Chỉ Diên (Con Diều)
-
Chương 8
Tảng sáng ánh dương quang chiếu đến hoàng thành, phủ lên hoàng thành một lớp sa y vàng rực, càng khiến cung thành huy hoàng trở nên mờ ảo mịt mù đến không thể nào chạm tới.Từ sau khi Thập cửu Vương gia hồi cung, bình minh cũng đến sớm khác thường, bởi vì tiểu hài tử xinh xắn kia luôn tràn đầy sức sống thanh xuân vô tận, tựa mặt trời buổi mai ấm áp dịu dàng, như nắng rực chói mắt lúc ban trưa, tựa hồ đã đem ánh dương quang theo bên mình, luôn tỏa ra thứ sinh khí phồn thịnh.
Còn không phải, khi ngay cả ngự thiện phòng còn chưa bắt đầu bận bịu, Huyền Thiên đã chạy loạn khắp nơi trong ngự hoa viên, gấp đến độ nguyên một đoàn thái giám đuổi phía sau hắn, rất sợ hắn gặp phải điều gì sơ xuất.
“Thập cửu vương gia! Ngài chậm một chút! Sẽ ngã đó! Ôi! Cẩn thận!”
Nhìn Huyền Thiên nghịch ngợm thi triển khinh công nhảy lên thanh thạch giả sơn, bọn người kia sợ đến hồn phi phách tán! Ai không biết vị tiểu vương gia này có tiếng là thân nhược, động nhẹ một cái sẽ bệnh đến nửa ngày, nếu chạy lên cao như vậy mà phải điều gì sơ xuất … Oa! Còn không phải là muốn lấy đầu người hay sao?!
Huyền Thiên cười khanh khách, nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây cao, bỗng nhiên nhíu mày, hướng xuống bọn người đang kêu gọi náo loạn phía dưới bảo to: “Im lặng một chút đi!”
Tức thì yên tĩnh …
Huyền Thiên nhắm mắt, tinh tế nghe ngóng trong không trung có tranh thanh mỏng manh đang truyền đến: “Là ai đàn tranh sớm như vậy?”
Một tiểu cung nữ lanh lợi nói: “Hẳn là Quân chủ tử của Ảnh Hà Cư rồi, y mỗi khi đến giờ mẹo đều đàn Cao Sơn Lưu Thủy.”
“Cao Sơn Lưu Thủy?” Huyền Thiên mỉm cười: “Ta nhớ Hoàng huynh thích nhất khúc này! Có thể đàn được âm sắc đẹp đẽ như vậy, hẳn là một nhân vật như tiên tử a? Đi xem nào!”
Huyền Thiên lập tức theo tiếng mà đi.
“Vương gia!” Bọn người theo phía sau gấp đến độ giậm chân khua cẳng!
Trong Ảnh Hà Cư, Tiểu Thăng Tử đang định ra ngoài báo cơm, bỗng nghe thấy một trận ồn ào, không khỏi nhíu mày. Là tên nô tài không có mắt nào dám làm ầm ĩ? Chẳng lẽ không biết Quân chủ tử thích im lặng hay sao? Bỗng nhiên một vệt sắc lam vụt qua, Tiểu Thăng Tử còn chưa kịp nhìn rõ là ai, người nọ đã phóng qua đỉnh đầu hắn, thẳng hướng chạy vào Ảnh Hà Cư.
“Là ai! Dám cả gan tự tiện xông vào Ảnh Hà Cư!” Tiểu Thăng Tử gấp gáp hét to, sẽ không phải kẻ nào nhìn không thuận Quân chủ tử nên phái thích khách sang đấy chứ?
Nghe thấy có người thét to đuổi lại, ý muốn chơi đùa của Huyền Thiên lại nổi lên, thi triển khinh công, từ giữa hà hoa trì(1) phi thân bay qua. Hai chân bước trên hoa sen nở rộ, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thân hoa sen khe khẽ dao động, tựa như bị gió thổi phất. Nhảy thêm một bước, mũi chân chạm nhẹ mặt hồ, nước hồ yên tĩnh từ điểm ấy mà dập dềnh lan tỏa, gợn gợn từng cơn sóng nhẹ. Tựa một thân tiên tử nhẹ như lông hồng, vui vẻ đùa nghịch.
Tiểu Thăng Tử nhìn mà hoa mắt, ngốc ra ở một chỗ quên cả đuổi theo. Huyền Thiên nghịch ngợm quay đầu lại, hướng hắn le lưỡi, cười cười bay vào trong phòng, Tiểu Thăng Tử sau một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, nhưng mà, nào còn thấy bóng dáng vị Thập cửu Vương gia kia a …
Huyền Thiên tìm thấy hoa lâm ở phía sau tiểu cư, chỉ thấy trên bạch cương thạch có một cái đàn tranh, bên cạnh nhè nhẹ một phần hương, trước tranh cầm Bạch y nhân tĩnh tọa lặng thần tấu khúc, một chút cũng không hề cảm thấy có người xâm nhập. Một cơn gió thổi qua, khẽ vào hoa lâm, cuốn lấy một trận hoa vũ, dưới một trời những cánh hoa bay rơi rụng là tay áo bạch sắc cùng bóng người thanh lệ tựa như phù dung linh thủy, xuất trần thoát tục. Chỉ là không hiểu tại sao, một khúc nhạc êm, lại mang theo mấy tia sầu thương nhàn nhạt …
Tranh âm ngừng, đôi tay trên đàn tạm ngưng, mi mắt buông xuống lại không ngẩng lên nữa, có chút run run khe khẽ …
“Ngươi khóc?” Huyền Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Quân Chân cả kinh, cuống cuồng đứng dậy, xoay lưng lau đi nước mắt trên mặt, lập tức quay người quỳ xuống: “Quân Chân không biết Vương gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội.”
Huyền Thiên vẫn khẽ nhíu đôi mày liễu đẹp đẽ, khó hiểu hỏi: “Ngươi tại sao lại khóc? Có người khi dễ ngươi sao? Ngươi tên là Quân Chân? Quân Chân, là ai khi dễ ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi báo thù!”
“Tự ngươi nhảy vào trong hồ, còn muốn giúp y báo thù.” Một thanh âm rất không thân thiện truyền đến.
“Ti Mạc!” Quân Chân vội nhẹ giọng quở mắng người vừa đến.
Huyền Thiên quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên thân mặc trường bào màu lục nhạt ánh mắt rất không tốt, chậm rãi đi đến, mày như mặc họa, môi tựa thoa son, tuấn tú tựa như một bức tranh bút pháp thần kỳ tuyệt thế.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Đôi mắt tròn lóng lánh như sao hoang mang chớp chớp.
“Hừ! Đương nhiên là …”
“Ti Mạc …!”
Ti Mạc nhìn Quân Chân đang nhíu mi cau mặt nhìn mình, đành phải oán hận ngậm miệng. Huyền Thiên nhìn thấy hai thiếu niên thần sắc khác thường, ẩn ẩn cảm thấy dường như có một dòng nước ngầm đang bắt đầu dâng động, chỉ là không biết ở tại nơi nào, gây thành chuyện chi …
Lúc này, Tiểu Thăng Tử cùng bọn thái giám chạy theo Thập cửu Vương gia cũng đã đến, nhìn thấy ba người không khí quái dị, nhất thời không biết có thể tiến đến hay không. Bỗng nhiên, một trận ho khan của Quân Chân đánh vỡ yên lặng, y tựa như không thể thở nổi mà liều mạng ho kịch liệt, dồn dập khiến sắc mặt y gần như trở nên tím ngắt, mắt chảy nước ròng ròng.
“Quân Chân!”
“Quân chủ tử!”
Một trận rối ren náo động, một khắc trước khi Quân Chân gục ngất còn gấp gáp nắm lấy tay áo Ti Mạc, dùng ánh mắt cầu xin hắn đừng cố ý chống đối Thập cửu Vương gia, dù sao, sự sủng ái hết mức của Hoàng Thượng đối với y thực sự rất rõ ràng, đắc tội y chắc chắn không có kết quả tốt đẹp …
Ti Mạc nhìn ánh mắt cuối cùng của Quân Chân đã hiểu rõ ý tứ của y, nhưng mà … Hắn không cam tâm! Không cam tâm để một đứa hài tử nửa lớn nửa nhỏ tự nhiên từ đâu nảy nòi ra chiếm lấy tất cả những thời gian nhàn rỗi của Hoàng Thượng, không cam tâm để một tên Vương gia có cùng huyết thống với Hoàng Thượng lại lấy được hết tất cả những sủng ái từ Người, không cam tâm để tên tiểu Vương gia này mang bộ mặt hiển hiển nhiên nhiên mà hưởng thụ hết tất cả những ân sủng người người khổ cầu mà không đến, không cam tâm để y có được thân phận thiên chi kiêu tử(2) mà mình ra sức tìm thời cơ cầu cạnh cũng không có được, không cam tâm! Tuyệt đối không cam tâm!
“Quân Chân bị sao thế? Có cần truyền ngự y hay không?”
Huyền Thiên lo lắng vươn tay định thử xem thân nhiệt Quân Chân một chút, lại bị Ti Mạc thô bạo một chưởng đẩy văng ra, lực đạo rất lớn, y căn bản không thể khống chế được mình phải té về phía sau! Ngã rất mạnh trên đất!
“Vương gia!!”
Một trận kinh hô! Bọn nô tài mặt mũi đều biến sắc, đồng loạt cuống cuồng quỳ xuống, gần như bò lao đến xem Huyền Thiên có tổn hại gì hay không, bởi vì một vết thương nhỏ thôi cũng sẽ khiến bọn họ khó giữ được đầu!
“Không sao …”
Huyền Thiên nhịn đau đứng dậy, nắm lấy lòng bàn tay rát bỏng, có lẽ đã xước rách da rồi sao? Tốt nhất là không nên có việc gì … Đừng có chảy máu …
“Các ngươi thất thần làm gì hả! Mau gọi ngự y!!”
Ti Mạc ôm Quân Chân đang hôn mê, hướng bọn nô tài vẻ mặt như ngày tận thế đang chết trân ở chỗ nào đên cuồng thét lên! Nhưng không một ai động đậy, vì Ti Mạc đã bất kính với Huyền Thiên như thế, không biết vị tiểu vương gia này sẽ phản ứng như thế nào, theo mức độ sủng ái của Hoàng Thượng đối với y mà nói, cho dù là muốn chém hết bọn người ở đây, chỉ sợ rằng Hoàng Thượng cũng sẽ đáp ứng? Vậy nên lúc này, còn ai dám loạn động?
Ngay cả Tiểu Thăng Tử cũng không dám vọng động, chỉ có thể quỳ xuống liều mạng dập đầu: “Vương gia khai ân! Xin để ngự y chữa trị cho Quân chủ tử! Nếu như chậm trễ chẩn trị …”
Một tiểu thái giám bên cạnh khẽ động hắn, thanh âm Tiểu Thăng Tử liền ngừng, ý tứ tiểu thái giám kia nhắc nhở rất rõ ràng: dù Vương gia cố ý không cho chẩn trị, ngươi có khả năng làm được gì? Việc gì tự nhiên lại đi cầu Vương gia đang bị chọc giận cho một cái mạng hèn?
Nhưng mà …
“Vương gia khai ân! Vương gia khai ân!” Tiểu Thăng Tử đành phải liều mạng dập đầu, vì chủ tử của mình tranh thủ một đường hy vọng …
“Ta khai ân cái gì a!” Huyền Thiên gấp gáp giậm chân: “Vậy ngươi nhanh đi tìm ngự y đi! Ta cũng không ngăn! Cầu ta làm cái gì? Nhanh lên đi a!”
Tiểu Thăng Tử run người, lập tức mừng như điên: “Tạ ơn Vương gia!!”
Tiểu Thăng Tử chạy đi như phát cuồng, tình thế ngoài dự liệu khiến bọn người kia đều sửng sốt, ngay cả Ti Mạc cũng nghĩ Vương gia sẽ vì trả thù mà cố ý kéo dài, đang lúc hối hận không ngừng, lại nghe âm thanh lo lắng không hề giả dối ở phía sau lưng, không khỏi có chút bất ngờ …
“Kia …” Bị Ti Mạc đối đãi thô bạo, Huyền Thiên có chút khiếp ý không dám đến gần: “Bế y về phòng đi … Bên ngoài rất lạnh …”
Ti Mạc bất giác trừng mắc liếc y một cái, nhìn thấy phản ứng vội vàng lui về phía sau của y, tựa như cực kỳ sợ hắn, không khỏi có chút ân hận, rất biết mình giận chó đánh mèo với người ta là không đúng, nhưng lại kéo không ra cái vẻ mặt ôn hòa cho y thấy …
Ti Mạc ôm lấy Quân Chân, vội vàng đi nhanh về tiểu cư, Huyền Thiên bước vội một bước, giữ cửa mở, nhưng Ti Mạc bước sau vừa đến, vừa vặn bị chặn lại. Ti Mạc cùng Huyền Thiên đồng thời né qua, kết quả lại vừa vặn đụng, hai người lại tránh sang bên kia, kết quả vẫn lại là vừa vặn đụng!
Ti Mạc nổi giận: “Cút qua một bên đi!!”
Huyền Thiên sợ tới mức run người, vội vàng né qua, lần này Ti Mạc không nhúc nhích, mới rốt cuộc có thể đi tiếp. Nhìn thấy Ti Mạc vẻ mặt khẩn trương ôm Quân Chân về phòng, đôi môi nhỏ của của Huyền Thiên không khỏi trề ra: sao lại hung dữ với người ta như vậy chứ …
Huyền Thiên trời sinh bộ dáng nhu nhuận dễ thương, hắn lại mang cái thân phận Vương gia cao quý thiên chi kiêu tử, còn có được sự cưng chiều tỉ mỉ của vị Hoàng Đế quyền thế trùm thiên hạ, làm gì có ai dám hướng hắn hô to gọi nhỏ? Vậy mà giữa lúc được tất cả bao vây che chở, lại bỗng nhiên xuất hiện một Ti Mạc đối với hắn đầy địch ý, nói năng lại không hề kiêng dè, Huyền thiên căn bản không thể nào chống đỡ, chỉ cảm thấy phi thường phi thường ủy khuất, trong lòng đau xót, hai mắt không khỏi tràn nước mắt …
Cũng may Huyền Thiên trời sinh tính cách hiền hòa, không có chuyện ỷ quyền ức hiếp, bằng không, theo như thái độ lời nói hành động của Ti Mạc, đổi thành Vương gia nào khác, không biết sớm đã lăng trì đến mấy lần!
Không đến một khắc, lão ngự y tóc bạc đã vội vàng đến nơi, không ngờ ngoài lão thái y, Huyền Trăn cũng đang đi đến! Huyền Trăn vốn đang lo lắng Quân Chân đột nhiên ngất xỉu, vừa bước vào trong phòng đã thấy Huyền Thiên tĩnh tọa trên ghế, không khỏi ngẩn người, lúc nhìn thấy tiểu bảo bối của mình lại đang lặng yên rơi lệ, trong lòng căng thẳng vô cùng!
“Thiên nhi!” Vội vàng đi qua, đưa tay lên mặt y lau nước mắt, đau lòng nhìn đôi mắt to đã sưng đỏ: “Ai khi dễ đệ? Sao lại khóc? Đừng dọa Trẫm!”
“Hoàng huynh …” Huyền Thiên tội nghiệp ôm Huyền Trăn, lắc đầu: “Không ai khi dễ đệ … Chỉ là thấy Quân Chân ngất xỉu, nên có chút lo lắng …”
Đôi mày cau chặt của Huyền Trăn lúc này mới hơi hơi buông lỏng, yêu thương vỗ về hài tử đang ôm trong ngực: “Không sao, Trẫm cùng đệ vào thăm y, được không?”
Dứt lời liền cười nắm bàn tay nhỏ của Huyền Thiên, ai ngờ Huyền Thiên hét thảm một tiếng! Lập tức rút tay lại! Huyền Trăn sửng sốt, vội kéo tay y nhìn, thấy vết trầy phiếm đầy tơ máu, trong mắt hiện lên nộ ý vô cùng!
“Sao lại bị thương thế này?! Thiên nhi?”
Huyền Thiên vội vàng đem bàn tay giấu về phía sau: “Không có gì, là đệ không cẩn thận ngã bị thương đó …”
Huyền Trăn quay về bọn người hầu Huyền Thiên, phẫn nộ thét lớn: “Bọn nô tài không có mắt! Kéo tất cả ra ngoài chém cho Trẫm!!”
Bọn thái giám cung nữ quỳ ngoài cửa liều mạng dập đầu xin tha, Huyền Thiên lại cuống quýt nắm tay Huyền Trăn: “Hoàng huynh! Không liên quan đến bọn họ! Là tự đệ không tốt!”
Huyền Trăn không để ý Huyền Thiên cầu tình, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đám hạ nhân đang quỳ rạp: “Cả chủ tử cũng chăm sóc không được! Cần lũ phế vật như các ngươi làm cái gì! Người đâu! Lôi toàn bộ ra ngoài cho Trẫm!”
“Đừng! Hoàng huynh!”
Huyền Thiên gấp gáp kêu to, rõ ràng chuyện không hề liên quan đến bọn họ! Nhưng mà, nếu nói là có người đẩy ngã y mới bị thương, chỉ sợ người kia sẽ bị hoàng huynh … Mặc kệ thế nào, đều sẽ có người phải chết cả sao?
Huyền Thiên vốn đã vì Ti Mạc mà cảm thấy ủy khuất, lại thấy hoàng huynh không nghe khuyên, vừa vội vừa tức, bao nhiêu cảm xúc lập tức bộc phát ra bằng hết, oa một tiếng khóc lớn lên! Huyền Trăn chân tay luống cuống, vội vàng ôn nhu trấn an, nhưng Huyền Thiên càng nghĩ càng tủi thân, lại khóc càng thêm lợi hại.
“Ầm ĩ chết đi! Cút đi chỗ khác mà khóc!”
Ti Mạc vén rèm thủy tinh, cau mặt hét lớn một tiếng, lập tức nhìn thấy Hoàng Thượng đang ở đó liền ngẩn người. Huyền Thiên bị hắn quát một tiếng, sợ đến mức vội vàng im bặt, cả người bất giác vọt trốn ra sau lưng Huyền Trăn, hành động rõ ràng tràn ngập khiếp ý khiến Huyền Trăn không khỏi nhíu mày.
“Ti Mạc, ngươi vừa nói cái gì?” Huyền Trăn long nhan không tốt.
Ti Mạc cuống cuồng quỳ xuống: “Ti Mạc không biết Hoàng Thượng ở đây, quấy nhiễu thánh giá, mong Hoàng Thượng thứ tội!”
“Ngươi có biết bằng câu nói vừa rồi của ngươi, Trẫm có thể lấy mạng ngươi!”
“Hoàng huynh …” Huyền Thiên vội chọc chọc lưng Huyền Trăn: “Y không biết là ta mới quát to như vậy mà…”
Sức mạnh rõ ràng không đủ … Bởi nếu nói là Ti Mạc, chỉ sợ nếu biết rõ là mình khóc, cũng sẽ cố ý điên cuồng mà quát lên …
Huyền Trăn quay người lại, lộ vẻ sủng nịnh ôn nhu: “Được, Trẫm không truy cứu … Trẫm vào thăm Quân Chân, đệ ở lại bên ngoài chờ trẫm.”
“Đệ cũng muốn …”
“Đám nô tài kia cho đệ xử lý.”
Nghe thấy câu tiếp của Huyền Trăn, Huyền Thiên ngoan ngoãn im lặng, trước mắt bảo vệ mấy cái tiểu mạng cho những người này so ra quan trọng hơn.
Như Huyền Trăn sở liệu, Huyền Thiên quả nhiên ngoan ngoãn ở lại bên ngoài. Huyền Trăn xoay người đi vào trong phòng, ngang qua Ti Mạc, lạnh lùng nói: “Ngươi đi vào theo Trẫm.” Ti Mạc vội vàng đứng dậy đi theo.
Thái y đang bắt mạch, thấy Hoàng Thượng đang tiến vào gấp gáp muốn đứng lên, Huyền Trăn khoát tay: “Không cần đa lễ, bệnh tình của y như thế nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, mạch tức hữu thốn(3) của Quân công tử đã hư mà vô lực, tất là mạch phổi quá nhược, mới đầu váng mắt hoa, hơn nữa khí huyết không thuận, tư lao quá độ, mới có thể nhất thời ngất đi như vậy.”
“Có trở ngại hay không?” Huyền Trăn ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trắng bệch của Quân Chân, trong mắt ngập tràn thương xót.
“Hồi Hoàng Thượng, chỉ cần tâm khoan thân thích(4) là có thể từ từ khỏi hẳn, bệnh trên thân thể vi thần có thể điều chút dược dưỡng tâm điều khí, nhưng tâm bệnh này … Còn phải mở rộng tâm, nghĩ thoáng một chút, đừng tư lự quá nhiều mới được.”
Huyền Trăn sau một lúc lâu không nói gì, mới xua tay cho ngự y lui ra: “Có linh chi ngàn năm tuyết liên vạn năm gì đó, chỉ cần có lợi cho y, cứ dùng cho Trẫm.”
“Vâng, vi thần đã hiểu.” Thái y chậm rãi lui ra ngoài.
Huyền Trăn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt, lơ đãng thở dài, kéo lại chăn cho y.
“Ti Mạc.”
Ti Mạc vẫn đang cúi đầu đứng bấy giờ mới ngẩng lên, người gọi cũng không quay lại, chỉ có thanh âm lạnh tựa băng truyền đến: “Nếu còn để Trẫm biết ngươi làm ra chuyện gì thương tổn đến Thiên Nhi … Trẫm tuyệt không tha!”
Ti Mạc trong lòng căng thẳng, một cơn lửa không tên nổi dậy: “Hoàng Thượng sao lại trách Ti Mạc?”
Huyền Trăn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt khiến người khác phải tim đập chân run: “Trẫm có phải rất dung túng ngươi hay không? Ngươi càng ngày càng vô thiên vô pháp … Trong hoàng cung này, ngươi chọc ai, Trẫm đều có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần ngươi không quá mức, Trẫm sẽ không trách phạt ngươi …”
Huyền Trăn đến trước mặt Ti Mạc, thanh âm lại càng lạnh tựa băng giá: “Nhưng chỉ có Thiên Nhi, bất luận là thứ lý do gì, nguyên nhân gì, Trẫm cũng không chấp nhận đệ ấy có nửa phần sơ xuất! Nếu còn lần sau, Trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Con ngươi như băng, ẩn hàm sát ý kinh hồn khiếp đảm, Ti Mạc chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí khiến lông xương mềm nhũn chầm chậm lan đến toàn thân, đông cứng, đến cả năng lực tự suy xét cũng đã biến mất mất rồi …
Huyền Trăn lại lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài, thời gian tới, Trẫm không muốn gặp lại ngươi.”
Thân người Ti Mạc bắt đầu khẽ run, nhìn Huyền Trăn lại đến ngồi bên giường, yêu thương trong mắt đều dừng trên người Quân Chân, Ti Mạc trong lòng dâng đầy chua xót trở mình đi ra …
Ti Mạc xoay người chạy ra ngoài, lại đối mặt với Huyền Thiên đang trở vào phòng, Ti Mạc phẫn hận trừng mắt nhìn y một cái, rồi chạy đi ngay không quay đầu lại.
Huyền Thiên đứng bất động nửa ngày, cái nhìn cuối cùng kia ngập tràn hận ý tựa hồ như sẽ vĩnh viễn không thể nào hóa giải được, khiến y đến bản năng hô hấp cũng đã quên mất …
Vì cái gì, lại dùng ánh mắt thống hận đến như vậy nhìn ta …?
—
Chú giải
(1) Hà hoa trì: Hồ hoa sen. Nói lại lần nữa, “phù dung” là sen, “liên” là sen, mà hà cũng là “sen” nốt.
(2) Thiên chi kiêu tử: Thành ngữ, ngày xưa vốn để dùng chỉ quân Hung Nô. Sau này còn có nghĩa dùng chỉ đứa con cưng đã bị chiều chuộng thành hư, vô thiên vô pháp, thích gì làm nấy.
(3) Mạch tức hữu thốn: mạch cổ tay bên phải.
(4) Tâm khoan thân thích: Tinh thần thoải mái thân thể dễ chịu.
————————————–
Còn không phải, khi ngay cả ngự thiện phòng còn chưa bắt đầu bận bịu, Huyền Thiên đã chạy loạn khắp nơi trong ngự hoa viên, gấp đến độ nguyên một đoàn thái giám đuổi phía sau hắn, rất sợ hắn gặp phải điều gì sơ xuất.
“Thập cửu vương gia! Ngài chậm một chút! Sẽ ngã đó! Ôi! Cẩn thận!”
Nhìn Huyền Thiên nghịch ngợm thi triển khinh công nhảy lên thanh thạch giả sơn, bọn người kia sợ đến hồn phi phách tán! Ai không biết vị tiểu vương gia này có tiếng là thân nhược, động nhẹ một cái sẽ bệnh đến nửa ngày, nếu chạy lên cao như vậy mà phải điều gì sơ xuất … Oa! Còn không phải là muốn lấy đầu người hay sao?!
Huyền Thiên cười khanh khách, nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây cao, bỗng nhiên nhíu mày, hướng xuống bọn người đang kêu gọi náo loạn phía dưới bảo to: “Im lặng một chút đi!”
Tức thì yên tĩnh …
Huyền Thiên nhắm mắt, tinh tế nghe ngóng trong không trung có tranh thanh mỏng manh đang truyền đến: “Là ai đàn tranh sớm như vậy?”
Một tiểu cung nữ lanh lợi nói: “Hẳn là Quân chủ tử của Ảnh Hà Cư rồi, y mỗi khi đến giờ mẹo đều đàn Cao Sơn Lưu Thủy.”
“Cao Sơn Lưu Thủy?” Huyền Thiên mỉm cười: “Ta nhớ Hoàng huynh thích nhất khúc này! Có thể đàn được âm sắc đẹp đẽ như vậy, hẳn là một nhân vật như tiên tử a? Đi xem nào!”
Huyền Thiên lập tức theo tiếng mà đi.
“Vương gia!” Bọn người theo phía sau gấp đến độ giậm chân khua cẳng!
Trong Ảnh Hà Cư, Tiểu Thăng Tử đang định ra ngoài báo cơm, bỗng nghe thấy một trận ồn ào, không khỏi nhíu mày. Là tên nô tài không có mắt nào dám làm ầm ĩ? Chẳng lẽ không biết Quân chủ tử thích im lặng hay sao? Bỗng nhiên một vệt sắc lam vụt qua, Tiểu Thăng Tử còn chưa kịp nhìn rõ là ai, người nọ đã phóng qua đỉnh đầu hắn, thẳng hướng chạy vào Ảnh Hà Cư.
“Là ai! Dám cả gan tự tiện xông vào Ảnh Hà Cư!” Tiểu Thăng Tử gấp gáp hét to, sẽ không phải kẻ nào nhìn không thuận Quân chủ tử nên phái thích khách sang đấy chứ?
Nghe thấy có người thét to đuổi lại, ý muốn chơi đùa của Huyền Thiên lại nổi lên, thi triển khinh công, từ giữa hà hoa trì(1) phi thân bay qua. Hai chân bước trên hoa sen nở rộ, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thân hoa sen khe khẽ dao động, tựa như bị gió thổi phất. Nhảy thêm một bước, mũi chân chạm nhẹ mặt hồ, nước hồ yên tĩnh từ điểm ấy mà dập dềnh lan tỏa, gợn gợn từng cơn sóng nhẹ. Tựa một thân tiên tử nhẹ như lông hồng, vui vẻ đùa nghịch.
Tiểu Thăng Tử nhìn mà hoa mắt, ngốc ra ở một chỗ quên cả đuổi theo. Huyền Thiên nghịch ngợm quay đầu lại, hướng hắn le lưỡi, cười cười bay vào trong phòng, Tiểu Thăng Tử sau một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, nhưng mà, nào còn thấy bóng dáng vị Thập cửu Vương gia kia a …
Huyền Thiên tìm thấy hoa lâm ở phía sau tiểu cư, chỉ thấy trên bạch cương thạch có một cái đàn tranh, bên cạnh nhè nhẹ một phần hương, trước tranh cầm Bạch y nhân tĩnh tọa lặng thần tấu khúc, một chút cũng không hề cảm thấy có người xâm nhập. Một cơn gió thổi qua, khẽ vào hoa lâm, cuốn lấy một trận hoa vũ, dưới một trời những cánh hoa bay rơi rụng là tay áo bạch sắc cùng bóng người thanh lệ tựa như phù dung linh thủy, xuất trần thoát tục. Chỉ là không hiểu tại sao, một khúc nhạc êm, lại mang theo mấy tia sầu thương nhàn nhạt …
Tranh âm ngừng, đôi tay trên đàn tạm ngưng, mi mắt buông xuống lại không ngẩng lên nữa, có chút run run khe khẽ …
“Ngươi khóc?” Huyền Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Quân Chân cả kinh, cuống cuồng đứng dậy, xoay lưng lau đi nước mắt trên mặt, lập tức quay người quỳ xuống: “Quân Chân không biết Vương gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội.”
Huyền Thiên vẫn khẽ nhíu đôi mày liễu đẹp đẽ, khó hiểu hỏi: “Ngươi tại sao lại khóc? Có người khi dễ ngươi sao? Ngươi tên là Quân Chân? Quân Chân, là ai khi dễ ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi báo thù!”
“Tự ngươi nhảy vào trong hồ, còn muốn giúp y báo thù.” Một thanh âm rất không thân thiện truyền đến.
“Ti Mạc!” Quân Chân vội nhẹ giọng quở mắng người vừa đến.
Huyền Thiên quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên thân mặc trường bào màu lục nhạt ánh mắt rất không tốt, chậm rãi đi đến, mày như mặc họa, môi tựa thoa son, tuấn tú tựa như một bức tranh bút pháp thần kỳ tuyệt thế.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Đôi mắt tròn lóng lánh như sao hoang mang chớp chớp.
“Hừ! Đương nhiên là …”
“Ti Mạc …!”
Ti Mạc nhìn Quân Chân đang nhíu mi cau mặt nhìn mình, đành phải oán hận ngậm miệng. Huyền Thiên nhìn thấy hai thiếu niên thần sắc khác thường, ẩn ẩn cảm thấy dường như có một dòng nước ngầm đang bắt đầu dâng động, chỉ là không biết ở tại nơi nào, gây thành chuyện chi …
Lúc này, Tiểu Thăng Tử cùng bọn thái giám chạy theo Thập cửu Vương gia cũng đã đến, nhìn thấy ba người không khí quái dị, nhất thời không biết có thể tiến đến hay không. Bỗng nhiên, một trận ho khan của Quân Chân đánh vỡ yên lặng, y tựa như không thể thở nổi mà liều mạng ho kịch liệt, dồn dập khiến sắc mặt y gần như trở nên tím ngắt, mắt chảy nước ròng ròng.
“Quân Chân!”
“Quân chủ tử!”
Một trận rối ren náo động, một khắc trước khi Quân Chân gục ngất còn gấp gáp nắm lấy tay áo Ti Mạc, dùng ánh mắt cầu xin hắn đừng cố ý chống đối Thập cửu Vương gia, dù sao, sự sủng ái hết mức của Hoàng Thượng đối với y thực sự rất rõ ràng, đắc tội y chắc chắn không có kết quả tốt đẹp …
Ti Mạc nhìn ánh mắt cuối cùng của Quân Chân đã hiểu rõ ý tứ của y, nhưng mà … Hắn không cam tâm! Không cam tâm để một đứa hài tử nửa lớn nửa nhỏ tự nhiên từ đâu nảy nòi ra chiếm lấy tất cả những thời gian nhàn rỗi của Hoàng Thượng, không cam tâm để một tên Vương gia có cùng huyết thống với Hoàng Thượng lại lấy được hết tất cả những sủng ái từ Người, không cam tâm để tên tiểu Vương gia này mang bộ mặt hiển hiển nhiên nhiên mà hưởng thụ hết tất cả những ân sủng người người khổ cầu mà không đến, không cam tâm để y có được thân phận thiên chi kiêu tử(2) mà mình ra sức tìm thời cơ cầu cạnh cũng không có được, không cam tâm! Tuyệt đối không cam tâm!
“Quân Chân bị sao thế? Có cần truyền ngự y hay không?”
Huyền Thiên lo lắng vươn tay định thử xem thân nhiệt Quân Chân một chút, lại bị Ti Mạc thô bạo một chưởng đẩy văng ra, lực đạo rất lớn, y căn bản không thể khống chế được mình phải té về phía sau! Ngã rất mạnh trên đất!
“Vương gia!!”
Một trận kinh hô! Bọn nô tài mặt mũi đều biến sắc, đồng loạt cuống cuồng quỳ xuống, gần như bò lao đến xem Huyền Thiên có tổn hại gì hay không, bởi vì một vết thương nhỏ thôi cũng sẽ khiến bọn họ khó giữ được đầu!
“Không sao …”
Huyền Thiên nhịn đau đứng dậy, nắm lấy lòng bàn tay rát bỏng, có lẽ đã xước rách da rồi sao? Tốt nhất là không nên có việc gì … Đừng có chảy máu …
“Các ngươi thất thần làm gì hả! Mau gọi ngự y!!”
Ti Mạc ôm Quân Chân đang hôn mê, hướng bọn nô tài vẻ mặt như ngày tận thế đang chết trân ở chỗ nào đên cuồng thét lên! Nhưng không một ai động đậy, vì Ti Mạc đã bất kính với Huyền Thiên như thế, không biết vị tiểu vương gia này sẽ phản ứng như thế nào, theo mức độ sủng ái của Hoàng Thượng đối với y mà nói, cho dù là muốn chém hết bọn người ở đây, chỉ sợ rằng Hoàng Thượng cũng sẽ đáp ứng? Vậy nên lúc này, còn ai dám loạn động?
Ngay cả Tiểu Thăng Tử cũng không dám vọng động, chỉ có thể quỳ xuống liều mạng dập đầu: “Vương gia khai ân! Xin để ngự y chữa trị cho Quân chủ tử! Nếu như chậm trễ chẩn trị …”
Một tiểu thái giám bên cạnh khẽ động hắn, thanh âm Tiểu Thăng Tử liền ngừng, ý tứ tiểu thái giám kia nhắc nhở rất rõ ràng: dù Vương gia cố ý không cho chẩn trị, ngươi có khả năng làm được gì? Việc gì tự nhiên lại đi cầu Vương gia đang bị chọc giận cho một cái mạng hèn?
Nhưng mà …
“Vương gia khai ân! Vương gia khai ân!” Tiểu Thăng Tử đành phải liều mạng dập đầu, vì chủ tử của mình tranh thủ một đường hy vọng …
“Ta khai ân cái gì a!” Huyền Thiên gấp gáp giậm chân: “Vậy ngươi nhanh đi tìm ngự y đi! Ta cũng không ngăn! Cầu ta làm cái gì? Nhanh lên đi a!”
Tiểu Thăng Tử run người, lập tức mừng như điên: “Tạ ơn Vương gia!!”
Tiểu Thăng Tử chạy đi như phát cuồng, tình thế ngoài dự liệu khiến bọn người kia đều sửng sốt, ngay cả Ti Mạc cũng nghĩ Vương gia sẽ vì trả thù mà cố ý kéo dài, đang lúc hối hận không ngừng, lại nghe âm thanh lo lắng không hề giả dối ở phía sau lưng, không khỏi có chút bất ngờ …
“Kia …” Bị Ti Mạc đối đãi thô bạo, Huyền Thiên có chút khiếp ý không dám đến gần: “Bế y về phòng đi … Bên ngoài rất lạnh …”
Ti Mạc bất giác trừng mắc liếc y một cái, nhìn thấy phản ứng vội vàng lui về phía sau của y, tựa như cực kỳ sợ hắn, không khỏi có chút ân hận, rất biết mình giận chó đánh mèo với người ta là không đúng, nhưng lại kéo không ra cái vẻ mặt ôn hòa cho y thấy …
Ti Mạc ôm lấy Quân Chân, vội vàng đi nhanh về tiểu cư, Huyền Thiên bước vội một bước, giữ cửa mở, nhưng Ti Mạc bước sau vừa đến, vừa vặn bị chặn lại. Ti Mạc cùng Huyền Thiên đồng thời né qua, kết quả lại vừa vặn đụng, hai người lại tránh sang bên kia, kết quả vẫn lại là vừa vặn đụng!
Ti Mạc nổi giận: “Cút qua một bên đi!!”
Huyền Thiên sợ tới mức run người, vội vàng né qua, lần này Ti Mạc không nhúc nhích, mới rốt cuộc có thể đi tiếp. Nhìn thấy Ti Mạc vẻ mặt khẩn trương ôm Quân Chân về phòng, đôi môi nhỏ của của Huyền Thiên không khỏi trề ra: sao lại hung dữ với người ta như vậy chứ …
Huyền Thiên trời sinh bộ dáng nhu nhuận dễ thương, hắn lại mang cái thân phận Vương gia cao quý thiên chi kiêu tử, còn có được sự cưng chiều tỉ mỉ của vị Hoàng Đế quyền thế trùm thiên hạ, làm gì có ai dám hướng hắn hô to gọi nhỏ? Vậy mà giữa lúc được tất cả bao vây che chở, lại bỗng nhiên xuất hiện một Ti Mạc đối với hắn đầy địch ý, nói năng lại không hề kiêng dè, Huyền thiên căn bản không thể nào chống đỡ, chỉ cảm thấy phi thường phi thường ủy khuất, trong lòng đau xót, hai mắt không khỏi tràn nước mắt …
Cũng may Huyền Thiên trời sinh tính cách hiền hòa, không có chuyện ỷ quyền ức hiếp, bằng không, theo như thái độ lời nói hành động của Ti Mạc, đổi thành Vương gia nào khác, không biết sớm đã lăng trì đến mấy lần!
Không đến một khắc, lão ngự y tóc bạc đã vội vàng đến nơi, không ngờ ngoài lão thái y, Huyền Trăn cũng đang đi đến! Huyền Trăn vốn đang lo lắng Quân Chân đột nhiên ngất xỉu, vừa bước vào trong phòng đã thấy Huyền Thiên tĩnh tọa trên ghế, không khỏi ngẩn người, lúc nhìn thấy tiểu bảo bối của mình lại đang lặng yên rơi lệ, trong lòng căng thẳng vô cùng!
“Thiên nhi!” Vội vàng đi qua, đưa tay lên mặt y lau nước mắt, đau lòng nhìn đôi mắt to đã sưng đỏ: “Ai khi dễ đệ? Sao lại khóc? Đừng dọa Trẫm!”
“Hoàng huynh …” Huyền Thiên tội nghiệp ôm Huyền Trăn, lắc đầu: “Không ai khi dễ đệ … Chỉ là thấy Quân Chân ngất xỉu, nên có chút lo lắng …”
Đôi mày cau chặt của Huyền Trăn lúc này mới hơi hơi buông lỏng, yêu thương vỗ về hài tử đang ôm trong ngực: “Không sao, Trẫm cùng đệ vào thăm y, được không?”
Dứt lời liền cười nắm bàn tay nhỏ của Huyền Thiên, ai ngờ Huyền Thiên hét thảm một tiếng! Lập tức rút tay lại! Huyền Trăn sửng sốt, vội kéo tay y nhìn, thấy vết trầy phiếm đầy tơ máu, trong mắt hiện lên nộ ý vô cùng!
“Sao lại bị thương thế này?! Thiên nhi?”
Huyền Thiên vội vàng đem bàn tay giấu về phía sau: “Không có gì, là đệ không cẩn thận ngã bị thương đó …”
Huyền Trăn quay về bọn người hầu Huyền Thiên, phẫn nộ thét lớn: “Bọn nô tài không có mắt! Kéo tất cả ra ngoài chém cho Trẫm!!”
Bọn thái giám cung nữ quỳ ngoài cửa liều mạng dập đầu xin tha, Huyền Thiên lại cuống quýt nắm tay Huyền Trăn: “Hoàng huynh! Không liên quan đến bọn họ! Là tự đệ không tốt!”
Huyền Trăn không để ý Huyền Thiên cầu tình, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đám hạ nhân đang quỳ rạp: “Cả chủ tử cũng chăm sóc không được! Cần lũ phế vật như các ngươi làm cái gì! Người đâu! Lôi toàn bộ ra ngoài cho Trẫm!”
“Đừng! Hoàng huynh!”
Huyền Thiên gấp gáp kêu to, rõ ràng chuyện không hề liên quan đến bọn họ! Nhưng mà, nếu nói là có người đẩy ngã y mới bị thương, chỉ sợ người kia sẽ bị hoàng huynh … Mặc kệ thế nào, đều sẽ có người phải chết cả sao?
Huyền Thiên vốn đã vì Ti Mạc mà cảm thấy ủy khuất, lại thấy hoàng huynh không nghe khuyên, vừa vội vừa tức, bao nhiêu cảm xúc lập tức bộc phát ra bằng hết, oa một tiếng khóc lớn lên! Huyền Trăn chân tay luống cuống, vội vàng ôn nhu trấn an, nhưng Huyền Thiên càng nghĩ càng tủi thân, lại khóc càng thêm lợi hại.
“Ầm ĩ chết đi! Cút đi chỗ khác mà khóc!”
Ti Mạc vén rèm thủy tinh, cau mặt hét lớn một tiếng, lập tức nhìn thấy Hoàng Thượng đang ở đó liền ngẩn người. Huyền Thiên bị hắn quát một tiếng, sợ đến mức vội vàng im bặt, cả người bất giác vọt trốn ra sau lưng Huyền Trăn, hành động rõ ràng tràn ngập khiếp ý khiến Huyền Trăn không khỏi nhíu mày.
“Ti Mạc, ngươi vừa nói cái gì?” Huyền Trăn long nhan không tốt.
Ti Mạc cuống cuồng quỳ xuống: “Ti Mạc không biết Hoàng Thượng ở đây, quấy nhiễu thánh giá, mong Hoàng Thượng thứ tội!”
“Ngươi có biết bằng câu nói vừa rồi của ngươi, Trẫm có thể lấy mạng ngươi!”
“Hoàng huynh …” Huyền Thiên vội chọc chọc lưng Huyền Trăn: “Y không biết là ta mới quát to như vậy mà…”
Sức mạnh rõ ràng không đủ … Bởi nếu nói là Ti Mạc, chỉ sợ nếu biết rõ là mình khóc, cũng sẽ cố ý điên cuồng mà quát lên …
Huyền Trăn quay người lại, lộ vẻ sủng nịnh ôn nhu: “Được, Trẫm không truy cứu … Trẫm vào thăm Quân Chân, đệ ở lại bên ngoài chờ trẫm.”
“Đệ cũng muốn …”
“Đám nô tài kia cho đệ xử lý.”
Nghe thấy câu tiếp của Huyền Trăn, Huyền Thiên ngoan ngoãn im lặng, trước mắt bảo vệ mấy cái tiểu mạng cho những người này so ra quan trọng hơn.
Như Huyền Trăn sở liệu, Huyền Thiên quả nhiên ngoan ngoãn ở lại bên ngoài. Huyền Trăn xoay người đi vào trong phòng, ngang qua Ti Mạc, lạnh lùng nói: “Ngươi đi vào theo Trẫm.” Ti Mạc vội vàng đứng dậy đi theo.
Thái y đang bắt mạch, thấy Hoàng Thượng đang tiến vào gấp gáp muốn đứng lên, Huyền Trăn khoát tay: “Không cần đa lễ, bệnh tình của y như thế nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, mạch tức hữu thốn(3) của Quân công tử đã hư mà vô lực, tất là mạch phổi quá nhược, mới đầu váng mắt hoa, hơn nữa khí huyết không thuận, tư lao quá độ, mới có thể nhất thời ngất đi như vậy.”
“Có trở ngại hay không?” Huyền Trăn ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trắng bệch của Quân Chân, trong mắt ngập tràn thương xót.
“Hồi Hoàng Thượng, chỉ cần tâm khoan thân thích(4) là có thể từ từ khỏi hẳn, bệnh trên thân thể vi thần có thể điều chút dược dưỡng tâm điều khí, nhưng tâm bệnh này … Còn phải mở rộng tâm, nghĩ thoáng một chút, đừng tư lự quá nhiều mới được.”
Huyền Trăn sau một lúc lâu không nói gì, mới xua tay cho ngự y lui ra: “Có linh chi ngàn năm tuyết liên vạn năm gì đó, chỉ cần có lợi cho y, cứ dùng cho Trẫm.”
“Vâng, vi thần đã hiểu.” Thái y chậm rãi lui ra ngoài.
Huyền Trăn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt, lơ đãng thở dài, kéo lại chăn cho y.
“Ti Mạc.”
Ti Mạc vẫn đang cúi đầu đứng bấy giờ mới ngẩng lên, người gọi cũng không quay lại, chỉ có thanh âm lạnh tựa băng truyền đến: “Nếu còn để Trẫm biết ngươi làm ra chuyện gì thương tổn đến Thiên Nhi … Trẫm tuyệt không tha!”
Ti Mạc trong lòng căng thẳng, một cơn lửa không tên nổi dậy: “Hoàng Thượng sao lại trách Ti Mạc?”
Huyền Trăn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt khiến người khác phải tim đập chân run: “Trẫm có phải rất dung túng ngươi hay không? Ngươi càng ngày càng vô thiên vô pháp … Trong hoàng cung này, ngươi chọc ai, Trẫm đều có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần ngươi không quá mức, Trẫm sẽ không trách phạt ngươi …”
Huyền Trăn đến trước mặt Ti Mạc, thanh âm lại càng lạnh tựa băng giá: “Nhưng chỉ có Thiên Nhi, bất luận là thứ lý do gì, nguyên nhân gì, Trẫm cũng không chấp nhận đệ ấy có nửa phần sơ xuất! Nếu còn lần sau, Trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Con ngươi như băng, ẩn hàm sát ý kinh hồn khiếp đảm, Ti Mạc chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí khiến lông xương mềm nhũn chầm chậm lan đến toàn thân, đông cứng, đến cả năng lực tự suy xét cũng đã biến mất mất rồi …
Huyền Trăn lại lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài, thời gian tới, Trẫm không muốn gặp lại ngươi.”
Thân người Ti Mạc bắt đầu khẽ run, nhìn Huyền Trăn lại đến ngồi bên giường, yêu thương trong mắt đều dừng trên người Quân Chân, Ti Mạc trong lòng dâng đầy chua xót trở mình đi ra …
Ti Mạc xoay người chạy ra ngoài, lại đối mặt với Huyền Thiên đang trở vào phòng, Ti Mạc phẫn hận trừng mắt nhìn y một cái, rồi chạy đi ngay không quay đầu lại.
Huyền Thiên đứng bất động nửa ngày, cái nhìn cuối cùng kia ngập tràn hận ý tựa hồ như sẽ vĩnh viễn không thể nào hóa giải được, khiến y đến bản năng hô hấp cũng đã quên mất …
Vì cái gì, lại dùng ánh mắt thống hận đến như vậy nhìn ta …?
—
Chú giải
(1) Hà hoa trì: Hồ hoa sen. Nói lại lần nữa, “phù dung” là sen, “liên” là sen, mà hà cũng là “sen” nốt.
(2) Thiên chi kiêu tử: Thành ngữ, ngày xưa vốn để dùng chỉ quân Hung Nô. Sau này còn có nghĩa dùng chỉ đứa con cưng đã bị chiều chuộng thành hư, vô thiên vô pháp, thích gì làm nấy.
(3) Mạch tức hữu thốn: mạch cổ tay bên phải.
(4) Tâm khoan thân thích: Tinh thần thoải mái thân thể dễ chịu.
————————————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook