********

Băng Ngừng bỏ đi từ khi rời viện, Diệp Gia huyên náo đăng tin tìm người khắp nơi, tựa như muốn cả thiên hạ đều biết bọn họ lo lắng thế nào khi con gái mất tích. Nghĩ lại, với thế lực của Diệp Gia, nếu bọn họ thực sự muốn tìm người, lẽ nào lại không tìm ra. Câu nói của Lưu Duệ Hàng khiến cô bối rối, khó hiểu nhưng có một việc hết sức rõ ràng, đó là mẹ không hề thương cô, dù chỉ một chút…

Diệp Gia,

“Anh nói cho tôi nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?” Diệp Thiệu Quân trừng mắt nhìn con trai. “Băng Ngưng đâu rồi? Vì sao đến giờ vẫn không có tin tức. Còn nữa, chuyện giữa anh với Đinh An Nhu là sao hả?”

“Ông giận dữ cái gì?” Lâm Thanh Âm ngay lập tức đứng ra bênh con. “Ông không nhìn xem Băng Ngưng đã làm cái gì.”

Diệp Dịch Lỗi vẫn dửng dưng, hắn đã quá quen thuộc với những trận cãi vã của ba mẹ hắn. Dạo này, hắn tự như cái máy, mỗi ngày đều như nhau. Thậm chí, hắn cảm thấy trên đời chẳng còn gì vui thích.

“Anh đi tìm Băng Ngưng về ngay cho tôi. Ngay lập tức!” Diệp Thiệu Quân ra lệnh.

“Con không rảnh!”

“Anh…!” Diệp Thiệu Quân giận đến phát run.

“Diệp Thiệu Quân, ông đừng quá đáng. Dịch Lỗi mới là con ruột của ông. Ông không có quyền vì áy náy với người phụ nữ khác mà trách móc con trai tôi.”

Lâm Thanh Âm không nể mặt vạch trần khiến Diệp Thiệu Quân xấu hổ. “Được, anh không đi thì tôi đi.” Ông xoay người đi ra ngoài. Ngay sau đó, Diệp Dịch Lỗi cũng cầm chìa khoá xe ô tô rời đi. Trời đã tối, cũng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại có Lâm Thanh Âm. Diệp Thiệu Kỳ đi từ trên lầu xuống, cười nói. “Sao thế? Không sắm vai hiền thê lương mẫu nữa à?”

“Tốt nhất, cô đừng chọc giận tôi.” Lâm Thanh Âm lườm Diệp Thiệu Kì, đáy mắt lộ tia ngoan độc.

“Tôi cứ nói, chị làm gì tôi.” Diệp Thiệu Kì cười.”Chị đủ tự tin là những chuyện xấu xa bẩn thỉu chị làm thật sự giữ được bí mật sao? Sự việc xảy ra ở Lạc Gia năm đó có chắc không ai biết không?”

“Cô nói cái gì?” Lâm Thanh Âm biến sắc.

“Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Lâm Thanh Âm, tôi chờ ngày chị gặp báo ứng.”.

Lâm Thanh Âm hốt hoảng, ‘chẳng lẽ’.

“Chị dâu, giấy không gói được lửa. Bộ mặt giả dối của chị đối với Lạc Băng Ngưng đang dần lộ rõ. Chẳng mấy chốc, sự việc kia cũng…”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Đừng vờ vịt chị không biết tôi nói cái gì.” Diệp Thiệu Kỳ xoay một vòng quanh Lâm Thanh Âm dò xét. “Năm đó, nghe nói Lạc Gia còn một cô con gái lớn. Có điều…đó lại là con gái của anh trai tôi. Chị nói xem…cô bé đó đột nhiên biến mất là do đâu? Có khi nào nó trở về báo thù không?”

“Thôi đi, cô rảnh quá hay sao ngồi bịa đặt ra mấy chuyện giật gân rẻ tiền như trên báo lá cải. Tôi không làm gì cả, vì sao phải sợ.”

“Ha ha…’ Như nghe thấy chuyện tiếu lâm, Diệp Thiệu Kỳ cười to. “Không làm gì! Ha ha…chúng ta hãy để thời gian trả lời đi. Chị à, tôi thật muốn nhìn thấy ngày cái bộ mặt giả nhân giả nghĩ, lòng lang dạ sói của chị bị phơi bày. Đến lúc đó, tôi xem chị còn mạnh miệng được như vậy không?”

Bàn tay của Lâm Thanh Âm từ từ xiết chặt. Lúc trước vì Diệp Thiệu Kỳ không có ý định khiêu khích rõ ràng nên bà tạm bỏ qua, nhưng nay xem ra không thể nhường nhịn nữa. "Cô ta biết chuyện con gái cả của Phương Úc Đình, lại biết sự kiện năm đó của Lạc Gia. Chẳng lẽ..cô ta biết cái gì sao? Có điều, bất kể thế nào, hậu họa này phải trừ sớm. Diệp Thiệu Kỳ, cô chớ trách tôi độc ác. Bởi vì…là do cô tự chuốc lấy."

Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở bên đường, đứng hút thuốc. Hết điếu này đến điếu khác. Nếu không có sự việc vừa qua, hắn không biết bản thân mình có thể nói là làm đến mức này. Băng Ngưng “mất tích” không làm hắn quá lo lắng. Ở thành phố này, ngoài Diệp Gia, Băng Ngưng cũng chỉ có thể dựa vào Kiều Kiều. Mà hôm trước, Kiều Kiều có đến Diệp Thị, nên hắn nhanh chóng kết luận Băng Ngưng ở cùng với Kiều Kiều.

“Đừng dao động Diệp Dịch Lỗi. Từ nay trở đi, giữa mày và cô ấy không còn quan hệ gì nũa, chỉ còn thù hận mà thôi. Cứ duy trì thế đến cuối đời đi.”

Hắn cầm xấp ảnh nhìn một lượt rồi thẳng tay xé bỏ. ‘Không còn chút quan hệ nào hết.’

Bóng đêm bao trùm càng dày đặc nhưng Băng Ngưng lại không hề buồn ngủ. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, tự thuyết phục bản thân, đừng lưu luyến, đừng tin vào tình yêu cũng đừng nghe lời hắn nói nữa. Băng Ngưng…mày có thể dũng cảm hơn mà.

Trong bóng tối, hai cô gái đang tổn thương nương tựa vào nhau. Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. “Ngưng Nhi, ngủ đi. Mình với bạn cùng nhau quên đi…được không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương