Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh
Chương 4: Lần đầu của tôi nha!

- Trời tối còn mang kính đen, có bị gì không vậy?

- Đang bị đau mắt, không thể tháo.

- Haha… Trông cậu tức cười chết được, như vậy đẹp trai thật nhưng sao mà tán gái được đây?

- Chỉ theo cậu chơi, tôi không có hứng thú.

- Thật không?

- Thật.

- Yên tâm đi Tử Khiêm, cậu như thế này dù có bầm mắt vẫn đẹp trai chết người, bao nhiêu cô muốn nằm dưới cậu kìa

- Tởm quá. Đi nhanh đi.

Sau màn trêu ghẹo Tử Khiêm, Hạo Tử đạp chân ga thẳng tiến đến KTV, trời cũng sập tối, tiếng nhạc bập bùng, ánh sáng huyền ảo, khiến ai cũng phải lắc lư theo điệu nhạc DJ đang chơi, không khí này khiến cậu nhớ lần đầu gặp Việt Thần cũng tại nơi không mấy tốt đẹp này, tuy rằng là địa điểm khác nhưng đủ làm bản thân nhớ lại đêm định mệnh đó. Hạo Tử rất nhanh tìm được bạn của mình, cùng ngồi ôm hai cô gái bên cạnh, Tử Khiêm chỉ ngồi một mình uống rượu rất nhiều, cậu chẳng biết làm gì ngoài việc uống thật nhiều, ai can cũng mặc kệ, chính vì uống quá nhiều nên muốn nôn, Hạo Tử không bỏ mặc cậu liền vất vả dìu cậu đến WC giải quyết sạch sẽ, sau đó lại hỏi cậu:

- Muốn về không? Tôi đưa cậu về?

- Không, uống tiếp đi.

- Không được, cậu say đến nổi trời không biết mà đất không hay luôn rồi.

- Đã bảo không sao.

- Thôi thế này đi, đưa điện thoại cậu đây.

- Làm gì chứ?

- Gọi người đến đón cậu, tôi không thể về bây giờ lại càng không thể bỏ cậu tiếp tục với mớ rượu.

Hạo Tử vì bạn bè gọi trở lại, khó xử không biết làm sao liền mò tay vào túi Tử Khiêm lôi điện thoại ra, chẳng biết gọi cho ai chỉ thấy cuộc gọi gần nhất là “Đồ Đáng Ghét” nghĩ thầm là người yêu cậu liền gọi, một giọng nam lạnh lùng cất lên. Hạo Tử vô cùng ngạc nhiên khi thấy người nhận máy là nam nhân, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh nói:

- Xin lỗi, anh có phải là người thân của Tử Khiêm không? Cậu ấy say quá rồi, anh có thể đưa cậu ấy về được không?

- Ở đâu?

- Tôi sẽ nhắn địa chỉ KTV cho anh.

Sau đó khoảng 10’ sau, một chiếc xe sport đậu trước KTV khiến nhiều người trầm trồ xe lẫn người, dáng vẻ của Việt Thần khiến bao trái tim vụn vỡ, nhiều cô gái bao vây anh gạ gẫm nhưng anh không để ý, thô bạo gạt ra thẳng tiến đến phòng hát của Hạo Tử và Tử Khiêm. Cánh cửa phòng bị mở mạnh bất ngờ, nhiều người còn chưa kịp hoàn hồn thì Việt Thần nhanh chóng đem Tử Khiêm đi, trên miệng cậu không ngừng lẩm bẩm “Việt Thần đáng ghét, anh rất khó ưa…” Hạo Tử nghe vậy không khỏi nghi ngờ, nay thấy chủ tịch xuất hiện liền là đáp án chính xác nhất cho cậu, tuy vậy Hạo Tử rất biết điều, cậu chỉ nói với theo:

- Cậu ấy đã ói rất nhiều, anh chăm sóc thật tốt.

Việt Thần không đưa Tử Khiêm về nhà cậu, mà chạy thẳng về biệt thự của mình, trên xe Tử Khiêm không ngừng oán trách anh đủ điều và cũng khóc rất nhiều, vừa nói vừa khóc…

“ Việt Thần, anh có hay không là đùa cợt với tôi? Tôi thích anh thật rồi? Làm sao đây? Tôi chẳng có gì ngoài tấm thân gầy cồm này, nhà tôi không giàu như anh, lại càng không đẹp trai…Nhìn đây, tôi không có ngực bự mông to như con gái? Làm sao để anh thích tôi được đây? Làm sao để anh là của tôi chứ…? Nói đi Thần, anh biết đáp án mà”

- Im lặng đi Tử Khiêm, em có hay không là đang giỡn mặt với tôi!

- Anh đang khinh tôi là đồng tính chứ gì? Tôi biết mà…

- Bớt lảm nhảm, ai thèm khinh em.

- Chứ là gì? Là gì hả?

Tử Khiêm quệt nước mắt, men rượu trong người giảm chút chút nhưng cậu vẫn đau khổ nhìn người nam nhân ngồi cạnh mình, vẫn khuôn mặt đó, lạnh lùng không đổi sắc mà oán trách bản thân tại sao lại thích anh ta nhiều như vậy? Tức giận bản thân mình quá nhiều mà …!

Việt Thần vác cậu lên vai thẳng lên phòng mình, sau đó quăn cho cậu cái khăn bảo:

- Có hay không đi tắm? Hoặc muốn tắm chung?

- Không muốn… Muốn ngủ

- Rất hôi, đi nhanh.

Anh nhanh chóng lôi cậu vào phòng tắm, không để ý cậu vùng vẫy, nhanh chóng cởi sạch quần áo của Tử Khiêm, còn lại quần chip nhỏ, nhăn mặt hỏi cậu:

- Tự cởi hay để tôi?

- Để tôi…

Bị Việt Thần cởi hết đồ, cậu thẹn đến đỏ cả mặt, lúc sau lại không thể cởi trước mặt người này, liền đanh giọng nói:

- Anh đi ra đi, tôi không có ý định tắm chung, là tự tôi làm được.

- Tốt thôi!

Việt Thần liếc cậu từ đầu đến chân, sau đó đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Tử Khiêm đang muốn vùi đầu vào nước vì ngượng muốn chết đi được. Cậu tắm rất lâu, men rượu cùng dần tan hết, thấy cậu trong phòng tắm lâu như vậy, Việt Thần lo lắng hỏi:

- Em có muốn tôi bế em ra đây không? Sẽ bị cảm, mau ra.

- Không muốn…

- Nhanh lên. Tôi xông vào đó.

- Được…Được… Sẽ ra ngay.

Tử Khiêm ngại ngùng quấn chặt khăn tắm trên người mình, bước ra không dám ngước mặt nhìn Việt Thần. Anh lại nhìn cậu, vẻ mặt có nét cười, dùng lực đẩy cậu xuống giường, thuận tay cởi hết đồ của mình ra. Cậu hốt hoảng trước hành động kì quái của anh hỏi:

- Anh làm gì vậy?

- Làm tình!

- Cái gì? Hai thằng con trai với nhau?

- Thì sao? Lần đầu tiên chắc sẽ đau, ráng chịu nhé.

- Tôi…

Không để cậu nói thêm, đôi môi đã bị chặn lại bởi một nụ hồn nồng cháy từ Việt Thần, anh thô bạo dùng đầu lưỡi quét sạch khuôn miệng cậu, hơi thở ấm nóng cùng độ ướt át làm phân thân của cậu cương lên, đâu đó Tử Khiêm cũng không khó để cảm nhận của anh cũng đang bắt đầu cương cứng không chịu được, thân thể anh đang đè sát lên người cậu, anh hôn cậu rất nhẹ nhàng từ mặt xuống cổ, sau đó tiếp tục hôn lên ngực, tay không quên làm nhiệm vụ xoa nhẹ hai đầu ti của cậu khiến chúng cương nhẹ lại phảng phất màu hồng phấn xinh đẹp.

Tử Khiêm liên tục thở hơi dốc, mệt mõi rên rỉ vì khoái cảm, ngay sau đó miệng Việt Thần không báo trước đã ngặm lấy phân thân của cậu.

- Đừng mà Thần… Em không cần… Ư ư ư

- Để anh làm… Chỉ cần im lặng là được.

Việt Thần dùng đầu lưỡi của mình liếm lên vật cứng của cậu, Tử Khiêm quằn quại trên giường, miệng không khỏi thốt ra bao lời rên rỉ, khoái cảm tột độ,không báo trước mà bắn tinh ra ngoài. Việt Thần thầm trách cậu

- Em ra sớm thiệt đấy… Tới anh, xoay người lại.

Nói rồi, anh cho cậu nằm sấp vùi đầu lên gối, dạng hai chân cậu ra, dùng tinh của cậu còn lúc này mà xoa nhẹ hậu đình, dùng một ngón tay ra vào nơi đó, cái miệng nhỏ không ngừng hút tay của anh còn cậu không ngừng lắc đầu rên rỉ:

- Đau… Rất đau

- Từ từ sẽ quen, cố chịu một chút.

Cảm giác lúc đầu buốt ở dưới từ từ cũng bớt dần, Việt Thần tiếp tục cho ngón thứ hai rồi thứ ba vào, có thể thoải mái đưa ra đưa vào được, lúc này Tử Khiêm chịu không được liền van xin anh:

- Mau vào…Em chịu không nổi…Rất khó chịu… ah~

- Được!

Không nói gì thêm, phân thân cứng nổi đầy gân xanh của anh nhanh chóng đâm thẳng vào cậu, Tử Khiêm có cảm giác được lấp đầy ở dưới, rất đau, nước mắt sinh lí tự nhiên lăn ra rất nhiều, mệt muốn chết mà gào:

- Đau… Bây giờ rất đau, anh chậm lại …chậm mà… Híc

Việt Thần liên tục thúc mạnh ra vào nơi đó, bản thân anh không tự chủ được mà đâm hết sức mình, rất sâu vào hậu đình của cậu, bên trong cậu thật thích, rất khích và ấm áp. Tử Khiêm hai tay nắm chặt rape giường mà thở dốc, rên rỉ theo từng đợt thúc vào của anh.

- Em muốn ngất mất…cái đó…của anh… lớn quá...

- Ưm…

Anh không nói gì được, bản thân liên tục làm việc vào cái miệng đang yêu của cậu mà trên người đổ đầy mồ hôi, hơi nhăn lại vì cái miệng nhỏ liên tục siết phân thân của anh. Chẳng lâu sau, Việt Thần mạnh mẽ bắn hết tinh vào trong cậu, hai bên đùi dần xuất hiện những đường tinh trắng chảy dài. Việt Thần thở hổn hển nằm cạnh ôm cậu, anh nói:

- Em … Anh chưa xong!

- Nhưng em mệt quá… Rất mệt.

- Vậy để anh làm là được.

- Không…

Việt Thần không cần nghĩ cậu nói gì, phân thân lúc này xìu xuống nay đã cương cứng trở lại, cho cậu nằm thằng đối mặt anh, nhẹ nhàng hôn cậu, tìm đầu lưỡi của cả hai mà đắm đuối liếm mút, rất nhanh phân thân của Tử Khiêm cũng cương lên, Việt Thần không nói nhanh chóng tiếp tục nhiệm vụ của mình, làm cậu không biết trời đất gì. Cả đêm đem cậu làm không ngừng nghỉ, rape giường đầy tinh của cả hai, Tử Khiêm mệt muốn không thở được, hết bị anh làm cho không chịu được lại còn bị hôn muốn nghẹt thở. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ Việt Thần như vậy, rất sợ… Sợ anh lôi cậu ra làm đến chết mất, không biết làm đến lần thứ mấy thì Tử Khiêm không chịu nổi, đầu hàng mà ngất đi mất…!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương