Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
-
Chương 37: Nhục nhã tại lễ đính hôn (2)
Lời Diệp Dịch Lỗi vừa mới nói ra, tình huống lập tức càng trở nên rối loạn.
“Cái gì, thật hay giả.”
“Tại sao có thể như vậy chứ!”
“Trời ạ! Thật không biết xấu hổ. Nhỏ như vậy đã làm ra chuyện như vậy!”
Đủ loại âm thanh phát ra từ trong đám đông, các nhà phê bình, phóng viên, ký giả điên cuồng chụp ảnh, chụp lấy tin tức oanh tạc này. Băng Ngưng nắm chặt lấy váy, khóc lem hết gương mặt được trang điểm tinh xảo. Cô khổ sở lắc đầu, không phải như vậy, cô cố gắng bắt lấy ống quần Diệp Dịch Lỗi, lại bị hắn giống như chán ghét tránh ra, vẻ mắt giống là cô dơ bẩn không chịu nổi là người ta chán ghét.
“Băng Ngưng, chuyện này là như thế nào?” Lâm Thanh Âm cảm thấy mất mặt, quát lạnh ra tiếng.
Nhìn bộ dáng phẫn nộ của Lâm Thanh Âm, Băng Ngưng lảo đảo đứng lên, đưa tay nắm lấy vạt áo của bà, “Đừng chạm vào tôi!” Lâm Thanh Âm quát lớn gạt tay cô ra, “Cô nói cho rõ ràng cho tôi, chuyện này là như thế nào?” Bà lớn tiếng nói, Băng Ngưng bị sợ đến run rẩy
Băng Ngưng nghẹn ngào đến không cách nào hô hấp, chỉ muốn muốn kéo Lâm Thanh Âm nói với bà “Mẹ, con không làm.” Nhưng lúc này cô không phát ra được âm thanh nào, ngay cả tiếng khóc cũng bị đè nén đến nghẹn ngào. Cô muốn nói tôi không làm, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng a ư, giống như một người câm không thể nói chuyện, mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ khiến cho cô cảm thấy mình giống như một con hề.
Cô khóc mãnh liệt, có miệng nhưng không thể giải thích, cô tức giận khẩn trương bóp chặt cổ họng mình, lưu lại trên cổ ngọc trắng tuyết một vết lằn đỏ. Tại sao không nói ra, mi mau lớn tiếng nói đi, không phải như vậy, không phải. Người xung quanh nhìn thấy cũng không ai ngăn cản cô, chỉ có mắt lạnh nhìn cô tự tổn thương, ngược đãi chính mình.
“Đừng siết, đừng siết nữa!” Kiều Y một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nhào tới đẩy bọn ký giả ra, che cho Băng Ngưng, “Đừng bóp cổ mình nữa, Ngưng như sẽ không làm ra chuyện như vậy, bọn bay không phải là người!” Cô khóc, “Tất cả cút hết đi!”
“Băng Ngưng, mẹ quá thất vọng về con rồi!” Lâm Thanh Âm run giọng nói.
“Ư.....Ư.... ” Băng Ngưng ra sức mà lắc đầu, cô xông lên giữ lấy Lâm Thanh Âm, nhưng lảo đảo giẫm phải chân váy cô ngã té xuống, không để ý đến bộ dạng nhếch nhác cùng đau đớn của mình, “Mẹ...... “ Dùng hết sức lực, nhưng cũng không ai nghe được hai chữ này. Con không làm, mẹ con không làm........ Môi cô động đậy nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
“Mặt mũi Diệp gia đều bị cô làm cho mất hết, tôi không có đứa con gái như vậy!” Hung hăng gạt tay Băng Ngưng, bà sải bước rời đi.
Diệp Dịch Lỗi thỏa mãn mà nhìn một màn rối loạn này, lúc này hắn có dũng khí có được cảm giác trả thù.
“Chiếc nhẫn này, cô căn bản cũng không xứng có!” Ném chiếc nhẫn sang một bên, trong đám người Điền Mộng Phỉ hả hê nhìn tất cả, trên mặt tràn đầy sảng khoái, Diệp Dịch Lỗi kéo tay cô ta, không để ý đến ánh mắt người ngoài lên giọng rời đi.......
Vốn là một lễ đính hôn sang trọng giờ lại biến thành một bộ hài kịch, các khách mời cũng được Diệp gia sắp xếp ra về, Băng Ngưng khóc tuyệt vọng bị bao phủ trong đám người, qua làn nước mắt, cô nhìn Diệp Dịch Lỗi ôm Điền Mộng Phỉ rời đi, nhưng nàng lại không còn nổi hơi sức để giữ lấy hắn, không cách nào giải thích được với hắn, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, Băng Ngưng khóc đến ngay cả hít thở cũng khó khăn, trừ Kiều Y ra không ai nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng của cô, tiếng cô khóc cũng cảm thấy khó nghe, chỉ có thể dùng sức siết chặt lấy cổ mình, không để ý tới móng ta đã khảm vào da thịt........
van: ns thật edit chap này mình đã phải mất hơn 1 tiếng, vì quá ức chế nên cứ edit một đoạn phải xả stess mất 20'. À tuyên bố sẽ ko spoil nhé, còn các bạn thắc mắc là DDL có yêu TN ko thì mình ns ko, hắn chỉ là cảm thấy áy náy và cảm thấy có lỗi thôi, spoil nh quá chắc cũng hỏng luôn cả bộ truyện
“Cái gì, thật hay giả.”
“Tại sao có thể như vậy chứ!”
“Trời ạ! Thật không biết xấu hổ. Nhỏ như vậy đã làm ra chuyện như vậy!”
Đủ loại âm thanh phát ra từ trong đám đông, các nhà phê bình, phóng viên, ký giả điên cuồng chụp ảnh, chụp lấy tin tức oanh tạc này. Băng Ngưng nắm chặt lấy váy, khóc lem hết gương mặt được trang điểm tinh xảo. Cô khổ sở lắc đầu, không phải như vậy, cô cố gắng bắt lấy ống quần Diệp Dịch Lỗi, lại bị hắn giống như chán ghét tránh ra, vẻ mắt giống là cô dơ bẩn không chịu nổi là người ta chán ghét.
“Băng Ngưng, chuyện này là như thế nào?” Lâm Thanh Âm cảm thấy mất mặt, quát lạnh ra tiếng.
Nhìn bộ dáng phẫn nộ của Lâm Thanh Âm, Băng Ngưng lảo đảo đứng lên, đưa tay nắm lấy vạt áo của bà, “Đừng chạm vào tôi!” Lâm Thanh Âm quát lớn gạt tay cô ra, “Cô nói cho rõ ràng cho tôi, chuyện này là như thế nào?” Bà lớn tiếng nói, Băng Ngưng bị sợ đến run rẩy
Băng Ngưng nghẹn ngào đến không cách nào hô hấp, chỉ muốn muốn kéo Lâm Thanh Âm nói với bà “Mẹ, con không làm.” Nhưng lúc này cô không phát ra được âm thanh nào, ngay cả tiếng khóc cũng bị đè nén đến nghẹn ngào. Cô muốn nói tôi không làm, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng a ư, giống như một người câm không thể nói chuyện, mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ khiến cho cô cảm thấy mình giống như một con hề.
Cô khóc mãnh liệt, có miệng nhưng không thể giải thích, cô tức giận khẩn trương bóp chặt cổ họng mình, lưu lại trên cổ ngọc trắng tuyết một vết lằn đỏ. Tại sao không nói ra, mi mau lớn tiếng nói đi, không phải như vậy, không phải. Người xung quanh nhìn thấy cũng không ai ngăn cản cô, chỉ có mắt lạnh nhìn cô tự tổn thương, ngược đãi chính mình.
“Đừng siết, đừng siết nữa!” Kiều Y một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nhào tới đẩy bọn ký giả ra, che cho Băng Ngưng, “Đừng bóp cổ mình nữa, Ngưng như sẽ không làm ra chuyện như vậy, bọn bay không phải là người!” Cô khóc, “Tất cả cút hết đi!”
“Băng Ngưng, mẹ quá thất vọng về con rồi!” Lâm Thanh Âm run giọng nói.
“Ư.....Ư.... ” Băng Ngưng ra sức mà lắc đầu, cô xông lên giữ lấy Lâm Thanh Âm, nhưng lảo đảo giẫm phải chân váy cô ngã té xuống, không để ý đến bộ dạng nhếch nhác cùng đau đớn của mình, “Mẹ...... “ Dùng hết sức lực, nhưng cũng không ai nghe được hai chữ này. Con không làm, mẹ con không làm........ Môi cô động đậy nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
“Mặt mũi Diệp gia đều bị cô làm cho mất hết, tôi không có đứa con gái như vậy!” Hung hăng gạt tay Băng Ngưng, bà sải bước rời đi.
Diệp Dịch Lỗi thỏa mãn mà nhìn một màn rối loạn này, lúc này hắn có dũng khí có được cảm giác trả thù.
“Chiếc nhẫn này, cô căn bản cũng không xứng có!” Ném chiếc nhẫn sang một bên, trong đám người Điền Mộng Phỉ hả hê nhìn tất cả, trên mặt tràn đầy sảng khoái, Diệp Dịch Lỗi kéo tay cô ta, không để ý đến ánh mắt người ngoài lên giọng rời đi.......
Vốn là một lễ đính hôn sang trọng giờ lại biến thành một bộ hài kịch, các khách mời cũng được Diệp gia sắp xếp ra về, Băng Ngưng khóc tuyệt vọng bị bao phủ trong đám người, qua làn nước mắt, cô nhìn Diệp Dịch Lỗi ôm Điền Mộng Phỉ rời đi, nhưng nàng lại không còn nổi hơi sức để giữ lấy hắn, không cách nào giải thích được với hắn, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, Băng Ngưng khóc đến ngay cả hít thở cũng khó khăn, trừ Kiều Y ra không ai nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng của cô, tiếng cô khóc cũng cảm thấy khó nghe, chỉ có thể dùng sức siết chặt lấy cổ mình, không để ý tới móng ta đã khảm vào da thịt........
van: ns thật edit chap này mình đã phải mất hơn 1 tiếng, vì quá ức chế nên cứ edit một đoạn phải xả stess mất 20'. À tuyên bố sẽ ko spoil nhé, còn các bạn thắc mắc là DDL có yêu TN ko thì mình ns ko, hắn chỉ là cảm thấy áy náy và cảm thấy có lỗi thôi, spoil nh quá chắc cũng hỏng luôn cả bộ truyện
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook