Chí Hôn
-
Chương 1
Edit: Lá Nhỏ
Beta: Dollan
“Nên cắt móng tay rồi.”
Buổi sáng, Thẩm Lâm Hoan vừa mở mắt liền nhớ tới lời Lục Nghiêu nói tối qua, cô co ngón tay lại, để móng tay cào vào lòng bàn tay, cô hơi dùng sức…
Ồ, đúng là nên cắt.
Mấy ngày nay trời tối tăm mịt mù, càng khiến con người ta chậm chạp lười biếng.
Dường như bên ngoài đang mưa, mơ hồ cảm nhận được sắc trời u ám, Tân Thành mưa nhiều, quanh năm suốt tháng đều không ngớt. Phòng ngủ cách âm tốt đến mức dù cô rất cố gắng nhưng cũng không biết trời có đang mưa hay không.
Khi buồn chán, người ta rất dễ nghĩ đến những chuyện vụn vặt không quan trọng. Những ngày này quả thực là những ngày lười biếng nhất trong cuộc đời đầy căng thẳng của cô.
Cô cảm thấy hình như đã lâu rồi mình không thấy ánh mặt trời, đột nhiên rất muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không muốn đánh thức Lục Nghiêu bên cạnh, vì vậy dù nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển rèm từ xa đang ở gần trong gang tấc, nhưng cô cũng không cử động.
Mỗi lần đánh thức anh dậy đều không phải chuyện tốt, con người này vừa quái đản vừa khó chịu.
Hai người ngủ chung một giường, nhưng Lục Nghiêu lại nằm cách xa cô, giống như rất khó có thể chịu đựng được việc có người ở gần, Thẩm Lâm Hoan nhớ lại sau khi cưới một ngày, cô đã phát hiện ra vấn đề này, khéo léo tỏ ý: Tôi có thể ngủ ở giường khác.
Anh hừ lạnh một tiếng, xấu xa nói: “Tôi có thể để cô khỏi ngủ luôn.”
Thẩm Lâm Hoan bị anh làm nghẹn họng, sau đó thì mặc kệ anh, dù sao cũng chẳng phải cô ngủ không ngon.
Chỉ là hơi đau đầu, anh chán ghét cô như vậy còn liên hôn làm gì.
Càng đau đầu hơn nữa, cô dứt khoát tránh xa là được, tại sao đầu óc lại hâm hấp đồng ý bên anh chín ngày không rời để bù đắp cho việc cô đã từ chối anh chín lần chứ. Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng thật nực cười, anh đã vô lý, thế mà cô cũng vô lý theo.
Tư thế ngủ của cô không được tốt lắm, lúc tỉnh có thể kiềm chế không quấy rầy anh, nhưng lúc ngủ say dù muốn thế nào cũng không khống chế được. Sau đó quả thực xảy ra chuyện, mấy lần tỉnh dậy đều bấu víu trên người anh, cảm xúc trên mặt anh ưu tư khó lường, nhưng luôn tạo cho cô ảo giác rằng mình đang chủ động dụ dỗ anh, nhưng thật ra đây không phải chủ ý của cô.
Anh không nói gì cả… Cùng lắm mặt mũi luôn dốc sức thể hiện rằng: Nếu cô dụ dỗ tôi, tôi sẽ làm cô thỏa mãn.
…
May mắn thay, hôm nay là ngày cuối cùng.
Khi Lục Nghiêu tỉnh dậy, nhìn thấy cô mở mắt liền đưa tay ra ôm lấy người, điều đầu tiên lóe lên trong đầu Thẩm Lâm Hoan chính là câu cuối cùng anh nói trước khi đi ngủ tối qua, “Nên cắt móng tay rồi.”
Bây giờ nhớ lại, sở dĩ anh nói những lời này, có lẽ do bị cô cào đau.
Về phần tại sao đau… Thẩm Lâm Hoan không muốn suy nghĩ loại chuyện không có ý nghĩa này. Dù cho từ trước đến nay anh luôn thẳng thắn, nhưng cô hết lần này đến lần khác lại chẳng nói một lời.
Thẩm Lâm Hoan nhớ Chu Phù từng nói về anh rằng, “Loại thẳng nam thuần chủng như Lục Nghiêu, tớ thực sự nghi ngờ rốt cuộc anh ta có nói yêu thật không đấy? Tớ nói không quá đâu, cậu từ chối anh ta chẳng sai chút nào, trái lại anh ta phải tự xem lại mình một chút đi! Hai người hoàn toàn không cùng một thế giới. Không… Tớ sai rồi, anh ta căn bản không thể nào tự nhìn lại bản thân được.”
Anh cũng không cần tự ngẫm lại chính mình, sở dĩ mọi người ngẫm lại chính mình là vì bản thân từng sa ngã, biết rõ hậu quả.
Một người như anh, cho đến bây giờ chỉ cần cân nhắc xem mình có cần hay không, còn đâu đã có người sắp xếp trước sau.
Giống như hiện tại anh chỉ cần cân nhắc xem có muốn hay không, còn có thể cho hay không mới là chuyện Thẩm Lâm Hoan cần phải cân nhắc, mặc dù cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn phải suy nghĩ một chút, nên bày tỏ sự từ chối của cô như thế nào thì hợp lý.
Thẩm Lâm Hoan vươn tay ôm lấy anh, thôi giả vờ gần gũi vậy, để cho anh thấy rằng bản thân cô không từ chối, chỉ là, “Lục Nghiêu… Tôi thấy hơi đau.”
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng cầu xin tha thứ trong mấy ngày qua.
Lục Nghiêu khẽ hừ, anh cười một tiếng, nói là cười nhưng càng giống như chế nhạo: Đau à? Chịu đi nhé.
Thẩm Lâm Hoan không nói nữa, thả lỏng cơ thể, cố gắng hết sức để bản thân không cảm thấy quá khó chịu.
Lục Nghiêu đã vô cùng quen thuộc với cơ thể cô, tiết tấu và giới hạn luôn nắm chắc trong tầm tay.
Nhưng anh không làm, đến bước cuối cùng thì ngừng lại, xoay mình xuống giường đi tắm.
Đầu óc Thẩm Lâm Hoan nhất thời trống rỗng, ngay cả khi anh rời đi, cô vẫn chưa định thần lại được, cô kéo chăn lên che mặt.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy, Lục Nghiêu thực sự quá hỉ nộ vô thường*.
(*Hỉ nộ vô thường: Lúc thì tự nhiên vui vẻ thích thú, lúc thì tự nhiên tức giận khó chịu.)
Lục Nghiêu từ phòng tắm đi ra không mặc gì, tùy ý quấn khăn tắm, ngồi trên sofa, mở máy tính xử lý công việc.
Cô ngoan ngoãn cất điện thoại di động và các loại thiết bị điện tử có thể liên lạc với bên ngoài, bản thân anh cũng cất đi vài ngày, đáng tiếc là anh được điều nhiệm sang vị trí tổng giám đốc tập đoàn, đừng nói đến việc biến mất chín ngày không nói một lời, chỉ nửa ngày không thấy người đâu, đám thư ký bên kia đều như sắp phát điên. Vậy nên Thẩm Lâm Hoan cũng không hiểu, anh không còn là trẻ lên ba nữa, chỉ vì trả thù cô, việc đưa ra yêu cầu không được đi đâu phải bên anh trong chín ngày vừa kỳ quặc lại vừa trẻ con rốt cuộc để làm gì!
Thẩm Lâm Hoan ôm quần áo đi tắm, nhìn thấy trên người mình đầy những vết đỏ nông sâu từ trong gương, cô thở dài, quay đầu đi tắm.
Lúc cô ra ngoài, Lục Nghiêu đã xử lý công việc xong xuôi, anh đang ở phòng ăn dưới lầu, đồ ăn bày sẵn trên bàn, chắc anh đã nhờ người dọn ra. Thẩm Lâm Hoan ngoại trừ nấu cơm vào mấy ngày trước, sau đó cô không bao giờ vào bếp nữa.
Cô tự giác đi qua, Lục Nghiêu vẫy vẫy tay, để cô ngồi trong lòng anh ăn cơm, ở khoảng cách thân mật quá mức này, Thẩm Lâm Hoan căn bản không cách nào yên tâm ăn uống, nhưng cô không từ chối. Trong thâm tâm, cô thực sự coi chín ngày này như một lời xin lỗi.
Một tay Lục Nghiêu đặt ở eo cô, xoa xoa phần sau thắt lưng phía xương chậu bên trái, thấp giọng hỏi: “Hình xăm ở đây là gì?”
Đại não Thẩm Lâm Hoan trì trệ trong chốc lát, sau đó khuôn mặt vốn lười nhác của cô bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả trong lần cận kề da thịt nhất, cô cũng không vì chuyện chăn gối mà cảm thấy ngượng ngùng như vậy, bây giờ mặt cô nóng bừng như thể bị ai tát vào.
“Xăm bừa… thôi.” Giọng Thẩm Lâm Hoan đanh lại, nhai miếng bánh như đang nhai sáp.
Ký ức quá xa xôi, là một hàng chữ rất rất nhỏ, nếu không tinh ý quan sát thì căn bản không nhìn ra. Chuyện này cô đã quên, nếu còn nhớ thì trước khi kết hôn cô nhất định sẽ xóa sạch đi.
Lục Nghiêu gật đầu, không phát biểu ý kiến, chỉ nói vu vơ: “Ừ, xăm bừa thôi.”
Câu nói đó lạnh đến cực điểm.
Năm chữ cái ghép thẳng hàng ngay ngắn, “Lu Yao”.
Mũi kim được sử dụng rất mảnh, đường nét sạch sẽ, nhưng mực đậm, trên làn da trắng nõn của cô càng thêm rõ ràng.
Tối hôm qua Lục Nghiêu mới tình cờ phát hiện, mấy ngày nay sau khi kết hôn, cô một mực không quen bật đèn, lại là một dòng chữ rất nhỏ nên anh cũng không để ý lắm, chỉ nhớ mình đã nhìn chăm chú rất lâu, không hề muốn tự mình đa tình nhưng ngoài tên của chính mình*, anh cũng không nghĩ ra được cách giải thích thứ hai.
(*Tên của Lục Nghiêu có phiên âm là Lu Yao.)
Hoặc cũng có thể, đó chỉ là chiêu trò người phụ nữ này dùng để lấy lòng anh thôi. Từ chối anh, làm nhục anh, nay lại bất đắc dĩ gả cho anh, cho nên mới làm ra một vài thủ đoạn như vậy?
Lục Nghiêu không truy hỏi nữa, không muốn nói gì, cũng không có hứng thú chất vấn. Vả lại, điều gì anh muốn biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.
Thẩm Lâm Hoan đúng là không muốn nói, có một số chuyện dù đã rõ ràng, nhưng cô vẫn muốn giữ kín như bưng.
Hai người yên lặng ăn cơm, Lục Nghiêu không ép cung cô, càng không có cử động thân mật, giống như chỉ muốn ôm cô ăn một bữa mà thôi.
Tám ngày thân mật cũng không khiến không khí giữa hai người khá hơn chút nào.
–
Tám ngày trước, cô và Lục Nghiêu đóng vai một cặp vợ chồng hòa thuận trong hôn lễ, buổi tối trở về phòng tân hôn, bầu không khí kỳ dị đến lạ thường.
Lúc đó Thẩm Lâm Hoan đầu óc rối bời, điều cô lo lắng trước hết chính là công việc của mình, cô đầu quân cho bộ phận hành chính của tập đoàn Lục thị, còn chưa bắt đầu đi làm, sau đám cưới này, cô sẽ phải về làm cùng công ty với Lục Nghiêu. Thực ra cô không hề muốn, nhưng dưới sự sắp xếp của trưởng bối, dựa trên nhiều chiều cân nhắc, tạm thời cô không thể từ chối.
Mối quan hệ với Lục Nghiêu cũng là một vấn đề đau đầu, coi như cả hai đã biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng tiếc rằng không phải cặp thanh mai trúc mã tốt đẹp gì, ngược lại cô đã nhiều lần từ chối lòng tốt và lời tỏ tình của anh. Đến nỗi khiến anh sau này trở nên có thù địch với cô. Từng phát ngôn bậy bạ rằng: Nếu tôi còn có cảm tình với cô ấy một lần nữa thì coi như tôi hèn!
Thẩm Lâm Hoan từng cho rằng, dù sao vận mệnh đã định trước sẽ không giao nhau, cho nên việc anh ghét bỏ cô hay không cũng không quan trọng.
Nhưng hiện tại…
Anh không phải kiểu người dễ dàng tha thứ cho người khác, có người hay miêu tả anh- lòng dạ độc ác, chỉ trừng mắt thôi cũng phải trả lại bằng được. Nếu vào thời cổ đại thì chính là hình tượng của một bạo quân. Đương nhiên, ở khoản làm ăn, lúc không có ai rốt cuộc anh như thế nào, Thẩm Lâm Hoan đã lâu không nghe qua tin tức về anh, cho nên cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ khi còn đi học, anh thực sự là một người hiền lành từ tận xương tuỷ.
Nhưng có lẽ anh đã thay đổi, con người ai rồi cũng sẽ đổi thay.
Cô hơi bối rối ngồi bên giường trong phòng tân hôn, chờ anh tan tiệc. Cô mong, tốt nhất anh nên say khướt, lúc trở về ngả đầu ngủ luôn đi, cho dù đã xây dựng tâm lý không biết bao lần, nhưng cô thực sự vẫn chưa muốn đối mặt ngay với anh.
Đáng tiếc cô đã tính sai, khi Lục Nghiêu bước vào thì vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức có thể thấy được sự nhạo báng và lãnh đạm trong mắt anh. Như thể muốn nói: Từ chối thì có ích lợi gì, không phải cuối cùng cũng rơi vào tay tôi rồi sao.
Cô im lặng trong phút chốc, chợt thắc mắc tại sao anh lại đồng ý kết hôn.
Vì muốn tát vào mặt cô?
Không thể nào, cô không có cái phước đấy.
Lục Nghiêu cởi áo vest ngoài, tuỳ ý ném lên sofa, anh không nói lời nào đi thẳng vào phòng tắm.
Dường như người ngồi trên giường không phải vợ mới cưới của anh mà là một người không liên quan.
Cô cứ ngẩn ngơ ngồi đó, cho đến khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa.
Nói thật, Lục Nghiêu thực sự rất nổi bật, dáng người chuẩn, tay dài chân dài, vai rộng eo thon, tuỳ tiện mặc một chiếc áo choàng tắm thôi mà trông giống như một người mẫu nam có thể quay quảng cáo đồ ngủ ngay lập tức.
Vì vậy lúc còn đi học, khi cô được Lục Nghiêu tỏ tình, không ai có thể hiểu nổi tại sao cô lại từ chối anh.
Xét cho cùng, với gia cảnh và điều kiện của cô, ở trong mắt người khác thì việc Lục Nghiêu nhìn trúng cô giống như một món quà.
Thẩm Lâm Hoan nhìn chằm chằm anh một hồi, khẽ gọi, “Lục Nghiêu…” Cô muốn nói, chúng ta trò chuyện hoà bình với nhau chút đi!
Lục Nghiêu đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, thấy bộ dạng u sầu rối rắm của cô, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Rất không bằng lòng?” Giọng điệu đó như muốn nói: Không bằng lòng cũng vô dụng.
Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, lắc đầu trong vô vọng, “Không phải.” Dũng khí mà cô gom góp được lại bị lời nói của anh làm cho rối loạn, có chút nản lòng.
Chẳng có gì là không bằng lòng, thậm chí còn có chút vui mừng vì được gả cho anh chứ không phải ai khác.
Thực ra cô cũng rất thích anh, chỉ là đối với loại chuyện này, cô không thích vẫn tốt hơn, vì thích nên có chút khó xử. Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến thái độ nịnh nọt của Thẩm gia dành cho Lục Nghiêu, cho nên cảm giác trong cuộc hôn nhân này, mình không có chút vị trí và tôn nghiêm gì đáng nói, nên cũng không trách thái độ này của anh.
Kể từ khi biết được tin kết hôn, cô đã suy nghĩ về việc làm thế nào để có thể sống hòa hợp với anh, nhưng tiếc rằng không có ý tưởng nào. Đại khái là vì cô hiểu anh.
Con người này, tâm tư hay thay đổi, không dễ suy đoán.
Hôn lễ của anh và cô do bố mẹ hai bên tổ chức, thậm chí trang phục trước khi cưới của hai người đều là mặc thử ở nhà, không có diễn tập, thậm chí một buổi gặp mặt tượng trưng trước kết hôn cũng không có.
—— Là vì anh không muốn gặp cô, mà Thẩm gia cũng không dám chỉ trích anh ngạo mạn thiếu lễ độ.
Beta: Dollan
“Nên cắt móng tay rồi.”
Buổi sáng, Thẩm Lâm Hoan vừa mở mắt liền nhớ tới lời Lục Nghiêu nói tối qua, cô co ngón tay lại, để móng tay cào vào lòng bàn tay, cô hơi dùng sức…
Ồ, đúng là nên cắt.
Mấy ngày nay trời tối tăm mịt mù, càng khiến con người ta chậm chạp lười biếng.
Dường như bên ngoài đang mưa, mơ hồ cảm nhận được sắc trời u ám, Tân Thành mưa nhiều, quanh năm suốt tháng đều không ngớt. Phòng ngủ cách âm tốt đến mức dù cô rất cố gắng nhưng cũng không biết trời có đang mưa hay không.
Khi buồn chán, người ta rất dễ nghĩ đến những chuyện vụn vặt không quan trọng. Những ngày này quả thực là những ngày lười biếng nhất trong cuộc đời đầy căng thẳng của cô.
Cô cảm thấy hình như đã lâu rồi mình không thấy ánh mặt trời, đột nhiên rất muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không muốn đánh thức Lục Nghiêu bên cạnh, vì vậy dù nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển rèm từ xa đang ở gần trong gang tấc, nhưng cô cũng không cử động.
Mỗi lần đánh thức anh dậy đều không phải chuyện tốt, con người này vừa quái đản vừa khó chịu.
Hai người ngủ chung một giường, nhưng Lục Nghiêu lại nằm cách xa cô, giống như rất khó có thể chịu đựng được việc có người ở gần, Thẩm Lâm Hoan nhớ lại sau khi cưới một ngày, cô đã phát hiện ra vấn đề này, khéo léo tỏ ý: Tôi có thể ngủ ở giường khác.
Anh hừ lạnh một tiếng, xấu xa nói: “Tôi có thể để cô khỏi ngủ luôn.”
Thẩm Lâm Hoan bị anh làm nghẹn họng, sau đó thì mặc kệ anh, dù sao cũng chẳng phải cô ngủ không ngon.
Chỉ là hơi đau đầu, anh chán ghét cô như vậy còn liên hôn làm gì.
Càng đau đầu hơn nữa, cô dứt khoát tránh xa là được, tại sao đầu óc lại hâm hấp đồng ý bên anh chín ngày không rời để bù đắp cho việc cô đã từ chối anh chín lần chứ. Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng thật nực cười, anh đã vô lý, thế mà cô cũng vô lý theo.
Tư thế ngủ của cô không được tốt lắm, lúc tỉnh có thể kiềm chế không quấy rầy anh, nhưng lúc ngủ say dù muốn thế nào cũng không khống chế được. Sau đó quả thực xảy ra chuyện, mấy lần tỉnh dậy đều bấu víu trên người anh, cảm xúc trên mặt anh ưu tư khó lường, nhưng luôn tạo cho cô ảo giác rằng mình đang chủ động dụ dỗ anh, nhưng thật ra đây không phải chủ ý của cô.
Anh không nói gì cả… Cùng lắm mặt mũi luôn dốc sức thể hiện rằng: Nếu cô dụ dỗ tôi, tôi sẽ làm cô thỏa mãn.
…
May mắn thay, hôm nay là ngày cuối cùng.
Khi Lục Nghiêu tỉnh dậy, nhìn thấy cô mở mắt liền đưa tay ra ôm lấy người, điều đầu tiên lóe lên trong đầu Thẩm Lâm Hoan chính là câu cuối cùng anh nói trước khi đi ngủ tối qua, “Nên cắt móng tay rồi.”
Bây giờ nhớ lại, sở dĩ anh nói những lời này, có lẽ do bị cô cào đau.
Về phần tại sao đau… Thẩm Lâm Hoan không muốn suy nghĩ loại chuyện không có ý nghĩa này. Dù cho từ trước đến nay anh luôn thẳng thắn, nhưng cô hết lần này đến lần khác lại chẳng nói một lời.
Thẩm Lâm Hoan nhớ Chu Phù từng nói về anh rằng, “Loại thẳng nam thuần chủng như Lục Nghiêu, tớ thực sự nghi ngờ rốt cuộc anh ta có nói yêu thật không đấy? Tớ nói không quá đâu, cậu từ chối anh ta chẳng sai chút nào, trái lại anh ta phải tự xem lại mình một chút đi! Hai người hoàn toàn không cùng một thế giới. Không… Tớ sai rồi, anh ta căn bản không thể nào tự nhìn lại bản thân được.”
Anh cũng không cần tự ngẫm lại chính mình, sở dĩ mọi người ngẫm lại chính mình là vì bản thân từng sa ngã, biết rõ hậu quả.
Một người như anh, cho đến bây giờ chỉ cần cân nhắc xem mình có cần hay không, còn đâu đã có người sắp xếp trước sau.
Giống như hiện tại anh chỉ cần cân nhắc xem có muốn hay không, còn có thể cho hay không mới là chuyện Thẩm Lâm Hoan cần phải cân nhắc, mặc dù cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn phải suy nghĩ một chút, nên bày tỏ sự từ chối của cô như thế nào thì hợp lý.
Thẩm Lâm Hoan vươn tay ôm lấy anh, thôi giả vờ gần gũi vậy, để cho anh thấy rằng bản thân cô không từ chối, chỉ là, “Lục Nghiêu… Tôi thấy hơi đau.”
Đây là lần đầu tiên cô mở miệng cầu xin tha thứ trong mấy ngày qua.
Lục Nghiêu khẽ hừ, anh cười một tiếng, nói là cười nhưng càng giống như chế nhạo: Đau à? Chịu đi nhé.
Thẩm Lâm Hoan không nói nữa, thả lỏng cơ thể, cố gắng hết sức để bản thân không cảm thấy quá khó chịu.
Lục Nghiêu đã vô cùng quen thuộc với cơ thể cô, tiết tấu và giới hạn luôn nắm chắc trong tầm tay.
Nhưng anh không làm, đến bước cuối cùng thì ngừng lại, xoay mình xuống giường đi tắm.
Đầu óc Thẩm Lâm Hoan nhất thời trống rỗng, ngay cả khi anh rời đi, cô vẫn chưa định thần lại được, cô kéo chăn lên che mặt.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy, Lục Nghiêu thực sự quá hỉ nộ vô thường*.
(*Hỉ nộ vô thường: Lúc thì tự nhiên vui vẻ thích thú, lúc thì tự nhiên tức giận khó chịu.)
Lục Nghiêu từ phòng tắm đi ra không mặc gì, tùy ý quấn khăn tắm, ngồi trên sofa, mở máy tính xử lý công việc.
Cô ngoan ngoãn cất điện thoại di động và các loại thiết bị điện tử có thể liên lạc với bên ngoài, bản thân anh cũng cất đi vài ngày, đáng tiếc là anh được điều nhiệm sang vị trí tổng giám đốc tập đoàn, đừng nói đến việc biến mất chín ngày không nói một lời, chỉ nửa ngày không thấy người đâu, đám thư ký bên kia đều như sắp phát điên. Vậy nên Thẩm Lâm Hoan cũng không hiểu, anh không còn là trẻ lên ba nữa, chỉ vì trả thù cô, việc đưa ra yêu cầu không được đi đâu phải bên anh trong chín ngày vừa kỳ quặc lại vừa trẻ con rốt cuộc để làm gì!
Thẩm Lâm Hoan ôm quần áo đi tắm, nhìn thấy trên người mình đầy những vết đỏ nông sâu từ trong gương, cô thở dài, quay đầu đi tắm.
Lúc cô ra ngoài, Lục Nghiêu đã xử lý công việc xong xuôi, anh đang ở phòng ăn dưới lầu, đồ ăn bày sẵn trên bàn, chắc anh đã nhờ người dọn ra. Thẩm Lâm Hoan ngoại trừ nấu cơm vào mấy ngày trước, sau đó cô không bao giờ vào bếp nữa.
Cô tự giác đi qua, Lục Nghiêu vẫy vẫy tay, để cô ngồi trong lòng anh ăn cơm, ở khoảng cách thân mật quá mức này, Thẩm Lâm Hoan căn bản không cách nào yên tâm ăn uống, nhưng cô không từ chối. Trong thâm tâm, cô thực sự coi chín ngày này như một lời xin lỗi.
Một tay Lục Nghiêu đặt ở eo cô, xoa xoa phần sau thắt lưng phía xương chậu bên trái, thấp giọng hỏi: “Hình xăm ở đây là gì?”
Đại não Thẩm Lâm Hoan trì trệ trong chốc lát, sau đó khuôn mặt vốn lười nhác của cô bỗng chốc đỏ bừng, ngay cả trong lần cận kề da thịt nhất, cô cũng không vì chuyện chăn gối mà cảm thấy ngượng ngùng như vậy, bây giờ mặt cô nóng bừng như thể bị ai tát vào.
“Xăm bừa… thôi.” Giọng Thẩm Lâm Hoan đanh lại, nhai miếng bánh như đang nhai sáp.
Ký ức quá xa xôi, là một hàng chữ rất rất nhỏ, nếu không tinh ý quan sát thì căn bản không nhìn ra. Chuyện này cô đã quên, nếu còn nhớ thì trước khi kết hôn cô nhất định sẽ xóa sạch đi.
Lục Nghiêu gật đầu, không phát biểu ý kiến, chỉ nói vu vơ: “Ừ, xăm bừa thôi.”
Câu nói đó lạnh đến cực điểm.
Năm chữ cái ghép thẳng hàng ngay ngắn, “Lu Yao”.
Mũi kim được sử dụng rất mảnh, đường nét sạch sẽ, nhưng mực đậm, trên làn da trắng nõn của cô càng thêm rõ ràng.
Tối hôm qua Lục Nghiêu mới tình cờ phát hiện, mấy ngày nay sau khi kết hôn, cô một mực không quen bật đèn, lại là một dòng chữ rất nhỏ nên anh cũng không để ý lắm, chỉ nhớ mình đã nhìn chăm chú rất lâu, không hề muốn tự mình đa tình nhưng ngoài tên của chính mình*, anh cũng không nghĩ ra được cách giải thích thứ hai.
(*Tên của Lục Nghiêu có phiên âm là Lu Yao.)
Hoặc cũng có thể, đó chỉ là chiêu trò người phụ nữ này dùng để lấy lòng anh thôi. Từ chối anh, làm nhục anh, nay lại bất đắc dĩ gả cho anh, cho nên mới làm ra một vài thủ đoạn như vậy?
Lục Nghiêu không truy hỏi nữa, không muốn nói gì, cũng không có hứng thú chất vấn. Vả lại, điều gì anh muốn biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.
Thẩm Lâm Hoan đúng là không muốn nói, có một số chuyện dù đã rõ ràng, nhưng cô vẫn muốn giữ kín như bưng.
Hai người yên lặng ăn cơm, Lục Nghiêu không ép cung cô, càng không có cử động thân mật, giống như chỉ muốn ôm cô ăn một bữa mà thôi.
Tám ngày thân mật cũng không khiến không khí giữa hai người khá hơn chút nào.
–
Tám ngày trước, cô và Lục Nghiêu đóng vai một cặp vợ chồng hòa thuận trong hôn lễ, buổi tối trở về phòng tân hôn, bầu không khí kỳ dị đến lạ thường.
Lúc đó Thẩm Lâm Hoan đầu óc rối bời, điều cô lo lắng trước hết chính là công việc của mình, cô đầu quân cho bộ phận hành chính của tập đoàn Lục thị, còn chưa bắt đầu đi làm, sau đám cưới này, cô sẽ phải về làm cùng công ty với Lục Nghiêu. Thực ra cô không hề muốn, nhưng dưới sự sắp xếp của trưởng bối, dựa trên nhiều chiều cân nhắc, tạm thời cô không thể từ chối.
Mối quan hệ với Lục Nghiêu cũng là một vấn đề đau đầu, coi như cả hai đã biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng tiếc rằng không phải cặp thanh mai trúc mã tốt đẹp gì, ngược lại cô đã nhiều lần từ chối lòng tốt và lời tỏ tình của anh. Đến nỗi khiến anh sau này trở nên có thù địch với cô. Từng phát ngôn bậy bạ rằng: Nếu tôi còn có cảm tình với cô ấy một lần nữa thì coi như tôi hèn!
Thẩm Lâm Hoan từng cho rằng, dù sao vận mệnh đã định trước sẽ không giao nhau, cho nên việc anh ghét bỏ cô hay không cũng không quan trọng.
Nhưng hiện tại…
Anh không phải kiểu người dễ dàng tha thứ cho người khác, có người hay miêu tả anh- lòng dạ độc ác, chỉ trừng mắt thôi cũng phải trả lại bằng được. Nếu vào thời cổ đại thì chính là hình tượng của một bạo quân. Đương nhiên, ở khoản làm ăn, lúc không có ai rốt cuộc anh như thế nào, Thẩm Lâm Hoan đã lâu không nghe qua tin tức về anh, cho nên cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ khi còn đi học, anh thực sự là một người hiền lành từ tận xương tuỷ.
Nhưng có lẽ anh đã thay đổi, con người ai rồi cũng sẽ đổi thay.
Cô hơi bối rối ngồi bên giường trong phòng tân hôn, chờ anh tan tiệc. Cô mong, tốt nhất anh nên say khướt, lúc trở về ngả đầu ngủ luôn đi, cho dù đã xây dựng tâm lý không biết bao lần, nhưng cô thực sự vẫn chưa muốn đối mặt ngay với anh.
Đáng tiếc cô đã tính sai, khi Lục Nghiêu bước vào thì vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức có thể thấy được sự nhạo báng và lãnh đạm trong mắt anh. Như thể muốn nói: Từ chối thì có ích lợi gì, không phải cuối cùng cũng rơi vào tay tôi rồi sao.
Cô im lặng trong phút chốc, chợt thắc mắc tại sao anh lại đồng ý kết hôn.
Vì muốn tát vào mặt cô?
Không thể nào, cô không có cái phước đấy.
Lục Nghiêu cởi áo vest ngoài, tuỳ ý ném lên sofa, anh không nói lời nào đi thẳng vào phòng tắm.
Dường như người ngồi trên giường không phải vợ mới cưới của anh mà là một người không liên quan.
Cô cứ ngẩn ngơ ngồi đó, cho đến khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa.
Nói thật, Lục Nghiêu thực sự rất nổi bật, dáng người chuẩn, tay dài chân dài, vai rộng eo thon, tuỳ tiện mặc một chiếc áo choàng tắm thôi mà trông giống như một người mẫu nam có thể quay quảng cáo đồ ngủ ngay lập tức.
Vì vậy lúc còn đi học, khi cô được Lục Nghiêu tỏ tình, không ai có thể hiểu nổi tại sao cô lại từ chối anh.
Xét cho cùng, với gia cảnh và điều kiện của cô, ở trong mắt người khác thì việc Lục Nghiêu nhìn trúng cô giống như một món quà.
Thẩm Lâm Hoan nhìn chằm chằm anh một hồi, khẽ gọi, “Lục Nghiêu…” Cô muốn nói, chúng ta trò chuyện hoà bình với nhau chút đi!
Lục Nghiêu đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, thấy bộ dạng u sầu rối rắm của cô, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Rất không bằng lòng?” Giọng điệu đó như muốn nói: Không bằng lòng cũng vô dụng.
Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, lắc đầu trong vô vọng, “Không phải.” Dũng khí mà cô gom góp được lại bị lời nói của anh làm cho rối loạn, có chút nản lòng.
Chẳng có gì là không bằng lòng, thậm chí còn có chút vui mừng vì được gả cho anh chứ không phải ai khác.
Thực ra cô cũng rất thích anh, chỉ là đối với loại chuyện này, cô không thích vẫn tốt hơn, vì thích nên có chút khó xử. Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ đến thái độ nịnh nọt của Thẩm gia dành cho Lục Nghiêu, cho nên cảm giác trong cuộc hôn nhân này, mình không có chút vị trí và tôn nghiêm gì đáng nói, nên cũng không trách thái độ này của anh.
Kể từ khi biết được tin kết hôn, cô đã suy nghĩ về việc làm thế nào để có thể sống hòa hợp với anh, nhưng tiếc rằng không có ý tưởng nào. Đại khái là vì cô hiểu anh.
Con người này, tâm tư hay thay đổi, không dễ suy đoán.
Hôn lễ của anh và cô do bố mẹ hai bên tổ chức, thậm chí trang phục trước khi cưới của hai người đều là mặc thử ở nhà, không có diễn tập, thậm chí một buổi gặp mặt tượng trưng trước kết hôn cũng không có.
—— Là vì anh không muốn gặp cô, mà Thẩm gia cũng không dám chỉ trích anh ngạo mạn thiếu lễ độ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook