********

Diệp Thiệu Kỳ đi vào công ty của Đường Sâm, lúc này, lão đã pha sẵn cafe để chờ bà.

“Tìm em gấp như thế có việc gì?” Diệp Thiệu Kỳ vừa vào cửa đã an vị ngay trên sô pha.

“Có chuyện mới được tìm em sao? Anh nhớ em.” Đường Sâm tươi cười ôm chầm lấy bà, hôn mấy cái lên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng. “Em thì sao? Có nhớ anh không?”

“Ấy...đừng đùa nữa.” Diệp Thiệu Kỳ chống tay đẩy lão ra. Có lẽ cả hai người đều cô đơn lâu lắm rồi nên mỗi lần gặp nhau đều như lửa gần rơm, nhiệt tình như thể muốn hòa tan đối phương. “Không có chuyện gì thật sao?”

Đường Sâm từ từ mở to mắt, “Có chứ.” Lão hít sâu một hơi rồi đứng dậy. “Anh tra ra được một ít chuyện của Lạc Gia.”

“Gì thế?” Nghe thấy thế, hai mắt của Diệp Thiệu Kỳ sáng trưng lên.

“Năm đó, ở thành phố T, Lạc Gia là gia tộc lớn số một. Chủ tịch của tập đoàn Khải Úc là Lạc Khải...”

“Cái này em biết rồi.” Diệp Thiệu Kỳ nôn nóng.

“Em biết Lạc Khải nhưng có biết vợ của ông ta là ai không?” Đường Sâm hỏi.

“Chuyện này có gì liên quan?” Diệp Thiệu Kỳ khó hiểu.

“Phương Úc Đình.” Đường Sâm phun ra một cái tên.

Diệp Thiệu Kỳ ngẩn người ra sau đó đứng bật dậy. “Phương Úc Đình? Năm đó làm thực tập viên ở Diệp Thị, Phương Úc Đình?”

Đường Sâm gật đầu. Diệp Thiệu Kỳ cũng không cần nói thêm điều gì. Chuyện tình của Diệp Thiệu Quân và Phương Úc Đình là giai thoại một thời. Bọn họ yêu nhau từ thủa đại học nguyện ước kết hôn sau khi tốt nghiệp. Sau đó, vì tranh giành địa vị trong gia tộc, nhằm củng cố thế lực, Diệp Thiệu Quân cưới Lâm Thanh Âm. Phương Úc Đình thương tâm rời đi, sau đó không có tin tức gì.

“Phương Úc Đình năm đó bị Diệp Thiệu Quân vứt bỏ nên đau khổ bỏ đi. Đến thành phố T quen với Lạc Khải, một người trẻ tuổi tài cao rất hứa hẹn. Sau đó hai người kết hôn.

“Lúc bỏ đi, Phương Úc Đình đã mang thai không phải sao?”

“Anh đang định nói đến việc này.” Đường Sâm gật đầu. “Năm đó Lạc Gia có năm người, nhưng cảnh sát chỉ tìm được hai thi thể.”

Diệp Thiệu Kỳ có vẻ không tiếp nhận được một lúc nhiều thông tin như thế. Hai thi thể?

“Không biết là một người nữa bị đốt thành tro hay là căn bản không ở nhà lúc đó. Càng không biết người đó là ai.”

‘Thảo nào! Như vậy đều giải thích toàn bộ hành động của Lâm Thanh Âm. Năm đó chị ta nhận nuôi hai cô con gái. Hai vợ chồng họ chẳng lẽ không biết cha mẹ của chúng là ai. Ái chà...Lâm Thanh Âm quả là thủ đoạn cao siêu. Sợ rằng bao nhiêu đau khổ Lạc Băng Ngưng hứng chịu đều là kiệt tác của chị ta. Ha ha...quả nhiên độc ác tuyệt tình. Hôm nay chị ta ngăn cản Diệp Dịch Lỗi gặp Lạc Băng Ngưng chắc chắn có mục đích khác. Lâm Thanh Âm, tôi túm được gót chân asin của chị rồi...’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương