******

Tại một nhà kho cũ kỹ hẻo lánh, cửa ra vào mở rộng đón ánh mặt trời ấm ấp chiếu vào. Dưới sàn nhà, ba thân hình bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, không nhìn ra hình dạng thế nào nữa. Những vết bầm dập đang sợ phủ kín cả cơ thể khiến bọn chúng đau đớn mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt. Diệp Dịch Lỗi vẫn nhàn nhã đứng một bên xem ba tên lưu manh đang khổ sở rên đau. Hắn không ngờ ba kẻ này lại biết người họ Hứa kia. Lắc lắc cổ tay cho đỡ tê mỏi, vận động kịch liệt khiến vết thương trong lòng bàn tay lại chảy máu. Hắn tháo caravat ra quấn lấy tay mình.

“Chúng tôi biết sai rồi! Không dám nữa ạ.” Lúc này trên người bọn chúng chỉ mặc độc một cái quần nhỏ che đậy hạ thể, cứ thế nằm phơi ra trước mặt một đám người khiến chúng cảm thấy sợ hãi nhưng không có cách nào cải thiện hiện trạng. Mấy tên này đã thực sự cảm nhận thế nào là muốn sống không được muốn chết không xong, vô cùng khổ sở. Trong lòng cả ba gã đều vô cùng hối hận, không nên vì hám một chút tiền mà để bây giờ rơi vào bước đường này.

“Quá chậm” Diệp Dịch Lỗi bình thản phun ra hai tiếng không đầu không cuối. “Thằng nào ra tay trước?” Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của một gã. “Là mày sao?”

“Không, không phải tôi.” Gã rưng rưng cầu xin. “Chúng tôi thực sự chưa kịp làm gì cả...Á....AAAAAAAAA” Không kịp nói nốt mà thét chói tai.

“Chưa kịp?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Nếu kịp thì chúng mày định làm gì cô ấy?” Tay hắn càng dùng sức, gân xanh lộ rõ. “Làm gì?”

“Không ạ, không muốn làm gì cả.” Gã đầu đỏ đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt. “Thật dự không làm gì hết.” Hắn sợ đến vãi cả ra. “Cầu xin ngài tha cho chúng tôi. Chúng tôi có mắt như mù, quả thật không biết cô ấy là người của ngài.”

Biểu tình của Diệp Dịch Lỗi vẫn thản nhiên tựa như không hề tức giận nhưng càng như vậy càng khiến mấy tên lưu manh sợ mất mật.

“Không phải người của tao thì bọn mày có thể hãm hại sao?”

“Không phải...không dám ạ.” Vừa nhận ra mình lỡ lời, gã vội vàng sửa miệng. “Là đứa con gái họ Điền thuê chúng tôi.”

“Đúng! Đúng vậy...là con đàn bà đó tìm chúng tôi.” Một gã cố sức quỳ rạp trên đất. “Xin ngài tha cho chúng tôi một lần, từ nay về sau không dám làm bậy nữa.”

Diệp Dịch Lỗi không hề tỏ ra thỏa hiệp. “Tha?” Hắn nhíu mày. “Lúc Ngưng Nhi của tao cũng cầu xin chúng mày, có thằng nào tha cho cô ấy không? Không!” Dập mạnh đầu tên tóc đỏ xuống đất, sau đó hắn dùng đế giày nghiến lên bàn tay phải của gã. “Đêm qua mày là người xé quần áo của cô ấy sao?” Vừa hỏi vừa tăng thêm lực giẫm.

“Nhớ cho kỹ đây là do Điền Mộng Mạnh ban cho chúng mày.” Diệp Dịch Lỗi “có lòng tốt” nhắc nhở, rồi nắm lấy cổ tay gã bẻ gập ra đằng sau.

Gã côn đồ tóc đỏ bị bẻ gãy tay đau đến mất tri giác, há hốc mồm ra nhưng không kêu được tiếng nào, bên dưới đã chảy ra bãi nước.

Hắn rút từ trong túi ra mấy tờ chi phiếu ném trên người mấy tên đó. “Chúng mày tốt hơn hết nên xéo khỏi tầm mắt của tao. Đừng để tao nhìn thấy bọn mày lần nào nữa nếu không kết cục sẽ không đơn giản thế này. Rõ chưa?”

“Dạ, rõ rồi rõ rồi. Chúng tôi lập tức biến.” Bị hành hạ mấy giờ, bọn chúng đã suy kiệt đến mức không đứng dậy nổi.

Xong xuôi, Diệp Dịch Lỗi mới từ từ nhìn tới một gã đàn ông đã sợ nhũn như chi chi ở ngoài cửa. Người này không phải ai khác chính là gã họ Hứa mà bọn hắn cất công tìm kiếm lâu nay.

“Dẫn hắn đi.” Diệp Dịch Lỗi ra lệnh.

“Diệp thiếu gia, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi. Ngài thả tôi ra đi.” Gã hèn mọn dập đầu. “Tôi không dám nữa.”

“Tao đã nói là quá chậm rồi không phải sao? Tao mang mày đi gặp một người.” Hắn cười nhẹ nhàng vô hại nhưng chỉ những hai biết hắn mới hiểu nụ cười này nguy hiểm tới mức nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương