Bài kiểm tra lý thuyết cuối cùng cũng kết thúc, sau khi các học sinh trong phòng thi nộp hết bài.

Bọn họ liếc mắt nhìn Tạ Đường, không khỏi bàn tán xôn xao, làm sao có thể không hào hứng với chuyện xảy ra trong phòng thi? Nói chuyện phiếm, ngoài thảo luận về đề bài kiểm tra lý thuyết đặc biệt khó nhằn này, thì cũng chỉ là nói về vấn đề vừa rồi.
Sau khi Lý Tử Hàng bị giáo viên đứng đầu gọi lên văn phòng, cậu ta không bao giờ quay lại nữa, chỗ của cậu ta trống trơn, cặp sách và bài kiểm tra chưa hoàn thành cũng đã bị nữ nhân viên giám sát mang đi.

Lần này có vẻ như kết quả kỳ thi không hợp lệ.
Các ứng viên liếc nhìn chiếc bàn trống của cậu ta, không thể phân biệt được đó là cảm thông hay thương hại.
"Thật sự không biết thù hận chuyện gì.

Cậu ta hãm hại người khác, còn tưởng rằng mình không bị phát hiện.

Cái này gọi là tự tạo nghiệp cho mình."
"Bởi vì không đuổi kịp được người khác, mà làm như vậy, quá ghê tởm."
Tất cả mọi người đều không biết.

Nguyên nhân của chuyện là gì, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của Tạ Đường, ở phương diện này đều đoán được nguyên nhân của sự việc, trên thực tế cũng đoán đúng tám chín phần.
Mọi người trong phòng thi không thể không chú ý tới ánh mắt của Tạ Đường, phải nói cô thật sự rất xinh, mái tóc dài đen mượt, an tĩnh sạch sẽ chưa từng thấy qua.

Không biết là học sinh trường nào.
Có hai nam sinh đỏ mặt, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tạ Đường, vò đầu bứt tai muốn đợi đến khi học sinh trong phòng thi ra gần hết, mới tiến gần Tạ Đường vẫn đang thu dọn đồ đạc.
Sau khi giám thị Dương trên bục giảng giao bài kiểm tra xong, cô liếc nhìn hai nam sinh trong góc, cau mày bước xuống bục giảng, đi đến bên cạnh Tạ Đường:
"Em đi cùng cô một chút."

Cô gõ gõ vào bàn Tạ Đường.
Cô là đang cố gắng giải vây cho cô gái khỏi vòng vây, cô gái này chắc cũng không thiếu người theo đuổi, đối với chuyện này chắc rất phiền lòng.
Tạ Đường sửng sốt một chút, nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi đi theo cô ra ngoài.
Hai nam sinh chết lặng, còn đang đợi thầy cô đi rồi mới bắt chuyện, tại sao cô gái lại bị người khác bắt đi rồi?
Trên hành lang.
Nữ nhân viên bảo vệ không dời mắt khỏi Tạ Đường, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Nếu hôm nay có người khác bị kẻ gian hãm hại như vậy, e rằng sẽ khóc, nhưng cô bé này vẫn bình tĩnh.
Ngoài ra, bài kiểm tra lý thuyết của Tạ Đường trong kỳ thi hôm nay thực sự khiến cô bị sốc.

Cô không biết cách thực hành của Tạ Đường như thế nào, nhưng chỉ nhìn kết quả lý thuyết, cô cũng đã cảm thấy rằng khi kết quả của kỳ thi được công bố, cô bé này có thể là một trong mười người có thể vượt qua kỳ thi Cấp 1 năm nay.
Vì vậy, có lẽ sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
Nói chung là cô rất thích cô bé này.
...
Dương Mỹ Linh vỗ vai Tạ Đường, khuyên nhủ: "Các cô gái ở bên ngoài các em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhất là các bạn nữ xinh đẹp."
Nếu không có giám thị Dương, mọi chuyện có lẽ đã không diễn ra suôn sẻ như vậy.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, và nhờ cô ấy tin tưởng Lý Tử hàng mới bị phát hiện.

Tạ Đường cảm kích và kính trọng, cô cong mắt cười nói: "Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều."
Giám thị Dương bình tĩnh nói: "Đây là bổn phận của tôi.

Vu khống nhầm người, không phải là không xứng làm giáo viên sao?"

Cô ấy nói tiếp: "Ngoài ra, em phải tin rằng trung tâm tổ chức khảo thí của chúng tôi công bằng.

Đối với những học sinh hư hỏng như cậu ta, không được phép tham gia thi trong ba năm."
"Dạ."
Tạ Đường gật đầu, nhưng cô muốn nhắc nhở cô giáo rằng không phải vậy.
Cô cẩn thận nhớ lại việc cô ấy đi báo tin sau khi bị bỏng kiếp trước, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vì cứu một học sinh mà cánh tay bị bỏng nặng.
Bây giờ cô ấy đã giúp mình, dù thế nào cũng phải nhắc nhở cô về những gì sắp xảy ra.
Tuy nhiên, khó khăn là cô chỉ xem qua tin tức mà không biết chính xác tai nạn xảy ra như thế nào và vào thời điểm nào.
Cũng khó có thể trực tiếp nói ra là chính mình thấy trước tương lai, vị này nhất định sẽ không tin.
Do dự xong, cô buột miệng: "Cô cũng nên cẩn thận.

Mùa hè hanh khô, phòng thí nghiệm rất dễ xảy ra tai nạn.

Nhớ để mắt đến học sinh.

Khi nhìn thời tiết thế này, em luôn cảm thấy có chút bất an."
"? "
Giám thị Dương nhìn Tạ Đường không rõ vì sao.
Nói cách khác, giám thị Dương chắc chắn sẽ không để tâm đến điều đó, cô ấy chỉ cảm thấy học sinh này rất cẩn thận.
Nhưng không biết tại sao, khi cô bé trước mặt nói điều này, nó lại cho cô một cảm giác bồn chồn khó tả.
Cô bé có đôi mắt trong veo, ưu tư như hồ nước thu lặng lẽ nhìn thấu lòng người.
Dương Mỹ Linh trong tiềm thức lắng nghe những gì cô bé nói, đó là vì tôn trọng và quan tâm đến giáo viên, vì vậy cô ấy nở nụ cười: "Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn em, bà cô nhỏ."

Tạ Đường thở phào nhẹ nhõm khi thấy giám thị Dương lắng nghe mình.
Trên đời luôn có những người tốt như Lận Quyết, Vương Văn Văn, và giáo sư Uông, giám thị Dương.

Cô thật sự rất may mắn khi quen biết họ, nhận được sự giúp đỡ của họ, và có lẽ đây là một sự tái sinh đầy ý nghĩa...
Sau khi Tạ Khinh rời khỏi phòng thi, cô ta nhìn thấy từ xa trên hành lang, đối diện với Tạ Đường là một nữ giám thị trông rất dữ tợn, cô ta không biết cô ấy đang nói gì với Tạ Đường.
Xem cái bộ dáng kia chắc là đang bị mắng.
Lẽ nào Lý Tử Hàng hãm hại thành công?
Tạ Khinh không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng thi với em gái mình vừa rồi, nhưng sau khi nghe mấy lời bàn tán của một số người đi qua và nắm được trọng tâm.
Trên mặt vui sướng khi người gặp họa không kiềm chế được sắp biểu hiện ra ngoài, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, vội vàng sốt ruột, bước nhanh đi tới.
"Đường Đường, chị đã nghe mọi người nói." Cô ta kéo Tạ Đường đến phía sau bảo hộ, quan tâm nói:
"Không sao, em làm sao lại làm ra loại chuyện như này?"
Giám thị Dương sững sờ hỏi.
Đây là chị gái của Tạ Đường? Không rõ ngọn nguồn câu chuyện mà đã khẳng định là em gái mình làm rồi.

Có thật hai người này là chị em ruột không?
Tạ Đường nâng mắt, không có cảm xúc mà nhìn Tạ Khinh.
Không biết tại sao, ánh mắt Tạ Đường làm cho cô ta lo lắng, cô ta có dự cảm xấu rằng mọi chuyện có thể không như cô ta nghĩ, nếu không thì tại sao Tạ Đường lại bình tĩnh như vậy?
Giám thị Dương từ phía sau nói: “Cô là chị gái của Tạ Đường phải không?”
Tạ Khinh nhanh chóng quay lại nói: “Vâng, chào cô.”
Dương Mỹ Linh nhìn Tạ Khinh nói:
"Trong phòng thi của tôi, một thí sinh tên Lý Tử Hàng đã tố cáo gian dối Tạ Đường gian lận.

Chúng tôi đã xác nhận rằng Tạ Đường vô tội.

Đối với thí sinh đó, chúng tôi sẽ nghiêm khắc xử phạt.

Em gái cô có thể vẫn còn một chút bóng ma tâm lý, nhớ an ủi cô bé.


"
"Cái gì?" Tạ Khinh hét lên -
Nhận ra rằng giáo viên, những người đi qua hành lang và Tạ Đường phía sau đều đang quan sát chính mình, cô ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm méo mó trên khuôn mặt của mình.
Cô ta kinh sợ, làm sao có chuyện này? Không, không phải Tạ Đường bị bắt gian lận sao? Tại sao bây giờ nó lại trở thành lời buộc tội của Lý Tử hàng?
Ngay lập tức Tạ Khinh phản ứng lại, chắc là tên đần độn kia muốn đổ nước bẩn nhưng Tạ Đường đã nắm được thóp.
Cô ta không khỏi cảm thấy thất vọng, cô ta thực sự không nên đặt hy vọng vào tên ngốc Lý Tử Hàng, từ lâu cô ta đã biết anh ta là một gã tầm thường và không thể làm được việc gì.
"Em bị sao vậy? Mặt em trông rất khó coi." Nhìn thấy sắc mặt của chị gái Tạ Đường tái đi, Dương Mỹ Linh quan tâm hỏi thêm.
"Không, không có gì, chỉ là em lo lắng cho em gái.” Tạ Khinh miễn cưỡng mỉm cười.
Cô ta cắn môi quay đầu nhìn Tạ Đường, chỉ thấy Tạ Đường cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt màu trà của Tạ Đường sạch sẽ như viên ngọc, trong sáng và thuần khiết, như thể cô đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.

Tạ Đường rõ ràng im lặng nhưng Tạ Khinh cảm thấy mặt nóng rát, giống như bị thầm chế giễu.
Tạ Khinh đột nhiên có một cảm giác Tạ Đường biết cô ta đã xúi giục Lý Tử Hàng làm điều này.
Tạ Khinh cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc, chột dạ trong lòng, cô ta cố tránh khỏi tầm mắt của Tạ Đường, gượng gạo cười: “Đường Đường, đi thôi, sớm một chút trở lại xe.”
Tạ Đường phớt lờ nói với Dương Mỹ Linh: “Tạm biệt.

” xoay người bước xuống lầu.
Tạ Khinh nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

Bây giờ Lý Tử Hàng đã thất bại, có nghĩa nó không bị quấy nhiễu chút nào trong kỳ thi, vậy liệu nó có vượt qua được chính mình?
Không thể nào, Tạ Khinh đâm móng tay vào lòng bàn tay, cô ta có phải quá xem trọng Tạ Đường? Nó làm sao có thể là đối thủ của cô ta?
Cho dù Lý Tử Hàng thất bại, Tạ Đường cũng không có khả năng.
Nếu lần này nó có thể vượt qua kỳ thi cấp 1, đó thực sự mới quỷ dị.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của cô ta khôi phục một chút, mới vội vàng đi xuống lầu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương