********
Băng Ngưng đi ra khỏi căn hộ của Diệp Dịch Lỗi thì chạy như điên trong đêm tối gió rét. Gió thổi vù vù bên tai táp vào mặt lạnh như băng. Những lời nói tàn nhẫn không có nguyên cớ như thanh đao đang cứa vào tâm can cô đau đớn. Hắn bậy bạ cùng người khác rồi quay ra lăng nhục cô không thương tiếc. ‘Diệp Dịch Lỗi, rốt cuộc anh muốn hành hạ, nhục nhã tôi đến mức nào mới vừa lòng. Tôi cũng có trái tim, cũng có cảm xúc…tôi cũng biết đau. Là đau muốn chết…’ Loại đau đớn trí mạng này cô đã không thể thừa nhận. Hắn hận cô đến chết phải không? Năm đó hắn túm cổ áo cô rống hỏi vì sao người chết không phải là cô. Lần này, hắn nói giết cô làm bẩn tay hắn.
‘Anh Dịch Lỗi…lần này thật sự không làm phiền đến anh ra tay, tôi tự mình làm. Tôi chết đi rồi, sẽ không còn mắc nợ Diệp Gia các người, cũng không cần vì lời hứa với mẹ mà thừa nhận hết thảy thù hận của anh, cũng không cần phải khổ sở sống không bằng chết."
“Diệp Dịch Lỗi, lần này tôi sẽ không làm anh phải tiếc nuối nữa. Anh vẫn mong tôi chết phải không? Được, tôi cho anh toại nguyện…”
Đêm chợt lạnh hơn. Đứng từ xa xa nhìn lại, thành phố C phồn hoa đô hội khiến người ta say mê. Băng Ngưng đứng trên thành cầu, nhìn dòng nước bên dưới đột nhiên nở nụ cười.
“Băng Ngưng à, đừng sợ, từ nay ngươi được giải thoát rồi…” Cởi giầy xuống, đi đến sát mé cầu, chính bản thân cô cũng không nghĩ mình cũng có can đảm như vậy. Cũng có lẽ… là ông trời cảm thấy cô nên chết rồi nên giúp cô thêm nghị lực…
Không do dự, không ngoảnh lại…thậm chí không kịp nói với chính mình lời nào, cô gieo mình xuống dòng nước lạnh giá.
Ùm…dòng nước bắn tung tóe. Tiếng va chạm với mặt nước nghe rất rõ trong đêm thanh vắng.
“CỨU VỚI! CÓ NGƯỜI NHẢY CẦU TỰ VẪN.” Trên cầu người đi đường thưa thớt nhưng vẫn có người phát hiện có người nhảy xuống sông. Lúc này, Phương Tử Hạo lái xe đi qua, nhìn thoáng qua thân ảnh trên cầu rồi biến mất nhưng anh vẫn nhận ra ngay đó là Băng Ngưng. Dừng xe luôn trên cầu, anh lao đến. Lúc này có người đã gọi điện báo cảnh sát, cũng có người đang tìm cách cứu người. Phương Tử Hạo nhìn đôi giày để lại trên cầu, trong đầu bỗng nổ vang một tiếng…thực sự là Băng Ngưng. Không kịp nghĩ ngợi…anh cởi áo khoác nhảy xuống.
‘Ngưng Nhi, có chuyện gì xảy ra. Vì sao lại ngu ngốc như vậy?’ Tuy rằng chỉ chậm hơn chục giây, nhưng sau khi nhảy xuống sông, anh không tìm thấy cô đâu. Dưới nước tối đen như mực, hơn nữa xung quanh nước lạnh thấu xương, đến anh còn không chịu được thì cô làm sao đây.
‘Ngưng Nhi, em sẽ không sao. Nhất định không sao…Đợi một chút thôi, anh Tử Hạo đến cứu em.’
Diệp Dịch Lỗi giằng co với bản thân một lúc vẫn không kìm được cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà trọ. Băng Ngưng đang kích động như vậy, liệu có gặp chuyện gì không? ‘Không, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì.’ Điện thoại của cô lại không liên lạc được. Khốn kiếp! Hắn thầm mắng. Ban đêm rất lạnh, ánh đèn vàng vọt xung quanh không xua tan được lạnh lẽo trong lòng hắn, càng khiến tâm phiền ý loạn. Vì sao lại thế này? ‘Diệp Dịch Lỗi, rõ ràng đã tự nói với mình không bao giờ quan tâm chuyện của cô ấy nữa, nhìn xem mày làm cái gì…’
Trên bờ, một đám đông vây quanh. Phương Tử Hạo tìm một lúc ở dưới nước mới thấy Băng Ngưng. Thời khắc nắm được bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô trong làn nước, anh mới tìm lại được nhịp tim của mình. Kéo cô đến gần bờ, vài người chạy lại giúp đỡ cô lên bờ. Nhưng…cô dường như không còn chút sự sống.
“Ngưng Nhi!” Nước sông nhỏ từng giọt từ mái tóc ướt đẫm của anh xuống mặt cô. Anh run run vỗ hai má của cô nhưng không có chút phản ứng nào. “ Ngưng Nhi, tỉnh lại…tỉnh.” Anh không ngừng gọi cô, nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo. “Em tỉnh lại đi…” Phương Tử Hạo lo lắng hô to. “Nghe thấy không Ngưng Nhi, tỉnh lại…” Cùng với tiếng kêu của anh, mọi người xung quanh cũng lo lắng chờ đợi, không ai dám thở mạnh.
“Ngưng Nhi, anh cầu xin em…tỉnh lại đi.” Phương Tử Hạo bắt đầu tuyệt vọng. Lúc này anh nguyện dùng mọi biện pháp để cứu cô.
Khụ khụ…
Sau một lúc cấp cứu, rốt cuộc Băng Ngưng phun ra một ngụm nước. Thấy thế, mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngưng Nhi!” Phương Tử Hạo vui mừng kính động ôm lấy Băng Ngưng.
Băng Ngưng dần lấy lại ý thức…cô không chết.
“NGƯNG NHI…sao em lại ngu ngốc như vậy?” Giây phút sung sướng qua đi, anh rống lớn. Đây là lần đầu tiên anh to tiếng với cô.
Băng Ngưng tựa vào Phương Tử Hạo, không kìm chế được khóc lớn thành tiếng như để giải tỏa hết mọi đau thương cùng uất ức trong lòng.
Phương Tử Hạo gắt gao ôm chặt cô. Tiếng khóc thương tâm của cô như vò nát tâm can của anh. ‘Ngưng Nhi…’ Anh thống khổ nhắm mắt, càng ôm cô chặt hơn để mặc cô khóc trong lòng mình thầm mong có thể cho cô một chốn an toàn để tựa vào trong lúc này.
Mọi người xung quanh không nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ thấy bộ dạng thê thảm của cô cùng tiếng khóc đau thương tuyệt vọng. Nỗi lòng bi thương của cô khiến ai ai cũng thương tâm, có người còn lặng lẽ lau đi nước mắt. Không ai biết nguyên nhân chỉ biết cô gái này hẳn phải chịu đựng điều gì đó khủng khiếp đến mức quyết định quyên sinh.
“Xe cứu thương đến rồi!” Một người hô lên.
“Em không muốn đi bệnh viện. Anh Tử Hạo…em không đi.” Băng Ngưng co rúm lại trong lòng anh. “Không đi…nơi đó rất đáng sợ, rất lạnh lẽo.”
“Được, chúng ta không đi bệnh viện. Không đi nữa.” Phương Tử Hạo trấn an. “Anh đưa em về nhà.” Anh ôm Băng Ngưng đứng dậy, thấy vậy mọi người cũng dần tản đi…
Diệp Dịch Lỗi lái xe tìm kiếm Băng Ngưng trong tâm trạng phiền muộn chán chường. Ở ngã tư, xe của hắn lướt qua một chiếc xe cứu thương, liếc mắt một cái cũng không thắc mắc gì. Trị an của thành phố này không tốt, nếu một ngày không có xe cứu thương hoặc xe cảnh sát thì mới thấy lạ. Có điều…Lạc Băng Ngưng, em chạy đi đâu rồi.
“Diệp Dịch Lỗi, anh giết tôi đi!” Kétttttttttttt………Hắn đột ngột phanh xe lại. Xe dừng lại bên đường. Thân người hắn cúi nhào về phía trước thật mạnh rồi mới bình ổn. “Anh giết tôi đi…giết tôi đi…” Những tiếng gào tuyệt vọng của Băng Ngưng như ma ám, quanh quẩn bên tai hắn không cách nào gạt đi được.
“A ——” Diệp Dịch Lỗi ngửa đầu lên, thống khổ kêu to. Hôm nay hắn sai lầm rồi, không nên gặp gã kia, không nên nghe gã nói. Nếu không thấy gã đó, sẽ không nghe thấy những điều không thể chấp nhận này. Nếu không nghe sẽ không đánh mất toàn bộ khống chế như vậy…cũng sẽ không thống khổ như bây giờ.
“Lạc Băng Ngưng…vì sao?”
Băng Ngưng đi ra khỏi căn hộ của Diệp Dịch Lỗi thì chạy như điên trong đêm tối gió rét. Gió thổi vù vù bên tai táp vào mặt lạnh như băng. Những lời nói tàn nhẫn không có nguyên cớ như thanh đao đang cứa vào tâm can cô đau đớn. Hắn bậy bạ cùng người khác rồi quay ra lăng nhục cô không thương tiếc. ‘Diệp Dịch Lỗi, rốt cuộc anh muốn hành hạ, nhục nhã tôi đến mức nào mới vừa lòng. Tôi cũng có trái tim, cũng có cảm xúc…tôi cũng biết đau. Là đau muốn chết…’ Loại đau đớn trí mạng này cô đã không thể thừa nhận. Hắn hận cô đến chết phải không? Năm đó hắn túm cổ áo cô rống hỏi vì sao người chết không phải là cô. Lần này, hắn nói giết cô làm bẩn tay hắn.
‘Anh Dịch Lỗi…lần này thật sự không làm phiền đến anh ra tay, tôi tự mình làm. Tôi chết đi rồi, sẽ không còn mắc nợ Diệp Gia các người, cũng không cần vì lời hứa với mẹ mà thừa nhận hết thảy thù hận của anh, cũng không cần phải khổ sở sống không bằng chết."
“Diệp Dịch Lỗi, lần này tôi sẽ không làm anh phải tiếc nuối nữa. Anh vẫn mong tôi chết phải không? Được, tôi cho anh toại nguyện…”
Đêm chợt lạnh hơn. Đứng từ xa xa nhìn lại, thành phố C phồn hoa đô hội khiến người ta say mê. Băng Ngưng đứng trên thành cầu, nhìn dòng nước bên dưới đột nhiên nở nụ cười.
“Băng Ngưng à, đừng sợ, từ nay ngươi được giải thoát rồi…” Cởi giầy xuống, đi đến sát mé cầu, chính bản thân cô cũng không nghĩ mình cũng có can đảm như vậy. Cũng có lẽ… là ông trời cảm thấy cô nên chết rồi nên giúp cô thêm nghị lực…
Không do dự, không ngoảnh lại…thậm chí không kịp nói với chính mình lời nào, cô gieo mình xuống dòng nước lạnh giá.
Ùm…dòng nước bắn tung tóe. Tiếng va chạm với mặt nước nghe rất rõ trong đêm thanh vắng.
“CỨU VỚI! CÓ NGƯỜI NHẢY CẦU TỰ VẪN.” Trên cầu người đi đường thưa thớt nhưng vẫn có người phát hiện có người nhảy xuống sông. Lúc này, Phương Tử Hạo lái xe đi qua, nhìn thoáng qua thân ảnh trên cầu rồi biến mất nhưng anh vẫn nhận ra ngay đó là Băng Ngưng. Dừng xe luôn trên cầu, anh lao đến. Lúc này có người đã gọi điện báo cảnh sát, cũng có người đang tìm cách cứu người. Phương Tử Hạo nhìn đôi giày để lại trên cầu, trong đầu bỗng nổ vang một tiếng…thực sự là Băng Ngưng. Không kịp nghĩ ngợi…anh cởi áo khoác nhảy xuống.
‘Ngưng Nhi, có chuyện gì xảy ra. Vì sao lại ngu ngốc như vậy?’ Tuy rằng chỉ chậm hơn chục giây, nhưng sau khi nhảy xuống sông, anh không tìm thấy cô đâu. Dưới nước tối đen như mực, hơn nữa xung quanh nước lạnh thấu xương, đến anh còn không chịu được thì cô làm sao đây.
‘Ngưng Nhi, em sẽ không sao. Nhất định không sao…Đợi một chút thôi, anh Tử Hạo đến cứu em.’
Diệp Dịch Lỗi giằng co với bản thân một lúc vẫn không kìm được cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà trọ. Băng Ngưng đang kích động như vậy, liệu có gặp chuyện gì không? ‘Không, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì.’ Điện thoại của cô lại không liên lạc được. Khốn kiếp! Hắn thầm mắng. Ban đêm rất lạnh, ánh đèn vàng vọt xung quanh không xua tan được lạnh lẽo trong lòng hắn, càng khiến tâm phiền ý loạn. Vì sao lại thế này? ‘Diệp Dịch Lỗi, rõ ràng đã tự nói với mình không bao giờ quan tâm chuyện của cô ấy nữa, nhìn xem mày làm cái gì…’
Trên bờ, một đám đông vây quanh. Phương Tử Hạo tìm một lúc ở dưới nước mới thấy Băng Ngưng. Thời khắc nắm được bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô trong làn nước, anh mới tìm lại được nhịp tim của mình. Kéo cô đến gần bờ, vài người chạy lại giúp đỡ cô lên bờ. Nhưng…cô dường như không còn chút sự sống.
“Ngưng Nhi!” Nước sông nhỏ từng giọt từ mái tóc ướt đẫm của anh xuống mặt cô. Anh run run vỗ hai má của cô nhưng không có chút phản ứng nào. “ Ngưng Nhi, tỉnh lại…tỉnh.” Anh không ngừng gọi cô, nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo. “Em tỉnh lại đi…” Phương Tử Hạo lo lắng hô to. “Nghe thấy không Ngưng Nhi, tỉnh lại…” Cùng với tiếng kêu của anh, mọi người xung quanh cũng lo lắng chờ đợi, không ai dám thở mạnh.
“Ngưng Nhi, anh cầu xin em…tỉnh lại đi.” Phương Tử Hạo bắt đầu tuyệt vọng. Lúc này anh nguyện dùng mọi biện pháp để cứu cô.
Khụ khụ…
Sau một lúc cấp cứu, rốt cuộc Băng Ngưng phun ra một ngụm nước. Thấy thế, mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngưng Nhi!” Phương Tử Hạo vui mừng kính động ôm lấy Băng Ngưng.
Băng Ngưng dần lấy lại ý thức…cô không chết.
“NGƯNG NHI…sao em lại ngu ngốc như vậy?” Giây phút sung sướng qua đi, anh rống lớn. Đây là lần đầu tiên anh to tiếng với cô.
Băng Ngưng tựa vào Phương Tử Hạo, không kìm chế được khóc lớn thành tiếng như để giải tỏa hết mọi đau thương cùng uất ức trong lòng.
Phương Tử Hạo gắt gao ôm chặt cô. Tiếng khóc thương tâm của cô như vò nát tâm can của anh. ‘Ngưng Nhi…’ Anh thống khổ nhắm mắt, càng ôm cô chặt hơn để mặc cô khóc trong lòng mình thầm mong có thể cho cô một chốn an toàn để tựa vào trong lúc này.
Mọi người xung quanh không nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ thấy bộ dạng thê thảm của cô cùng tiếng khóc đau thương tuyệt vọng. Nỗi lòng bi thương của cô khiến ai ai cũng thương tâm, có người còn lặng lẽ lau đi nước mắt. Không ai biết nguyên nhân chỉ biết cô gái này hẳn phải chịu đựng điều gì đó khủng khiếp đến mức quyết định quyên sinh.
“Xe cứu thương đến rồi!” Một người hô lên.
“Em không muốn đi bệnh viện. Anh Tử Hạo…em không đi.” Băng Ngưng co rúm lại trong lòng anh. “Không đi…nơi đó rất đáng sợ, rất lạnh lẽo.”
“Được, chúng ta không đi bệnh viện. Không đi nữa.” Phương Tử Hạo trấn an. “Anh đưa em về nhà.” Anh ôm Băng Ngưng đứng dậy, thấy vậy mọi người cũng dần tản đi…
Diệp Dịch Lỗi lái xe tìm kiếm Băng Ngưng trong tâm trạng phiền muộn chán chường. Ở ngã tư, xe của hắn lướt qua một chiếc xe cứu thương, liếc mắt một cái cũng không thắc mắc gì. Trị an của thành phố này không tốt, nếu một ngày không có xe cứu thương hoặc xe cảnh sát thì mới thấy lạ. Có điều…Lạc Băng Ngưng, em chạy đi đâu rồi.
“Diệp Dịch Lỗi, anh giết tôi đi!” Kétttttttttttt………Hắn đột ngột phanh xe lại. Xe dừng lại bên đường. Thân người hắn cúi nhào về phía trước thật mạnh rồi mới bình ổn. “Anh giết tôi đi…giết tôi đi…” Những tiếng gào tuyệt vọng của Băng Ngưng như ma ám, quanh quẩn bên tai hắn không cách nào gạt đi được.
“A ——” Diệp Dịch Lỗi ngửa đầu lên, thống khổ kêu to. Hôm nay hắn sai lầm rồi, không nên gặp gã kia, không nên nghe gã nói. Nếu không thấy gã đó, sẽ không nghe thấy những điều không thể chấp nhận này. Nếu không nghe sẽ không đánh mất toàn bộ khống chế như vậy…cũng sẽ không thống khổ như bây giờ.
“Lạc Băng Ngưng…vì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook