèm cho cô đi ké một đoạn về khách sạn.

***

Ổ chó êm ái hiện ra trước mặt, Tạ Ninh thở dài ngã xuống.

Trong đầu quay cuồng những lời nói châm biếm của Hạ Huyễn Thần.


Trong lòng cô không khỏi lo lắng, có vẻ như anh ghét cô thì phải?

Nghĩ đến đây, Tạ Ninh tự vấn lại bản thân, cô đã làm gì để Hạ Huyễn Thần chướng mắt chứ?

Ngoại trừ nói nhiều một chút, nịnh bợ một chút, cũng bao đồng một chút…

Haizz, chung quy còn không phải vì ngày sau gặp được nữ chính hay sao?

Tạ Ninh lăn lộn trong chăn, thẫn thờ suy nghĩ.

Dù cô chỉ là một nhân vật qua đường giáp trong tiểu thuyết, nhưng thế giới này là thật, cô cũng là một người bằng xương bằng thịt.

Không có điều gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ không thay đổi.

Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bao nhiêu năm nay, ngoại trừ nam nữ chính được sự phò trợ của tác giả, những nhân vật phụ đều sẽ có kết cục khác nhau dựa vào sự lựa chọn của mỗi người.

Cho nên, giả sử như giữa đường mà cô gây ra chuyện gì khiến Hạ Huyễn Thần không vui, món tiền nghỉ hưu kia có khi cũng không còn.

Không được!

Tạ Ninh sợ hãi vùng dậy, vò đầu bứt tóc hét toáng lên. . Ngôn Tình Nữ Phụ

Lưng còng gối mỏi suốt hai năm qua cũng chỉ vì số tiền đó. Mất đi nó cũng coi như mất luôn cả mục đích sống ở thế giới này.

Kiếp trước bán mạng cho tư bản đến cuối đời vẫn phải nằm trơ trọi trong căn phòng mười mét vuông, xe không có, tiền tiết kiệm cũng chưa được một vạn.

Bây giờ ông trời cho cô cơ hội sống lại, còn có thể biết trước được tương lai, chẳng lẽ vẫn không thể cải được số mệnh.

Ít ra cũng phải nếm trải được cảm giác của người có tiền trong tay chứ, nghèo mãn hai kiếp ai mà chịu cho nổi.

Tạ Ninh siết chặt nắm đấm, nhìn về phía vali quần áo trong góc, gương mặt hiện lên vẻ quyết tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương