Chị Dâu Nhà Giàu Không Làm Đối Chiếu
-
12: Đem Cháo Đến Cho Cô
Quản gia trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện này không dám chắc.”
Văn Thư Đình: “...”
Chú còn định mách lẻo à? Thôi được rồi, ngủ sớm thì ngủ sớm!
****
Giang Cửu Dung nhờ hộ lý lấy giấy bút, dựa vào ký ức viết ra một dãy số điện thoại.
May mà nhờ những giấc mơ trong thời gian hôn mê, cô biết được ai là người đáng tin, ai thì không.
Viết xong, cô đặt bút xuống rồi quay sang nhờ hộ lý giúp mình lau người.
Hộ lý đồng ý, xoay người đi lấy một chậu nước ấm, sau đó đỡ Giang Cửu Dung ngồi tựa vào gối, định kéo chăn và cởi áo bệnh nhân thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.
Hộ lý giật mình, ngước lên nhìn Giang Cửu Dung bằng ánh mắt dò hỏi xem có nên mở cửa không.
Giang Cửu Dung theo phản xạ nắm chặt lấy áo bệnh nhân vừa cởi được một nút, vài giây sau cô mới nhớ ra trước khi đi, Văn Diên Cẩn có nói sẽ mang cháo đến cho cô, vậy nên người bên ngoài hẳn là người của anh.
“Không sao đâu, chị ra mở cửa đi!” Giang Cửu Dung nói.
Hộ lý đặt chậu nước sang một bên, lau tay rồi đi mở cửa.
Mở cửa ra, hộ lý hơi sững lại, hỏi: “Văn tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”
Văn Diên Cẩn giơ túi giữ nhiệt lên, không nói gì, hộ lý lập tức hiểu ra, nhanh chóng đáp: “Vậy tôi ra ngoài đợi lát nữa quay lại.”
Hộ lý đợi Văn Diên Cẩn vào phòng rồi mới rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Văn Diên Cẩn bước vào phòng nói: “Anh mang cháo đến rồi, em có muốn…”
Lời anh còn chưa dứt đã ngưng lại đột ngột, vì ngay lúc đó, anh bắt gặp cảnh Giang Cửu Dung đang cúi đầu cài nút áo.
Qua khe hở của áo, làn da trắng như tuyết ở xương quai xanh thoáng hiện lên.
Văn Diên Cẩn hơi sững người, đến khi nhận ra bản thân có chút thất thố, anh mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi hỏi: “Em có muốn ăn cháo ngay không?”
Vừa nghe câu hỏi này, Giang Cửu Dung rõ ràng tay run lên một chút, ngay sau đó cô ngẩng đầu lên, có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện.
“Sao anh lại đến đây?” Giang Cửu Dung vội chỉnh lại áo, kéo chăn đắp lên người.
Văn Diên Cẩn đi đến, đặt túi giữ nhiệt lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, khoảng cách giữa hai người không đến một mét.
Anh nói: “Anh đến đưa cháo cho em.”
Giang Cửu Dung nhìn túi giữ nhiệt màu xanh, gật đầu cảm ơn, rồi nghiêng người kéo túi lên.
Văn Diên Cẩn đột nhiên đứng dậy, dựng bàn ăn trên giường lên để cô tiện ăn cháo.
Giang Cửu Dung đang định đặt túi lên bàn, nhưng Văn Diên Cẩn đã nhanh tay cầm lấy nó.
Cô còn nghe anh nói: “Để anh mở cho, cẩn thận kẻo nóng.”
“Ồ.” Giang Cửu Dung đáp một tiếng, bỗng cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo.
Mặc dù sáu năm qua có lẽ anh đã chăm sóc cô, nhưng cô vẫn không quen với sự thay đổi này.
Trong trí nhớ của cô, Văn Diên Cẩn là người lạnh lùng, như một cỗ máy làm việc theo lập trình, chẳng hề có chút cảm xúc.
Ngay cả khi cô yêu cầu anh kết hôn với mình, anh cũng không biểu lộ gì.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, ai ngờ Văn Diên Cẩn chỉ suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Gương mặt anh khi ấy không thể hiện niềm vui hay sự tức giận.
Nhưng bây giờ, Giang Cửu Dung ngước lên nhìn vào gương mặt của anh.
So với trước kia, dung mạo của anh không thay đổi gì nhiều, nhưng khí chất thì rõ ràng khác hẳn.
Anh trở nên điềm tĩnh hơn, và… dịu dàng hơn.
Giang Cửu Dung chưa từng nghĩ từ “dịu dàng” sẽ có ngày được cô dùng để miêu tả Văn Diên Cẩn.
“Xong rồi, em ăn đi.” Giọng nói của Văn Diên Cẩn kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Giang Cửu Dung đáp lại rồi cầm lấy thìa anh đưa, múc một thìa cháo đưa lên miệng.
Ăn được một lúc, cô đặt thìa xuống nói: “Em no rồi, tạm thời không ăn nữa.”
Văn Diên Cẩn cúi đầu nhìn bát cháo còn tới ba phần tư, gật đầu đồng ý, rồi bắt đầu thu dọn bát đũa.
Anh hành động như thể việc chăm sóc cô là chuyện anh đã làm quen thuộc, đến mức Giang Cửu Dung muốn ngăn lại cũng không biết dùng lý do gì.
Cô đành chuyển chủ đề hỏi: “Đúng rồi, điện thoại cũ của em còn dùng được không?”
“Không dùng được nữa rồi,” Văn Diên Cẩn vừa đóng gói cháo vừa trả lời, “Nhưng anh đã mang cho em một chiếc điện thoại mới.”
Anh thu dọn xong bàn ăn rồi lấy từ túi áo ra một chiếc điện thoại mới tinh.
Giang Cửu Dung nhận lấy, nhìn qua thấy hình dáng điện thoại bây giờ có chút giống mà cũng khác so với sáu năm trước.
Cô mân mê một lúc mới quen dần rồi mở danh bạ, ngạc nhiên khi thấy toàn là những cái tên quen thuộc.
Cô ngước lên nhìn Văn Diên Cẩn đầy thắc mắc, anh giải thích: “Anh đã chuyển dữ liệu sang cho em.”
“Ồ, vậy thì tốt quá.” Giang Cửu Dung vừa lướt vừa xóa danh bạ, đến cuối cùng chỉ còn lại vài số điện thoại.
Cô đặt điện thoại xuống, ngẩng lên hỏi: “Bà ngoại em thế nào rồi?”
Sáu năm trước, cô gặp tai nạn trên đường đi thăm bà ngoại đang nguy kịch trong bệnh viện.
“Anh đã đưa bà đến một viện dưỡng lão, tình trạng sức khỏe khá ổn.”
Đúng như trong giấc mơ, bà ngoại cô vẫn sống khỏe mạnh.
Giang Cửu Dung thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với Văn Diên Cẩn: “Cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc bà suốt những năm qua.”
Văn Diên Cẩn đáp: “Không có gì.”
Giang Cửu Dung gật đầu rồi nói tiếp: “Cũng cảm ơn anh đã chăm sóc em suốt những năm qua.”
Biểu cảm của Văn Diên Cẩn có chút thay đổi, anh nuốt nhẹ rồi nói: “Chăm sóc em là trách nhiệm của anh.”
Giang Cửu Dung sững người.
Cuộc hôn nhân của họ bắt đầu bằng sự ép buộc từ cô, vậy mà chưa đầy ba ngày sau khi cưới, cô gặp tai nạn.
Không những phải chăm sóc cô, anh còn phải lo cho cả bà ngoại của cô.
Anh không thấy phiền phức sao?
“Ngày mai anh còn phải đi làm, anh về trước đây.” Văn Diên Cẩn cầm túi giữ nhiệt lên, nhìn cô rồi nói: “Nếu không có việc gì, em nên nghỉ ngơi sớm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook