Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 1
Hứa Biên nhìn chăm chăm vào tờ hợp đồng trước mắt, bàn tay run rẩy một cách lợi hại, anh siết chặt tờ giấy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Từ Nhược Lâm.
- Một là cậu chấp nhận cưới cháu trai tôi, hai là công ty cậu sẽ bị phá sản. Cậu muốn thế nào? - Từ Nhược Lâm đưa cây bút ném về phía Hứa Biên, cúi người chống tay lên đùi, cặp râu khẽ cong lên lộ ra ý cười của ông.
- Ông tưởng sẽ phá sản được công ty tôi sao?... Hắc.. không kí. - Hứa Biên ngang nhiên đẩy tờ giấy trước mặt Từ Nhược Lâm, cười khinh bỉ tuyệt không chịu thua.
- Được thôi. Tôi cũng có cái này muốn cho cậu xem. - Ông nhún vai, từ trong túi xách lấy ra những tấm ảnh chụp được, ném về phía anh.
Cư nhiên vừa thấy những bức ảnh kia, Hứa Biên lập tức kinh ngạc đến trợn lớn mắt.
- Hứa Tinh, 17 tuổi rưỡi, học trường trung cấp, sống tại nhà của Gia Trình, đang làm quản lý tại chi nhánh công ty S, con của chủ tịch Khuất Minh...
- Đủ rồi! - Hứa Biên tức giận ngắt lời Từ Nhược Lâm, cắn chặt răng nói.
- Bây giờ ông muốn gì? Nói rõ ra đi.
- Cưới cháu trai tôi, tôi sẽ xóa hết món nợ trong công ty cậu.
- Vậy ra từ đó đến giờ ông dùng thủ đoạn nhằm muốn hủy hoại công ty tôi, chỉ là vì cháu trai đức tôn của ông sao? - Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh.
- Đừng vòng vo nhiều lời, mau đưa ra câu trả lời đi. - Từ Nhược Lâm ném tờ giấy đưa cho Hứa Biên, hùng hổ ra lệnh.
Anh run rẩy nắm chặt nắm tay, hiện tại đầu như muốn nổ tung ra vậy, kì thực kể từ lúc Hứa Tinh y dọn sang nhà Gia Trình hắn chung sống, công ty của anh hết lần này đến lần khác đều bị thua chứng khoán trầm trọng, lại còn mất đi nhiều nhân viên có thực lực, thì ra tất cả đều là kế hoạch của Từ Nhược Lâm, chủ tịch công ty tập đoàn hàng đầu đất nước Đài Loan này đi.
Hứa Biên trong mắt chỉ có căm hận và chán ghét, nếu như anh không đồng ý, đương nhiên toàn bộ gia sản anh sẽ bị mất đi tất cả, không những vậy, Hứa Tinh, con trai duy nhất của anh sẽ làm sao, mặc dù biết rõ y vẫn có Gia Trình bên cạnh, nhưng tâm vẫn không làm sao hết lo sợ.
- Tôi kí. - Nếu như anh đồng ý, xem ra đứa cháu trai của ông, anh sẽ trả thù ngay tận gốc.
- Tốt lắm. - Từ Nhược Lâm cong khóe miệng cười đắc ý, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, vừa chờ tín hiệu vừa nhìn Hứa Biên đang miễn cưỡng kí vào.
- Alo thư kí Trương, lập tức hủy bỏ số tiền mà công ty Y đã nợ chúng ta. - Xong xuôi liền cẩn thận cất hợp đồng vào tập tài liệu, bỏ vào túi xách, đứng dậy nghiêm trang chỉnh lại áo khoác mình.
- Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ bàn về việc này tiếp.
Từ Nhược Lâm tiêu sái bước ra ngoài, lên xe xuất phát lên đường, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ ai đó.
- Tiểu Thiên. - Ông cao hứng nhấc máy.
- Ông nội trưa nay có về nhà ăn cơm không a? - Bên đầu dây là thanh âm nhẹ nhàng của một nam nhân, đương nhiên kia không phải ai khác chính là Từ Nhược Thiên, cháu trai của Từ Nhược Lâm.- Đương nhiên phải có rồi. Tiểu Thiên, con đã uống thuốc chưa đấy?
- Ông nội đừng lo, con đã uống rồi. Con cúp máy đây, không phiền ông nội làm việc.
Tắt máy, Từ Nhược Lâm khẽ lắc đầu cười hạnh phúc, một lát sau khi trở về nhà, ông nhất định phải tặng một món quà cho cậu, cậu chắc hẳn là cực kì mừng đến phát điên đây.
===============
- Tiểu Thiên. - Từ Nhược Lâm rón rén bước vào nhà, ngó qua ngó lại căn nhà xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của người kia.
- Ông nội. - Ngay tức khắc, một nam nhân từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy ông liền mừng quýnh cả lên, tiến đến ôm chầm lấy ông.
- Sao rồi, hôm nay Tiểu Thiên của ông vẽ được gì nào? - Từ Nhược Lâm cười cười xoa đầu cậu, nhẹ nhàng dẫn cậu vào phòng vẽ của mình.
- Ông nội, con đã trưởng thành rồi, đâu còn là trẻ con đâu a. - Từ Nhược Thiên ủy khuất bĩu môi nhìn ông, từ trong túi lấy ra một bức tranh đưa cho ông.
- Chà, nét vẽ rất tinh xảo nha. Tiểu Thiên, tranh của con ở phòng trưng bày rất nhiều người đến đấu giá a, Tiểu Thiên của ông là giỏi nhất!
- Thật sao ông, cảm ơn ông nội nhiều lắm. - Cậu vui vẻ ôm chầm lấy ông, rồi cùng ông bước xuống nhà bếp dùng bữa tối.
Vừa ngồi vào bàn ăn, Từ Nhược Lâm đã bị thu hút bởi những món ăn bày trước mắt, không hổ danh là cháu trai của ông, nếu như sau này cậu cưới Hứa Biên, không chừng anh sẽ có cảm tình khi có một bạn đời đảm đang như cậu đi.
- Tiểu Thiên, dùng bữa xong phải nhớ uống thuốc đầy đủ, có nghe không? - Như nhớ ra điều gì, ông liền ngẩng đầu nhắc nhở cậu.
- Con nhớ mà. Ông nội đừng lo. - Từ Nhược Thiên gật đầu cười lia lịa, nhanh tay gắp một miếng cá vào chén ông.
- Cái thằng nhóc này... Ông có một tin mừng cho con. - Từ Nhược Lâm hạ đũa xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.
- Tin mừng? Là tin gì a? - Cậu khó hiểu nhìn ông. Bạn đang �
- Không phải con rất yêu Hứa tổng sao? - Từ Nhược Lâm cười đắc ý, nâng mày hỏi.
Cư nhiên Từ Nhược Thiên vừa nghe gương mặt lập tức đỏ ửng, cậu im lặng một hồi lâu, rốt cuộc cũng là chậm rãi gật đầu.
- Chẳng qua là công ty của ông có hợp tác với cậu ấy, chúng ta là đồng nghiệp rất thân thiết nha, lần trước cậu ta rất muốn gặp mặt con nhưng chưa có dịp, hiện tại.... cậu ấy muốn cưới con.
"Binh" một tiếng, đôi đũa trên tay Từ Nhược Thiên rơi xuống đất, cái... cái gì, cưới? Ông là đang nói thật sao?
- Ông biết thế này là rất đột ngột, cơ mà... cậu ấy hiện tại đã 36, cũng là giai đoạn cần phải lập gia đình, cậu ấy không muốn hao phí thời gian phải sống độc thân, cần một người bên cạnh chăm sóc quan tâm, cho nên.... Tiểu Thiên này, con yêu cậu ấy mà, có phải không, ông nội sẽ tổ chức lễ cưới cho hai con. - Từ Nhược Lâm vươn tay nắm lấy bàn tay cậu, vỗ nhẹ khuyên răn.
Hiện tại cậu cũng không biết dùng cảm xúc thế nào để diễn tả nữa, vốn dĩ cậu và anh đã bao lâu năm chưa gặp lại nhau, liệu anh có nhớ cậu không? Nhưng như vậy không phải chuyện nhỏ gì, chính là cưới a, là quãng thời gian dành trọn bên cạnh người mình yêu thương.
- Ông... ông nội. Nhưng mà, chúng con còn chưa hẹn gặp nhau. - Từ Nhược Thiên lúng túng nhìn ông.
- Không sao. Ông đã sắp xếp cuộc hẹn ngày mai, hai con sẽ có thời gian gặp nhau, như vậy có được không?
- Ông nội... con cảm ơn ông nội. - Cậu vui mừng bước tới ôm lấy Từ Nhược Lâm, đây không phải là mơ, là hiện thực, cuối cùng sau suốt mừơi năm yêu thầm người kia, rốt cuộc cũng có thể gặp lại nhau. Nghĩ đến đây Từ Nhược Thiên hạnh phúc không thôi.
Tối đến, cậu không ngừng ngắm nghía tủ quần áo của mình, săm soi tìm kiếm một bộ y phụ thật đẹp. Tưởng tượng giây phút khi gặp lại Hứa Biên, hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, nắm tay nhau, rồi... hôn nhau nữa.
- Không được... không được. - Vừa nghĩ vừa cười khiến Từ Nhược Thiên thẹn thùng đến đỏ cả mặt, vô pháp đưa tay không ngừng tát mạnh hai bên má mình.
Cậu nở một nụ cười thật hạnh phúc, bất lực ngã nhào trên giường, với tay trên tủ cầm lấy bức ảnh của người kia, nụ cười thật đẹp, lại rất anh tuấn lịch lãm, chỉ cần nhìn qua thôi đã khiến tim cậu không ngừng đập mạnh rồi đi.
- A... - Cơn đau lại tái phát, Từ Nhược Thiên liền vội vã lục lọi ngăn tủ tìm lọ thuốc, hai tay run rẩy mở nắp đậy, cư nhiên vì quá kích động mà đổ hết trên sàn nhà, cậu lập tức nhặt hai viên từ dưới đất lên cho vào miệng, nuốt một cái.
- Không sao... không sao. - Cậu xoa xoa ngực mình, thở hồng hộc tự trấn an bản thân, sau đó là khẽ cong khóe miệng, tiếp tục cầm lấy khung ảnh của người kia ngắm nghía một hồi, ôm vào lồng ngực ngủ thiếp đi.
Trái ngược với tâm trạng của Từ Nhược Thiên, đêm hôm đó Hứa Biên trằn trọc ngủ không được, anh vốn dĩ từ trước đến giờ không muốn gây thù oán cho người khác, dù sao tuổi đời cũng đã 36, vợ mất đã được một năm, anh chỉ còn lại đứa con trai, là Hứa Tinh.
Thiếu niên vốn dĩ cũng chẳng phải ruột thịt gì với anh, nhưng kể từ lúc trước khi mẹ y chết không lâu, anh đã đem lòng yêu thiếu niên kia, bất quá biết bản thân có tình cảm với con trai của mình là sai trái, vì vậy những ngày tháng gần đây anh luôn cố gắng quên đi tình cảm kia, nhưng vẫn là không khá lên được.
Hiện tại chỉ vì lo sợ cho y, công ty đang trong quá trình cấp bách, anh đành phải chấp nhận cưới cháu trai của Từ Nhược Lâm, kì thực đối phương chẳng ai yêu nhau, như thế nào lại cưới cậu ta được chứ.
Cũng có thể nam nhân kia chính là yêu anh, nên mới dùng mưu kế năn nỉ Từ Nhược Lâm ép buộc anh cưới cậu đi. Không ngờ người đời lại có thể xấu xa như vậy. Xem ra, nếu cả đời phải một mực chung sống với cậu, anh tuyệt sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ.
###### HẾT CHƯƠNG 1 ######
- Một là cậu chấp nhận cưới cháu trai tôi, hai là công ty cậu sẽ bị phá sản. Cậu muốn thế nào? - Từ Nhược Lâm đưa cây bút ném về phía Hứa Biên, cúi người chống tay lên đùi, cặp râu khẽ cong lên lộ ra ý cười của ông.
- Ông tưởng sẽ phá sản được công ty tôi sao?... Hắc.. không kí. - Hứa Biên ngang nhiên đẩy tờ giấy trước mặt Từ Nhược Lâm, cười khinh bỉ tuyệt không chịu thua.
- Được thôi. Tôi cũng có cái này muốn cho cậu xem. - Ông nhún vai, từ trong túi xách lấy ra những tấm ảnh chụp được, ném về phía anh.
Cư nhiên vừa thấy những bức ảnh kia, Hứa Biên lập tức kinh ngạc đến trợn lớn mắt.
- Hứa Tinh, 17 tuổi rưỡi, học trường trung cấp, sống tại nhà của Gia Trình, đang làm quản lý tại chi nhánh công ty S, con của chủ tịch Khuất Minh...
- Đủ rồi! - Hứa Biên tức giận ngắt lời Từ Nhược Lâm, cắn chặt răng nói.
- Bây giờ ông muốn gì? Nói rõ ra đi.
- Cưới cháu trai tôi, tôi sẽ xóa hết món nợ trong công ty cậu.
- Vậy ra từ đó đến giờ ông dùng thủ đoạn nhằm muốn hủy hoại công ty tôi, chỉ là vì cháu trai đức tôn của ông sao? - Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh.
- Đừng vòng vo nhiều lời, mau đưa ra câu trả lời đi. - Từ Nhược Lâm ném tờ giấy đưa cho Hứa Biên, hùng hổ ra lệnh.
Anh run rẩy nắm chặt nắm tay, hiện tại đầu như muốn nổ tung ra vậy, kì thực kể từ lúc Hứa Tinh y dọn sang nhà Gia Trình hắn chung sống, công ty của anh hết lần này đến lần khác đều bị thua chứng khoán trầm trọng, lại còn mất đi nhiều nhân viên có thực lực, thì ra tất cả đều là kế hoạch của Từ Nhược Lâm, chủ tịch công ty tập đoàn hàng đầu đất nước Đài Loan này đi.
Hứa Biên trong mắt chỉ có căm hận và chán ghét, nếu như anh không đồng ý, đương nhiên toàn bộ gia sản anh sẽ bị mất đi tất cả, không những vậy, Hứa Tinh, con trai duy nhất của anh sẽ làm sao, mặc dù biết rõ y vẫn có Gia Trình bên cạnh, nhưng tâm vẫn không làm sao hết lo sợ.
- Tôi kí. - Nếu như anh đồng ý, xem ra đứa cháu trai của ông, anh sẽ trả thù ngay tận gốc.
- Tốt lắm. - Từ Nhược Lâm cong khóe miệng cười đắc ý, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, vừa chờ tín hiệu vừa nhìn Hứa Biên đang miễn cưỡng kí vào.
- Alo thư kí Trương, lập tức hủy bỏ số tiền mà công ty Y đã nợ chúng ta. - Xong xuôi liền cẩn thận cất hợp đồng vào tập tài liệu, bỏ vào túi xách, đứng dậy nghiêm trang chỉnh lại áo khoác mình.
- Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ bàn về việc này tiếp.
Từ Nhược Lâm tiêu sái bước ra ngoài, lên xe xuất phát lên đường, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ ai đó.
- Tiểu Thiên. - Ông cao hứng nhấc máy.
- Ông nội trưa nay có về nhà ăn cơm không a? - Bên đầu dây là thanh âm nhẹ nhàng của một nam nhân, đương nhiên kia không phải ai khác chính là Từ Nhược Thiên, cháu trai của Từ Nhược Lâm.- Đương nhiên phải có rồi. Tiểu Thiên, con đã uống thuốc chưa đấy?
- Ông nội đừng lo, con đã uống rồi. Con cúp máy đây, không phiền ông nội làm việc.
Tắt máy, Từ Nhược Lâm khẽ lắc đầu cười hạnh phúc, một lát sau khi trở về nhà, ông nhất định phải tặng một món quà cho cậu, cậu chắc hẳn là cực kì mừng đến phát điên đây.
===============
- Tiểu Thiên. - Từ Nhược Lâm rón rén bước vào nhà, ngó qua ngó lại căn nhà xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của người kia.
- Ông nội. - Ngay tức khắc, một nam nhân từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy ông liền mừng quýnh cả lên, tiến đến ôm chầm lấy ông.
- Sao rồi, hôm nay Tiểu Thiên của ông vẽ được gì nào? - Từ Nhược Lâm cười cười xoa đầu cậu, nhẹ nhàng dẫn cậu vào phòng vẽ của mình.
- Ông nội, con đã trưởng thành rồi, đâu còn là trẻ con đâu a. - Từ Nhược Thiên ủy khuất bĩu môi nhìn ông, từ trong túi lấy ra một bức tranh đưa cho ông.
- Chà, nét vẽ rất tinh xảo nha. Tiểu Thiên, tranh của con ở phòng trưng bày rất nhiều người đến đấu giá a, Tiểu Thiên của ông là giỏi nhất!
- Thật sao ông, cảm ơn ông nội nhiều lắm. - Cậu vui vẻ ôm chầm lấy ông, rồi cùng ông bước xuống nhà bếp dùng bữa tối.
Vừa ngồi vào bàn ăn, Từ Nhược Lâm đã bị thu hút bởi những món ăn bày trước mắt, không hổ danh là cháu trai của ông, nếu như sau này cậu cưới Hứa Biên, không chừng anh sẽ có cảm tình khi có một bạn đời đảm đang như cậu đi.
- Tiểu Thiên, dùng bữa xong phải nhớ uống thuốc đầy đủ, có nghe không? - Như nhớ ra điều gì, ông liền ngẩng đầu nhắc nhở cậu.
- Con nhớ mà. Ông nội đừng lo. - Từ Nhược Thiên gật đầu cười lia lịa, nhanh tay gắp một miếng cá vào chén ông.
- Cái thằng nhóc này... Ông có một tin mừng cho con. - Từ Nhược Lâm hạ đũa xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.
- Tin mừng? Là tin gì a? - Cậu khó hiểu nhìn ông. Bạn đang �
- Không phải con rất yêu Hứa tổng sao? - Từ Nhược Lâm cười đắc ý, nâng mày hỏi.
Cư nhiên Từ Nhược Thiên vừa nghe gương mặt lập tức đỏ ửng, cậu im lặng một hồi lâu, rốt cuộc cũng là chậm rãi gật đầu.
- Chẳng qua là công ty của ông có hợp tác với cậu ấy, chúng ta là đồng nghiệp rất thân thiết nha, lần trước cậu ta rất muốn gặp mặt con nhưng chưa có dịp, hiện tại.... cậu ấy muốn cưới con.
"Binh" một tiếng, đôi đũa trên tay Từ Nhược Thiên rơi xuống đất, cái... cái gì, cưới? Ông là đang nói thật sao?
- Ông biết thế này là rất đột ngột, cơ mà... cậu ấy hiện tại đã 36, cũng là giai đoạn cần phải lập gia đình, cậu ấy không muốn hao phí thời gian phải sống độc thân, cần một người bên cạnh chăm sóc quan tâm, cho nên.... Tiểu Thiên này, con yêu cậu ấy mà, có phải không, ông nội sẽ tổ chức lễ cưới cho hai con. - Từ Nhược Lâm vươn tay nắm lấy bàn tay cậu, vỗ nhẹ khuyên răn.
Hiện tại cậu cũng không biết dùng cảm xúc thế nào để diễn tả nữa, vốn dĩ cậu và anh đã bao lâu năm chưa gặp lại nhau, liệu anh có nhớ cậu không? Nhưng như vậy không phải chuyện nhỏ gì, chính là cưới a, là quãng thời gian dành trọn bên cạnh người mình yêu thương.
- Ông... ông nội. Nhưng mà, chúng con còn chưa hẹn gặp nhau. - Từ Nhược Thiên lúng túng nhìn ông.
- Không sao. Ông đã sắp xếp cuộc hẹn ngày mai, hai con sẽ có thời gian gặp nhau, như vậy có được không?
- Ông nội... con cảm ơn ông nội. - Cậu vui mừng bước tới ôm lấy Từ Nhược Lâm, đây không phải là mơ, là hiện thực, cuối cùng sau suốt mừơi năm yêu thầm người kia, rốt cuộc cũng có thể gặp lại nhau. Nghĩ đến đây Từ Nhược Thiên hạnh phúc không thôi.
Tối đến, cậu không ngừng ngắm nghía tủ quần áo của mình, săm soi tìm kiếm một bộ y phụ thật đẹp. Tưởng tượng giây phút khi gặp lại Hứa Biên, hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, nắm tay nhau, rồi... hôn nhau nữa.
- Không được... không được. - Vừa nghĩ vừa cười khiến Từ Nhược Thiên thẹn thùng đến đỏ cả mặt, vô pháp đưa tay không ngừng tát mạnh hai bên má mình.
Cậu nở một nụ cười thật hạnh phúc, bất lực ngã nhào trên giường, với tay trên tủ cầm lấy bức ảnh của người kia, nụ cười thật đẹp, lại rất anh tuấn lịch lãm, chỉ cần nhìn qua thôi đã khiến tim cậu không ngừng đập mạnh rồi đi.
- A... - Cơn đau lại tái phát, Từ Nhược Thiên liền vội vã lục lọi ngăn tủ tìm lọ thuốc, hai tay run rẩy mở nắp đậy, cư nhiên vì quá kích động mà đổ hết trên sàn nhà, cậu lập tức nhặt hai viên từ dưới đất lên cho vào miệng, nuốt một cái.
- Không sao... không sao. - Cậu xoa xoa ngực mình, thở hồng hộc tự trấn an bản thân, sau đó là khẽ cong khóe miệng, tiếp tục cầm lấy khung ảnh của người kia ngắm nghía một hồi, ôm vào lồng ngực ngủ thiếp đi.
Trái ngược với tâm trạng của Từ Nhược Thiên, đêm hôm đó Hứa Biên trằn trọc ngủ không được, anh vốn dĩ từ trước đến giờ không muốn gây thù oán cho người khác, dù sao tuổi đời cũng đã 36, vợ mất đã được một năm, anh chỉ còn lại đứa con trai, là Hứa Tinh.
Thiếu niên vốn dĩ cũng chẳng phải ruột thịt gì với anh, nhưng kể từ lúc trước khi mẹ y chết không lâu, anh đã đem lòng yêu thiếu niên kia, bất quá biết bản thân có tình cảm với con trai của mình là sai trái, vì vậy những ngày tháng gần đây anh luôn cố gắng quên đi tình cảm kia, nhưng vẫn là không khá lên được.
Hiện tại chỉ vì lo sợ cho y, công ty đang trong quá trình cấp bách, anh đành phải chấp nhận cưới cháu trai của Từ Nhược Lâm, kì thực đối phương chẳng ai yêu nhau, như thế nào lại cưới cậu ta được chứ.
Cũng có thể nam nhân kia chính là yêu anh, nên mới dùng mưu kế năn nỉ Từ Nhược Lâm ép buộc anh cưới cậu đi. Không ngờ người đời lại có thể xấu xa như vậy. Xem ra, nếu cả đời phải một mực chung sống với cậu, anh tuyệt sẽ cho cậu biết thế nào là đau khổ.
###### HẾT CHƯƠNG 1 ######
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook