**

Dương Tư Thần vẫn chưa tỉnh, Băng Ngưng nắm chặt tay anh. Tư Đồ Mạch đứng phía sau, nhìn Băng Ngưng mà trong lòng nhói đau.

“Bao giờ anh ấy mới tỉnh?” Băng Ngưng hỏi câu này không biết bao nhiêu lần rồi. Dương Tư Thần mấy nhiều máu như vậy khiến cô thực sự sợ hãi.

“Yên tâm, anh ta không sao.” Tư Đồ Mạch vỗ vai Băng Ngưng chấn an. “Thân nhiệt hạ rồi. Chỉ có điều mất khá nhiều máu, không thể tỉnh lại nhanh như vậy được.” Thật ra hắn cố tình tiêm chút thuốc an thần cho Dương Tư Thần, đảm bảo anh ta ngủ thẳng đến sáng mai mới tỉnh.

“Tư Đồ, cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, tôi thật không biết phải làm sao.”

Lời cám ơn chân thành của Băng Ngưng khiến Tư Đồ Mạch vô cùng áy náy. Đừng bên cạnh cô gái thuần khiết thiện lương như vậy, hắn tự thấy ghê tởm bản thân mình. “Bạn bè giúp nhau mà, ơn huệ gì chứ.” Hắn vuốt nhẹ mái tóc của cô. “Chỉ có điều, bây giờ tôi có việc gấp phải đến bệnh viện. Anh ta... làm sao bây giờ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương