Chị Em Thiên Tài
-
Chương 37: Xác người không tim (phần mười ba)
Nhìn thấy nó trầm tư , Quân đột nhiên lên tiếng :
_ “ Sao em lại nói dối cô gái đó ? ” .
_ “ Anh không thấy cô ta biểu hiện rất lạ sao ? ” _ Nó nhìn cảnh vật bên ngoài một cách vô định và thờ ơ trả lời .
_ “ Lạ ? Lạ chỗ nào chứ ? ”_ Quân tỏ ra ngạc nhiên .
_ “ Anh thử kể một câu chuyện thời đai học của anh xem nào ” .
_ “ Sao tự nhiên lại kể chuyện đó ? ” _ Quân tò mò liếc nó một cái rồi hỏi .
_ “ Thì anh cứ kể đi , chuyện đại loại như anh gặp ai đó vậy , ví dụ như được thằng bạn giới thiệu bạn gái chẳng hạn ” .
_ “ Ờ xem nào .... đúng rồi lúc đó cái thằng bạn cùng phòng anh giới thiệu bạn gái nó với anh , sau đó bọn nó còn kéo anh đi ăn , trong bàn ăn anh không thể nuốt nổi , chết tiệt chúng nó cứ bón mớm cho nhau nhìn trông nó cứ tởm tởm … hừm nói chung là lòng khó chịu ” _ Anh nói mặt nhăn nhó vì nghĩ lại một quá khứ không vui .
_ “ Thời gian ? ”_ Nó hỏi .
_ “ Tết trung thu ” _ Quân không do dự trả lời ngay , chính tỏ anh nhớ rất rõ về đoạn hồi ức này .
_ “ Vậy sao anh không nhắc đến thời gian trong câu chuyện ? ” .
_ “ Anh cũng không biết , chắc trong lòng ức chế muốn bộc lộ cảm xúc không quan tâm đến thời gian .”
_ “ Đúng vậy bộc lộ cảm xúc là nhu cầu của mỗi con người , khi chúng ta hồi tưởng lại kí ức thứ chúng ta nói ra đầu tiên luôn luôn không phải là thời gian mà là cảm xúc của mình về việc đó , thậm chí là những chi tiết chính của câu chuyện mà chúng ta kể ” _ Nó nói .
_ “ Thì sao chứ ? tự nhiên em lại nhắc tới chuyện này ” _ Quân vẫn không hiểu ý nó muốn nói gì nữa .
_ “ Lời khai của cô gái lúc nãy ” _ Nó nhắc nhở .
Quân lập tức hồi tưởng lại , đúng cô gái đó nói đến thời gian trước , trước mỗi câu hỏi của nó đều trả lời rất ngắn gọn một cách hoàn hảo , đi vào ý chính không hề dông dài .
_ “ Điều đó chứng tỏ điều gì ? ” _ Quân hỏi .
_ “ Anh không thấy lạ sao ? Chúng ta là cảnh sát đến hỏi về Duy Hùng và Trương Mỹ Linh nhưng cô ta không có một câu thắc mắc , mà cũng chẳng hỏi chúng ta đến đặt những câu hỏi đó với mục đích gì , những câu trả lời ngắn gọn đi vào trọng tâm chính , cô gái đó lại còn đưa thời gian gặp Trương Mỹ Linh rất chuẩn xác , có thể thấy rõ cô ta khi trả lời câu hỏi của chúng ta không phải là nhớ lại mà đang đọc lại những gì cô ta chuẩn bị , điều đó làm em cảm thấy cô ta sớm đã chuẩn bị tinh thần gặp chúng ta , hơn nữa cũng sớm biết chuyện về Duy Hùng và Trương Mỹ Linh chẳng qua là gia ngu thôi ” .
Lời nó nói làm Quân tỉnh ngộ ra nhiều , quả thật năng lực quan sát của nó còn vượt xa những người đã học chuyên ngành như cậu
Cả đoạn đường trở về cục cảnh sát nó đều im lặng , nhắm mắt nghỉ ngơi Quân cũng không làm phiền nó gì thêm . Nhưng khi Quân gần đến cục cảnh sát rồi nó đột nhiên mở mắt như chợt nhớ ra điều gì , sau đó quay sang nói với Quân :
_ “ Quay xe đến viện đi ” .
……….........................................................
Quân sau khi đưa nó đến viện thì nó nói Quân quay về trước , Quân tuy thắc mắc nhưng không hỏi gì thêm . Nó đi vào bệnh viện đến phòng người con gái đã nhận tội giết người – Nguyễn Minh Hằng .
Sau khi gật đầu chào hỏi mấy người cảnh sát ở ngoài cửa phòng nó đẩy cửa vào trong . Nó thấy cô gái đó đang đứng trước cửa sổ phóng tầm mắt ra xa , thân mình mặc bộ quần áo bênh nhân , nhìn cô như vậy nó lại nhớ đến một người con gái có lẽ vì vậy nên nó vẫn luôn có một niềm tin rằng cô gái đó không phải là một kẻ sát nhân , nó có thể nhìn ra trong đôi mắt cô gái đó chỉ tồn tại sự trong sáng , một người có đôi mắt nhứ vậy liệu có thể ra tay sát hại người một cách dã man đến vậy không ? Không , nó quyết không tin . Nó nhất định vén lên bức màn bí ẩn này .
Nó đi vào phòng ngồi xuống cái ghế cạnh giường một cách nhàn nhã . Minh Hằng vẫn không hề có phản ứng gì , chứng tỏ không phát hiện nó đang ở trong phòng , cô ta như đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình , rồi bỗng nhiên cô ta thở dài rồi nở một nụ cười gượng gạo , ánh mắt hiện lên sự bất lực . Nó chăm chú quan sát không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô ta . Đến khi cô ta quay người lại mới có chút giật mình vì sự có mặt của nó .
Cô ta nhìn nó sau đó đên đến giường ngồi đối diện với nó , từ tốn hỏi :
_ “ Cô đến đây có gì cần hỏi thêm sao ? ” .
_ “ Quan hệ chị em cô thế nào ? ”_ Nó cũng không dào trước đón sau mà trực tiếp hỏi luôn .
Bảo Ngọc trên mặt hiện rõ sự nghi hoặc , nếu nó nhìn không nhầm sau khi nó đặt câu hỏi còn thấy đôi đồng tử mắt cô ta khẽ đảo một vòng .
_ “ Tại sao cô tự nhiên lại hỏi vậy ? ” _ Minh Hằng không trả lời mà hỏi ngước lại nó .
_ “ Cô cứ trả lời đi ” .
_ “ Tôi và em tôi tình cảm rất tốt , chỉ là nửa năm trước con bé bị tai nạn giao thông từ đó có vẻ sống khép kín hơn , nhưng điều đó cũng không mấy ảnh hưởng đến tình cảm chị em của tôi ” .
Môi nó khẽ nhếch lên , một nụ cười nhẹ , lời khai thật sự khác nhau , vậy ai là kẻ nói dối đây ? Nó tiếp tục hỏi :
_ “ Tại sao em cô bị tai nạn ? ” .
_ “ Tại sao cô cứ hỏi về em tôi vậy ? Nó đâu cần thiết chứ ” _ Nó có thể nhận ra trong lời nói đã có chen cảm xúc mạnh dù cô ta đã cố gắng kìm chế .
_ “ Cô nên trả lời tôi , tôi cần tìm hiểu về mọi thứ của cô ” _ Nó lấy đại một lí do .
_ “ Nó … Nó cứu anh Duy Hùng khỏi một vụ tai nạn ô tô ” _ Cô ta nói .
Nó đứng dậy hướng cửa mà đi tới khi nó chạm vào cửa thì cô ta lên tiếng hỏi nó :
_ “ Cô đến đây chỉ hỏi vậy sao ? Cô không muốn hỏi gì thêm à ? ” .
_ “ Không cần , tôi đã có được thứ tôi muốn ” .
Nói xong nó còn tặng cho cô gái Minh Hằng đó một nụ cười nhẹ sau đó mở cửa bước ra ngoài .
Nó đi đến phòng bệnh của Duy Hùng , anh ta vẫn còn phải nằm ở phòng cách li nên nó chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa kính quan sát , nó nhìn vào khuân mặt anh ta rất lâu , sau đó mở miệng đặt một câu hỏi cho chính mình :
_ “ Rốt cuộc trong trái tim anh chứa hình bóng của ai ? ” .
……………………….
Khi nó rời khỏi bệnh viện đường phố đã lên đèn nên nó gọi một chiếc taxi để chở về nhà . Nó bước vào nhà là hình ảnh một nhà ba người đang ăn cơm , nhóc Vũ ngồi chuyên tâm ăn còn ba má nó đang nói về chuyến du lịch nào đó . Họ hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của nó , nhưng nó cũng chẳng sao , quen rồi .
Nó cũng đi về phía bàn ăn và ngồi xuống chưa kịp đặt mông dính ghế đã nghe thấy giọng của nhóc Vũ lạnh nhạt nói :
_ “ Rửa tay ” .
Như một thói quen nó cun cút đi rửa tay sau đó mới chở lại bàn ăn gắp một miếng cá chiên bỏ vào mồm và hỏi :
_ “ Sao hôm nay ba má về sớm vậy ” .
_ “ Sao không vui à ” _ Mẹ nó cuối cùng cũng rời sự chú ý đến nó .
_ “ Chả có cảm xúc gì về việc này ” _ Nó cũng không mặn không nhạt lên tiếng .
_ “ Nghe nói cô gái tên Nguyễn Minh Hằng đã nhận tội sao con không lập án còn chần chờ gì nữa ? Hay con còn do dự điều gì ? ” _ Ba nó nhìn nó và hỏi .
_ “ Con thấy trong vụ án này có nhiều điểm nghi vấn cần tìm hiểu thêm , ta đâu thể cứ nghe lời một phía mà không có chứng cớ gì ” .
_ “ Nhưng vụ án này có hung thủ nhận tội chỉ e cấp trên sẽ thúc giục và ra chỉ thị xuống , cha con không phải thần thánh khống có chống đỡ được lâu đâu ” _ Ba nó vừa nói vừa múc cho mình một bát canh .
_ “ Cho con một tuần nữa ” _ Nó nhìn ba nó và dứt khoát nói .
Ba nó do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý cho nó thêm thời gian , nó hài lòng và tiếp tục cắm cúi ăn tiếp . Nhóc Vũ yên lặng ăn nên giải quyết xong bữa tối nhanh nhất , nhóc chẳng thèm nói gì , ngông nghênh đi nên tầng nhìn cái dáng mà phát ghét . Nó sau khi giải quyết xong bữa ăn của mình thì đi tắm , tiếp đó nắm trên giường đeo headphone vào và mở một bài nhạc nhẹ không lời .
Nó nhắm mắt có gắng sâu kết lại những điểm nó cho là khả nghi và những điều nó chưa hiểu , đầu tiên nó thấy khả nghi là Duy Hùng anh ta dường như có điều dấu diếm , tiếp đó là thái độ khác thường của em gái Duy Hùng , nó đang nhớ lại từng chi tiết từng cử chỉ lạ thường của cô ta , còn ánh mắt trốn tránh không dám nhìn vào mắt nó của cô ta khi nó và cô ta gặp nhau lần đầu , quả thật có chút khả nghi . Tiếp đó là bạn gái cũ của nạn nhân nam , cô gái đó nói những lời rất lạ , nó có thể thấy sự chán nản trong mắt cô ta , cô ta dường như không còn trân trọng cuộc sống của chính mình nữa , một người như vậy đi giết người cũng không phải điều lạ , nhưng điều đó chưa đủ để khẳng định gì cả .
Còn về phần Minh Hằng cô gái đó nhận tội nhưng nó lại cảm thấy cô ta không thể giết người , vậy vấn đề đặt ra là tại sao cô ta lại nhận tội ? Nó biết dùng tình cảm đánh giá một người là không thực tế nhưng thật ra trong lòng nó có một phần nào đó vẫn biện minh giúp cho cô gái tên Minh Hằng đó , có lẽ tại cô gái đó giống một người mà nó nợ rất nhiều , nó muốn thông qua việc này mà giảm mớt sự áy này trong lòng . Hơn nữa nó vẫn còn nghi vấn rằng có người thứ ba khi duy Hùng bị bắn , không tại sao Bảo Ngọc lại bị ngất trong rừng , người đó liệu có phải hưng thủ không ?
Vậy còn ai còn liên quan đây , em gái Minh Hằng – Bảo Ngọc thì sao ? cô gái đó có vẻ đang nói dối , thái độ của cô ta cũng rất lạ và thứ nó nghi ngờ hơn cả tại sao người có đôi chân bình thường lại ngồi xe lăn , nó có thể khẳng định như vậy , cách đặt chân của cô ta nếu là một người có đôi chân tàn phế tuyệt sẽ không thể để như vậy , vì đôi chân tàn phế vốn chỉ là một vật nặng gắn trên người , cách để chân phải dùng lực như vậy vốn không thể . Cuối cùng nó phải kể đến tên con trai chết tiệt dạo này làm phiền nó , anh ta không đáng nghi nhưng nó lại chẳng thể lí giải nổi , anh ta như chỉ đang làm rối loạn hướng điều tra của nó chứ thực tế chẳng biết cái mù gì hết .
Nó đang chìm vào một dòng suy nghĩ hỗn tạp thì bị tiếng động mở cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của nó , nhóc Vũ bước vào phòng thản nhiên coi nó không tồn tại mà đi đến trưng dụng cái laptop của nó .
Nó ngồi dậy nhìn chằm chằm nhóc Vũ , cuối cùng nhóc Vũ bị nó “ chiếu tướng ” đến khó chịu cuối cùng cũng phải mở miệng .
_ “ Chị đừng nhìn em một cách đói khát như vậy , chúng ta là chị em đấy ” .
Nó phớt lờ câu nói châm chọc của nhóc Vũ mà nói :
_ “ Nhóc nói xem một người không phạm tội lại cam tâm nhận tội thay cho người khác có thể là vì lí do gì ? ” .
_ “ Não chị bị ngâm nước hả ? ”.
Nó không thèm để ý đến lời nói châm chọc của nhóc Vũ , mà nói :
_ “ Rửa tai xin nghe ” .
Nó hỏi nhóc Vũ vì một phần thằng nhóc có một bộ não rất có ích , đặc biệt nhạy bén , hơn nữa nhóc hầu như chẳng biết gì về vụ án việc này khiến suy nghĩ không bị rối lên .
_ “ Có hai phương án , thứ nhất là bị ép buộc con thứ hai là vì tình nghĩa . Vì không do dự nhận luôn tội giết người nên em nghĩ là về phần tình nghĩa có vẻ nặng kí hơn , vì nếu đã nhận tội giết người thì coi như tự tay phá nát cuộc đời của mình còn gì ” _ Nhóc Vũ tuy nói chuyện nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính , tay thì chứ gõ liên tục .
_ “ Vậy chị phải điều tra từ đâu đây ” .
Nó vừa rứt lời thì nhóc Vũ lúc này rời khỏi màn hình liếc nó một cái rồi theo thói quen cậu lại một lần nữa mở miệng châm chọc :
_ “ Em nghi là chị đã bỏ quên não và kinh nghiệm nghề nghiệp của chị trước đây ở đâu đó rồi , còn không chắc chị không phải chị em đâu , vì em làm gì có bà chị ngu dữ vậy chứ . Hừm … chị làm ơn động não chút đi , não chị lâu không dùng gỉ sét hết rồi hả ? ” _ Ngừng một lát nhóc Vũ nói tiếp :
_ “ Đầu tiên chị gạt bỏ hết tất cả manh mối từ đầu vụ án chị có đi , bắt đầu thu thập lại dữ liệu và thông tin , đặc biệt chú ý những người có liên quan đến cái người mà đã nhận tội ấy , bây giờ chúng ta chỉ có thể xác định nếu hung thủ không phải bà cô này thì chắc chắn là người có quan hệ với người này . Sau khi có được thông tin rồi thì bắt đầu phân tích lại ” _ Nhóc Vũ nói xong thì đóng mày tính lại nhìn nó cười một cách cực kì dễ thương làm cho nó có cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng nó làm nó khẽ dùng mình . Cuối cùng nhóc Vũ cũng mở miệng :
_ “ Dạo này hacker tấn công vào mạng của cục rất nhiều , việc này với trình độ của phòng kĩ thuật giải quyết thì còn mướt mới xong nên em đành phải ra tay , máy tính em có nhiều dữ liệu quan trọng , mà cách xử lí đám hacker này là phương pháp mới nên không thể dùng máy em thử nghiệm được nhỡ bị hack ngược lại thì nguy , mà máy chị toàn dùng chơi game nên chị vì tổ quốc mà hi sinh chút nhá , nếu có bị hack ngược lại thì chịu khó chấp nhận ” .
Sau khi ngồi nghe nhóc Vũ giải trình một tràng xong mặt nó từ trắng chuyển sang đỏ vì tức giận , nhìn bóng nhóc Vũ đang thong thả rời khỏi phòng nó , nó tức giận hét lên :
_ “ Nhóc có biết chị mày một xu cũng không có , máy tính hỏng chị mày phải làm sao ? Thằng mắt dậy kia , ôn con… ” .
Và tất nhiên la hét là việc của nó chẳng ảnh hưởng gì đến nhóc Vũ cả cậu bơ nó luôn và bỏ về phòng mình , mặc kệ bà chị đang đầy lửa giận là nó .
_ “ Sao em lại nói dối cô gái đó ? ” .
_ “ Anh không thấy cô ta biểu hiện rất lạ sao ? ” _ Nó nhìn cảnh vật bên ngoài một cách vô định và thờ ơ trả lời .
_ “ Lạ ? Lạ chỗ nào chứ ? ”_ Quân tỏ ra ngạc nhiên .
_ “ Anh thử kể một câu chuyện thời đai học của anh xem nào ” .
_ “ Sao tự nhiên lại kể chuyện đó ? ” _ Quân tò mò liếc nó một cái rồi hỏi .
_ “ Thì anh cứ kể đi , chuyện đại loại như anh gặp ai đó vậy , ví dụ như được thằng bạn giới thiệu bạn gái chẳng hạn ” .
_ “ Ờ xem nào .... đúng rồi lúc đó cái thằng bạn cùng phòng anh giới thiệu bạn gái nó với anh , sau đó bọn nó còn kéo anh đi ăn , trong bàn ăn anh không thể nuốt nổi , chết tiệt chúng nó cứ bón mớm cho nhau nhìn trông nó cứ tởm tởm … hừm nói chung là lòng khó chịu ” _ Anh nói mặt nhăn nhó vì nghĩ lại một quá khứ không vui .
_ “ Thời gian ? ”_ Nó hỏi .
_ “ Tết trung thu ” _ Quân không do dự trả lời ngay , chính tỏ anh nhớ rất rõ về đoạn hồi ức này .
_ “ Vậy sao anh không nhắc đến thời gian trong câu chuyện ? ” .
_ “ Anh cũng không biết , chắc trong lòng ức chế muốn bộc lộ cảm xúc không quan tâm đến thời gian .”
_ “ Đúng vậy bộc lộ cảm xúc là nhu cầu của mỗi con người , khi chúng ta hồi tưởng lại kí ức thứ chúng ta nói ra đầu tiên luôn luôn không phải là thời gian mà là cảm xúc của mình về việc đó , thậm chí là những chi tiết chính của câu chuyện mà chúng ta kể ” _ Nó nói .
_ “ Thì sao chứ ? tự nhiên em lại nhắc tới chuyện này ” _ Quân vẫn không hiểu ý nó muốn nói gì nữa .
_ “ Lời khai của cô gái lúc nãy ” _ Nó nhắc nhở .
Quân lập tức hồi tưởng lại , đúng cô gái đó nói đến thời gian trước , trước mỗi câu hỏi của nó đều trả lời rất ngắn gọn một cách hoàn hảo , đi vào ý chính không hề dông dài .
_ “ Điều đó chứng tỏ điều gì ? ” _ Quân hỏi .
_ “ Anh không thấy lạ sao ? Chúng ta là cảnh sát đến hỏi về Duy Hùng và Trương Mỹ Linh nhưng cô ta không có một câu thắc mắc , mà cũng chẳng hỏi chúng ta đến đặt những câu hỏi đó với mục đích gì , những câu trả lời ngắn gọn đi vào trọng tâm chính , cô gái đó lại còn đưa thời gian gặp Trương Mỹ Linh rất chuẩn xác , có thể thấy rõ cô ta khi trả lời câu hỏi của chúng ta không phải là nhớ lại mà đang đọc lại những gì cô ta chuẩn bị , điều đó làm em cảm thấy cô ta sớm đã chuẩn bị tinh thần gặp chúng ta , hơn nữa cũng sớm biết chuyện về Duy Hùng và Trương Mỹ Linh chẳng qua là gia ngu thôi ” .
Lời nó nói làm Quân tỉnh ngộ ra nhiều , quả thật năng lực quan sát của nó còn vượt xa những người đã học chuyên ngành như cậu
Cả đoạn đường trở về cục cảnh sát nó đều im lặng , nhắm mắt nghỉ ngơi Quân cũng không làm phiền nó gì thêm . Nhưng khi Quân gần đến cục cảnh sát rồi nó đột nhiên mở mắt như chợt nhớ ra điều gì , sau đó quay sang nói với Quân :
_ “ Quay xe đến viện đi ” .
……….........................................................
Quân sau khi đưa nó đến viện thì nó nói Quân quay về trước , Quân tuy thắc mắc nhưng không hỏi gì thêm . Nó đi vào bệnh viện đến phòng người con gái đã nhận tội giết người – Nguyễn Minh Hằng .
Sau khi gật đầu chào hỏi mấy người cảnh sát ở ngoài cửa phòng nó đẩy cửa vào trong . Nó thấy cô gái đó đang đứng trước cửa sổ phóng tầm mắt ra xa , thân mình mặc bộ quần áo bênh nhân , nhìn cô như vậy nó lại nhớ đến một người con gái có lẽ vì vậy nên nó vẫn luôn có một niềm tin rằng cô gái đó không phải là một kẻ sát nhân , nó có thể nhìn ra trong đôi mắt cô gái đó chỉ tồn tại sự trong sáng , một người có đôi mắt nhứ vậy liệu có thể ra tay sát hại người một cách dã man đến vậy không ? Không , nó quyết không tin . Nó nhất định vén lên bức màn bí ẩn này .
Nó đi vào phòng ngồi xuống cái ghế cạnh giường một cách nhàn nhã . Minh Hằng vẫn không hề có phản ứng gì , chứng tỏ không phát hiện nó đang ở trong phòng , cô ta như đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình , rồi bỗng nhiên cô ta thở dài rồi nở một nụ cười gượng gạo , ánh mắt hiện lên sự bất lực . Nó chăm chú quan sát không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô ta . Đến khi cô ta quay người lại mới có chút giật mình vì sự có mặt của nó .
Cô ta nhìn nó sau đó đên đến giường ngồi đối diện với nó , từ tốn hỏi :
_ “ Cô đến đây có gì cần hỏi thêm sao ? ” .
_ “ Quan hệ chị em cô thế nào ? ”_ Nó cũng không dào trước đón sau mà trực tiếp hỏi luôn .
Bảo Ngọc trên mặt hiện rõ sự nghi hoặc , nếu nó nhìn không nhầm sau khi nó đặt câu hỏi còn thấy đôi đồng tử mắt cô ta khẽ đảo một vòng .
_ “ Tại sao cô tự nhiên lại hỏi vậy ? ” _ Minh Hằng không trả lời mà hỏi ngước lại nó .
_ “ Cô cứ trả lời đi ” .
_ “ Tôi và em tôi tình cảm rất tốt , chỉ là nửa năm trước con bé bị tai nạn giao thông từ đó có vẻ sống khép kín hơn , nhưng điều đó cũng không mấy ảnh hưởng đến tình cảm chị em của tôi ” .
Môi nó khẽ nhếch lên , một nụ cười nhẹ , lời khai thật sự khác nhau , vậy ai là kẻ nói dối đây ? Nó tiếp tục hỏi :
_ “ Tại sao em cô bị tai nạn ? ” .
_ “ Tại sao cô cứ hỏi về em tôi vậy ? Nó đâu cần thiết chứ ” _ Nó có thể nhận ra trong lời nói đã có chen cảm xúc mạnh dù cô ta đã cố gắng kìm chế .
_ “ Cô nên trả lời tôi , tôi cần tìm hiểu về mọi thứ của cô ” _ Nó lấy đại một lí do .
_ “ Nó … Nó cứu anh Duy Hùng khỏi một vụ tai nạn ô tô ” _ Cô ta nói .
Nó đứng dậy hướng cửa mà đi tới khi nó chạm vào cửa thì cô ta lên tiếng hỏi nó :
_ “ Cô đến đây chỉ hỏi vậy sao ? Cô không muốn hỏi gì thêm à ? ” .
_ “ Không cần , tôi đã có được thứ tôi muốn ” .
Nói xong nó còn tặng cho cô gái Minh Hằng đó một nụ cười nhẹ sau đó mở cửa bước ra ngoài .
Nó đi đến phòng bệnh của Duy Hùng , anh ta vẫn còn phải nằm ở phòng cách li nên nó chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa kính quan sát , nó nhìn vào khuân mặt anh ta rất lâu , sau đó mở miệng đặt một câu hỏi cho chính mình :
_ “ Rốt cuộc trong trái tim anh chứa hình bóng của ai ? ” .
……………………….
Khi nó rời khỏi bệnh viện đường phố đã lên đèn nên nó gọi một chiếc taxi để chở về nhà . Nó bước vào nhà là hình ảnh một nhà ba người đang ăn cơm , nhóc Vũ ngồi chuyên tâm ăn còn ba má nó đang nói về chuyến du lịch nào đó . Họ hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của nó , nhưng nó cũng chẳng sao , quen rồi .
Nó cũng đi về phía bàn ăn và ngồi xuống chưa kịp đặt mông dính ghế đã nghe thấy giọng của nhóc Vũ lạnh nhạt nói :
_ “ Rửa tay ” .
Như một thói quen nó cun cút đi rửa tay sau đó mới chở lại bàn ăn gắp một miếng cá chiên bỏ vào mồm và hỏi :
_ “ Sao hôm nay ba má về sớm vậy ” .
_ “ Sao không vui à ” _ Mẹ nó cuối cùng cũng rời sự chú ý đến nó .
_ “ Chả có cảm xúc gì về việc này ” _ Nó cũng không mặn không nhạt lên tiếng .
_ “ Nghe nói cô gái tên Nguyễn Minh Hằng đã nhận tội sao con không lập án còn chần chờ gì nữa ? Hay con còn do dự điều gì ? ” _ Ba nó nhìn nó và hỏi .
_ “ Con thấy trong vụ án này có nhiều điểm nghi vấn cần tìm hiểu thêm , ta đâu thể cứ nghe lời một phía mà không có chứng cớ gì ” .
_ “ Nhưng vụ án này có hung thủ nhận tội chỉ e cấp trên sẽ thúc giục và ra chỉ thị xuống , cha con không phải thần thánh khống có chống đỡ được lâu đâu ” _ Ba nó vừa nói vừa múc cho mình một bát canh .
_ “ Cho con một tuần nữa ” _ Nó nhìn ba nó và dứt khoát nói .
Ba nó do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý cho nó thêm thời gian , nó hài lòng và tiếp tục cắm cúi ăn tiếp . Nhóc Vũ yên lặng ăn nên giải quyết xong bữa tối nhanh nhất , nhóc chẳng thèm nói gì , ngông nghênh đi nên tầng nhìn cái dáng mà phát ghét . Nó sau khi giải quyết xong bữa ăn của mình thì đi tắm , tiếp đó nắm trên giường đeo headphone vào và mở một bài nhạc nhẹ không lời .
Nó nhắm mắt có gắng sâu kết lại những điểm nó cho là khả nghi và những điều nó chưa hiểu , đầu tiên nó thấy khả nghi là Duy Hùng anh ta dường như có điều dấu diếm , tiếp đó là thái độ khác thường của em gái Duy Hùng , nó đang nhớ lại từng chi tiết từng cử chỉ lạ thường của cô ta , còn ánh mắt trốn tránh không dám nhìn vào mắt nó của cô ta khi nó và cô ta gặp nhau lần đầu , quả thật có chút khả nghi . Tiếp đó là bạn gái cũ của nạn nhân nam , cô gái đó nói những lời rất lạ , nó có thể thấy sự chán nản trong mắt cô ta , cô ta dường như không còn trân trọng cuộc sống của chính mình nữa , một người như vậy đi giết người cũng không phải điều lạ , nhưng điều đó chưa đủ để khẳng định gì cả .
Còn về phần Minh Hằng cô gái đó nhận tội nhưng nó lại cảm thấy cô ta không thể giết người , vậy vấn đề đặt ra là tại sao cô ta lại nhận tội ? Nó biết dùng tình cảm đánh giá một người là không thực tế nhưng thật ra trong lòng nó có một phần nào đó vẫn biện minh giúp cho cô gái tên Minh Hằng đó , có lẽ tại cô gái đó giống một người mà nó nợ rất nhiều , nó muốn thông qua việc này mà giảm mớt sự áy này trong lòng . Hơn nữa nó vẫn còn nghi vấn rằng có người thứ ba khi duy Hùng bị bắn , không tại sao Bảo Ngọc lại bị ngất trong rừng , người đó liệu có phải hưng thủ không ?
Vậy còn ai còn liên quan đây , em gái Minh Hằng – Bảo Ngọc thì sao ? cô gái đó có vẻ đang nói dối , thái độ của cô ta cũng rất lạ và thứ nó nghi ngờ hơn cả tại sao người có đôi chân bình thường lại ngồi xe lăn , nó có thể khẳng định như vậy , cách đặt chân của cô ta nếu là một người có đôi chân tàn phế tuyệt sẽ không thể để như vậy , vì đôi chân tàn phế vốn chỉ là một vật nặng gắn trên người , cách để chân phải dùng lực như vậy vốn không thể . Cuối cùng nó phải kể đến tên con trai chết tiệt dạo này làm phiền nó , anh ta không đáng nghi nhưng nó lại chẳng thể lí giải nổi , anh ta như chỉ đang làm rối loạn hướng điều tra của nó chứ thực tế chẳng biết cái mù gì hết .
Nó đang chìm vào một dòng suy nghĩ hỗn tạp thì bị tiếng động mở cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của nó , nhóc Vũ bước vào phòng thản nhiên coi nó không tồn tại mà đi đến trưng dụng cái laptop của nó .
Nó ngồi dậy nhìn chằm chằm nhóc Vũ , cuối cùng nhóc Vũ bị nó “ chiếu tướng ” đến khó chịu cuối cùng cũng phải mở miệng .
_ “ Chị đừng nhìn em một cách đói khát như vậy , chúng ta là chị em đấy ” .
Nó phớt lờ câu nói châm chọc của nhóc Vũ mà nói :
_ “ Nhóc nói xem một người không phạm tội lại cam tâm nhận tội thay cho người khác có thể là vì lí do gì ? ” .
_ “ Não chị bị ngâm nước hả ? ”.
Nó không thèm để ý đến lời nói châm chọc của nhóc Vũ , mà nói :
_ “ Rửa tai xin nghe ” .
Nó hỏi nhóc Vũ vì một phần thằng nhóc có một bộ não rất có ích , đặc biệt nhạy bén , hơn nữa nhóc hầu như chẳng biết gì về vụ án việc này khiến suy nghĩ không bị rối lên .
_ “ Có hai phương án , thứ nhất là bị ép buộc con thứ hai là vì tình nghĩa . Vì không do dự nhận luôn tội giết người nên em nghĩ là về phần tình nghĩa có vẻ nặng kí hơn , vì nếu đã nhận tội giết người thì coi như tự tay phá nát cuộc đời của mình còn gì ” _ Nhóc Vũ tuy nói chuyện nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính , tay thì chứ gõ liên tục .
_ “ Vậy chị phải điều tra từ đâu đây ” .
Nó vừa rứt lời thì nhóc Vũ lúc này rời khỏi màn hình liếc nó một cái rồi theo thói quen cậu lại một lần nữa mở miệng châm chọc :
_ “ Em nghi là chị đã bỏ quên não và kinh nghiệm nghề nghiệp của chị trước đây ở đâu đó rồi , còn không chắc chị không phải chị em đâu , vì em làm gì có bà chị ngu dữ vậy chứ . Hừm … chị làm ơn động não chút đi , não chị lâu không dùng gỉ sét hết rồi hả ? ” _ Ngừng một lát nhóc Vũ nói tiếp :
_ “ Đầu tiên chị gạt bỏ hết tất cả manh mối từ đầu vụ án chị có đi , bắt đầu thu thập lại dữ liệu và thông tin , đặc biệt chú ý những người có liên quan đến cái người mà đã nhận tội ấy , bây giờ chúng ta chỉ có thể xác định nếu hung thủ không phải bà cô này thì chắc chắn là người có quan hệ với người này . Sau khi có được thông tin rồi thì bắt đầu phân tích lại ” _ Nhóc Vũ nói xong thì đóng mày tính lại nhìn nó cười một cách cực kì dễ thương làm cho nó có cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng nó làm nó khẽ dùng mình . Cuối cùng nhóc Vũ cũng mở miệng :
_ “ Dạo này hacker tấn công vào mạng của cục rất nhiều , việc này với trình độ của phòng kĩ thuật giải quyết thì còn mướt mới xong nên em đành phải ra tay , máy tính em có nhiều dữ liệu quan trọng , mà cách xử lí đám hacker này là phương pháp mới nên không thể dùng máy em thử nghiệm được nhỡ bị hack ngược lại thì nguy , mà máy chị toàn dùng chơi game nên chị vì tổ quốc mà hi sinh chút nhá , nếu có bị hack ngược lại thì chịu khó chấp nhận ” .
Sau khi ngồi nghe nhóc Vũ giải trình một tràng xong mặt nó từ trắng chuyển sang đỏ vì tức giận , nhìn bóng nhóc Vũ đang thong thả rời khỏi phòng nó , nó tức giận hét lên :
_ “ Nhóc có biết chị mày một xu cũng không có , máy tính hỏng chị mày phải làm sao ? Thằng mắt dậy kia , ôn con… ” .
Và tất nhiên la hét là việc của nó chẳng ảnh hưởng gì đến nhóc Vũ cả cậu bơ nó luôn và bỏ về phòng mình , mặc kệ bà chị đang đầy lửa giận là nó .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook