Chỉ Hát Cho Em Nghe
-
Chương 31: Làm bài tập
BÀI HÁT THỨ BAI MƯƠI MỐT
Từ Thanh Viễn vuốt ve vòng eo tinh tế nhẵn nhụi của Hướng Tình Tình, dọc theo đường cong không ngừng đi lên, tới điểm cao nhất, tay phải liền mò mẫn đến móc cài phía sau.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Từ Thanh Viễn không mất nhiều sức đã cởi ra được.
Đẩy áo ngực lên, ngón trỏ cùng ngón cái tách ra, kẹp lấy viên tròn tròn mượt mà phía dưới, cào nhẹ chơi đùa.
"Ưm..."
Hướng Tình Tình nhỏ giọng rên một tiếng, khiến da đầu Từ Thanh Viễn tê rần, làm anh không khỏi gia tăng sức lực.
Tách hai chân Hướng Tình Tình ra, để cho cô giang rộng hai chân quặp vào ngang hông mình. Hai chân của Từ Thanh Viễn chen vào, đỉnh nhọn nhô lên ở thân dưới, để cho cô cảm nhận.
Mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt, dính vào hai bên má, Hướng Tình Tình cũng không để ý, miệng bật ra nhiều tiếng rì rầm.
"Anh nhanh lên một chút!" Hướng Tình Tình có chút giận, cô không chịu nổi loại cảm giác như bị kiến gặm nhấm chi chít như vậy.
Hai tay Từ Thanh Viễn chống bên tai cô, nâng người lên, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn người dưới thân mình, hơi híp mắt phượng, mồ hôi theo cái cằm tinh xảo lăn xuống.
Từng giọt từng giọt lăn xuống người nằm dưới.
Một tay hướng xuống, mò tới thắt lưng của mình, Từ Thanh Viễn trêu chọc, "Gấp như vậy?"
Hướng Tình Tình:???
( ‵o′) 凸 không vui. Người này thật sự không nên quá đáng nha.
Đang lúc Từ Thanh Viễn chuẩn bị tiếp tục động tác kế tiếp, chuông điện thoại của Hướng Tình Tình vang lên.
Nghe được giai điệu "Tôi cũng là một con chó độc thân" quen thuộc, Hướng Tình Tình đang chìm đắm trong rung động lấy lại tinh thần, đẩy Từ Thanh Viễn đang đè ở trên người mình ra, tìm được áo khoác của mình, lấy ra điện thoại di động.
Từ Thanh Viễn không phòng bị bị Hướng Tình Tình đẩy xuống, dựa vào ghế salon sau lưng, thở hổn hển.
"Tiểu Tình Tình, cậu viết luận văn xong chưa?" Bạn cùng phòng hỏi dứt khoát.
"Đang viết, lớp trưởng bắt đầu thu bài rồi à?" Hướng Tình Tình nằm bò trên bàn trà nhỏ, uể oải hỏi.
"Ừ, trước 12 giờ, lớp trưởng ưu tú của chúng ta còn chưa viết xong, cậu viết xong thì gửi cho cậu ấy."
"Được, tớ sẽ gửi."
Cúp điện thoại, Từ Thanh Viễn từ sau lưng Hướng Tình Tình lại dính vào, cánh tay dài mò qua, cố ý dẫn dụ bên tai cô, "Tiếp tục? Anh đảm bảo sẽ nhanh hơn một chút."
"Anh tự chơi đi."
"Hả?"
"Em muốn làm bài tập."
Từ Thanh Viễn:......
Cho nên? Phúc lợi đâu?
"Tối nay phải nộp."
"Anh có máy tính ở đây không?"
"Có, trong thư phòng, máy tính để bàn." Từ Thanh Viễn buông Hướng Tình Tình ra, nghẹn đỏ mặt, nửa người trên trần trụi, dựa lưng vào mặt ghế salon, hất cằm về cánh cửa đối diện, "Ở đó."
Anh bình thường đều ở tại ký túc xá cho nghiên cứu sinh, rất ít khi ở lại đây. Nhà này là mẹ anh tặng cho anh vào lễ trưởng thành, nhà luôn trống không, chỉ có một máy tính để bàn.
"Em đi làm bài tập đây." Hướng Tình Tình sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại di động, xoay người nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn của người nào đó, cười gian xảo, cong ngón tay búng lên cơ bụng của Từ Thanh Viễn, như có điều suy nghĩ nói: "Anh thế mà lại có cơ bụng."
Từ Thanh Viễn:...
Chỉ chỉ cửa, Từ Thanh Viễn không nhìn Hướng Tình Tình đang trêu chọc mình nữa, nói: "Đi làm bài tập, cho em năm giây, không thì đừng nghĩ sẽ làm nữa."
Từ Thanh Viễn vuốt ve vòng eo tinh tế nhẵn nhụi của Hướng Tình Tình, dọc theo đường cong không ngừng đi lên, tới điểm cao nhất, tay phải liền mò mẫn đến móc cài phía sau.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Từ Thanh Viễn không mất nhiều sức đã cởi ra được.
Đẩy áo ngực lên, ngón trỏ cùng ngón cái tách ra, kẹp lấy viên tròn tròn mượt mà phía dưới, cào nhẹ chơi đùa.
"Ưm..."
Hướng Tình Tình nhỏ giọng rên một tiếng, khiến da đầu Từ Thanh Viễn tê rần, làm anh không khỏi gia tăng sức lực.
Tách hai chân Hướng Tình Tình ra, để cho cô giang rộng hai chân quặp vào ngang hông mình. Hai chân của Từ Thanh Viễn chen vào, đỉnh nhọn nhô lên ở thân dưới, để cho cô cảm nhận.
Mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt, dính vào hai bên má, Hướng Tình Tình cũng không để ý, miệng bật ra nhiều tiếng rì rầm.
"Anh nhanh lên một chút!" Hướng Tình Tình có chút giận, cô không chịu nổi loại cảm giác như bị kiến gặm nhấm chi chít như vậy.
Hai tay Từ Thanh Viễn chống bên tai cô, nâng người lên, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn người dưới thân mình, hơi híp mắt phượng, mồ hôi theo cái cằm tinh xảo lăn xuống.
Từng giọt từng giọt lăn xuống người nằm dưới.
Một tay hướng xuống, mò tới thắt lưng của mình, Từ Thanh Viễn trêu chọc, "Gấp như vậy?"
Hướng Tình Tình:???
( ‵o′) 凸 không vui. Người này thật sự không nên quá đáng nha.
Đang lúc Từ Thanh Viễn chuẩn bị tiếp tục động tác kế tiếp, chuông điện thoại của Hướng Tình Tình vang lên.
Nghe được giai điệu "Tôi cũng là một con chó độc thân" quen thuộc, Hướng Tình Tình đang chìm đắm trong rung động lấy lại tinh thần, đẩy Từ Thanh Viễn đang đè ở trên người mình ra, tìm được áo khoác của mình, lấy ra điện thoại di động.
Từ Thanh Viễn không phòng bị bị Hướng Tình Tình đẩy xuống, dựa vào ghế salon sau lưng, thở hổn hển.
"Tiểu Tình Tình, cậu viết luận văn xong chưa?" Bạn cùng phòng hỏi dứt khoát.
"Đang viết, lớp trưởng bắt đầu thu bài rồi à?" Hướng Tình Tình nằm bò trên bàn trà nhỏ, uể oải hỏi.
"Ừ, trước 12 giờ, lớp trưởng ưu tú của chúng ta còn chưa viết xong, cậu viết xong thì gửi cho cậu ấy."
"Được, tớ sẽ gửi."
Cúp điện thoại, Từ Thanh Viễn từ sau lưng Hướng Tình Tình lại dính vào, cánh tay dài mò qua, cố ý dẫn dụ bên tai cô, "Tiếp tục? Anh đảm bảo sẽ nhanh hơn một chút."
"Anh tự chơi đi."
"Hả?"
"Em muốn làm bài tập."
Từ Thanh Viễn:......
Cho nên? Phúc lợi đâu?
"Tối nay phải nộp."
"Anh có máy tính ở đây không?"
"Có, trong thư phòng, máy tính để bàn." Từ Thanh Viễn buông Hướng Tình Tình ra, nghẹn đỏ mặt, nửa người trên trần trụi, dựa lưng vào mặt ghế salon, hất cằm về cánh cửa đối diện, "Ở đó."
Anh bình thường đều ở tại ký túc xá cho nghiên cứu sinh, rất ít khi ở lại đây. Nhà này là mẹ anh tặng cho anh vào lễ trưởng thành, nhà luôn trống không, chỉ có một máy tính để bàn.
"Em đi làm bài tập đây." Hướng Tình Tình sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại di động, xoay người nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn của người nào đó, cười gian xảo, cong ngón tay búng lên cơ bụng của Từ Thanh Viễn, như có điều suy nghĩ nói: "Anh thế mà lại có cơ bụng."
Từ Thanh Viễn:...
Chỉ chỉ cửa, Từ Thanh Viễn không nhìn Hướng Tình Tình đang trêu chọc mình nữa, nói: "Đi làm bài tập, cho em năm giây, không thì đừng nghĩ sẽ làm nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook