Chị Gái Bất Tử Của Tokyo Revenger
Chương 14: Cuộc Đời Không Cho Mình Ngầu

"Tụi bay đến rồi sao?"

Đù, chúng thay đổi tính cách nhanh ghê. Lúc trước còn đang vui vẻ chơi bài với tôi. Bây giờ lại ngầu lòi, ra vẻ bất lương rồi. Thế giới nợ chúng một giải Oscar.

"Chúng mày bắt chị tụi tao làm gì?"

Rin tức giận lên tiếng. Nhưng Rin à, sao em mặc đồ gì kì vậy? Tôi ngơ ngác nhìn chúng. Ngay cả Ran nữa. Hết đồ mặc rồi hả? Sao lại mặc mấy bộ đồ ngủ màu hường hình con khủng long tới đây!!! Điên rồi mà!!!

"Hahaha! Tụi bay mặc cái gì vậy?" Đúng ròi, nên cười vào mặt chúng đi. Nghĩ sao đến cứu tôi mà mặc bộ này. Chúng định tổ chức tiệc ngủ với đám này à?

"Im ngay! Chị tao còn chưa cười sao tụi bay dám cười!!" Rin tức giận la lên, đưa tay sang chỉ tôi

"Phụt!"

Ran, Rin: ....Bà đéo phải chị của tôi.

Xin lỗi hai đứa chị nhịn không nổi. Hai đứa hài thật đấy. Biết là tỏ vẻ ngầu lời để đến cứu chị đấy, nhưng tìm bộ nào khác nó ngầu hơn xíu được không? Nó trông tấu hài quá rồi. Chắc phải kêu tụi kia thả dây trói tôi ra và tổ chức tiệc ngủ luôn quá.

Muốn ngầu nhưng hoàn cảnh không cho phép là đây.

Kết thúc màn chào hỏi, Ran và Rin lao vào xử lý đám kia. Chúng đánh nhau rất giỏi cộng thêm phá hoại cũng giỏi. Hai cái này cộng lại là có thể đánh thằng thằng kia rồi. Nhưng mà, chúng đánh mà cái đuôi khủng long ve vẫy theo hướng chúng đánh. Trông đáng yêu vãi!

Một lát sau, chúng đi lại gần tôi. Cởi dây trói, chúng xử thằng kia chả mất miếng sức nào luôn. Mấy tên đàn em thấy đại ca chúng nằm bệt ra đất, cũng sợ hãi. Nhận hai anh em Haitani trở thành kẻ cầm đầu khu Roppongi. Thì ra đây là cách chúng cầm đầu một khu

"Sao chị ngốc quá vậy?"

"Hả?" Tôi ngu người, ngốc chỗ nào?

"Chứ còn sao nữa? Bị bắt cóc không gọi cho tụi em?"

Gọi được cũng mừng. Mất bà cái con ba mắt rồi. Lại phải mua thêm cái mới. Nhưng trước khi rời khỏi đây thì tôi cần thực hiện lời hứa. Tôi cầm lấy cây baton của Rin. Rin thắc mắc nhìn theo hướng tôi.

Bịch!

Thằng ném cái điện thoại của tôi vẫn chưa bị đánh vào đầu mà nhỉ. Tôi nói ngay từ ban đầu rồi, bản thân tôi rất là thù dai. Đừng có dại mà đụng vào đồ của tôi rồi dở giọng mẹ ra đây.Xử lý xong thằng kia tôi quay sang nhìn Ran, Rin.

Ran, Rin sợ hãi: Không nên đụng vào chị ấy.

"Chúng ta về thôi"

Tôi mỉm cười vui vẻ đi về nhà cùng hai em trai của mình. Bọn kia cũng run rẫy nhìn hai thằng xấu số nằm dưới sàn đất lạnh lẽo kia. Hên là chúng chưa đụng vào tôi và hai anh em Haitani. Trên đường đi

"Ran, Rin sao hai đứa mặc bộ này vậy?"

"Lười thay đồ. Định không đến cứu chị rồi, dù gì chị sống cũng dai nhưng mà chị nuôi tụi em nên nhớ lấy trừ vào nợ đi nha." Ran bình tĩnh nói

Đậu! Vậy chúng cứu tôi chỉ vì tiền à? Thế mà làm tôi cảm động còn định đãi chúng nó cái gì chứ. Cọc thật sự. Có hai thằng em trời đánh là như này đây. Tôi mặc kệ chúng đi nhanh về nhà, nghĩ sao chúng nghĩ tôi sẽ cảm ơn sao. Mơ đi. Trừ nợ cho là hên rồi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương