***

Băng Ngưng chạy một mạch, mải chạy, giầy không biết đã rơi mất từ lúc nào. Tà váy hơi dài khiến cô ngã mấy lần. Lúc này, cánh tay, đầu gối đều xây xát nhưng cô không để ý. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Diệp Dịch Lỗi. Cô biết, nếu hôm nay không tìm thấy hắn, không giải thích rõ mọi chuyện thì chuyện của họ coi như chấm hết.

Diệp Dịch Lỗi phóng xe như bay về căn hộ, cơn giận ngùn ngụt bốc lên, hận không thể giết người. Tông cửa xông vào trong, bật sáng hết đèn lên. Trong phòng, áo tắm vứt lung tung trên sàn, hắn tìm hết trong ngoài vẫn không thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu. Hắn thấy được cô bỏ đi rất vội. Hắn nhanh chong xoay ngoài đi ra ngoài, muốn điên cuồng đi tìm cô. Nhưng vừa đến cửa, hắn dừng lại, nắm chặt hai tay. Nhìn tập ảnh đang cầm, hắn đấm mạnh vào tường.

"Tìm làm cái gì? Hỏi vì sao qua đêm với Dương Tư Thần sao?" Ảnh chụp từ trên tay hắn trượt xuống, rơi lả tả xuống nền nhà. Hắn bất lực dựa vào vách tường, chầm chậm ngồi xuống. "Lạc Băng Ngưng, vì sao luôn phản bộ tôi? Vì sao... Có điều, không sao cả. Cô đã định chơi đùa tôi, tôi theo cô."

Băng Ngưng chạy hơn ba giờ đồng hồ mới về đến biệt thự, liền lao lên tầng. Đôi chân trần bị thương, in vết máu loang lổ trên sàn nhà, nhưng lúc này toàn bộ trâm trí của bộ đều dồn vào Diệp Dịch Lỗi, không hể để ý đến mình bị thương.

"Anh Dịch Lỗi, dù có việc gì chăng nữa, em đều có thể giải thích. Cho em cơ hội giải thích. Xin anh đừng dễ dàng từ bỏ như vậy. Anh từng nói quên hết mọi chuyện, bắt đầu lại không phải sao. Cho nên... không cần vì chút chuyện gì đó liền phá hỏng hết. Em sẽ nói cho anh hiểu, em..chưa từng có ai khác ngoài anh. Không có..."

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần sáng. Diệp Dịch Lỗi ngồi bất động trên sàn nhà lạnh lẽo cả đêm. Điện thoại đổ hơn 50 lần nhưng hắn không nghe cuộc nào hết. Đều là điện thoại từ nhà gọi đến. Nhìn lại điện thoại lại vang lên, hắn mệt mỏi ấn nghe.

“Mới sáng sớm, có việc gì?”

“Đại thiếu gia, làm gì không nghe điện thoại.” Nam Phong kêu khổ. “Gọi không được cậu, người nhà cậu rủ nhau khủng bố điện thoại tớ đây này.”

“Chuyện gì?”

“Cậu còn hỏi tớ chuỵện gì?” Nam Phòng gào lên.

“Băng Ngưng ngất xỉu ở nhà. Đang ở bệnh viện.”

“Ở bệnh viện...liên quan quái gì đến tớ.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Chuyện của cô ta, về sau, không cần nói cho tớ biết. Có chết cũng vậy, không liên quan.” Nói xong tắt luôn điện thoại. Giữa họ giờ đây không còn quan hệ gì nữa. Thật sự không còn...

Nam Phong sửng sốt. “Alô! Này! Tớ còn chưa nói xong!” Anh kêu to. Ngưng Nhi không biết vì sao ngất xỉu, rồi ngã xuống đụng phải bàn, chảy rất nhiều máu. Đến gần sáng mới có người phát hiện. Người bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương