Chị Em Thiên Tài
-
Chương 34: Xác người không tim (phần mười)
Cô ta và Duy Hùng lên xe và đi mất nó cũng nhanh chóng bắt một chiếc taxi và theo sau . Người phụ nữ đó lái xe đưa Duy Hùng ra
ngoại ô , vì nơi này khá vắng vẻ nó sợ bị phát hiện nên bảo tài xế đi
chậm lại và cách một khoảng cách khá xa . Khi đi đến một rừng cây nó
thấy hai người họ xuống xe và đi vào đó , nó muốn nhanh chóng trả tiền
taxi để đi theo nhưng đời không như mơ , số tiền nó mang theo không có
đủ , mà đi xa đến vậy cơ mà , người tài xế nhìn nó với ánh mắt đầy nghi
ngờ , nó đang không biết làm sao , Duy Hùng và cô gái kia thì đã vào
rừng không nhanh nó sẽ bị mất dấu mất . Nó đành đưa thẻ cảnh sát ra cho
người kia và ái ngại nói :
_ “ Đến cục cảnh sát lấy tiền nhé , bác thông cảm cháu sẽ mất dấu họ mất ” _ Nói xong chưa để người kia đồng ý nó đã xuống xe chạy vào rừng . Xung quanh nó toàn là cây và cây chẳng biết hai người kia đã đi hướng nào nữa . Nó đi theo một con đường mòm nhưng chẳng thấy gì cả , cũng không có dấu hiệu gì về hai người đó nên nó quay trở lại chỗ cũ , quan sát thật kĩ mọi thứ xung quanh , đôi mắt nó dừng lại ở một ngọn cây non bị gãy , nó lập tức đi theo , quả nhiên ở đó có rất nhiều cây bị gãy đổ theo một đường thẳng nó đi nhanh theo những dấu tích đó , chân nó vừa bước nhanh được vài bước thì “ ĐOÀNG ” , một âm thanh xé toặc không gian yên tĩnh , làm tim nó nhảy lên một nhịp , sau đó nhanh chóng chạy về phía có tiếng súng .
Khi nó đến nơi nó thấy Duy Hùng bất tỉnh nằm trên một vũng máu , cô gái kia đã biến mất , nó chạy đến gần Duy Hùng kiểm tra mạch , may thay nó vẫn đập nhưng rất yếu , nó liền rút điện thoại ra thì phát hiện không có tí sóng nào hết , trong lòng thầm nguyền rủa cái nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt này . Nó lại gần xem vết thương của Duy Hùng , đó là vết đạn bắn vào bụng , nếu không nhanh được cấp cứu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất . Nó cởi áo khoắc ngoài buộc vào vết thương ở bụng của Duy Hùng cố gắng cầm máu lại . Đang tính cách nhắc Duy Hùng lên vai để đưa anh ta ra ngoài thì đột nhiên có tiếng động , nó liền nhẹ nhàng đặt Duy Hùng xuống , tinh thần cảnh giác được nâng lên .
_ “ Băng , em ở đâu vậy ? ” _ Nó dần thả lỏng vì đó là tiếng của Quân , nó vội hét lên :
_ “ Em ở đây ” .
Thực ra , khi người lái xe đến cục cảnh sát lấy tiền , anh ta đã gặp Quân qua lời kể của người tài xế , Quân biết nó vào khu rừng này nên đến đây có gì có thể hỗ trợ nhau .
Nó có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập về phía nó vậy là không chỉ có một mình Quân mà có nhiều người khác nữa vậy là tốt quá rồi . Khi Quân cùng những người kia chạy đến nhìn thấy cảnh tượng , không hề thắc mắc hay hỏi gì lập tức theo lệnh nó đưa Duy Hùng đi cấp cứu , vì đã có Quân đi theo mấy người kia nên nó cùng hai người khác ở lại xem xét hiện trường . Nó đang quan sát vị trí nơi Duy Hùng nằm thì một trong hai người cảnh sát ở lại cùng nó nói to :
_ “ Băng , lại đây xem này ” .
Nó nhanh chóng đi đến thì thấy cô gái đi cùng Duy Hùng nằm trên đất trên tay còn cầm một khẩu súng . Nó nhận găng tay từ một người cảnh sát và cầm súng lên xem xét rồi thả vào túi đựng chứng cứ . Sau đó cúi xuống quan sát người con gái . Cô ta vẫn thở đều đặn , chỉ như đang ngủ thôi chính tỏ không sao hết ? Vì vậy nó không cần vội vàng gì , nó đợi đến lúc người ở cục cảnh sát đến phong tỏa hiện trường , rồi mới cùng hai người cảnh sát kia đưa cô gái đó vào viện để kiểm tra .
Sau khi đưa cô ta đến viện nó tìm đến nơi Duy hùng đang được cấp cứu , ở đó có em gái hắn mặt mày tái mét đang ngồi trên băng ghế , nhưng tuyệt nhiên không hề rơi một giọt nước mắt nào cả , cứ ngồi đó như một con búp bê vô hồn vậy . Nó hiểu càm giác đó , cái cảm giác muốn khóc cũng không thể , cảm giác đó rất tệ hại . Còn khó chịu hơn là gào khóc lên nữa .
_ “ Đã xẩy ra chuyện gì vậy ? ” _ Quân tiến về phía nó hỏi .
_ “ Em thấy Duy Hùng dằng co với một cô gái nên đi theo họ , nhưng bị mất dấu , khi tìm lại được họ thì đã thấy vậy rồi . ” _ Nó trả lời ngắn gọn câu hỏi của Quân .
_ “ Anh ta sao rồi ? ” _ Nó hỏi .
_ “ Xem ra tình hình không được khả thi lắm , cơ hội sống rất mong manh , chỉ sợ không qua khỏi . ” _ Quân mệt mỏi trả lời câu hỏi của nó .
Quả thật , cậu trải qua không ít vụ án nhưng cậu chưa thấy vụ án nào bế tắc như vậy . Mọi thứ như bị xáo trộn hết cả lên , không biết là bắt đầu từ đâu nữa .
Nó và Quân đứng ngoài phòng cấp cứu của Duy Hùng một lát thì có người báo là cô gái kia đã tỉnh , nên nó để Quân ở lại đó còn nó thì đi đến phòng bệnh của cô ta . Khi mở cửa bước vào nó thấy cô ta có vẻ rất bình tĩnh khác hẳn với suy nghĩ của nó . Nó đi đến gần cô ta ngước nhìn nó với ánh mắt trong veo , cứ như một đôi mắt của một đứa trẻ mới chào đời chưa hề trải nghiệm gì cuộc sống này vậy . Nó cũng không trốn tránh ánh mắt đó mà nhìn thẳng vào , được một lúc thì cô ta cụp mi xuống , trên đôi mi như còn vương một nỗi buồn khó nói . Nó ngồi xuống đặt máy quay và nói :
_ “ Tôi có thể hỏi cô vài câu chứ ? ” .
_ “ Tôi sẽ kể hết ” _ Cô gái đó nói , giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió mùa thu vậy .
Nó cũng im lặng , chờ cô gái kia mở miệng nói .
_ “ Tôi quen Duy Hùng từ năm tôi lên chín , trong tiềm thức của tôi thì Duy Hùng là người đàn ông duy nhất , là người mà tôi yêu say đắm . Nhưng tôi chẳng bao giờ dám nói ra , bao năm tháng qua tôi chỉ ở bên Duy Hùng với tư cách như một cô em gái , tôi nghĩ như vậy đã là quá đủ với tôi . Nhưng … Khi Anh ấy nói anh ấy có bạn gái tôi phát hiện ra , tôi muốn hơn thế tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy , muốn anh ấy yêu tôi , muốn anh ấy chỉ là của riêng tôi . Tôi biết là đã quá muộn nhưng vẫn ngu ngốc lao vào như con thiêu thân cố gắng để anh ấy chú ý đến tôi nhưng mọi chuyện tôi làm đều là vô ích , anh ấy chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái . Anh ấy lạnh nhạt với tôi nhưng lại cực kì quan tâm đến cô ta , từ yêu tôi sinh hận . Nên tôi đến nhà cô ta muốn cô ta rời xa anh ấy nhưng lại phát hiện cô ta quan hệ với người đàn ông khác . Lúc đó tôi dường như mất hết lí trí , tôi đợi người đàn ông đó về tôi cầm gậy đánh ngất cô ta và … ” _ Đến lúc này nó nhận thấy bàn tay cô gái đó siết chặt vào tấm đệm , nước mắt cứ đảo quanh viền mắt một cách đầy tuyệt vọng .
_ “ Tôi đã chém cô ta , tôi đã chém không biết bao nhiêu nhát nữa , rồi một ý tưởng đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi , tôi muốn moi tim cô ta , tôi muốn biết trái tim cô ta rốt cuộc là như thế nào mà lại có thể làm ra những chuyện như thế . Và … Tôi đã làm ” _ Nói đến đây đôi mắt cô gái đó khẽ nhắm lại hai giọt nước mắt trào ra trượt nhanh trên má , môi cô gái đó bỗng nhiên nở nụ cười thanh thản .
_ “ Vậy còn nạn nhân Nguyễn Văn Nam cũng là do cô giết sao ? ” _ Nó hỏi .
Cô ta lại gật đầu , nhưng không có nói gì thêm . Nên nó lại hỏi tiếp :
_ “ Vậy Duy Hùng ? ” .
_ “ Là do tôi bắn ” _ Cô ta nói nhưng nó có thể thấy đôi ta cô gái đó càng nắm chặt ga giường hơn , bỗng nhiên hình ảnh ánh mắt trong sáng lúc cô gái đó nhìn nó hiện lên trong đầu nó làm nó không hề muốn tin cô gái này chính là hung thủ giết người chút nào .
_ " Cô là người đã bắn Duy Hùng vậy tại sao cô lại bị ngất trong rừng không phải lúc đó cô nên chạy trốn sao ? Hay ... có người thứ ba ở đó " _ Nó hỏi .
Nó có thể thấy đôi mắt cô gái đó giãn ra , đôi đồng tử đảo quanh trốn tránh ánh mắt của nó , sau đó mới từ tốn nói :
_ " Tôi bị vấp té , nên ngất thôi "
Tất nhiên nó không hề tin cái lí do đó , cô gái đó tính lừa trẻ lên ba sao mà lại nói như vậy ? Rõ ràng cô gái đó còn đang giấu diếm một điều gì đó . Nó khẽ thở dài sau đó đưa tay tắt máy quay , nó nghĩ hôm nay như vậy là đủ rồi .
_ “ Cô Nghỉ ngơi đi ” .
Trước khi nó chạm vào nắm tay cửa nó có nghe tiếng cô gái đó khẽ hỏi :
_ “ Duy Hùng , anh ấy sao rồi ? ” .
Nó quay lại nhìn cô gái đó với ánh mắt khó hiểu , nhưng rồi cũng trả lời :
_ “ Đang cấp cứu , cơ hội sống thấp ” .
_ “ Vậy là tốt rồi ” _ Cô gái đó khẽ mỉm cười nói , đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ , tim nó khẽ nhói lên khi thấy hình ảnh đó vì trước đây nó thường xuyên thấy bóng dáng này , bóng dáng của một người nó nợ rất nhiều .
Nó bước ra khỏi phòng , nó biết không được làm việc theo cảm tính nhưng nó không muốn tin cô gái đó là hung thủ chút nào hết . Có lẽ là vì đôi mắt của cô gái đó , hay là còn do một lí do nào khác , nó cũng không biết nữa . Nó chỉ biết nó không muốn tin , nói đúng hơn là nó không hề tin . Đi ra khỏi bệnh viện , nó lấy điện thoại gọi cho nhóc Vũ . Sau đó bắt taxi quay trở lại cục cảnh sát . Đến nơi nhóc Vũ đã đứng ở cổng , nó chạy đến cười hết sức sáng lạng với nhóc Vũ , thằng nhóc đó hiểu ý lườm nó một cái rồi mới đi ra giả tiền taxi . Sau khi quay lại còn không quên mỉa mai nó một câu :
_ “ Đã không có tiền còn bày đặt làm sang ” .
Nói xong nhóc thong thả đi vào cục cảnh sát , nó cũng lon ton chạy theo đằng sau . Thực chất nó chẳng có cảm giác gì khi bị nhóc Vũ mỉa mai như vậy có lẽ là cũng chai mặt quá rồi . Nó và nhóc Vũ đi vào chào hỏi mọi người trong cục một chút rồi đi về phía bàn làm việc của nó . Nó đưa điện thoại cho nhóc Vũ xem . Nhóc Vũ xem một chút rồi quay trở lại máy tính , sau một hồi tìm hiểu nhóc đưa ra kết luận :
_ “ Là số không đăng kí , không tìm được thông tin người dùng ” .
_ “ Em thử nói xem , hắn có phải là hung thủ không ? ” _ Nó lên tiếng hỏi , trước kia khi gặp vụ án khó không tìm ra mấu chốt nó cũng thường hỏi nhóc Vũ , cậu có một cái đầu rất nhạy bén nên đôi khi cậu nhóc đó có thể nhìn ra những điểm mấu chốt mà nó không tài nào nhận ra .
_ “ Không phải ” _ Nhóc Vũ không cần sũy nghĩ nói ngay .
_ “ Tại sao ? ” _ Nó hỏi nhóc Vũ .
_ “ Đầu chị bị hỏng luôn rồi hả ? Nếu người đó là hung thủ thì cần gì lộ mặt chứ , tại vì chị đâu có sờ được gáy người ta đâu , nếu là hung thủ thì tự nhiên thò mặt ra cho chị điều tra chắc . Nhưng người này không tránh khỏi liên can đến vụ án , có lẽ người đó đang cố gửi một thông điệp gì đó cho chị , hoặc đang cố làm cho hướng điều tr của chị bị lệch đi . ” .
Nhóc Vũ nói nó mới hiểu ra , có lẽ nó đã quá để tâm vào những thứ chẳng liên can gì , đó là sai lầm của nó . Nhưng hiện giờ lại có người nhận tội , sao cứ ngày một loạn lên thế này . Cô gái kia bị ngất trong rừng sau khi bắn Duy Hùng với cái lí do cực kì ngớ ngẩn là bị ngã , lại có kẻ gọi điện phiền nhiễu nó , xem ra nó còn bỏ xót nhiều thứ lắm . Có lẽ nó nên vứt bỏ mọi thứ mà hiện giờ nó có mà bắt lại từ đầu , từ cái chết của Trương Mỹ Linh . Vậy thì nó cần biết nhiều hơn về nạn nhân , mà ai là người có thể giúp nó hiểu về Trương Mỹ Linh chứ ? tất nhiên là ba mẹ cô ta rồi làm gì có ai hiểu rõ con cái hơn cha mẹ chứ .
_ “ Đến cục cảnh sát lấy tiền nhé , bác thông cảm cháu sẽ mất dấu họ mất ” _ Nói xong chưa để người kia đồng ý nó đã xuống xe chạy vào rừng . Xung quanh nó toàn là cây và cây chẳng biết hai người kia đã đi hướng nào nữa . Nó đi theo một con đường mòm nhưng chẳng thấy gì cả , cũng không có dấu hiệu gì về hai người đó nên nó quay trở lại chỗ cũ , quan sát thật kĩ mọi thứ xung quanh , đôi mắt nó dừng lại ở một ngọn cây non bị gãy , nó lập tức đi theo , quả nhiên ở đó có rất nhiều cây bị gãy đổ theo một đường thẳng nó đi nhanh theo những dấu tích đó , chân nó vừa bước nhanh được vài bước thì “ ĐOÀNG ” , một âm thanh xé toặc không gian yên tĩnh , làm tim nó nhảy lên một nhịp , sau đó nhanh chóng chạy về phía có tiếng súng .
Khi nó đến nơi nó thấy Duy Hùng bất tỉnh nằm trên một vũng máu , cô gái kia đã biến mất , nó chạy đến gần Duy Hùng kiểm tra mạch , may thay nó vẫn đập nhưng rất yếu , nó liền rút điện thoại ra thì phát hiện không có tí sóng nào hết , trong lòng thầm nguyền rủa cái nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt này . Nó lại gần xem vết thương của Duy Hùng , đó là vết đạn bắn vào bụng , nếu không nhanh được cấp cứu thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất . Nó cởi áo khoắc ngoài buộc vào vết thương ở bụng của Duy Hùng cố gắng cầm máu lại . Đang tính cách nhắc Duy Hùng lên vai để đưa anh ta ra ngoài thì đột nhiên có tiếng động , nó liền nhẹ nhàng đặt Duy Hùng xuống , tinh thần cảnh giác được nâng lên .
_ “ Băng , em ở đâu vậy ? ” _ Nó dần thả lỏng vì đó là tiếng của Quân , nó vội hét lên :
_ “ Em ở đây ” .
Thực ra , khi người lái xe đến cục cảnh sát lấy tiền , anh ta đã gặp Quân qua lời kể của người tài xế , Quân biết nó vào khu rừng này nên đến đây có gì có thể hỗ trợ nhau .
Nó có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập về phía nó vậy là không chỉ có một mình Quân mà có nhiều người khác nữa vậy là tốt quá rồi . Khi Quân cùng những người kia chạy đến nhìn thấy cảnh tượng , không hề thắc mắc hay hỏi gì lập tức theo lệnh nó đưa Duy Hùng đi cấp cứu , vì đã có Quân đi theo mấy người kia nên nó cùng hai người khác ở lại xem xét hiện trường . Nó đang quan sát vị trí nơi Duy Hùng nằm thì một trong hai người cảnh sát ở lại cùng nó nói to :
_ “ Băng , lại đây xem này ” .
Nó nhanh chóng đi đến thì thấy cô gái đi cùng Duy Hùng nằm trên đất trên tay còn cầm một khẩu súng . Nó nhận găng tay từ một người cảnh sát và cầm súng lên xem xét rồi thả vào túi đựng chứng cứ . Sau đó cúi xuống quan sát người con gái . Cô ta vẫn thở đều đặn , chỉ như đang ngủ thôi chính tỏ không sao hết ? Vì vậy nó không cần vội vàng gì , nó đợi đến lúc người ở cục cảnh sát đến phong tỏa hiện trường , rồi mới cùng hai người cảnh sát kia đưa cô gái đó vào viện để kiểm tra .
Sau khi đưa cô ta đến viện nó tìm đến nơi Duy hùng đang được cấp cứu , ở đó có em gái hắn mặt mày tái mét đang ngồi trên băng ghế , nhưng tuyệt nhiên không hề rơi một giọt nước mắt nào cả , cứ ngồi đó như một con búp bê vô hồn vậy . Nó hiểu càm giác đó , cái cảm giác muốn khóc cũng không thể , cảm giác đó rất tệ hại . Còn khó chịu hơn là gào khóc lên nữa .
_ “ Đã xẩy ra chuyện gì vậy ? ” _ Quân tiến về phía nó hỏi .
_ “ Em thấy Duy Hùng dằng co với một cô gái nên đi theo họ , nhưng bị mất dấu , khi tìm lại được họ thì đã thấy vậy rồi . ” _ Nó trả lời ngắn gọn câu hỏi của Quân .
_ “ Anh ta sao rồi ? ” _ Nó hỏi .
_ “ Xem ra tình hình không được khả thi lắm , cơ hội sống rất mong manh , chỉ sợ không qua khỏi . ” _ Quân mệt mỏi trả lời câu hỏi của nó .
Quả thật , cậu trải qua không ít vụ án nhưng cậu chưa thấy vụ án nào bế tắc như vậy . Mọi thứ như bị xáo trộn hết cả lên , không biết là bắt đầu từ đâu nữa .
Nó và Quân đứng ngoài phòng cấp cứu của Duy Hùng một lát thì có người báo là cô gái kia đã tỉnh , nên nó để Quân ở lại đó còn nó thì đi đến phòng bệnh của cô ta . Khi mở cửa bước vào nó thấy cô ta có vẻ rất bình tĩnh khác hẳn với suy nghĩ của nó . Nó đi đến gần cô ta ngước nhìn nó với ánh mắt trong veo , cứ như một đôi mắt của một đứa trẻ mới chào đời chưa hề trải nghiệm gì cuộc sống này vậy . Nó cũng không trốn tránh ánh mắt đó mà nhìn thẳng vào , được một lúc thì cô ta cụp mi xuống , trên đôi mi như còn vương một nỗi buồn khó nói . Nó ngồi xuống đặt máy quay và nói :
_ “ Tôi có thể hỏi cô vài câu chứ ? ” .
_ “ Tôi sẽ kể hết ” _ Cô gái đó nói , giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió mùa thu vậy .
Nó cũng im lặng , chờ cô gái kia mở miệng nói .
_ “ Tôi quen Duy Hùng từ năm tôi lên chín , trong tiềm thức của tôi thì Duy Hùng là người đàn ông duy nhất , là người mà tôi yêu say đắm . Nhưng tôi chẳng bao giờ dám nói ra , bao năm tháng qua tôi chỉ ở bên Duy Hùng với tư cách như một cô em gái , tôi nghĩ như vậy đã là quá đủ với tôi . Nhưng … Khi Anh ấy nói anh ấy có bạn gái tôi phát hiện ra , tôi muốn hơn thế tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy , muốn anh ấy yêu tôi , muốn anh ấy chỉ là của riêng tôi . Tôi biết là đã quá muộn nhưng vẫn ngu ngốc lao vào như con thiêu thân cố gắng để anh ấy chú ý đến tôi nhưng mọi chuyện tôi làm đều là vô ích , anh ấy chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái . Anh ấy lạnh nhạt với tôi nhưng lại cực kì quan tâm đến cô ta , từ yêu tôi sinh hận . Nên tôi đến nhà cô ta muốn cô ta rời xa anh ấy nhưng lại phát hiện cô ta quan hệ với người đàn ông khác . Lúc đó tôi dường như mất hết lí trí , tôi đợi người đàn ông đó về tôi cầm gậy đánh ngất cô ta và … ” _ Đến lúc này nó nhận thấy bàn tay cô gái đó siết chặt vào tấm đệm , nước mắt cứ đảo quanh viền mắt một cách đầy tuyệt vọng .
_ “ Tôi đã chém cô ta , tôi đã chém không biết bao nhiêu nhát nữa , rồi một ý tưởng đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi , tôi muốn moi tim cô ta , tôi muốn biết trái tim cô ta rốt cuộc là như thế nào mà lại có thể làm ra những chuyện như thế . Và … Tôi đã làm ” _ Nói đến đây đôi mắt cô gái đó khẽ nhắm lại hai giọt nước mắt trào ra trượt nhanh trên má , môi cô gái đó bỗng nhiên nở nụ cười thanh thản .
_ “ Vậy còn nạn nhân Nguyễn Văn Nam cũng là do cô giết sao ? ” _ Nó hỏi .
Cô ta lại gật đầu , nhưng không có nói gì thêm . Nên nó lại hỏi tiếp :
_ “ Vậy Duy Hùng ? ” .
_ “ Là do tôi bắn ” _ Cô ta nói nhưng nó có thể thấy đôi ta cô gái đó càng nắm chặt ga giường hơn , bỗng nhiên hình ảnh ánh mắt trong sáng lúc cô gái đó nhìn nó hiện lên trong đầu nó làm nó không hề muốn tin cô gái này chính là hung thủ giết người chút nào .
_ " Cô là người đã bắn Duy Hùng vậy tại sao cô lại bị ngất trong rừng không phải lúc đó cô nên chạy trốn sao ? Hay ... có người thứ ba ở đó " _ Nó hỏi .
Nó có thể thấy đôi mắt cô gái đó giãn ra , đôi đồng tử đảo quanh trốn tránh ánh mắt của nó , sau đó mới từ tốn nói :
_ " Tôi bị vấp té , nên ngất thôi "
Tất nhiên nó không hề tin cái lí do đó , cô gái đó tính lừa trẻ lên ba sao mà lại nói như vậy ? Rõ ràng cô gái đó còn đang giấu diếm một điều gì đó . Nó khẽ thở dài sau đó đưa tay tắt máy quay , nó nghĩ hôm nay như vậy là đủ rồi .
_ “ Cô Nghỉ ngơi đi ” .
Trước khi nó chạm vào nắm tay cửa nó có nghe tiếng cô gái đó khẽ hỏi :
_ “ Duy Hùng , anh ấy sao rồi ? ” .
Nó quay lại nhìn cô gái đó với ánh mắt khó hiểu , nhưng rồi cũng trả lời :
_ “ Đang cấp cứu , cơ hội sống thấp ” .
_ “ Vậy là tốt rồi ” _ Cô gái đó khẽ mỉm cười nói , đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ , tim nó khẽ nhói lên khi thấy hình ảnh đó vì trước đây nó thường xuyên thấy bóng dáng này , bóng dáng của một người nó nợ rất nhiều .
Nó bước ra khỏi phòng , nó biết không được làm việc theo cảm tính nhưng nó không muốn tin cô gái đó là hung thủ chút nào hết . Có lẽ là vì đôi mắt của cô gái đó , hay là còn do một lí do nào khác , nó cũng không biết nữa . Nó chỉ biết nó không muốn tin , nói đúng hơn là nó không hề tin . Đi ra khỏi bệnh viện , nó lấy điện thoại gọi cho nhóc Vũ . Sau đó bắt taxi quay trở lại cục cảnh sát . Đến nơi nhóc Vũ đã đứng ở cổng , nó chạy đến cười hết sức sáng lạng với nhóc Vũ , thằng nhóc đó hiểu ý lườm nó một cái rồi mới đi ra giả tiền taxi . Sau khi quay lại còn không quên mỉa mai nó một câu :
_ “ Đã không có tiền còn bày đặt làm sang ” .
Nói xong nhóc thong thả đi vào cục cảnh sát , nó cũng lon ton chạy theo đằng sau . Thực chất nó chẳng có cảm giác gì khi bị nhóc Vũ mỉa mai như vậy có lẽ là cũng chai mặt quá rồi . Nó và nhóc Vũ đi vào chào hỏi mọi người trong cục một chút rồi đi về phía bàn làm việc của nó . Nó đưa điện thoại cho nhóc Vũ xem . Nhóc Vũ xem một chút rồi quay trở lại máy tính , sau một hồi tìm hiểu nhóc đưa ra kết luận :
_ “ Là số không đăng kí , không tìm được thông tin người dùng ” .
_ “ Em thử nói xem , hắn có phải là hung thủ không ? ” _ Nó lên tiếng hỏi , trước kia khi gặp vụ án khó không tìm ra mấu chốt nó cũng thường hỏi nhóc Vũ , cậu có một cái đầu rất nhạy bén nên đôi khi cậu nhóc đó có thể nhìn ra những điểm mấu chốt mà nó không tài nào nhận ra .
_ “ Không phải ” _ Nhóc Vũ không cần sũy nghĩ nói ngay .
_ “ Tại sao ? ” _ Nó hỏi nhóc Vũ .
_ “ Đầu chị bị hỏng luôn rồi hả ? Nếu người đó là hung thủ thì cần gì lộ mặt chứ , tại vì chị đâu có sờ được gáy người ta đâu , nếu là hung thủ thì tự nhiên thò mặt ra cho chị điều tra chắc . Nhưng người này không tránh khỏi liên can đến vụ án , có lẽ người đó đang cố gửi một thông điệp gì đó cho chị , hoặc đang cố làm cho hướng điều tr của chị bị lệch đi . ” .
Nhóc Vũ nói nó mới hiểu ra , có lẽ nó đã quá để tâm vào những thứ chẳng liên can gì , đó là sai lầm của nó . Nhưng hiện giờ lại có người nhận tội , sao cứ ngày một loạn lên thế này . Cô gái kia bị ngất trong rừng sau khi bắn Duy Hùng với cái lí do cực kì ngớ ngẩn là bị ngã , lại có kẻ gọi điện phiền nhiễu nó , xem ra nó còn bỏ xót nhiều thứ lắm . Có lẽ nó nên vứt bỏ mọi thứ mà hiện giờ nó có mà bắt lại từ đầu , từ cái chết của Trương Mỹ Linh . Vậy thì nó cần biết nhiều hơn về nạn nhân , mà ai là người có thể giúp nó hiểu về Trương Mỹ Linh chứ ? tất nhiên là ba mẹ cô ta rồi làm gì có ai hiểu rõ con cái hơn cha mẹ chứ .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook