Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ
-
Chương 67: Vì Đó Là Người Mình Yêu
Không để mất thời gian nữa,anh liền luân động bên dưới cô, cô vì sự đột ngột của anh, mà rên nhẹ lên. Nắm chặt tay anh, Y Thần nhìn sâu vào đôi mắt như biển sâu của anh, như tìm thứ gì đó.
Một người vì yêu mà hận, một người vì đó là người mình yêu, mà buông bỏ tất cả các trở ngại trước mắt. Cùng nhau tận hưởng giây phút này.
Cuộc hoan ái kết thúc cũng đã là ba giờ sáng, Quân Viễn bế cô vào phòng tắm, rồi lại đi ra. Anh đặt cô nằm xuống, vì trời lạnh,anh phủ chăn lên người cô, rồi đi đến tủ thuốc.
Anh đi đến, ngồi xuống góc giường vén chăn lên. Quân Viễn lấy chân cô đặt lên chân mình,anh nhẹ nhàng lấy dầu xoa bóp cho cô, đôi mày liễu nhíu lại. Vết bầm dù đã nhạt đi, nhưng vẫn không hết xưng.
" Đúng là không thể khiến người ta hết lo lắng, chân như vậy còn đi lung tung." Anh đứng dậy đi cất hộp thuốc, rồi trở lại giường.
Quân Viễn kéo chăn ra, anh nằm xuống, kéo cô quay lại, anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi ôm Y Thần ngủ.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phòng, cô mở hờ mắt, qua một lúc mới định thần. Lương Y Thần vội bật dậy, cơn đau phía dưới truyền đến, cô ngồi dậy. Bên cạnh đã không còn người, cũng không còn hơi ấm.
Cô định đứng dậy, nhưng khi vừa dở chăn ra. Mới biết trên người mình không có một mảnh vải che thân, cô lấy tấm chăn quấn vào người rồi đi về hướng tủ quần áo của anh.
Nhưng điều Y Thần không ngờ đó là, trong tủ không chỉ có đồ của anh mà còn có của cô. Là những bộ đồ cô đã để lại, trong đầu cô bây giờ ngổn ngang, không biết phải làm gì cho đúng.
Cô đứng thẫn thờ một lúc, rồi cũng lấy đại một chiếc váy màu trắng có họa tiết hoa cúc, rồi đi vào phòng tắm. Chiếc váy cũng không quá lộ liễu, có thể che đi những dấu hôn mà anh để lại.
Lúc đi ra, cô mở hé cửa phòng rồi nhìn ra ngoài. Qua một lúc không thấy ai, nhưng cô cũng không dám đi ra. Nhưng sát cánh cửa lại vang lên giọng nói.
" Em mà cứ nhìn nữa, thì sẽ bị phát hiện ra đó. Nhanh ra đi rồi xuống ăn sáng."
Cô đưa mắt nhìn qua, thấy Đường Quân Vũ với một dáng vẻ bình thản. Đứng dựa lưng vào tường, nhìn cô với ánh mắt không biến sắc. Nhưng miệng khẽ nhếch lên.
" Chiếc váy này rất hợp với em, Quân Viễn đúng là có thẩm mỹ."
Cô nhìn lại chiếc váy, rồi cười nhẹ. " Em đi thay đồ, phiền anh đợi một lúc."
" Ừ." Sau khi thay đồ xong cô đi ra ngoài, vì trên cổ vẫn còn những dấu hôn, nên cô đã mặc một chiếc áo cổ cao màu xám, để che đi.
" Đi thôi, mọi người đang đợi anh với em. "
" Vâng." cô có chút e ngại, nhưng cũng cùng anh đi xuống.
Quản gia Châu thấy anh và cô đi vào thì lên tiếng. " Đại thiếu gia, thiếu phu nhân hai người đến ngồi ăn sáng đi."
" Vâng." Nói rồi anh dìu cô đi đến, rồi còn kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Bà nội Đường vui vẻ nhìn hai người, ba anh cũng không nói gì. Chỉ Hạ Anh mẹ của anh nhìn cô không hài lòng bà nói.
" Thân là thiếu phu nhân, lại là dâu trưởng, mà ngủ giờ này mới dậy. Người lớn trong nhà cũng phải đợi cô rồi mới được ăn sáng. Đúng là không có lễ nghĩa."
Đường Quân Vũ, biết bà có thành kiến với cô, dù giữa anh và cô chỉ là hợp tác lại còn là em dâu của mình. Nhưng anh cũng không thể để cô bị người bắt bẻ được.
" Cô ấy ngủ dậy muộn thì cũng đâu có sao. Trong nhà cũng không thiếu người làm dì đây là có thành kiến với cô ấy sao. Hai người cũng chưa từng gặp mặt, nhưng có vẻ như con thấy dì thật sự rất ghét Y Thần." Một câu nói của Quân Vũ đã khẳng định được điều anh nghĩ.
Bà nội Đường và ba anh đều đưa mắt nhìn bà. Hạ Anh, bà thấy mình hơi quá nên cũng không tiếp tục nói nữa. Nhưng Đường Quân Vũ cũng không thôi,anh nói tiếp.
" Y Thần có sao thì cũng là ở con mà ra, với lại cô ấy không phải là con dâu dì. Cho nên con mong dì tôn trọng em ấy như con tôn trọng dì vậy."
Bà nội Đường cũng không im lặng nữa, bà nói.
" Con dù sao cũng là người lớn trong nhà, con bé có gì sai thì chỉ dạy, đừng chỉ biết bắt lỗi."
" Nhưng!."
Đường Minh cắt ngang." Được rồi, thân là mẹ bà lại đi so với con cái, thay vì như vậy bà phải tự làm gương đi. Đừng có xuất ngày chỉ biết hành sách con dâu."
Y Thần từ nãy đến giờ cô không hề nói một lời gì, còn Quân Viễn thì luôn nhìn cô. Cô cũng cảm nhận ánh nhìn của anh, nhưng luôn làm như không thấy.
" Hôm nay nghĩ một ngày đi, anh sẽ nói với viện trưởng Lý đừng cố sức."
" Không cần đâu, bệnh viện đang có một số bệnh nhân đang điều trị. Em phải đi, không thể nghĩ hoài như vậy được."
Quân Vũ thấy cô kiên quyết như vậy,anh cũng thôi không nói nữa.
- Tại Bệnh viện.
" Thần Thần." Phương Tuyết Linh vừa từ phòng khám trở ra thì thấy Y Thần, cô đi đến.
" Tuyết Linh." Chưa kịp để cô nói thêm gì, Phương Tuyết Linh kéo cô đi.
" Sao sắc mặt cậu kém vậy, không khỏe ở đâu à." Cô quan sát, rồi nhìn nhìn kĩ Y Thần.
" Mình không sao, ăn ngủ nhiều nên mới như vậy." Cô trêu chọc Tuyết Linh.
" Cậu thì ổn, nhưng mình lại không." Phương Tuyết Linh, mặt nghiêm trọng nói.!
Cô cũng lo lắng hỏi." Là chuyện gì, nói cho mình nghe xem thử."
" Cũng không phải là chuyện hệ trọng gì, nhưng gần đây thường có người chuẩn bị cơm trưa cho mình, không chỉ buổi trưa thôi đâu, mà cả sáng với tối nữa. Còn có cả những món tráng miệng sau bữa cơm. Cậu nói xem, rốt cuộc là ai chứ."
Y Thần, nhìn cô một hồi, cô cười nói. " Chắc là bạn trai của cậu thì sao."
" Mình làm gì có bạn trai chứ, sống hai mươi sáu năm nay. Mình làm gì đã biết yêu chứ, mình cũng không quen ai cả, cậu nói thử xem vậy người này là ai chứ."
Một người vì yêu mà hận, một người vì đó là người mình yêu, mà buông bỏ tất cả các trở ngại trước mắt. Cùng nhau tận hưởng giây phút này.
Cuộc hoan ái kết thúc cũng đã là ba giờ sáng, Quân Viễn bế cô vào phòng tắm, rồi lại đi ra. Anh đặt cô nằm xuống, vì trời lạnh,anh phủ chăn lên người cô, rồi đi đến tủ thuốc.
Anh đi đến, ngồi xuống góc giường vén chăn lên. Quân Viễn lấy chân cô đặt lên chân mình,anh nhẹ nhàng lấy dầu xoa bóp cho cô, đôi mày liễu nhíu lại. Vết bầm dù đã nhạt đi, nhưng vẫn không hết xưng.
" Đúng là không thể khiến người ta hết lo lắng, chân như vậy còn đi lung tung." Anh đứng dậy đi cất hộp thuốc, rồi trở lại giường.
Quân Viễn kéo chăn ra, anh nằm xuống, kéo cô quay lại, anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi ôm Y Thần ngủ.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phòng, cô mở hờ mắt, qua một lúc mới định thần. Lương Y Thần vội bật dậy, cơn đau phía dưới truyền đến, cô ngồi dậy. Bên cạnh đã không còn người, cũng không còn hơi ấm.
Cô định đứng dậy, nhưng khi vừa dở chăn ra. Mới biết trên người mình không có một mảnh vải che thân, cô lấy tấm chăn quấn vào người rồi đi về hướng tủ quần áo của anh.
Nhưng điều Y Thần không ngờ đó là, trong tủ không chỉ có đồ của anh mà còn có của cô. Là những bộ đồ cô đã để lại, trong đầu cô bây giờ ngổn ngang, không biết phải làm gì cho đúng.
Cô đứng thẫn thờ một lúc, rồi cũng lấy đại một chiếc váy màu trắng có họa tiết hoa cúc, rồi đi vào phòng tắm. Chiếc váy cũng không quá lộ liễu, có thể che đi những dấu hôn mà anh để lại.
Lúc đi ra, cô mở hé cửa phòng rồi nhìn ra ngoài. Qua một lúc không thấy ai, nhưng cô cũng không dám đi ra. Nhưng sát cánh cửa lại vang lên giọng nói.
" Em mà cứ nhìn nữa, thì sẽ bị phát hiện ra đó. Nhanh ra đi rồi xuống ăn sáng."
Cô đưa mắt nhìn qua, thấy Đường Quân Vũ với một dáng vẻ bình thản. Đứng dựa lưng vào tường, nhìn cô với ánh mắt không biến sắc. Nhưng miệng khẽ nhếch lên.
" Chiếc váy này rất hợp với em, Quân Viễn đúng là có thẩm mỹ."
Cô nhìn lại chiếc váy, rồi cười nhẹ. " Em đi thay đồ, phiền anh đợi một lúc."
" Ừ." Sau khi thay đồ xong cô đi ra ngoài, vì trên cổ vẫn còn những dấu hôn, nên cô đã mặc một chiếc áo cổ cao màu xám, để che đi.
" Đi thôi, mọi người đang đợi anh với em. "
" Vâng." cô có chút e ngại, nhưng cũng cùng anh đi xuống.
Quản gia Châu thấy anh và cô đi vào thì lên tiếng. " Đại thiếu gia, thiếu phu nhân hai người đến ngồi ăn sáng đi."
" Vâng." Nói rồi anh dìu cô đi đến, rồi còn kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Bà nội Đường vui vẻ nhìn hai người, ba anh cũng không nói gì. Chỉ Hạ Anh mẹ của anh nhìn cô không hài lòng bà nói.
" Thân là thiếu phu nhân, lại là dâu trưởng, mà ngủ giờ này mới dậy. Người lớn trong nhà cũng phải đợi cô rồi mới được ăn sáng. Đúng là không có lễ nghĩa."
Đường Quân Vũ, biết bà có thành kiến với cô, dù giữa anh và cô chỉ là hợp tác lại còn là em dâu của mình. Nhưng anh cũng không thể để cô bị người bắt bẻ được.
" Cô ấy ngủ dậy muộn thì cũng đâu có sao. Trong nhà cũng không thiếu người làm dì đây là có thành kiến với cô ấy sao. Hai người cũng chưa từng gặp mặt, nhưng có vẻ như con thấy dì thật sự rất ghét Y Thần." Một câu nói của Quân Vũ đã khẳng định được điều anh nghĩ.
Bà nội Đường và ba anh đều đưa mắt nhìn bà. Hạ Anh, bà thấy mình hơi quá nên cũng không tiếp tục nói nữa. Nhưng Đường Quân Vũ cũng không thôi,anh nói tiếp.
" Y Thần có sao thì cũng là ở con mà ra, với lại cô ấy không phải là con dâu dì. Cho nên con mong dì tôn trọng em ấy như con tôn trọng dì vậy."
Bà nội Đường cũng không im lặng nữa, bà nói.
" Con dù sao cũng là người lớn trong nhà, con bé có gì sai thì chỉ dạy, đừng chỉ biết bắt lỗi."
" Nhưng!."
Đường Minh cắt ngang." Được rồi, thân là mẹ bà lại đi so với con cái, thay vì như vậy bà phải tự làm gương đi. Đừng có xuất ngày chỉ biết hành sách con dâu."
Y Thần từ nãy đến giờ cô không hề nói một lời gì, còn Quân Viễn thì luôn nhìn cô. Cô cũng cảm nhận ánh nhìn của anh, nhưng luôn làm như không thấy.
" Hôm nay nghĩ một ngày đi, anh sẽ nói với viện trưởng Lý đừng cố sức."
" Không cần đâu, bệnh viện đang có một số bệnh nhân đang điều trị. Em phải đi, không thể nghĩ hoài như vậy được."
Quân Vũ thấy cô kiên quyết như vậy,anh cũng thôi không nói nữa.
- Tại Bệnh viện.
" Thần Thần." Phương Tuyết Linh vừa từ phòng khám trở ra thì thấy Y Thần, cô đi đến.
" Tuyết Linh." Chưa kịp để cô nói thêm gì, Phương Tuyết Linh kéo cô đi.
" Sao sắc mặt cậu kém vậy, không khỏe ở đâu à." Cô quan sát, rồi nhìn nhìn kĩ Y Thần.
" Mình không sao, ăn ngủ nhiều nên mới như vậy." Cô trêu chọc Tuyết Linh.
" Cậu thì ổn, nhưng mình lại không." Phương Tuyết Linh, mặt nghiêm trọng nói.!
Cô cũng lo lắng hỏi." Là chuyện gì, nói cho mình nghe xem thử."
" Cũng không phải là chuyện hệ trọng gì, nhưng gần đây thường có người chuẩn bị cơm trưa cho mình, không chỉ buổi trưa thôi đâu, mà cả sáng với tối nữa. Còn có cả những món tráng miệng sau bữa cơm. Cậu nói xem, rốt cuộc là ai chứ."
Y Thần, nhìn cô một hồi, cô cười nói. " Chắc là bạn trai của cậu thì sao."
" Mình làm gì có bạn trai chứ, sống hai mươi sáu năm nay. Mình làm gì đã biết yêu chứ, mình cũng không quen ai cả, cậu nói thử xem vậy người này là ai chứ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook