Chị Em Thiên Tài
-
Chương 59: Quá khứ bị vùi lấp (phần 4)
Tụi nó sau khi dò la tin tức thì biết được số phòng của người tụi nó muốn tìm, bọn nó nhanh chóng đi về phía đó, cả đoạn đường gặp không ít người điên họ phát cuồng, la hét chạy dọc hành lang. Nó nghi ngờ nếu sống ở đây lâu không điên thì bản thân cũng hóa điên mất, sống như này còn ý nghĩ sao? phải có bao nhiêu chuyện xảy ra mới khiến họ trở thành như thế này.
Nó đẩy cửa bước vào căn phòng số 112, bên trong nằm ngoài sức tưởng tượng của nó, gọn gàng thế này là nơi ở của một người tâm thần sao, phòng nó cũng không gọn đến vậy, hay do hộ lí ở đây làm việc tốt.
Trong căn phòng bao trùm là ánh sáng chiều le lói cuối ngày, cả căn phòng được nhuộm một màu cam, khiến làm con người ta cảm thấy rất khó chịu cùng bức bối, chứ không như ánh sáng lúc bình minh. Mộ cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình với mái tóc rối tung không có quy luật, đứng yên lặng bên chiếc cửa sổ nhìn vẩn vơ ra ngoài, trong mắt đều là một sự trống rỗng.
Nó đi đến gần đưa tay chạm vào vai cô gái đó, cô ta từ từ quay lại nhìn nó, không có vẻ hoảng loạn hay điên cuồng gì như những bệnh nhân kia hết, mà đó là một sự trầm lặng, nói đúng hơn là một cái xác không hồn, sống mà không hề có cảm xúc. Nhìn vào đôi mắt trống rỗng đang chiếu vào mình tự nhiên nó cảm thấy ớn lạnh. Ánh mắt nó lập tức tránh né nhìn ra chỗ khác, đôi mắt vô tình lướt qua đôi tất của cô gái, trời nóng đến vậy cô ta vẫn đi một đôi tất, hơn nữa đôi tất này lại là hai chiếc khác nhau hoàn toàn từ màu sắc cho đến kiểu dáng. Đó có lẽ là điểm duy nhất chứng minh người con gái này bị điên loạn.
Nó kéo tay cô gái để cô ngồi xuống cái ghế trống gần đó sau đó ngồi xuống trước mặt cô, đôi tay nhẹ cầm lấy đôi tay của cô gái đó. Cô gái đó vẫn nhìn nó bằng một ánh mắt trống rỗng không có biểu hiện gì, nhìn cô gái không khác gì một con búp bê hết.
_ “ Quay trở lại quá khứ của bản thân một chút được không?” _ Nó lên tiếng hỏi khẽ, nó biết khiến một người quay lại quá khứ khiến bản mình hóa điên là một việc rất tàn nhẫn. Vì những hồi ức đẹp không đủ lớn để lấn át đi những nỗi đau trong lòng, khiến họ phát điên, khiến họ nhớ lại không khác gì đem trái tim họ một lần nữa đâm nát.
Nhưng đáp lại nó vẫn là một ánh mắt trống rỗng vô hồn, một khuôn mặt không biểu cảm. Nó dường như đã muốn bỏ cuộc, nó định tìm một bác sĩ tâm lí đến rồi tiếp tục nhưng đột nhiên lúc này giọng Minh Hiếu vang lên:
_ “ Một người xếp được tủ đồ của mình gọn gàng đến vậy, mọi thứ đều được kết hợp tốt như vậy lại đi nhầm đôi tất sao. Tôi không biết cô điên thật hay điên giả, nhưng tôi không tin chuyện trước kia cô không hề nhớ gì, nó phải để lại cho cô một dấu ấn rất sâu đậm chứ ” _ Không chỉ là giọng nói sắc lạnh, đâm sâu mà còn là một ánh nhìn đầy dò xét khiến người khác khó mà trốn tránh.
Nó tính quay qua lườm Minh Hiếu thì động tác quay đầu của nó bỗng khựng lại, nó không có nhìn nhầm đôi mắt ấy lúc nãy đã nhìn thấy một ánh nhìn về phía Minh Hiếu thậm chí lông mày còn đã nhíu lại. Nhưng rất nhanh khuôn mặt đó lại trở về lúc nó nhìn thấy lần đầu. Nhưng nó chắc chắn nó không hề hoa mắt thị lực nó rất tốt.
_ “ Người năm đó là ai?” _ Nó lên tiếng hỏi lần nữa.
Lúc này cô gái đó bỗng giằng mạnh tay của cô ta ra khỏi tay nó, rồi chạy xô vào một góc tường trên mặt đều là sự kinh hoàng cùng sợ hãi. Cả người cô co lại ôm lấy mình co cụm lại góc tường, cả người không ngừng run lên trên mặt toàn là nước mắt. Rồi cô ta đột nhiên đập đầu mình vào tường. Lúc này hắn từ đâu mới vội xông đến lôi cô ta ra khỏi tường, dùng hai tay kìm cô ta lại, rồi nói to:
_ “ Nhấn chuông đi”_ Lúc này nó mới phản ứng chạy đến cái chuông mà nhấn gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ nhanh chóng chạy vào kìm cô ta xuống và tiêm cho cô ta một mũi an thần. Lúc này cô ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nó đứng đó nhìn cô gái đó. Trong đầu dội lên không biết bao nhiêu là thắc mắc, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không muốn nói? Cô ta muốn che dấu điều gì hay còn vì một lí do nào khác? Nó thật sự nghĩ không một người bình thường tại sao lại giả điên, chắc chắn lí do không phải thích nơi này rồi, kẻ thích nơi này cũng chỉ có kẻ điên mà thôi.
_ “ Tình trạng cô gái này thế nào?”_ Nó còn đang chìm vào dòng suy tư thì bỗng nghe giọng nói của hắn vang lên.
_ “ Bây giờ tình trạng đều khá ổn. Cô gái này là bệnh nhân tôi trực tiếp điều trị từ đầu, lúc đó tôi mới ra trường và vào đây làm, cô ta là bệnh nhân đầu tiên và là bệnh nhân khảm sâu trong trí nhớ tôi nhất, khi cô ta được đưa đến đây vẫn còn là một đứa trẻ mình đầy vết thương, tâm trạng lúc nào cũng hoảng loạn, rất nhạy cảm khi có người tới gần, quả thật lúc đó tình trạng rất tệ” _ Một bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi đứng ra nói, trong tròng mắt là tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
_ “ Vậy chú còn nhớ khi đến đây cô ta trong lúc hoảng loạn có nói gì không?” _ Hắn lên tiếng hỏi tiếp.
_ “ Không hề, cô ta lúc nào cũng im lặng nếu có nói thì cũng chỉ là những tiếng gào thét, cô ta tuyệt nhiên chưa nói gì kể cả lúc ngủ”_ Vị bác sĩ đó quả quyết nói.
_ “ Có những ai từng đến thăm cô ấy không ?” _ Lúc này Minh Hiếu mới mở miệng hỏi.
_ “ Cô ta vốn là trẻ mồ côi ngoài viện trưởng viện mồ côi đến xem tình hình thì còn có ai chứ ”.
_ “ Thuốc an thần bao lâu thì hết tác dụng” _ Nó hỏi đưa mắt nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường kia, một thân ảnh mong manh ở trong bộ quần áo viện rộng thùng thình, khuôn mặt thì hốc hác, có vài sợi tóc bết lại trên má do nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương. Đã có chuyện gì lại có thể hủy hoại nhiều con người đến thế, nó muốn xé toạc tấm màn che chết tiệt này để lôi cho ra sự thật.
_ “ Liều nhẹ chỉ tầm hơn hai tiếng thôi” .
_ “ Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn ở lại cùng cô gái này”_ Nó nói.
Bác sĩ có chút ái ngại nhưng sau đó cũng đi ra, hắn và Minh Hiếu cũng chần chừ một lát rồi đi ra ngoài. Trong phòng còn lại một mình nó với cô gái kia. Nó đi về phía cửa sổ đứng lặng ở đó, đột nhiên có một câu nói vang vọng trong đầu nó : “ Cái thế giới này nhơ bẩn lắm nó không đáng để chúng ta trân trọng” . Đó là câu nói của chị ấy, người đã đối xử rất tốt với nó , luôn chăm sóc nó, rất tin tưởng nó, người coi nó như em gái tâm sự với nó mọi điều và thứ nó trả lại là sự dối trá, là sự phản bội, là ép chị ấy phải chết. Nghĩ đến đây trái tim nó lạnh toát, cơ thể nó cũng run lên. Bất giác mắt nó cay xè rồi nó cảm nhận được một thứ nóng hổi đang từ trên mặt nó trượt qua má nó rồi trượt xuống cổ. Lâu lắm rồi nó mới khóc, trong lòng tự thấy trỗi dậy một nỗi sợ vô hình. Năm đó phải chăng nó sai rồi? Có bao nhiêu cách giải quyết vậy mà cuối cùng nó vẫn là lựa chọn cách cực đoan nhất, nó thật tồi tệ.
Cứ như vậy, từng hồi ức xưa cũ bị nó chôn chặt từng mảnh ghép một ùa về, sắc như một một dao cứa từng nhát từng nhát vào trái tim nó, đau lắm. Kí ức đó chính là sự trừng phạt với nó bao năm qua, mỗi lần nhớ lại là một lần nó khó chịu, bứt rứt, đau nhói, đến ghét bản thân mình vô cùng, nhưng rồi lại tuyệt vọng để những cảm giác đan xen ấy cứa toạc vết thương chưa kịp lành sẹo trước đó, nó không biết làm gì hơn ngoài tự mình im lặng liếm láp vết thương. Nó đáng bị như vậy.
Nó không biết bản thân đứng bên cửa sổ bao lâu rồi, chỉ biết mặt trời đã lặn, ánh đèn khắp nơi được thắp sáng, chân nó cũng tê cứng. Lúc này nó mới quay người lại bắt gặp ánh mắt nhìn từ người trên giường bệnh đang nhìn nó chăm chú như là hiếu kì hay đúng hơn là dò xét.
_ “ Cô rốt cuộc đang che dấu cái gì vậy ” _ Nó hỏi cô gái nhưng cũng là đang hỏi chính mình. Bàn chân nó bước nhẹ về phía cô ấy, chân nó tê hết lên bước đầu còn có chút cảm giác đây không phải chân của mình.
Cô gái đó vẫn chỉ nhìn nó mà không hề có ý trả lời.
_ “ Tin tôi được không?”_ Nó đi đến gần ngồi xuống cạnh mép giường , đưa tay gạt mấy sợi tóc của cô gái đó rồi nhẹ nói.
_ “ Tôi đã được nghe nó, đã làm theo nó và tôi đã phải trả giá”_ Cô gái đó lúc này mới khẽ nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn, lại như vô tình.
Đôi tay nó khựng lại giữa không gian một chút rồi mới thu về, đúng nó lấy gì để người khác phải tin nó. Nó cũng đã từng lừa gạt, phản bội lòng tin của rất nhiều người.
_ “ Quá khứ cứ để nó ngủ yên, hà cớ gì phải đào xới mọi chuyện”_ Cô ta thấy nó im lặng mới tiếp tục nói.
_ “ Cô không thấy tức giận, oan ức sao? Cô đã mất đi tuổi thơ, tuổi thanh xuân, mất đi bạn bè …”
Nó chưa kịp nói hết câu thì cô gái đó đột nhiên hơi cao giọng ngắt lời nó.
_ “ Thế thì đã sao, những đứa trẻ mồ côi thì phải đáng nhận lại như thế, vì đến ngay cả bố mẹ chúng cũng không yêu thương chúng, cũng vứt bỏ chúng, cũng không cần chúng” .
Nghe được câu này nó lại thấy chua chát và cũng thật mỉa mai, nó im lặng dường như do không còn gì để nói cũng có thể không biết phải đáp lại thế nào, nó không phải họ, nó mãi không thể hiểu được những gì họ đã trải qua, những gì họ cảm thấy và chịu đựng. Vì vậy nó càng không có quyền bình luận hay khuyên nhủ gì họ hết.
_ “ Nhưng chỉ cần cô nói cho tôi biết tôi có thể giúp cô trút mối tức giận này” _ Thay vì khuyên nhủ nó thẳng thắn đưa ra một lời hứa.
Cô gái đó liền nhìn nó chăm chăm, nó có thể thấy sự dao động trong tròng mắt của cô ấy. Không phải cô ta không tức giận, không phải là không oán hận chỉ là giữ trong lòng lâu quá khiến cảm xúc cô cũng bị chai lì.
_ “ Năm đó cũng đã có một người mặc quân phục nói với tôi như vậy, nhưng sau đó tôi không còn thấy ông ta nữa. Chỉ thấy những hi vọng mà tôi gửi gắm dần bị trà đạp, nhẵm nát không một chút thương tiếc. Những ngày tháng sau đó còn kinh khủng hơn bao giờ hết. Đơn giản vì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vì tôi hèn mọn mà vẫn đòi sự công bằng ” _ Cô ta rời khỏi giường đi về phía cửa sổ.
_ “ Tôi sẽ cố hết mình” _ Nó vẫn không từ bỏ mà kiên định nói tiếp.
Cô gái đó đứng đó im lặng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, hôm nay trời giăng kín mây, không khí oi ả báo hiệu sắp có một trận mưa giông, những ánh chớp phía chân trời liên tục lóe lên. Ngay sau đó tiếng mưa ào ào trút xuống. bốn bề yên tĩnh giờ bao trùm toàn là tiếng mưa. Những đợt sấm nối nhau gào thét bên ngoài cửa sổ, từng đợt sét rạch ngang bầu trời đủ khiến con người ta hoảng loạn. Nhưng cô gái bên cửa sổ kia vẫn rất bình lặng đứng qua lăng kính cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, thậm chí còn khẽ mỉm cười:
_ “ Tôi đã từng không thích mưa bởi nó mang đến sự ẩm ướt và bẩn thỉu. Nhưng bây giờ mỗi lần mưa tôi lại thấy nhẹ lòng hơn, bớt cô đơn hơn. Khi trời mưa tôi còn cảm thấy ông trời vẫn còn xót thương những người như tôi.”_ Cô gái ấy đặt bàn tay mình lên lăng kính cửa sổ khẽ nói sau đó khẽ ngâm nga hát một bài hát mà nó chưa từng nghe.
Sau khi kết thúc giai điệu bài hát, cô ta mới quay người lại đối diện với nó, rồi đôi mắt cô dần trở nên kiên định chứ không còn vẻ hững hờ nữa.
_ “ Hãy giúp tôi, tôi sẽ nói hết mọi …” _ Nhưng câu nói của cô gái chưa hết câu thì bỗng nó nghe thấy một tiếng “ ĐOÀNG” xé nát cả tiếng mưa ngoài kia lẫn tiếng sấm đang vang dội, nối tiếp sau đó là một tiếng “CHOANG” . Tim nó như ngừng đập, trong lòng dội lên cảm giác kinh hoàng cùng sợ hãi. Lăng cửa sổ đằng sau cô gái vỡ tan, một màu đỏ lan ra trước ngực cô gái, lan dần ra chiếc áo bệnh nhân. Trong đôi mắt cô gái chứa đựng sự kinh hoàng, rồi là nuối tiếc cuối cùng lại là bình thản. Trên môi cô là nụ cười rồi thân ảnh ngã xuống.
Nó vội lao người nhấn chuông ở gần đó rồi lại lao về phía thân ảnh cô gái, nó kịp nhìn xuyên qua màn mưa điên cuồng kia một bóng người ở tòa nhà sát đối diện một bóng người đang khuất dạng. Đầu óc nó dường như trống rỗng, rối hết lên không biết phải làm sao, cô gái kia nằm dưới đất nhìn về phía nó như muốn nói điều gì đó. Nó vội ghé sát tai lại gần, giọng nói yếu ớt truyền vào tai nó:
_ “ Gốc… cây… sữa ”_ Vừa nói xong cô gái đó lăn ra bất tỉnh, như đã trút hết sức tàn cuối cùng, nó hoảng loạn đặt cô ta xuống, tim cô ta dường như ngừng đập. Nó không một giây do dự đấm liên tục vào ngực cô ta.
Rất nhanh sau đó vài bác sĩ chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sửng sốt vài giây sau đó liền gọi điện điều xe đưa bệnh nhân tới bệnh viện để cấp cứu. Đây vốn là bệnh viện thần kinh không thể giúp gì được. Nhờ nó cấp cứu kịp thời tim cô gái đó đã yếu ớt đập trở lại. Đưa cô gái đó lên xe xong, nó quay người chạy về phía tòa nhà của tay bắn súng kia. Nó biết đến đó tên kia chắc chắn đã không còn ở đó nữa nhưng nó vẫn cần đến xem một chút.
Rất nhanh nó đã đứng trên sân thượng, trời vẫn mưa nặng hạt. Quần áo nó đã ướt hết, nước mưa xối mạnh vào mặt đến mức nó cảm thấy mở mắt thôi đã là một việc rất khó, nước xối mạnh vào mắt làm nó cảm thấy đau rát. Từng đợt chớp vẫn lóe lên, từng đợt xét rạch ngang đầu trời như muốn xé toạc cái quá khứ bẩn thỉu, từng đợt sấm gầm gào không ngừng. Bây giờ nơi đây cũng khiến trời phẫn nộ.
Nó đi lại gần nơi vị trí nó thấy tên kia. Nơi đây đã không còn dấu tích gì, cũng phải tên kia đã bỏ đi lâu như vậy cộng thêm trời mưa nữa thì còn có thể để lại được gì. Nó bước đến đứng đúng chỗ tên kia đã đứng, đưa mắt nhìn. Quả thật đây đúng là vị trí lí tưởng để ngắm bắn vào gian phòng vừa rồi. Tên này sau khi bắn cô gái kia có thể dễ dàng ngắm bắn nó vậy mà lại không ra tay đuổi cùng giết tận, vậy là tên này chỉ có ý xử cô gái kia thôi cách hành xử như vậy chỉ có những tay sát thủ chuyên nghiệp được thuê mà thôi.
Vậy ai là người đã thuê tên này, là người muốn cô gái kia chết, im miệng mãi mãi, là tên biến thái trong quá khứ sao?
Nó đẩy cửa bước vào căn phòng số 112, bên trong nằm ngoài sức tưởng tượng của nó, gọn gàng thế này là nơi ở của một người tâm thần sao, phòng nó cũng không gọn đến vậy, hay do hộ lí ở đây làm việc tốt.
Trong căn phòng bao trùm là ánh sáng chiều le lói cuối ngày, cả căn phòng được nhuộm một màu cam, khiến làm con người ta cảm thấy rất khó chịu cùng bức bối, chứ không như ánh sáng lúc bình minh. Mộ cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình với mái tóc rối tung không có quy luật, đứng yên lặng bên chiếc cửa sổ nhìn vẩn vơ ra ngoài, trong mắt đều là một sự trống rỗng.
Nó đi đến gần đưa tay chạm vào vai cô gái đó, cô ta từ từ quay lại nhìn nó, không có vẻ hoảng loạn hay điên cuồng gì như những bệnh nhân kia hết, mà đó là một sự trầm lặng, nói đúng hơn là một cái xác không hồn, sống mà không hề có cảm xúc. Nhìn vào đôi mắt trống rỗng đang chiếu vào mình tự nhiên nó cảm thấy ớn lạnh. Ánh mắt nó lập tức tránh né nhìn ra chỗ khác, đôi mắt vô tình lướt qua đôi tất của cô gái, trời nóng đến vậy cô ta vẫn đi một đôi tất, hơn nữa đôi tất này lại là hai chiếc khác nhau hoàn toàn từ màu sắc cho đến kiểu dáng. Đó có lẽ là điểm duy nhất chứng minh người con gái này bị điên loạn.
Nó kéo tay cô gái để cô ngồi xuống cái ghế trống gần đó sau đó ngồi xuống trước mặt cô, đôi tay nhẹ cầm lấy đôi tay của cô gái đó. Cô gái đó vẫn nhìn nó bằng một ánh mắt trống rỗng không có biểu hiện gì, nhìn cô gái không khác gì một con búp bê hết.
_ “ Quay trở lại quá khứ của bản thân một chút được không?” _ Nó lên tiếng hỏi khẽ, nó biết khiến một người quay lại quá khứ khiến bản mình hóa điên là một việc rất tàn nhẫn. Vì những hồi ức đẹp không đủ lớn để lấn át đi những nỗi đau trong lòng, khiến họ phát điên, khiến họ nhớ lại không khác gì đem trái tim họ một lần nữa đâm nát.
Nhưng đáp lại nó vẫn là một ánh mắt trống rỗng vô hồn, một khuôn mặt không biểu cảm. Nó dường như đã muốn bỏ cuộc, nó định tìm một bác sĩ tâm lí đến rồi tiếp tục nhưng đột nhiên lúc này giọng Minh Hiếu vang lên:
_ “ Một người xếp được tủ đồ của mình gọn gàng đến vậy, mọi thứ đều được kết hợp tốt như vậy lại đi nhầm đôi tất sao. Tôi không biết cô điên thật hay điên giả, nhưng tôi không tin chuyện trước kia cô không hề nhớ gì, nó phải để lại cho cô một dấu ấn rất sâu đậm chứ ” _ Không chỉ là giọng nói sắc lạnh, đâm sâu mà còn là một ánh nhìn đầy dò xét khiến người khác khó mà trốn tránh.
Nó tính quay qua lườm Minh Hiếu thì động tác quay đầu của nó bỗng khựng lại, nó không có nhìn nhầm đôi mắt ấy lúc nãy đã nhìn thấy một ánh nhìn về phía Minh Hiếu thậm chí lông mày còn đã nhíu lại. Nhưng rất nhanh khuôn mặt đó lại trở về lúc nó nhìn thấy lần đầu. Nhưng nó chắc chắn nó không hề hoa mắt thị lực nó rất tốt.
_ “ Người năm đó là ai?” _ Nó lên tiếng hỏi lần nữa.
Lúc này cô gái đó bỗng giằng mạnh tay của cô ta ra khỏi tay nó, rồi chạy xô vào một góc tường trên mặt đều là sự kinh hoàng cùng sợ hãi. Cả người cô co lại ôm lấy mình co cụm lại góc tường, cả người không ngừng run lên trên mặt toàn là nước mắt. Rồi cô ta đột nhiên đập đầu mình vào tường. Lúc này hắn từ đâu mới vội xông đến lôi cô ta ra khỏi tường, dùng hai tay kìm cô ta lại, rồi nói to:
_ “ Nhấn chuông đi”_ Lúc này nó mới phản ứng chạy đến cái chuông mà nhấn gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ nhanh chóng chạy vào kìm cô ta xuống và tiêm cho cô ta một mũi an thần. Lúc này cô ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nó đứng đó nhìn cô gái đó. Trong đầu dội lên không biết bao nhiêu là thắc mắc, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không muốn nói? Cô ta muốn che dấu điều gì hay còn vì một lí do nào khác? Nó thật sự nghĩ không một người bình thường tại sao lại giả điên, chắc chắn lí do không phải thích nơi này rồi, kẻ thích nơi này cũng chỉ có kẻ điên mà thôi.
_ “ Tình trạng cô gái này thế nào?”_ Nó còn đang chìm vào dòng suy tư thì bỗng nghe giọng nói của hắn vang lên.
_ “ Bây giờ tình trạng đều khá ổn. Cô gái này là bệnh nhân tôi trực tiếp điều trị từ đầu, lúc đó tôi mới ra trường và vào đây làm, cô ta là bệnh nhân đầu tiên và là bệnh nhân khảm sâu trong trí nhớ tôi nhất, khi cô ta được đưa đến đây vẫn còn là một đứa trẻ mình đầy vết thương, tâm trạng lúc nào cũng hoảng loạn, rất nhạy cảm khi có người tới gần, quả thật lúc đó tình trạng rất tệ” _ Một bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi đứng ra nói, trong tròng mắt là tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
_ “ Vậy chú còn nhớ khi đến đây cô ta trong lúc hoảng loạn có nói gì không?” _ Hắn lên tiếng hỏi tiếp.
_ “ Không hề, cô ta lúc nào cũng im lặng nếu có nói thì cũng chỉ là những tiếng gào thét, cô ta tuyệt nhiên chưa nói gì kể cả lúc ngủ”_ Vị bác sĩ đó quả quyết nói.
_ “ Có những ai từng đến thăm cô ấy không ?” _ Lúc này Minh Hiếu mới mở miệng hỏi.
_ “ Cô ta vốn là trẻ mồ côi ngoài viện trưởng viện mồ côi đến xem tình hình thì còn có ai chứ ”.
_ “ Thuốc an thần bao lâu thì hết tác dụng” _ Nó hỏi đưa mắt nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường kia, một thân ảnh mong manh ở trong bộ quần áo viện rộng thùng thình, khuôn mặt thì hốc hác, có vài sợi tóc bết lại trên má do nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương. Đã có chuyện gì lại có thể hủy hoại nhiều con người đến thế, nó muốn xé toạc tấm màn che chết tiệt này để lôi cho ra sự thật.
_ “ Liều nhẹ chỉ tầm hơn hai tiếng thôi” .
_ “ Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn ở lại cùng cô gái này”_ Nó nói.
Bác sĩ có chút ái ngại nhưng sau đó cũng đi ra, hắn và Minh Hiếu cũng chần chừ một lát rồi đi ra ngoài. Trong phòng còn lại một mình nó với cô gái kia. Nó đi về phía cửa sổ đứng lặng ở đó, đột nhiên có một câu nói vang vọng trong đầu nó : “ Cái thế giới này nhơ bẩn lắm nó không đáng để chúng ta trân trọng” . Đó là câu nói của chị ấy, người đã đối xử rất tốt với nó , luôn chăm sóc nó, rất tin tưởng nó, người coi nó như em gái tâm sự với nó mọi điều và thứ nó trả lại là sự dối trá, là sự phản bội, là ép chị ấy phải chết. Nghĩ đến đây trái tim nó lạnh toát, cơ thể nó cũng run lên. Bất giác mắt nó cay xè rồi nó cảm nhận được một thứ nóng hổi đang từ trên mặt nó trượt qua má nó rồi trượt xuống cổ. Lâu lắm rồi nó mới khóc, trong lòng tự thấy trỗi dậy một nỗi sợ vô hình. Năm đó phải chăng nó sai rồi? Có bao nhiêu cách giải quyết vậy mà cuối cùng nó vẫn là lựa chọn cách cực đoan nhất, nó thật tồi tệ.
Cứ như vậy, từng hồi ức xưa cũ bị nó chôn chặt từng mảnh ghép một ùa về, sắc như một một dao cứa từng nhát từng nhát vào trái tim nó, đau lắm. Kí ức đó chính là sự trừng phạt với nó bao năm qua, mỗi lần nhớ lại là một lần nó khó chịu, bứt rứt, đau nhói, đến ghét bản thân mình vô cùng, nhưng rồi lại tuyệt vọng để những cảm giác đan xen ấy cứa toạc vết thương chưa kịp lành sẹo trước đó, nó không biết làm gì hơn ngoài tự mình im lặng liếm láp vết thương. Nó đáng bị như vậy.
Nó không biết bản thân đứng bên cửa sổ bao lâu rồi, chỉ biết mặt trời đã lặn, ánh đèn khắp nơi được thắp sáng, chân nó cũng tê cứng. Lúc này nó mới quay người lại bắt gặp ánh mắt nhìn từ người trên giường bệnh đang nhìn nó chăm chú như là hiếu kì hay đúng hơn là dò xét.
_ “ Cô rốt cuộc đang che dấu cái gì vậy ” _ Nó hỏi cô gái nhưng cũng là đang hỏi chính mình. Bàn chân nó bước nhẹ về phía cô ấy, chân nó tê hết lên bước đầu còn có chút cảm giác đây không phải chân của mình.
Cô gái đó vẫn chỉ nhìn nó mà không hề có ý trả lời.
_ “ Tin tôi được không?”_ Nó đi đến gần ngồi xuống cạnh mép giường , đưa tay gạt mấy sợi tóc của cô gái đó rồi nhẹ nói.
_ “ Tôi đã được nghe nó, đã làm theo nó và tôi đã phải trả giá”_ Cô gái đó lúc này mới khẽ nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn, lại như vô tình.
Đôi tay nó khựng lại giữa không gian một chút rồi mới thu về, đúng nó lấy gì để người khác phải tin nó. Nó cũng đã từng lừa gạt, phản bội lòng tin của rất nhiều người.
_ “ Quá khứ cứ để nó ngủ yên, hà cớ gì phải đào xới mọi chuyện”_ Cô ta thấy nó im lặng mới tiếp tục nói.
_ “ Cô không thấy tức giận, oan ức sao? Cô đã mất đi tuổi thơ, tuổi thanh xuân, mất đi bạn bè …”
Nó chưa kịp nói hết câu thì cô gái đó đột nhiên hơi cao giọng ngắt lời nó.
_ “ Thế thì đã sao, những đứa trẻ mồ côi thì phải đáng nhận lại như thế, vì đến ngay cả bố mẹ chúng cũng không yêu thương chúng, cũng vứt bỏ chúng, cũng không cần chúng” .
Nghe được câu này nó lại thấy chua chát và cũng thật mỉa mai, nó im lặng dường như do không còn gì để nói cũng có thể không biết phải đáp lại thế nào, nó không phải họ, nó mãi không thể hiểu được những gì họ đã trải qua, những gì họ cảm thấy và chịu đựng. Vì vậy nó càng không có quyền bình luận hay khuyên nhủ gì họ hết.
_ “ Nhưng chỉ cần cô nói cho tôi biết tôi có thể giúp cô trút mối tức giận này” _ Thay vì khuyên nhủ nó thẳng thắn đưa ra một lời hứa.
Cô gái đó liền nhìn nó chăm chăm, nó có thể thấy sự dao động trong tròng mắt của cô ấy. Không phải cô ta không tức giận, không phải là không oán hận chỉ là giữ trong lòng lâu quá khiến cảm xúc cô cũng bị chai lì.
_ “ Năm đó cũng đã có một người mặc quân phục nói với tôi như vậy, nhưng sau đó tôi không còn thấy ông ta nữa. Chỉ thấy những hi vọng mà tôi gửi gắm dần bị trà đạp, nhẵm nát không một chút thương tiếc. Những ngày tháng sau đó còn kinh khủng hơn bao giờ hết. Đơn giản vì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vì tôi hèn mọn mà vẫn đòi sự công bằng ” _ Cô ta rời khỏi giường đi về phía cửa sổ.
_ “ Tôi sẽ cố hết mình” _ Nó vẫn không từ bỏ mà kiên định nói tiếp.
Cô gái đó đứng đó im lặng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, hôm nay trời giăng kín mây, không khí oi ả báo hiệu sắp có một trận mưa giông, những ánh chớp phía chân trời liên tục lóe lên. Ngay sau đó tiếng mưa ào ào trút xuống. bốn bề yên tĩnh giờ bao trùm toàn là tiếng mưa. Những đợt sấm nối nhau gào thét bên ngoài cửa sổ, từng đợt sét rạch ngang bầu trời đủ khiến con người ta hoảng loạn. Nhưng cô gái bên cửa sổ kia vẫn rất bình lặng đứng qua lăng kính cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, thậm chí còn khẽ mỉm cười:
_ “ Tôi đã từng không thích mưa bởi nó mang đến sự ẩm ướt và bẩn thỉu. Nhưng bây giờ mỗi lần mưa tôi lại thấy nhẹ lòng hơn, bớt cô đơn hơn. Khi trời mưa tôi còn cảm thấy ông trời vẫn còn xót thương những người như tôi.”_ Cô gái ấy đặt bàn tay mình lên lăng kính cửa sổ khẽ nói sau đó khẽ ngâm nga hát một bài hát mà nó chưa từng nghe.
Sau khi kết thúc giai điệu bài hát, cô ta mới quay người lại đối diện với nó, rồi đôi mắt cô dần trở nên kiên định chứ không còn vẻ hững hờ nữa.
_ “ Hãy giúp tôi, tôi sẽ nói hết mọi …” _ Nhưng câu nói của cô gái chưa hết câu thì bỗng nó nghe thấy một tiếng “ ĐOÀNG” xé nát cả tiếng mưa ngoài kia lẫn tiếng sấm đang vang dội, nối tiếp sau đó là một tiếng “CHOANG” . Tim nó như ngừng đập, trong lòng dội lên cảm giác kinh hoàng cùng sợ hãi. Lăng cửa sổ đằng sau cô gái vỡ tan, một màu đỏ lan ra trước ngực cô gái, lan dần ra chiếc áo bệnh nhân. Trong đôi mắt cô gái chứa đựng sự kinh hoàng, rồi là nuối tiếc cuối cùng lại là bình thản. Trên môi cô là nụ cười rồi thân ảnh ngã xuống.
Nó vội lao người nhấn chuông ở gần đó rồi lại lao về phía thân ảnh cô gái, nó kịp nhìn xuyên qua màn mưa điên cuồng kia một bóng người ở tòa nhà sát đối diện một bóng người đang khuất dạng. Đầu óc nó dường như trống rỗng, rối hết lên không biết phải làm sao, cô gái kia nằm dưới đất nhìn về phía nó như muốn nói điều gì đó. Nó vội ghé sát tai lại gần, giọng nói yếu ớt truyền vào tai nó:
_ “ Gốc… cây… sữa ”_ Vừa nói xong cô gái đó lăn ra bất tỉnh, như đã trút hết sức tàn cuối cùng, nó hoảng loạn đặt cô ta xuống, tim cô ta dường như ngừng đập. Nó không một giây do dự đấm liên tục vào ngực cô ta.
Rất nhanh sau đó vài bác sĩ chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sửng sốt vài giây sau đó liền gọi điện điều xe đưa bệnh nhân tới bệnh viện để cấp cứu. Đây vốn là bệnh viện thần kinh không thể giúp gì được. Nhờ nó cấp cứu kịp thời tim cô gái đó đã yếu ớt đập trở lại. Đưa cô gái đó lên xe xong, nó quay người chạy về phía tòa nhà của tay bắn súng kia. Nó biết đến đó tên kia chắc chắn đã không còn ở đó nữa nhưng nó vẫn cần đến xem một chút.
Rất nhanh nó đã đứng trên sân thượng, trời vẫn mưa nặng hạt. Quần áo nó đã ướt hết, nước mưa xối mạnh vào mặt đến mức nó cảm thấy mở mắt thôi đã là một việc rất khó, nước xối mạnh vào mắt làm nó cảm thấy đau rát. Từng đợt chớp vẫn lóe lên, từng đợt xét rạch ngang đầu trời như muốn xé toạc cái quá khứ bẩn thỉu, từng đợt sấm gầm gào không ngừng. Bây giờ nơi đây cũng khiến trời phẫn nộ.
Nó đi lại gần nơi vị trí nó thấy tên kia. Nơi đây đã không còn dấu tích gì, cũng phải tên kia đã bỏ đi lâu như vậy cộng thêm trời mưa nữa thì còn có thể để lại được gì. Nó bước đến đứng đúng chỗ tên kia đã đứng, đưa mắt nhìn. Quả thật đây đúng là vị trí lí tưởng để ngắm bắn vào gian phòng vừa rồi. Tên này sau khi bắn cô gái kia có thể dễ dàng ngắm bắn nó vậy mà lại không ra tay đuổi cùng giết tận, vậy là tên này chỉ có ý xử cô gái kia thôi cách hành xử như vậy chỉ có những tay sát thủ chuyên nghiệp được thuê mà thôi.
Vậy ai là người đã thuê tên này, là người muốn cô gái kia chết, im miệng mãi mãi, là tên biến thái trong quá khứ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook