Chí Hôn
Chương 28

Edit: Lạc Y

Beta: Dollan

Thẩm Lâm Hoan từ lâu đã hiểu được rằng, bại lộ nhược điểm trước mặt đối phương là một chuyện vô cùng bị động.

Quyền sống chết trong tay, toàn bộ đều do đối phương quyết định. Khi còn nhỏ cô bị khống chế nhiều, liều mạng muốn tránh thoát, từ đó luyện nên bản lĩnh lạnh lùng cứng rắn. Khi học đại học, thường xuyên có người nói cô cố chấp, thích ôm quyền, đi đầu trong mọi việc.

Không cam lòng đứng sau người khác, không cam lòng đứng thấp hơn người khác.

Cô không thích cảm giác bị người ta sắp xếp, điều khiển.

Trong thương nghiệp như thế, trong tình cảm cũng như thế.

Những lời này vừa được nói ra, cô cũng đã hoàn toàn đặt mình ở vị trí bị lựa chọn. Nói rõ ràng với Lục Nghiêu: Em sợ sẽ mất anh.

Cô đã không còn tâm tình đi so đo này nọ nữa, cô chỉ không muốn lại làm anh thất vọng.

Thẩm Lâm Hoan thích nhìn thấy anh cười.

Thật ra anh không phải người thích cười, hơn nữa tổng thể ngũ quan thiên về lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, người trong công ty đều lén lút nói thủ đoạn của anh cứng rắn, máu lạnh vô tình. Nhưng bản chất của anh là một con người thiện lương, mặc dù thương trường là cảnh tàn sát khốc liệt, anh làm việc luôn chừa một đường lui. Không giống như cô, mọi việc đều thích tuyệt đói, chỉ sợ có người vồ đến cắn cô một phát.

Chỉ là từ sau khi kết hôn, dường như anh thường xuyên vì cô mà nhíu mày.

Hình ảnh anh đè cô ở trên sofa lần trước còn rõ ràng trước mắt, khi đó anh chậm rãi đứng dậy, mặt mày đều là thất vọng. Trái tim Thẩm Lâm Hoan cũng như thể bị ai lấy dao cắt trúng.

Cô đã không có lòng tin với lòng người đến mức bệnh hoạn. Nhưng kì lạ lại có thể giữ một phần tín nhiệm ở anh. Tín nhiệm đến mức mặc dù biết liên hôn với Lục gia không phải là một lựa chọn thỏa đáng nhưng vẫn đồng ý.

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh, hạ mí mắt, đôi mắt có chút chua xót, cổ họng khô cứng, cô nuốt nước miếng, cảm thấy cả người như đang đứng trước vách núi cao.

Sợi dây thừng trên eo cô, cô đích thân đưa đầu dây còn lại vào tay anh, siết chặt hay buông ra, tất cả đều dựa vào một ý nghĩ của anh.

Thậm chí cho dù anh có đẩy cô, làm cô rơi xuống dưới vực sâu kia, cô cũng đồng ý.

Lục Nghiêu càng nắm lấy cổ tay cô chặt hơn, trong đáy mắt là cảm xúc cuồn cuộn, giống như không hiểu, “Tại sao anh lại ghét em?”

Bởi vì chuyện dơ bẩn đó, bởi vì bản thân em là người không thể khiến người ta thích…

Vòng tới đề tài này, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy đầu cô như muốn phình to, đầu ngón tay run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập bi ai.

Rất nhiều rất nhiều, cái gì cũng sợ.

Cô chưa từng sợ như vậy bao giờ, sợ đến mức suy nghĩ một chút là cảm thấy hô hấp của mình dồn dập.

Lục Nghiêu nhìn cảm xúc của cô càng lúc càng căng thẳng, liền cảm thấy ngực mình như bị đâm, bực bội.

Trong lòng đầy thắc mắc, muốn biết rõ ràng hết thảy, nhưng lời nói của Thẩm Ngộ đã hoàn toàn đánh thức anh, anh cưới Thẩm Lâm Hoan về nhà quá dễ dàng, không có hiểu biết lẫn nhau, cũng không biết được tâm ý của cô, anh ép hỏi cô thì được cái gì?

Người muốn kết hôn là anh. Nếu vậy thì nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhận lấy toàn bộ những kết cục xấu nhất có thể xảy ra.

Kết cục xấu nhất cũng chỉ là cô không yêu anh, hận anh, chán ghét anh, thậm chí muốn rời khỏi anh.

Nhưng hiện tại ít nhất là đã biết được, cô cũng đâu thờ ơ với anh, không phải sao?

Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay cô, sau đó thuận thế vuốt ve khuôn mặt cô, “Anh sẽ không ghét em.”

Bàn tay người đàn ông khô ráo ấm áp, chỉ có đầu ngón tay hơi lạnh, tim Thẩm Lâm Hoan trong phút chốc mạnh mẽ nhảy lên một cái.

Anh nâng cằm, ra hiệu với cô: “Mở cửa đi, không cho anh vào sao?”

“Em...”, Thẩm Lâm Hoan hoàn hồn, nâng tay ấn khóa vân tay, lắc đầu, “Không phải.”

Lục Nghiêu đi theo cô vào nhà.

Là căn nhà nhỏ tầm trăm mét vuông, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy cũng ổn, nhưng đối với Lục Nghiêu, người nửa đời trôi qua thoải mái xuôi gió xuôi nước sống trong nhà giàu mà nói, có thể coi là rất tồi tàn.

Ở biệt thự Yển Hồ, phòng ngủ đều lớn hơn nơi này rất nhiều.

Cũng không có dì giúp việc, không có tài xế, càng không có quản gia.

“Anh vào thẳng đi.” Thẩm Lâm Hoan treo chìa khóa xe ở huyền quan, tự mình đổi dép lê.

Lục Nghiêu đánh giá căn phòng một chút, khẽ chậc một tiếng.

Thẩm Lâm Hoan hỏi anh, “Muộn rồi sao anh còn tới đây?”

Người anh còn mặc âu phục, trên mặt vẫn còn đeo kính.

Hẳn là vừa tan làm.

Lục Nghiêu đi qua ngồi trên ghế sofa, vẫy vẫy tay với cô, Thẩm Lâm Hoan đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lục Nghiêu ôm cô vào lòng, những ngày vừa mới cưới anh đều thích ôm cô, những lúc ngồi dựa gần nhau anh cũng ít khi không ôm cô, Thẩm Lâm Hoan đều đã thành thói quen.

Thẩm Lâm Hoan rất cao, mang giày cao gót thậm chí còn có thể cao hơn phân nửa số đàn ông.

Nhưng Lục Nghiêu càng cao hơn, hai người đứng thẳng, Thẩm Lâm Hoan có mang giày cao gót cũng chỉ cao tới tai anh.

Lúc này cô ngồi nghiêng trên đùi anh, Lục Nghiêu rất thích tư thế này, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Lục Nghiêu kéo cà vạt xuống, thấp giọng nói: “Mới từ Giải trí Phong Thần về.”

Anh hơi dựa người về phía sau, tựa lưng lên sofa, nhìn cô từ trên xuống dưới, anh dùng một bàn tay ôm lấy eo cô, tay kia thì cởi cà vạt xuống đặt qua một bên, nhìn anh có vẻ mệt muốn chết, giọng điệu cũng có chút mệt mỏi, nhìn cô chăm chú, “Giúp anh tháo mắt kính xuống.”

Thẩm Lâm Hoan nâng tay gỡ mắt kính của anh xuống, kính mảnh màu đen, không gọng khiến người ta trông nhã nhặn nề nếp, cô lấy mắt kính ra, đôi mắt không còn kính che đậy trông có vẻ lạnh lùng hơn một chút.

Mới vừa cầm lấy, Lục Nghiêu liền kéo vạt áo cô, làm cô phải đối mặt với anh, tay kia thì chạm vào eo cô, bóp vào chỗ hình xăm kia của cô, nhìn vào mắt cô rồi hỏi: “Tên anh?”

Anh nhớ rõ bản thân từng hỏi cô xăm cái gì, cô nói chỉ là xăm bừa thôi. Khi đó anh không hỏi tới cùng, bởi vì cảm thấy không có khả năng, lại càng không muốn tự rước lấy nhục. Cho tới bây giờ, dường như anh mới có một chút lo lắng.

Thẩm Lâm Hoan nhìn thấy ánh mắt của anh, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, cô không thể nói lời phủ nhận, đành “Vâng”  một tiếng.

“Từng thích anh sao?” Giọng Lục Nghiêu càng trầm, lực trên tay cũng mạnh hơn.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh.

Cô nói: “Vâng.”

Yết hầu Lục Nghiêu lên xuống một chút, nói không nên lời đây là cảm giác gì, chỉ là lúc anh sắp chạm môi cô, chuẩn bị làm sâu nụ hôn đó, Thẩm Lâm Hoan lại đẩy anh ra.

Sắc mặt Lục Nghiêu bỗng nhiên lạnh xuống, nhìn cô chằm chằm.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan lại nghiêng đầu ho khan, nhíu mày nói: “Em bị cảm, sẽ lây bệnh cho anh mất.”

Sắc mặt Lục Nghiêu mới dần hòa hoãn lại, thầm mắng bản thân lo bóng lo gió.

Thẩm Lâm Hoan gỡ mắt kính của anh xuống, sau đó hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Lục Nghiêu vẫn tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt dừng trên người cô, dường như đang yên lặng nhìn cô thật kĩ.

Thẩm Lâm Hoan bị anh nhìn đến mất tự nhiên, rũ mắt, dứt khoát không nhìn anh nữa, “Em nấu một bát mì cho anh nhé?”

Lục Nghiêu gật đầu, “Được.”

Thẩm Lâm Hoan liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

Phòng bếp đầy đủ mọi thứ, hai ngày trước Thẩm Lâm Hoan dọn dẹp, thuận tiện mua một chút nguyên liệu nấu ăn, chỉ là không nhiều lắm.

Cô lấy trứng gà và hành từ trong tủ lạnh, nấu một bát mì suông cho anh.

Mùi thơm nức mũi, Lục Nghiêu vì thế mà cảm thấy hơi đói bụng.

Thẩm Lâm Hoan bưng mì ra cho anh, sau đó ngồi xuống đối diện nhìn anh ăn, hỏi: “Anh tự lái xe tới đây sao?”

“Ừ.” Động tác ăn của Lục Nghiêu vô cùng nhã nhặn, nhưng cũng không hề chậm.

“Hay là gọi tài xế tới đón anh đi.” Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, chung quy cảm thấy bộ dạng anh lúc này trông thật mệt mỏi.

Động tác đang ăn của Lục Nghiêu ngừng lại một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, trên mặt rõ ràng có ý không vui, “Muốn đuổi anh đi?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu rất nhanh, “Không phải... ” Cô dừng một chút, không xác định được bản thân có phải đã lý giải sai hay không, “Vậy đêm nay anh ở đây?”

Lục Nghiêu hỏi lại cô, “Em không muốn?”

Thẩm Lâm Hoan lại lắc đầu, “Không phải, chỉ là bên này không có gì.”

Lục Nghiêu khẽ hừ một tiếng, cũng không nói là đi về, vì thế Thẩm Lâm Hoan đứng lên, “Em... Đi sắp xếp lại phòng một chút.”

Giường trong phòng ngủ không lớn, lúc trang trí lại căn phòng này, Thẩm Lâm Hoan hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn trang trí của một căn hộ độc thân, cô có chút đau đầu, sợ anh ở không quen.

Vỏ chăn đã thay mới, xông hương chọn hương gỗ, không có áo ngủ của anh, cũng không có đồ dùng rửa mặt, càng không có quần áo để tắm rửa... 

Thẩm Lâm Hoan đứng ở bên giường, gắt gao nhíu mày.

Không biết rốt cuộc anh có ý gì.

Lục Nghiêu tựa vào cửa phòng ngủ nhìn cô hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Anh sẽ cho người đưa đồ tới đây.”

Thẩm Lâm Hoan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Vâng.”

Chưa được bao lâu, tiếng chuông cửa đã vang lên, Thẩm Lâm Hoan đi mở cửa, là tài xế trong nhà mang theo hai chiếc vali tới đây.

Thẩm Lâm Hoan hơi mở miệng, nói: “Vất vả rồi.”

Tài xế lau mồ hôi, “Không vất vả.”

Cửa cũng chưa bước vào đã đi.

Thẩm Lâm Hoan đẩy vali vào phòng ngủ, bên trong có đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của anh, mấy bộ quần áo, thậm chí còn có áo ngủ dép lê.

Thẩm Lâm Hoan bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc này nọ, Lục Nghiêu đang ngồi bên mép giường xem tài liệu mà cô đặt trên đầu giường, là về Bác Thịnh.

Anh cẩn thận nghiên cứu một lát, hỏi: “Em đang thay ai chuẩn bị những thứ này sao?” Nhìn tình hình này, có vẻ như đang tranh quyền lợi cổ phần.

Thẩm Lâm Hoan ôm áo ngủ ra, nhét vào ngực anh, “Không thay ai hết. Anh đi tắm đi. Tắm xong thì ngủ sớm.”

Lục Nghiêu nhìn cô một cái, hồi lâu sau mới nói: “Được rồi, anh không hỏi nữa.”

Phòng tắm rất nhỏ, cũng không có bồn tắm, Lục Nghiêu tùy tiện tắm rửa một chút, sau khi mặc áo ngủ đi ra, cô đang treo âu phục của anh lên, Lục Nghiêu ngồi ở trên giường nhìn cô, “Thẩm Lâm Hoan...”

Cô quay đầu lại, mặt mũi tinh xảo, ý lạnh bất giác theo từng lỗ chân lông mà lộ ra ngoài.

“Liên hôn là anh chủ động đề nghị, hôn sự là anh tự mình chọn lựa.” Lục Nghiêu nhìn cô, rất muốn mổ ngực đem tim mình ra cho cô nhìn, nhưng trên thực tế bản thân chỉ có thể cạy mở cô từng chút, “Cho nên hậu quả cũng nên để anh tự mình gánh vác. Anh không biết rốt cuộc em gạt anh cái gì, anh cũng không muốn ép hỏi em, chỉ là đừng để anh thất bại đến mức không thể đứng dậy được, có được không?”

Thẩm Lâm Hoan sửng sốt, trong đầu vô cùng hỗn loạn, không xác định được lời anh nói có ý gì. Đột nhiên nhớ tới trước kia anh từng nói: Gia đình của chúng ta không có hôn nhân thất bại, tôi không muốn làm người đầu tiên.

Cô vẫn không hiểu lắm, nhưng dường như anh đã từng nói rất rõ ràng.

Đầu ngón tay Thẩm Lâm Hoan hơi nhéo nhéo lòng bàn tay, treo quần áo đã chuẩn bị lên giá.

Sau đó đi về phía anh, ngồi xuống dựa gần anh.

Cô cúi đầu nhìn chân hai người đặt song song cạnh nhau, không biết bản thân muốn nói gì, đột nhiên não cô trống rỗng.

Trái tim nóng nảy của Lục Nghiêu lúc này mới bình tĩnh lại một cách thần kỳ, trong ánh mắt phản chiếu hình ảnh cô rũ đầu xuống, cần cổ trắng nõn tinh tế, yếu ớt giống như muốn gập lại thành từng đoạn.

Rõ ràng là một người rất mong manh tinh tế, nhưng lại luôn lạnh lùng đến mức làm người ta không dám lại gần.

Lục Nghiêu là một người phản nghịch, càng khó tới gần, anh lại càng muốn tới gần, anh sờ cổ cô, tay còn dán ở sau gáy cô, Thẩm Lâm Hoan theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Nghiêu bỗng nở nụ cười, “Ngủ thôi, khuya rồi.”

“À. ” Thẩm Lâm Hoan đi lấy áo ngủ, hơi ngốc đứng tại chỗ vài giây, “Em đi tắm đã.”

Khi cô bước ra, Lục Nghiêu đã nằm xuống, chừa sẵn một nửa giường cho cô.

Thẩm Lâm Hoan lại do dự, “Hay là em ngủ phòng khách... “

Lục Nghiêu đang xem điện thoại, ánh mắt bỗng chuyển đến người cô, lông mày lại nhíu lại, “Em có thể đừng làm anh bực nữa không?”

Thẩm Lâm Hoan cười khổ: “Em sợ nửa đêm em ho khan... ” Đánh thức anh.

Lục Nghiêu vẫy vẫy tay, “Đừng vô nghĩa, lại đây ngủ.”

Thẩm Lâm Hoan đành phải xốc chăn lên chui vào.

Lục Nghiêu duỗi tay tắt đèn.

Thẩm Lâm Hoan hỏi anh, “Ngày mai anh có tới công ty không?”

Lục Nghiêu “Có”  một tiếng.

Thẩm Lâm Hoan lại lo lắng hỏi: “Có phải công ty đang gặp khó khăn không?”

Lục Nghiêu giơ tay che miệng cô lại: “Sao nói nhiều thế, ngủ đi.”

Thẩm Lâm Hoan bắt lấy tay anh, trong bóng tối mở to mắt, chớp hai cái, cảm thấy như đang nằm mơ.

Tâm trí cô tới tận bây giờ mới quay về được một chút, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa rõ, thế nhưng câu nói kia của Lục Nghiêu vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu cô.

— Chỉ là đừng để anh thất bại đến mức không thể đứng dậy được, có được không?

Vì vậy cô cầm lấy tay anh, nói một câu cuối cùng: “Lục Nghiêu, em sẽ không để anh thất bại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương