(vivi: hơ hơ...cái tiêu đề...không lẽ sắp có thịt. Mặc dù bạn vi thích ăn thịt nhưng ăn như thế này dễ chết nghẹn vì tức).
Băng Ngưng dựa vào vách tường một lúc lâu mới lên được trên lầu. Vừa vào trong phòng, trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Đúng lúc này di động vang lên chuông báo cuộc gọi tới. Cô nhíu mi nhìn dãy số quen thuộc trên màn mình...
“Lạc Băng Ngưng, em dám cho anh leo cây sao?” Không đợi Băng Ngưng lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng rống giận của Dương Tư Thần. “Em muốn chết sao?”
“Chính anh tự mình nói muốn đi xem phim. Em đâu có nhận lời.” Thái độ thản nhiên của cô khiến Dương Tư Thần có cảm giác như đang đánh vào không khí...bó tay.
“Anh cho em nửa giờ ra đây. Nếu không anh sẽ đánh tới tận cửa nhà em tìm người.”
“ Anh đừng náo loạn nữa được không?”
“ Vậy em đi ra ngay cho anh.” Dương Tư Thần vô lại nói. “Nếu em không tìm anh, anh sẽ đi tìm em. Anh nói được làm được.”
“Dương Tư Thần, anh...” Lời mắng của Băng Ngưng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cổ tay đã bị nắm lấy. Bịch...điện thoại di động bị rơi trên mặt đất. Băng Ngưng quay đầu lại, bất an nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Diệp Dịch Lỗi, cổ họng khô khốc.
Cơn giận của hắn ngùn ngụt bốc lên. Cổ tay của cô bị hắn dùng sức nắm chặt tựa hồ sắp đứt rời.
“Anh Dịch Lỗi.” Cô cẩn thận mở miệng.
“Đang nói chuyện điện thoại với ai?” Thanh âm trầm thấp, từng chữ từng chữ thốt ra đều mang theo hơi lạnh như thể mùa đông khắc nghiệt.
“Không, không ai cả...” Băng Ngưng nói dối theo phản xạ, nhưng cô sai lầm rồi vì ngay sau đó cổ tay của cô bị bóp càng mạnh hơn. “Đau quá...”
“Đau? Cô cũng biết đau sao?” Diệp Dịch Lỗi đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo. So với khi hắn nghiêm túc, Băng Ngưng còn thấy sợ nụ cười này hơn. “Vì sao? Hả?”
Băng Ngưng hoàn toàn không hiểu câu hỏi. Cái gì vì sao?
“Cô muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần cô mới hiểu hả?” Hắn càng tới gần, Băng Ngưng càng lui về phía sau theo bản năng như muốn trốn tránh, cổ tay bị siết chặt, bàn tay trắng bệch. “Lạc Băng Ngưng...có phải cô thấy có mẹ tôi làm chỗ chống lưng khiến tôi không dám làm gì cô? Hả?” Hắn nói xong, bàn tay to khỏe bắt lấy hai gò má của cô, thô lỗ đẩy cô vào vách tường...
Rầm...phía sau lưng va chạm với tường đau đớn nhưng giờ phút này Băng Ngưng không hề bận tâm. Cô lấy tay trái không bị nắm, bắt lấy bàn tay của Diệp Dịch Lỗi.
“Anh Dịch Lỗi, không phải thế...anh bình tĩnh lại...” Cô lắc đầu. Gò má bị bóp mạnh khiến cô phát âm có chút khó khăn. Không ngờ, âm thanh phát ra lại có chút mờ ám, nỉ non làm cho đôi mắt của hắn thoáng chốc đỏ ngầu. Nhìn cô gái đáng thương trước mắt, đôi môi mạnh mẽ áp đến...
“Ưm...” hai gò má bị nắm khiến miệng của cô mở ra làm hắn dễ dàng thâm nhập, cuồng loạn khuấy đảo, mạnh mẽ chiếm đoạt hết tất cả hơi thở của cô. Băng Ngưng thấy đau đớn, mắt ngập nước, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Sợ hãi khiến thân thể cô run rẩy. Cô đánh bạo thử thăm dò, đáp lại hắn, nhưng không ngờ càng làm cho cơn giận của hắn tăng lên.
“Bị cường hôn mà cô còn si mê hưởng thụ như thế. Quả là tiện nhân.” Hắn gào thét bên tai của cô, làm lỗ tai của cô ong cả lên. Đôi mắt của Diệp Dịch Lỗi đỏ hồng lên, nhìn chằm chằm vào cô. “Nói! Đứa nhỏ kia là của ai?”
“...” Cái gì?
“Cô đói khát, thèm muốn vậy sao?” Hắn quát tháo. “Mới mười sáu tuổi đầu mà suốt ngày ra ngoài mèo mả gà đồng, gạ gẫm lang chạ với đàn ông. Có phải cô không có đàn ông thì thấy tịch mịch, khó chịu, không chịu được không? Được lắm..vậy tôi giúp cô nhé.” Vừa gào thét vừa xé quần áo của Băng Ngưng. Cô mặc váy nên càng làm cho hắn thuận lợi ra tay.
“Á...Dừng lại...Diệp Dịch Lỗi, anh muốn làm gì?”
“Làm gì ư?” Hắn cười cười “Đương nhiên là làm cô thỏa mãn..”
Băng Ngưng dựa vào vách tường một lúc lâu mới lên được trên lầu. Vừa vào trong phòng, trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Đúng lúc này di động vang lên chuông báo cuộc gọi tới. Cô nhíu mi nhìn dãy số quen thuộc trên màn mình...
“Lạc Băng Ngưng, em dám cho anh leo cây sao?” Không đợi Băng Ngưng lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng rống giận của Dương Tư Thần. “Em muốn chết sao?”
“Chính anh tự mình nói muốn đi xem phim. Em đâu có nhận lời.” Thái độ thản nhiên của cô khiến Dương Tư Thần có cảm giác như đang đánh vào không khí...bó tay.
“Anh cho em nửa giờ ra đây. Nếu không anh sẽ đánh tới tận cửa nhà em tìm người.”
“ Anh đừng náo loạn nữa được không?”
“ Vậy em đi ra ngay cho anh.” Dương Tư Thần vô lại nói. “Nếu em không tìm anh, anh sẽ đi tìm em. Anh nói được làm được.”
“Dương Tư Thần, anh...” Lời mắng của Băng Ngưng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cổ tay đã bị nắm lấy. Bịch...điện thoại di động bị rơi trên mặt đất. Băng Ngưng quay đầu lại, bất an nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Diệp Dịch Lỗi, cổ họng khô khốc.
Cơn giận của hắn ngùn ngụt bốc lên. Cổ tay của cô bị hắn dùng sức nắm chặt tựa hồ sắp đứt rời.
“Anh Dịch Lỗi.” Cô cẩn thận mở miệng.
“Đang nói chuyện điện thoại với ai?” Thanh âm trầm thấp, từng chữ từng chữ thốt ra đều mang theo hơi lạnh như thể mùa đông khắc nghiệt.
“Không, không ai cả...” Băng Ngưng nói dối theo phản xạ, nhưng cô sai lầm rồi vì ngay sau đó cổ tay của cô bị bóp càng mạnh hơn. “Đau quá...”
“Đau? Cô cũng biết đau sao?” Diệp Dịch Lỗi đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo. So với khi hắn nghiêm túc, Băng Ngưng còn thấy sợ nụ cười này hơn. “Vì sao? Hả?”
Băng Ngưng hoàn toàn không hiểu câu hỏi. Cái gì vì sao?
“Cô muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần cô mới hiểu hả?” Hắn càng tới gần, Băng Ngưng càng lui về phía sau theo bản năng như muốn trốn tránh, cổ tay bị siết chặt, bàn tay trắng bệch. “Lạc Băng Ngưng...có phải cô thấy có mẹ tôi làm chỗ chống lưng khiến tôi không dám làm gì cô? Hả?” Hắn nói xong, bàn tay to khỏe bắt lấy hai gò má của cô, thô lỗ đẩy cô vào vách tường...
Rầm...phía sau lưng va chạm với tường đau đớn nhưng giờ phút này Băng Ngưng không hề bận tâm. Cô lấy tay trái không bị nắm, bắt lấy bàn tay của Diệp Dịch Lỗi.
“Anh Dịch Lỗi, không phải thế...anh bình tĩnh lại...” Cô lắc đầu. Gò má bị bóp mạnh khiến cô phát âm có chút khó khăn. Không ngờ, âm thanh phát ra lại có chút mờ ám, nỉ non làm cho đôi mắt của hắn thoáng chốc đỏ ngầu. Nhìn cô gái đáng thương trước mắt, đôi môi mạnh mẽ áp đến...
“Ưm...” hai gò má bị nắm khiến miệng của cô mở ra làm hắn dễ dàng thâm nhập, cuồng loạn khuấy đảo, mạnh mẽ chiếm đoạt hết tất cả hơi thở của cô. Băng Ngưng thấy đau đớn, mắt ngập nước, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Sợ hãi khiến thân thể cô run rẩy. Cô đánh bạo thử thăm dò, đáp lại hắn, nhưng không ngờ càng làm cho cơn giận của hắn tăng lên.
“Bị cường hôn mà cô còn si mê hưởng thụ như thế. Quả là tiện nhân.” Hắn gào thét bên tai của cô, làm lỗ tai của cô ong cả lên. Đôi mắt của Diệp Dịch Lỗi đỏ hồng lên, nhìn chằm chằm vào cô. “Nói! Đứa nhỏ kia là của ai?”
“...” Cái gì?
“Cô đói khát, thèm muốn vậy sao?” Hắn quát tháo. “Mới mười sáu tuổi đầu mà suốt ngày ra ngoài mèo mả gà đồng, gạ gẫm lang chạ với đàn ông. Có phải cô không có đàn ông thì thấy tịch mịch, khó chịu, không chịu được không? Được lắm..vậy tôi giúp cô nhé.” Vừa gào thét vừa xé quần áo của Băng Ngưng. Cô mặc váy nên càng làm cho hắn thuận lợi ra tay.
“Á...Dừng lại...Diệp Dịch Lỗi, anh muốn làm gì?”
“Làm gì ư?” Hắn cười cười “Đương nhiên là làm cô thỏa mãn..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook