*******

Viễn Hành.

Lưu Duệ Hàng ở trong phòng làm việc ngẩn người, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông. Hôm qua anh ta đi bệnh viện thăm mẹ. Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi bị đưa vào, toàn thân cậu ta cũng đầy máu, có thể nhìn ra bị thương rất nặng. Nhìn dáng vẻ kia của Diệp Dịch Lỗi, anh ta nghĩ tới mẹ mình năm đó, không biết là ai xuống tay với Diệp Dịch Lỗi nặng như vậy....

"Tổng giám đốc! Vừa rồi khách sạn bên kia truyền đến tin tức, nói Lạc Tử Úc bị đưa đi! Hạ Vân Tường tự mình đến đưa người đi."

"Thật sao?" Lưu Duệ Hàng cười.

"Xem ra Diệp Dịch Lỗi bị thương không nhẹ." Xoay người lại, anh ta mỉm cười nhìn trợ lý, hỏi: "Bệnh viện bên kia thế nào?"

"Không rõ! Diệp Thị phong tỏa tin tức, hiện tại ngay cả người nhà họ Diệp cũng không biết thương thế của cậu ta như thế nào. Chỉ có điều.... Hình như rất nghiêm trọng."

"Vậy sao!" Anh ta nhíu mày.

"Xem ra lần này Lạc Tử Úc ra tay thật ngoan độc!" Có lẽ.... Mình nên tìm một cơ hội để gặp cô ta, dù sao mục tiêu của bọn họ cũng giống nhau.

"Chú ý đến động thái của cảnh sát bất cứ lúc nào! Nếu là có chuyện gì nhớ cho tôi biết." Lạc Tử Úc gặp chuyện không may, Lạc Băng Ngưng sẽ không bở mặc, người đàn ông sau lưng cô ta rất nhanh cũng sẽ ra tay, còn có Diệp Thiệu Quân, ha ha...... Xem ra sắp có cảnh tượng náo nhiệt rồi.

Đồn cảnh sát.

Lạc Tử Úc bị đưa đến, sau đó liền bị nhốt vào trong một gian phòng. Mặc dù không có người hỏi, cũng không còn người xử lý, nhưng cô lại bình tĩnh tự nhiên, lẳng lặng mà ngồi ở đó, giống như bản thân không phải đang ngồi ở đồn cảnh sát.

Hạ Vân Tường dẫn người đến đồn cảnh sát, sau đó liền đi thẳng đến bệnh viện. Nhìn lại camera vụ tai nạn giao thông, xem ra chiếc xe đã chạy thẳng đến chỗ của Diệp Dịch Lỗi, việc này rõ ràng là cố ý mưu sát.

"Rốt cuộc các cậu muốn nhốt mình tới khi nào?"

Diệp Dịch Lỗi nằm ở trên giường bệnh, cánh tay còn bó bột, toàn bộ trên mặt đều là những vết trầy da lớn, thậm chí xương sườn cũng gãy. Nếu không phải anh kịp thời tránh ra, chiếc xe sẽ đè nát thân thể của anh. Nếu như điều đó thật sự xảy ra, bây giờ nói không chừng anh đã nằm trong nhà xác rồi.

"Muốn ra ngoài chịu chết sao?" Nam Phong lườm anh một cái.

"Bây giờ, mọi chuyện còn chưa được tra rõ, trước hết cậu ở đây đi!" Chưa nhìn thấy Hạ Vân Tường, chỉ nghe thấy giọng của anh ta: "Diệp Thị sẽ không bởi vì vắng mặt cậu mà đóng cửa."

"Nhưng...." Anh lo lắng cho Băng Ngưng. Ngày hôm qua anh cứ như vậy chạy đi.

"Rõ ràng người mà cậu lo lắng cũng không lo lắng cho cậu! Cậu còn gì muốn nói nữa sao?" Hạ Vân Tường tức giận nhìn anh."Lão giã làm ơn dưỡng thương thật tốt cho tôi. Tai nạn xe cộ lần này rõ ràng chính là nhằm vào cậu đấy! Trước khi chuyện này được làm rõ, không cho phép cậu ra ngoài."

"......" Trong mắt của Diệp Dịch Lỗi thoáng qua một chút mất mác. Thì ra là không thèm để ý đến anh, không phải là cô không biết.... Anh còn tưởng rằng Băng Ngưng còn quan tâm anh, hoá ra là bản thân đã nghĩ quá nhiều.

"Sự việc thật sự là do Lạc Tử Úc làm sao?" Nam Phong có chút không dám tin tưởng, dù thế nào đi nữa thì cũng là chị em mà! Làm sao có thể xuống tay nặng như vậy.

"Dựa vào bề ngoài thì đúng là cô ấy!" Hạ Vân Tường cũng không giấu giếm: "Nhìn từ thái độ của cô ấy, cái gì cũng nói không biết, mà chồng của cô ấy cũng sẽ không ngồi nhìn mà cho qua."

"Nếu chứng cớ bên ngoài...." Nam Phong nói xong liền dừng một chút. Bên ngoài là sao?

"Có phải cậu còn có điều gì chưa nói không?"

"Căn cứ vào tình báo của cảnh sát, Đường Sâm trở lại!"

"Cái gì?" Diệp Dịch Lỗi kinh hô. Nếu không phải trên người có thương tích thì nhất định anhh sẽ bật dậy từ trên giường. Mà hậu quả của việc không ngồi dậy nổi chính là đau đớn khắp người.

"Thật ra thì thủ đoạn lần này và vụ án của cô cậu năm đó có chút tương tự. Nếu như có thể chứng minh chuyện này là Đường Sâm làm, vậy vụ án năm đó cũng có thể tra rõ."

"Điều tra được hay không thì sao chứ? Mình và Lưu Duệ Hàng đã làm kẻ thù nửa đời người, chẳng lẽ còn có thể chờ mong chúng tôi xoá bỏ hiềm khích lúc trước sao!"

"Cho dù như vậy thì ít nhất cậu cũng bớt đi một kẻ địch." Hạ Vân Tường ngồi xuống, nói: "Chuyện năm đó, nếu không phải là anh ta và Đường Sâm liên thủ, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay. Chuyện của cậu và Băng Ngưng chỉ có anh ta mới nói rõ được."

Chuyện biến thành như ngày hôm nay đều là do anh ta tạo thành, cuối cùng còn phải dựa vào anh ta nữa sao? Diệp Dịch Lỗi cười, hiện tại vấn đề của anh và Băng Ngưng cũng không phải là vì muốn giải thích rõ hiểu lầm, mà là Ngưng nhi không còn yêu anh nữa! Cho dù có giải thích rõ thì thế nào chứ! Nếu như cuối cùng chứng minh mẹ là thủ phảm gây ra vhj hoả hoạn của nhà họ Lạc....

"Trước mắt, chỉ là mình hoài nghi chuyện có liên quan đến ông ta, những chuyện khác còn cần điều tra thêm, cho nên cậu chỉ cần dưỡng thương cho thật tốt."

"Sự việc đã trở nên như vậy rồi, sẽ không tệ hơn nữa đâu!" Anh không để tâm nói. Nếu như cuối cùng thật sự chứng minh mẹ là hung thủ hại chết nhà họ Lạc, vậy bản thân bị đâm chết coi như còn tốt hơn.

"Các cậu hãy cứ thả Lạc Tử Úc ra! Chuyện này mình không muốn truy cứu nữa." Chị ấy là chị của Băng Ngưng. Nếu như chị ấy có chuyện gì, Ngưng nhi sẽ đau lòng, sẽ lo lắng.

"Tạm thời, Lạc Tử Úc vẫn không thể thả." Hạ Vân Tường lắc đầu một cái: "Nếu như chứng minh chuyện là do cô ấy làm, cảnh sát sẽ không tha cho cô ấy. Nếu như không phải.... Thì lại càng là thời cơ tốt rồi!"

"Cậu muốn lợi dụng cô ấy để làm Đường Sâm mất cảnh giác sao?"

"Không sai." Hạ Vân Tường gật đầu: "Năm đó, vì cảnh sát không có chứng cớ nên không thể làm gì ông ta. Lần này ông ta trở lại, bọn họ cũng không thể lại bỏ qua cơ hội lần này!"

"Nhưng nếu như không tìm được chứng cớ...."

"Chuyện này cậu cũng không cần quan tâm. Một lúc nữa, mình muốn tiểu Hàn đi thăm Băng Ngưng một chút, thật ra.... Cô ấy vẫn lo lắng cho cậu."

"Thật sao?" Diệp Dịch Lỗi thì thầm. Thật ra thì không có một chút lòng tin nào!

"Muốn được việc thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả...." Nam Phong suy nghĩ một chút, an ủi: "Cậu xem Mộ Hàn phải trái qua nhiều giày vò, cuối cùng không phải cũng tha thứ Vân Tường rồi sao. Vấn đề giữa các ngươi.... Thật ra thì cũng không còn phức tạp như vậy, cho nên giành ra chút kiên nhẫn, Băng Ngưng không phải người vô tình đâu."

Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm trần nhà. Thật ra thì anh cũng muốn nghe lời an ủi của bạn bè, muốn tự nói với mình phải thoải mái, anh và Ngưng nhi còn có về sau, nhưng.... Thật sự có sao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương