Chị Dâu, Nhìn Em Một Chút!
Chương 96: Ngoại truyện: Lăng Cách cố mộng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị Dâu Nhìn Em Một Chút - Chương 96 Ngoại truyện Lăng Cách cố mộng

"Này Diêm đế, cái này chỉnh một chút là xong rồi." Vịnh Thi khoanh tròn trên sổ một đường, sau đó lật qua trang tiếp theo, đọc được vài dòng bèn ngạc nhiên hỏi, "Cái gì vậy? Hôm trước tôi đọc kí ức của Lục Lăng thấy Tử Cách là gián điệp cơ mà!"

Rõ ràng Vịnh Thi đã từng đọc kí ức của Lục Lăng, nàng thấy Tử Cách là gián điệp, chính Tử Cách đã dùng súng bắn chết Lục Lăng, trong sổ của Diêm đế lại hoàn toàn sai. Nàng ngạc nhiên hướng Diêm đế hỏi rằng, "Rốt cuộc tôi sai hay sổ chép sai vậy?"

"Không ai sai hết, Lục Lăng này đến cuối đời có chút vấn đề tâm lý, những thứ nàng nhớ đương nhiên không phải là những thứ cô đọc." Diêm đế hờ hững nói.

Vịnh Thi ôm quyển sổ trên tay, hơi chút thơ thẩn, "Tôi mượn xem một ngày được không?"

Diêm đế tâm tình đang vui, vì vậy cho phép nàng mang quyển sổ về. Vịnh Thi ôm quyển sổ nằm trên giường, sau đó dùng năng lực của mình xuyên vào quyển sách, tìm đến năm Lục Lăng và Tử Cách gặp nhau.

Vùng quê nhỏ, nơi chưa có tiếng súng của cách mạng ghé tới, một người theo chủ nghĩa cộng sản liền trở thành tâm điểm của cả xóm làng, thế nên rất ít trường hợp có các thanh niên cộng sản ở nơi này. Nhà của Trương phú hào ở phía Đông, nghe nói rằng Trương phú hào vì hồi trai tráng ham mê nữ sắc, khi già không thể nào sinh con. Đột nhiên một ngày nọ Trương phu nhân không ra khỏi cửa nửa bước, ròng rã một năm, loan báo ra bên ngoài đã sinh được một tiểu thư.

Năm tiểu thư được bốn tuổi, phát sinh gia biến, nửa đêm đang ngủ Trương phú hào nghe tiếng bước chân lầm rầm đi trong nhà mình. Ông bật dậy tìm kiếm một cái súng săn, sau đó nhằm tới hướng bước chân mà lao tới, Trương phu nhân cũng sát cạnh bên ông. Trong ánh trăng leo loét rọi xuống, ông thấy một bóng người quen thuộc, mặc dù nữ nhân đó mặc y phục sang trọng của quý phu nhân, nhưng ông vẫn không thể không nhận ra.

"Nghiêm Tử Cách!" Ông hô lên một tiếng, phu nhân bên cạnh nép vào người ông e sợ.

Nghiêm Tử Cách đứng yên nhìn hai người, ánh mắt u buồn của nàng có muốn thay đổi cũng không thay được, "Trương Hạnh! Lão gia dạo này sống tốt không?"

"Cút đi!" Ông giơ cây súng săn trên tay mình lên định bắn Tử Cách nhưng Tử Cách nhanh hơn, nàng giương súng lên, ngay ngực ông bắn một phát. Tiếng súng làm giật mình cả xóm nhỏ, Tử Cách cầm súng trên tay nhìn người kia đang dần gục xuống, dịch tay một chút bắn luôn vị phu nhân đang hoảng loạn kia.

Tiếng hét của cô bé vang lên làm Tử Cách có chút giật thót mình, cô xoay người lại thấy cô bé đang đứng nhìn mình, cô liền cho súng vào túi, nói với người làm của mình, "Dọn xác giúp tôi đi."

"Cha! Mẹ!" Cô bé nhào đến gần bên hai người nhưng Tử Cách nhanh chóng ôm rịt cô bé lại, nàng nhấc bổng cô bé lên, gấp gáp dỗ rằng, "Dì là dì Cách, dì mới là người thân của con, những người này không phải."

"Huhu, cha, mẹ ơi, con sợ, con sợ." Cô bé ra sức vùng vẫy tránh khỏi Tử Cách, Tử Cách không bế nổi bèn thả cô bé xuống, cô bé ngay lập tức chạy lại chỗ ba mẹ mình lay họ. Một lúc sau phát hiện họ đã chết rồi, cô bé xoay đầu lại nhìn cô, ánh mắt của cô bé cả đời Tử Cách cũng không quên được, "Cô gϊếŧ họ!"

Cả người của Lục Lăng thấm đẫm máu, gằn giọng nói, đây tuyệt đối không phải giọng nói của một tiểu nha đầu mới lên bốn. Tử Cách ra hiệu cho người làm của mình ôm Lục Lăng trở về nhà, Lục Lăng tránh hết cỡ cũng không tránh được, bị bọn họ đem về Hưng Thịnh.

Lục Lăng nằm trên giường to lớn, nơi này lớn hơn nhà nàng từng ở rất nhiều, nhưng nàng nhớ cha, nhớ mẹ mình, nước mắt lại rơi xuống, khóc ngày đêm không chịu nín. Tử Cách lắng nghe tiếng Lục Lăng khóc trong phòng, cô đau xót cả tim gan, đẩy cửa đi vào bên trong, đi vào giường của Lục Lăng ngồi xuống bên cạnh, "Lục Lăng, con… Con thật ra là con của Tống Minh Tuyết, không phải của họ. Lục Lăng, họ cưỡиɠ ɦϊếp mẹ con, ép buộc mẹ con phải sinh ra con rồi gϊếŧ mẹ con. Họ không phải cha mẹ con!"

"Cút đi! Dì cút đi!" Lục Lăng đem gối trên giường ném vào mặt Tử Cách, cả người nhỏ như một chú chó con lại có sức mạnh phi thường. Tử Cách cảm thấy gối chạm vào bên mặt mình, nàng không tức giận, chỉ nói rằng, "Dì thương con, Lăng Nhi…"

Nếu không có Tống Minh Tuyết thì cô đã là người phải sinh con cho hắn, Minh Tuyết giúp cô, sau đó chết vì cô, cả đời Tử Cách nợ Minh Tuyết nhiều không kể xiết. Con gái của nàng ấy cô sẽ chăm sóc cẩn thận.

"Huhu, trả cha mẹ lại cho tôi…" Lục Lăng nằm trên giường khóc rống lên, Tử Cách cúi người xuống ôm Lục Lăng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dàng, "Nín khóc đi con… dì sẽ thương con hơn họ… Họ mới là người con nên hận. Họ ép mẹ con chết."

Bàn tay nhỏ nhắn của Lục Lăng giơ lên, liên tục nện vào người Tử Cách, Tử Cách đau nên lùi lại, nhận lấy ánh mắt căm hận của Lục Lăng trao cho mình, "Dì là quỷ dữ! Dì không phải con người!"

"Lăng Nhi…" Tử Cách nghĩ bây giờ nàng có khuyên nhủ thế nào Lục Lăng cũng sẽ không nghe lời nàng, cô đành để cho con bé có một chút không gian suy nghĩ. Tử Cách ra khỏi phòng rồi, Lục Lăng mới ở trên giường ngồi dậy, nàng bó gối mình lại, gục đầu vào chân bật khóc.

Xuân qua, rồi hạ tới, đông cũng bỏ đi, Lục Lăng được học trong một ngôi trường sang trọng bậc nhất Thượng Hải, nàng là một nữ sinh với học lực giỏi, không cần ai nhắc nhở học hành. Mỗi khi nàng rảnh đều lấy sách ra học, nàng muốn học để rời khỏi đây, rời khỏi người phụ nữ quỷ dữ này!

Vịnh Thi thấy Lục Lăng ngày một lớn lên, mái tóc dài đã đến nửa lưng, thẳng mượt. Nàng ấy hay mặc đồng phục nữ sinh của trường, chiếc áo màu xanh nhạt với váy rộng, với gương mặt xinh xắn như thế, Vịnh Thi thấy không lạ lẫm khi Lục Lăng lại được nhiều bạn học tỏ tình. Cô bé vừa xuất sắc về học thức, vừa xuất sắc về nhan sắc, ai có thể không mến mộ?

Dù ở chung một nhà, Lục Lăng vẫn không nói chuyện với Tử Cách một lời nào, hai người hệt như hai người xa lạ. Vịnh Thi thấy Tử Cách cố gắng bắt chuyện với Lục Lăng, nhưng Lục Lăng không hề đáp lại một câu, chỉ chăm chăm bỏ đi. Đôi khi Vịnh Thi bắt gặp Tử Cách khóc một mình, cô ấy hay đứng bên hiên nhà nhìn xa xăm, rồi lại rơi nước mắt. Tuy không biết Tử Cách nghĩ gì, nhưng vẫn có thể cảm thấy nỗi đau của cô ấy.

Mùa xuân năm Lục Lăng mười bảy tuổi, năm đó Tử Cách đã ba mươi tám tuổi, dì Cách của mọi người không còn là một nữ nhân mới ở trong thương trường như ngày xưa. Năm đó tiếng tăm của Tử Cách không chỉ vang danh ở Thượng Hải, ở các vùng lân cận ai cũng biết nàng, với tài sản chất đống, Tử Cách trở thành một người có tiếng nói nhất là bấy giờ.

Lục Lăng chạy từ bên ngoài vào trong nhà, vô tình động phải Tử Cách, nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy ánh mắt ôn nhu đến ghê tởm của người ấy đang nhìn nàng, nàng hừ một tiếng, "Tiện nhân! Tôi vừa mới tắm xong, bây giờ lại phải tắm! Sau này đứng nhớ lựa chỗ mà đứng."

Tử Cách cười buồn, cũng không trách lời nói ác miệng của Lục Lăng, "Con vào ăn cơm đi."

"Cần dì quản?" Lục Lăng nhếch môi cười, sau đó một đường chạy thẳng vào trong phòng mình.

Về đến phòng rồi Lục Lăng mới lôi trong tủ ra hình của Tử Cách, nàng dùng viết điên cuồng đâm vào, ả tiện nhân này, nàng nhất định phải gϊếŧ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương