Kiều Nghệ đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy có một nguồn nhiệt đang đến gần, chóp mũi cô cử động, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn vô thức cọ xát, lập tức chạm vào một vật gì đó nhô ra.
Đôi mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã theo bản năng ngậm lấy vật kia rồi mút từng ngụm từng ngụm lớn, cho đến khi sữa tươi có vị chua tanh lọt vào cổ họng.
Cô giật mình một cái, cơn buồn ngủ gần như tan biến, nhanh chóng mở mắt ra.
Kiều Nghệ nhổ ra vật trong miệng, lui về phía sau, còn chưa bước được mấy bước, đã bị một bàn tay to lớn đầy lông đẩy trở về.
Cô không còn cách nào khác đành phải ngậm nó vào miệng lần nữa, chịu đựng mùi vị khó chịu mà mút từng ngụm lớn.
Cuộc sống như thế trôi qua đã gần được hai tháng rồi.
Kiều Nghệ không hiểu mô tê gì, cô chẳng qua chỉ có ngủ xíu xiu thôi mà, sao khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở thành một bé hổ con rồi?Lúc đầu, cô còn vô tri vô giác, hai mắt không thể mở được, tứ chi thì yếu ớt không có sức lực, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn luôn trong trạng thái hoảng loạn và chỉ có thể dựa vào bản năng của cơ thể mút sữa của hổ mẹ.
Chờ đến khi Kiều Nghệ có thể mở mắt ra, đập vào mắt là một con hổ trắng to lớn dài gần ba mét khiến cô sợ đến mức tim gần như ngừng đập.
Cô còn chưa kịp hét lên thì con hổ trắng to lớn đó đã tiến đến gần, duỗi lưỡi ra chầm chậm liếm láp, xoa đầu cô.
Trong chớp mắt, Kiều Nghệ hiểu ra điều gì đó, cô phải mất mấy ngày mới chấp nhận được sự thật khi tỉnh dậy bản thân đã trở thành một bé hổ sơ sinh.
Ăn uống no nê xong, Kiều Nghệ lảo đảo đứng dậy, ngước mắt nhìn hổ mẹ đang nằm uể oải dưới đất, cô nhìn bộ lông óng ả có sọc xám đen trên bộ lông trắng như tuyết của hổ mẹ với vẻ ngưỡng mộ.
“Grừ.
”Kiều Nghệ kêu lên một tiếng, loạng choạng tiến lại gần hổ mẹ, dụi dụi cái đầu tròn trịa nhỏ nhắn vào người hổ mẹ, cảm nhận được bộ râu cứng ngắc của hổ mẹ đâm vào cô đau đớn.
Cũng không biết có phải vì cô đã biến thành hổ hay không mà tâm tính cũng bị ảnh hưởng, cô bèn há mồm, cắn vào râu hổ mẹ rồi kéo sang một bên.
Hổ mẹ không có chút phản ứng nào với chuyện này, đôi mắt xanh nhạt liếc nhìn hổ con đang cắn râu mình, trong mắt dường như hiện lên một tia bất đắc dĩ có nhân tính.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook