Hạ chí(1) hàng năm luôn luôn là khoảng thời gian trong cung chọn lựa võ tài. Ngoài những tinh hoa muôn nơi đề cử thì các con cháu nhà phú thương quý tộc kinh đô cũng mong mỏi đến ngày tỷ thí, giả sử được tuyển chọn, sẽ được nhậm chức thẳng thừng vào cung, dẫu là gia nhập đội thị vệ Hoàng cung hay Ngự lâm quân chăng nữa, cũng đều là cánh cửa ánh sáng rạng mở.

Còn chưa đến canh năm(2), mà chưa gì sân luyện binh đã ngồn ngọn những con người trẻ tuổi tham gia tỷ thí dẫn theo người nhà. Và rồi khi mặt trời ló hẳn khỏi ngọn tre, đội thị vệ cung, dưới sự chỉ huy của phó tổng trưởng, tập thể phủ kín khắp sân luyện binh một cách ngay ngắn.

Cuộc tranh đấu đã chính thức khởi động, hừng hực khắp nơi đậm đặc khí thế rồng bay hổ vồ, đua nhau thi triển sức mạnh.

Mà lúc này, Đổng Tuyết Khanh hẵng còn cuộn tròn trong lòng Hằng Dạ. Từ tờ mờ sáng, y vốn đã tỉnh rồi. Tuy hôm qua bị Hoàng thượng lăn lộn đến thê thảm, song nói gì thì nói, buổi tuyển chọn ngày hôm nay y nhất định phải tham gia.

Tầm Trần công công đứng ngoài màn xin chỉ thị thời gian lâm triều, Hoàng thượng chỉ gọn lỏn phán không có việc gì to tát, nghỉ một ngày cũng được.

Thế rồi, lại ôm y ngủ.

Đổng Tuyết Khanh sốt ruột tựa thể bị mèo cào, thế nhưng trước đó đã phong phanh được nghe Viên Viên báo chuyện Trần tổng quản châm ngòi, từ hành động hôm qua của Hoàng thượng là thừa rõ Long tâm đang cực độ không vui, giờ sao dám đứng dậy để một mình Hoàng thượng trên giường cho được?

Kiên nhẫn thêm chút nữa vậy!

Đổng Tuyết Khanh một mực giả vờ ngủ.

Thực tế, Hằng Dạ cũng đâu có ngủ, nhưng mà hắn vẫn mở mắt, quan sát hành động của mỹ thiếu niên trong ngực mình. Hắn biết tỏng Tuyết Khanh đã dậy từ lâu, thế nhưng y trước sau cứ nhắm nghiền mắt mãi.

Khi mặt trời treo mình cao trên hai ngọn tre, Hằng Dạ đứng dậy, hắn chẳng định bỏ lỡ hoạt động ngày hôm nay, đồng thời cũng ngấm ngầm đánh giá con người vẫn êm ả bình lặng nằm ngủ cùng hắn này.

Đổng Tuyết Khanh trộm thở phào một hơi, giữ nguyên nét mặt tỉnh rụi, rửa mặt và chải đầu với Hoàng thượng.

“Nói trẫm nghe công việc hôm nay của ngươi nào?” Sau khi dùng bữa sáng, Hằng Dạ chừng như thuận miệng hỏi.

“Định là đến xem trận thi đấu tuyển chọn thị vệ một năm tổ chức một lần của Hoàng cung, có điều nhỡ Hoàng thượng có gì sai bảo, vi thần tất nhiên sẽ tuân mệnh.”

“Vậy ngươi đi đi, ngươi là tổng trưởng thị vệ, nên có mặt mới đúng.” Hằng Dạ thản nhiên phất tay.

Được sự cho phép, thế là Đổng Tuyết Khanh không còn phí lấy nửa giây chần chừ nữa, lập tức sai người chuẩn bị kiệu.

Trông theo bóng dáng cuống cuống quào quào của Đổng Tuyết Khanh, Hằng Dạ phải vất vả lắm mới nén được cơn phẫn nộ bắt đầu trỗi lên trong lòng.

“Trần công công, chuẩn bị kiệu cho trẫm. Trẫm muốn đến đài có che màn trên sân luyện binh để xem thử “nhân tài”.” Đến đây thì hơi khựng lại, “Đừng gây nhốn nháo chỉ vì sự xuất hiện của trẫm.”

“Hoàng thượng anh minh!” Trần công công kéo dài âm điệu khoái trá.

Đến lúc Đổng Tuyết Khanh lên tới đài xem thì đã là giữa trưa rồi. Sự ghé thăm của y nhất thời khiến cho quan dân nơi đây xôn xao bàn tán một trận.

“Đó là quan lễ nghi kiêm tổng trưởng thị vệ của đương kim Hoàng thượng đấy à?”

“Dĩ nhiên, cậu ta nguyên là tam công tử của Thái tử giám Đổng Phương đó, tôi đã từng gặp ở Hứa gia rồi.”

“Đúng là… đẹp dễ sợ.”

“Gì hả, có khen cậu ta xinh đẹp hơn cả con gái thì cũng không quá đâu. Ông xem khuôn mặt với dáng vóc kia kìa, quá ư là tuyệt sắc.”

“Đừng nói nó tận dụng điểm này để bò lên cao đấy nha, khà khà, nghe đâu đương kim Hoàng thượng cũng là trang phong lưu ngàn năm hiếm có à nha!”

“Bé mồm thôi, muốn mất đầu chắc!”



Hiện tại, Đổng Tuyết Khanh đang cố gắng kiễng chân, nghển cổ nhìn, lần đầu tiên y lộ ra thứ xúc cảm nôn nóng trong Hoàng cung này.

“Đâu rồi, không thấy Hứa đại ca? Chả nhẽ hôm nay huynh ấy không tới? Đừng nói thế chứ, huynh ấy bảo sẽ vào cung mà, dù cho chỉ vì ta…”

Đổng Tuyết nào biết được, đối diện cách y không xa là một cặp mắt lạnh ngắt sau tấm rèm đang dõi chòng chọc vào mỗi một nhất cử nhất động của y, “Ngươi cuống đến nỗi thế sao? Còn cuống hơn cả trên giường nữa!” Cơn nóng giận nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, mày kiếm(3) gợn vào nhăn nhíu. Trần công công biết điều, mau mắn dâng lên một chén trà mát.

Trận đấu trên sân đã bước vào giai đoạn ngoạn mục nhất, chỉ còn hai võ sĩ trụ lại, trong đó có một người dùng cú đòn song phi nhanh như chớp quật ngã đối thủ, toàn thể người có mặt liền hoan hô rầm rộ.

Đổng Tuyết Khanh nhận ra người ấy ―― là Lưu Tiên, bạn cùng học với Hứa Nghiêm. Mà lúc này, một bóng người cao lớn áo trắng nhẹ nhàng nháng mình nhảy lên đài tỷ thí.

“Lưu huynh, tiểu đệ từng nói hôm nay phải được cùng huynh một lần phân cao thấp, quyết không nuốt lời.” Thanh niên áo trắng cung tay làm lễ, nói với đối thủ.

“Chà, Hứa lão đệ, người hôm nay huynh chờ chỉ có đệ thôi mà!” Lưu Tiên cũng không dài dòng, hai người bắt đầu so chiêu.

“Ối, đâu ra cái kiểu chẳng theo trình tự như thế ――” Phó tổng trưởng đứng trên đài xem vừa toan ngăn cản thì bị Đổng Tuyết Khanh chặn lại, “Phó tổng trưởng, cứ để họ đấu đi. Quân tử không câu nệ tiểu tiết(4) mà.”

“Dạ, chí phải ạ.”

Đổng Tuyết Khanh chong mắt nhìn Hứa Nghiêm quyền qua cước lại trên đài, tự đáy mắt lập lòe những tia sáng mừng vui và phấn khởi không chi bì được. Thời khắc này, trong đầu y quét sạch mọi vướng bận, trong ánh mắt chỉ còn chôn giấu duy nhất hình ảnh người con trai hiên ngang mà gần hai mươi năm qua y vẫn hằng đem lòng ngưỡng mộ mà thôi.

Hằng Dạ hiện giờ thật sự là cam go nín giận.

Hắn giác ngộ, kìa đôi mắt thường trực lặng yên dõi thẳng mình, hóa ra lại có thể thắm tình chứa chan ngần ấy. Hắn không thể không thừa nhận, Đổng Tuyết Khanh trong vòng tay hắn chưa có khi nào rạng rỡ rung động lòng người đến thế kia. Khóe môi xinh xẻo cong lên thành một nét cười óng ả, hai gò má luôn trắng nhợt giờ đã ửng lên hồng hào, vẻ diễm lệ ấy, dẫu có là hậu cung ba nghìn giai lệ cũng nào ai có thể sánh ngang.

“Đổng đại nhân hôm nay trông sáng sủa thật!” Trần công công đứng một đằng không quên châm dầu vào lửa.

“Thế à? Hàng ngày hầu hạ trẫm trên giường y cũng thế mà, trẫm chả cảm thấy gì sất.” Hằng Dạ dửng dưng nói.

“Chẳng phải đúng như vậy sao ạ? Hoàng thượng chính là người độc nhất có thể khiến Đổng đại nhân cười à nha!” Trần công công lẹ mồm hùa theo, lão tất nhiên thừa biết tâm trạng đấng quân giả. Hằng Dạ là người trọng sĩ diện, ngay cả đến chuyện riêng tư cũng phải bật thốt ra là đủ thấy đã điên tiết tới mức độ nào rồi.

Ngay lúc này, tiếng hô toàn sân đều ầm ầm vang dội.

Chỉ thấy thân hình hai vị cao thủ trên đài cứ lẫn lộn đan xen nhau, trong tích tắc lại va đập vào nhau, tuyệt chiêu xuất ra tới tấp, người dưới đài có khi chỉ kịp thấy được những tàn lửa chớp lóe rồi mất hút tiêu tan.

Thoạt nhìn thì Lưu Tiên chống đỡ tương đối ổn định, trong khi đó trọng tâm của Hứa Nghiêm thì thoáng lảo đảo, người lão luyện nhìn phát là biết Hứa Nghiêm đã bị nội thương, ấy thế nhưng trên mặt hắn vẫn nguyên một vẻ ung dung giữ vững.

“Công lực Hứa đệ, Lưu mỗ ta tự nhận không bằng.”

Lưu Tiên gục gặc đầu, lên tiếng trước, không mảy may chút nào ra vẻ. Câu còn chưa xong, phần áo nửa thân trên im lìm rách toạc, rơi rụng xuống. Té ra trong khoảnh khắc hai thân thể áp kề, Hứa Nghiêm đã tung nội lực trúng mục tiêu khiến cho áo Lưu Tan vụn nát, dẫu hắn cũng dính nội thương song công lực cũng hơn đối thủ được một bậc.

“Lưu huynh làm tiểu đệ bị thương, hai bên đều ngang ngửa.” Hứa Nghiêm đáp lời.

Người dưới đài bấy giờ mới hô rộ lên.

Tâm tình căng thẳng của Đổng Tuyết Khanh lúc này mới thả lỏng chầm chậm, ngầm hiểu mà cười. Tình cờ, y phát hiện Hứa Nghiêm cũng đang cười hiền phóng đường mắt xuống vị trí nào đó dưới đài, y bèn lia mắt theo, bắt gặp hình ảnh Tuyết Nhạn cùng tiểu thư Hứa Thanh Thanh của Hứa gia, đột nhiên y cảm thấy ánh mắt của hai người đối diện kia khiến cho y bàng hoàng đến ngột ngạt.

“Đổng đại nhân, ngài cũng nên phát biểu vài câu chứ?” Quan dưới cấp đứng bên cạnh chùng giọng nhắc nhở.

“Ô.” Đổng Tuyết Khanh giật mình tỉnh lại.

“Các vị võ sĩ, Thánh thượng đã ban tiệc sẵn tại Quần Anh điện, mời các vị hãy cùng đến tận hưởng.”

Nhất thời, cả đám người đang nháo nhác bỗng dần dần im bặt, cả thảy đều đồng loạt chĩa mắt về phía vị tổng trưởng thị vệ trẻ tuổi, mà những ánh mắt kinh diễm lẫn lộn với nghi ngại này, Đổng Tuyết Khanh sớm đã tập thành quen từ lâu.

Ngay sau đó, y liền mắt chạm mắt với Hứa Nghiêm. Đã biết bao nhiều lần Đổng Tuyết Khanh từng len lén tưởng tượng, giả như một lúc nào đó y gặp lại Hứa đại ca, y thậm chí ngợ rằng chính mình không thể có dũng khí đối diện với cặp mắt hào hiệp kia cho được nữa. Thế nhưng chính tại thời khắc này, y nhận ra, thực chất chuyện cũng không đến nỗi lúng túng như y tưởng.

Trong cái nhìn chăm chăm tỏa đầy vị ân cần quen thuộc, Đổng Tuyết Khanh thật nhẹ nhõm, thật yêu thương, dường như tất thảy đau khổ và u ám trên đời đều vụt xa khỏi y, thứ xúc cảm như được đắm mình trong gió xuân tươi mới phủ lên trái tim y một sự bình yên chưa từng có bao giờ.

Về phần Hứa Nghiêm, Tiểu Tuyết với hắn vẫn trước sau như một, dù thoạt nhìn tưởng chừng hờ hững, song đôi mắt to trong veo và thanh thuần ấy vẫn nguyên vẹn dáng hình năm xưa.

Tin tức trong cung luôn luôn được khép kín, mọi cung nữ lẫn thái giám đảm nhiệm công việc ở tẩm cung Hoàng thượng tự hiểu rõ đạo lý im lặng là vàng, kể cả nhóm phi tần của Hoàng thượng có răm rắp nghi ngờ mối quan hệ giữa Hoàng thượng với Đổng Tuyết Khanh thì cũng ai mà dám có gan mạo phạm Hoàng thượng để rồi tự lãnh hậu quả cơ chứ. Đâm ra con người đơn giản thật thà như Hứa Nghiêm tất yếu nghĩ sao ra được lắm chuyện nhường vậy. Chưa kể, Hứa Nghiêm còn cứ đinh ninh một suy nghĩ rằng, chả có ai có tư cách đảm nhận công việc chuyên trách lễ nghi bằng được với Tiểu Tuyết của hắn.

“Đổng đại nhân? Thưa ngài?” Lão thuộc hạ đành phải cắt ngang cuộc trao đổi ánh mắt giữa hai người.

“Từ đại nhân, ông thay ta chiêu đãi chúng võ sĩ nhé, ta hơi mệt, muốn về nghỉ.” Đổng Tuyết Khanh vội vã quay mặt đi, bỏ lại một câu rồi mau chóng rời khỏi đấy.

Hằng Dạ ngồi sau tấm màn tối om thu hết mọi chuyện vào trong tầm nhìn, dõi về hướng bóng Đổng Tuyết Khanh đi khuất, hắn âm trầm lâm vào suy tư.

“Hoàng thượng, Người có muốn khởi giá hồi cung không ạ?” Trần công công ướm hỏi.

“Trần tổng quản, ngươi nói thử xem danh đầu bảng của ngày hôm nay thế nào?” Hằng Dạ ấy thế mà lại hỏi vặn lão.

“Thứ cho lão ngôn nói bừa, bàn về võ công thì quả là tráng sĩ, có điều bàn về khí chất? Ây dà, ngài ấy cứ nhìn trừng trừng Đổng đại nhân không dứt mắt nha, dẫu các ngài ấy có là huynh đệ tay chân thì cũng quá thiếu lễ phép rồi ạ.”

“Hừ, hắn xứng được nhìn người của trẫm chắc?” Hằng Dạ chỉ có thể mượn sự coi khinh hòng che giấu phẫn nộ trong lòng.

“Dạ dạ, người tự biết mình mới là người đáng quý, lão nô nhận thấy người này thật là không hiểu bổn sự là gì.” Trần công công không hề kiêng dè mà bỉ bai tình địch Hoàng thượng.

“Thôi được rồi, hồi cung, trẫm đêm nay mời hắn đến xem một màn kịch hay cũng được!” Căm ghét phun ra từ giữa những kẽ răng Hằng Dạ, rét buốt tới độ khiến người ta sợ hãi.

Vị Ương cung.

Hằng Dạ gắng gượng giữ mặt bình thản về tới tẩm cung, liền thấy Đổng Tuyết Khanh đang từ tốn pha trà. Gương mặt mập mờ trong hơi khói tựa thể đóa Lăng Ba tiên tử(5) thanh khiết, và khi y chạm mắt đến mình, cũng không hề vẩn chút nào khác lạ.

“Hoàng thượng trở về sớm quá, Người muốn uống trà không?” Đổng Tuyết Khanh cười nhẹ, cất lời han hỏi.

Hằng Dạ nhìn khuôn mặt rộ nở ý cười dịu dàng, thuần nhiên kia, thâm tâm lại dấy lên một tia đau xót.

“Ái khanh có vẻ vui phết nhỉ?” Hằng Dạ lạnh lẽo đưa lời.

“Vậy ạ? Thần đâu thấy gì ạ.” Đổng Tuyết Khanh đương nhiên làm sao biết Hằng Dạ đã quan sát mình, y xác thực cũng nào biết người ngoài chỉ cần liếc qua cũng thấy luôn niềm vui nho nhỏ trong ngày của y.

“Tối nay ngươi đi ra ngoài tẩm cung với trẫm được chứ?” Hằng Dạ nhịn giận, lại hỏi.

“Hôm nay Hoàng thượng sao thế ạ, cần phải hỏi ý kiến thần tử như thần sao?” Đổng Tuyết Khanh không khỏi ngước đầu nhìn Hoàng thượng, cười càng thêm ngây thơ, “Chắc chắn thần sẽ đi cùng Hoàng thượng mà.”

Hằng Dạ khó hiểu hết sức trước sự đơn thuần bất thường của Đổng Tuyết Khanh, song ngay sau hắn lập tức vỡ vạc. Thì ra, trong niềm vui Đổng Tuyết Khanh đang ôm ấp ấy, Hằng Dạ hắn chỉ là một kẻ ngoài cuộc thôi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn y vui vẻ, thần tử của hắn đang trọn vẹn hướng tâm ý về một thằng đàn ông khác, còn Hoàng thượng hắn đây, đã hoàn toàn bị gạt bỏ.

Ý niệm nhoáng lên này thật sự làm Hằng Dạ vô phương nhẫn nhịn được nữa rồi. Hắn ‘loảng xoảng’ một cái tung văng cái bàn trà đầy những ly và ấm đi.

“Hoàng thượng, Người có chuyện gì vậy, thần đã sai sót điều gì?” Đổng Tuyết Khanh ngớ ra, cuống quýt quỳ gối.

“Vị trà thật ghê tởm!” Vứt lại một câu, đoạn Hằng Dạ liền phất tay áo bỏ đi.

Đổng Tuyết Khanh ngồi thừ ra trên đất, lặng lẽ nhìn dòng nước trà vàng vàng xanh xanh ngoằn ngoèo chảy tràn, chẳng định bụng ngẫm nghĩ nguyên do của Hoàng thượng. Cả một chiều nay tĩnh lặng pha trà, y đã ưu tư biết bao nhiêu, y tỏ tường được điều gì mới là thứ y muốn, và điều gì chính là lầm sai tột độ.

. / .

Chú thích:

1. Tiết Hạ chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu từ điểm giữa của mùa hè, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch.

Theo quy ước, tiết hạ chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 6 khi kết thúc tiết Mang chủng và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết Tiểu thử bắt đầu.



2. Canh năm tức giờ Dần, từ 3-5 giờ sáng.

3. Mày kiếm, tức lông mày hình lưỡi mác, là dạng lông mày xếch, từ phần lưng chân mày xếch thẳng lên trên.

4. Quân tử không câu nệ tiểu tiết

được trích từ 《Hậu Hán Thư · Ngu Duyên Truyền》, đầy đủ là “Quân tử bất câu tiểu tiết, tế tiết quyết định thành bại” (quân tử không câu nệ tiểu tiết, chi tiết quyết định sự thành bại)



5. Lăng Ba tiên tử tức là hoa thủy tiên.

ừ này thì Lăng Ba tiên tử thánh khiết như Đổng Tuyết Khanh này, nhìn thích quá đi mất :”D



Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương