Chí Dã
9: Định Sẵn Huy Hoàng 2


Cô mềm lòng: “Anh không lạnh à?”Anh bỏ hai tay vào túi áo, ra vẻ đáng thương: “Lạnh chứ!”Hứa Tầm Sênh lặng thinh quay người vào nhà, để cửa mở cho anh, Sầm Dã theo sau.

Cô bật máy sưởi, sau đó đi đun nước.

Trong nhà im ắng như tờ, anh tự giác đến chỗ máy sưởi hơ tay.Hứa Tầm Sênh chăm chú nhìn ấm nước sôi ùng ục, cất lời: “Anh không cần làm như vậy đâu.”Sầm Dã bình thản đáp: “Tôi không làm vậy thì phải chịu thân phận công dân bậc hai suốt đời ở chỗ cô rồi.

Tôi tủi thân lắm.

Bình thường, đi đến đâu tôi cũng đều trở thành tâm điểm, người gặp người thích cơ mà.”Hứa Tầm Sênh không nhịn được cười, dù cô không quay đầu lại nhưng Sầm Dã vẫn nhận ra, thế là giọng nói anh cũng cất cao vài quãng: “Được rồi, cô giáo Hứa đã cười, vậy là không còn giận nữa.

Tôi cam đoan sau này uống say tuyệt đối sẽ không chạy đến gây phiền phức cho cô, được không nào?”Hứa Tầm Sênh gật đầu, vừa định nhấc ấm nước xuống thì một bóng người xuất hiện, nhanh tay làm thay cô, ra vẻ ân cần: “Rót vào đây hả?”“Ừ”Anh rót nước giúp cô, Hứa Tầm Sênh cũng để mặc anh, sau đó hai người bưng tách trà, tựa vào bàn, im lặng thưởng thức.“Tối Chủ nhật thi vòng tranh top 10 khu vực, cô đến xem tôi hát nhé!” Anh đề nghị.Hứa Tầm Sênh còn chưa trả lời, anh đã nói tiếp: “Đừng từ chối, nếu cô tha thứ cho tôi rồi thì phải có biểu hiện gì đó chứ!”Cô ngạc nhiên: “Tha thứ cho anh còn phải có biểu hiện à?”Anh cười: “Đương nhiên, nếu không mấy tên kia sẽ nhất quyết áp giải tôi đến trước mặt cô, chịu đòn nhận tội đấy.

Dù sao tôi cũng là linh hồn của ban nhạc, nể mặt một chút đi.”Hứa Tầm Sênh nghe thấy mà lòng ấm áp, cuối cùng bật cười, gật đầu.Trong nhà lại trở nên yên tĩnh, hai người thoáng nhìn nhau, đều thấy được ánh đèn êm dịu ánh lên nơi đáy mắt người đối diện, lại không hẹn mà đồng thời nhanh chóng rời mắt đi.

Hứa Tầm Sênh lơ đãng nhìn ra khung cảnh đã sáng bảnh bên ngoài cửa sổ.

Những ngọn đèn màu kia chẳng biết đã tắt từ lúc nào, đường nét tòa nhà trở nên tịch mịch rõ rệt.

Còn Sầm Dã thì cúi đầu nhìn hai chiếc bóng in trên sàn nhà, thật ra tất cả đều rất trầm lặng, cũng rất bình thường nhưng không biết vì sao lại khiến anh ngẩn ngơ thất thần.“Cậu treo dây đèn kia làm gì?” Hứa Tầm Sênh bỗng phá vỡ bầu không khí im lặng.Sầm Dã ơ thờ đáp: “Sắp đến Tết rồi, treo cái đó lên thì mấy bé học trò của cô sẽ thích, đúng không?”Hứa Tầm Sênh nghĩ thầm, chắc chắn bọn trẻ sẽ thích lắm.Sầm Dã bỗng hỏi tiếp: “Cô cho rằng chúng tôi có thể giành được giải nhất thành phố Tương không?”Anh hỏi quá bất ngờ, Hứa Tầm Sênh lặng thinh chốc lát mới đáp khẽ: “Có thể.”Sầm Dã thoáng chốc cười thật tươi, lại nhìn vào mắt cô, buông tách trà xuống, cợt nhả: “Đi đây.

Hứa Tầm Sênh, Chủ nhật, tôi sẽ sát phạt tứ phương cho cô xem.”Thật ra, Hứa Tầm Sênh chưa từng gặp chàng trai nào như Sầm Dã.

Thoạt trông anh có vẻ trẻ tuổi không hiểu chuyện đời, cả ngày làm ra vẻ phách lối kiêu ngạo, nhưng Hứa Tầm Sênh dần quan sát được, thật ra anh chính là linh hồn của ban nhạc Triều Mộ.

Triệu Đàm là bạn đại học ở Đông Bắc đã đồng hành cùng anh trên suốt chặng đường.

Nếu không phải đặt niềm tin vào anh, với tính tình đôn hậu như thế, sao anh ấy lại chấp nhận tha hương? Trương Thiên Dao là người anh quen biết ở thành phố Tương, còn Huy Tử là tay trống anh mời về thông qua tờ quảng cáo dán ở quán bar.Về phần Trương Hải, lâu năm trong nghề, giao thiệp rộng, hoàn cảnh hiện nay của ban nhạc Triều Mộ cần một người như anh ta.


Hứa Tầm Sênh nhìn ra được, dù Sầm Dã và anh ta có nhiều phương diện không hợp nhau, nhưng anh có thể nhẫn nhịn, bình thản đối ứng, giúp ban nhạc mới thành lập của mình trụ vững tiếp bước đến bây giờ, thậm chí còn đang phát triển tốt ở thành phố Tương.Trước mặt mọi người, Sầm Dã luôn tỏ vẻ cực kỳ lạnh lùng, cả lúc lên sân khấu biểu diễn cũng vậy.

Tiếng hoan hô vang rền càng khiến anh thêm ngạo nghễ, mang vẻ ngông cuồng như thể một siêu sao trời sinh.

Còn khi các thành viên tụ tập, anh lại bộc lộ vài phần tâm tính trẻ con, thích trêu chọc mọi người, cũng hay thích khoác lác giống mấy đứa con trai khác, vừa lưu manh vừa đáng yêu.Nhưng khi ở riêng với cô thì sao? Hứa Tầm Sênh nhận ra mình không nhìn thấu được anh.

Sầm Dã luôn có một chút thần bí, một chút dịu dàng, một chút liều lĩnh và cả một chút nguy hiểm khiến người ta không dám khinh thường.

Tuy mỗi lần anh ngả ngớn nói chuyện với cô đều giống như một đứa trẻ, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen láy, lạnh lùng kia là tâm hồn thế nào mới có thể viết ra những lời hát êm ái, hát ra tất cả vui buồn, sầu bi của một chàng trai hơn hai mươi tuổi?Bản thân Hứa Tầm Sênh là một người rất tùy hứng.

Cô sẽ vì giận dỗi Sầm Dã mà không nhận lời Trương Thiên Dao đến xem họ tranh top 10 khu vực, nhưng cũng sẽ vì một câu đùa vui “Tôi sẽ sát phạt tứ phương cho cô xem” của Sầm Dã mà bị anh cảm hóa.

Thế là tối đó, cô ăn mặc thật trẻ trung, chỉn chu, đi đến hội trường của trường đại học nào đó, xem tình hình “chiến đấu” của nhóm Sầm Dã.Trời mưa phùn lất phất, tham gia vòng tranh top 10 khu vực đều là những ban nhạc không mấy tên tuổi như Triều Mộ nên số người bên ngoài địa điểm tổ chức không đông lắm.

Hứa Tầm Sênh xếp hàng theo dòng người đi vào bên trong, còn có cậu sinh viên hỏi cô có phải sinh viên trường này không, cô chỉ cười xòa không đáp.Vào trong cô mới biết, vé họ cho cô khá gần sân khấu.

Khán giả ngoại trừ sinh viên trường này còn có một bộ phận là fan.

Hứa Tầm Sênh bất ngờ phát hiện ban nhạc Triều Mộ đã có người hâm mộ đông như thế rồi.

Mười mấy cô gái trang điểm rất xinh xắn, giơ cao bảng đèn “Triều Mộ”, “Tiểu Dã” … Cả nhóm sôi nổi ngồi ngay phía trước cô, thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh.

Ngoài ra còn vài người ăn mặc vừa nhìn đã biết là fan nhạc rock, có cả nam lẫn nữ, ngồi theo số ghế, rõ ràng đều quen biết nhau, đang thảo luận xem ban nhạc nào có thể vào được vòng trong.

Hứa Tầm Sênh nghe cái tên Triều Mộ được nhắc đến nhiều nhất.Cuộc thi bắt đầu.Tuy chỉ là vòng tranh top 10 khu vực thành phố Tương, hơn nữa còn tổ chức tại hội trường của trường đại học, nhưng từ phong cách trang trí đến hiệu quả âm thanh đều rất tốt, tinh xảo, đơn giản lại hiệu suất cao.

Có thể thấy ban tổ chức rất chăm chút ở khâu chuẩn bị sân khấu, dốc hết tâm sức tổ chức cuộc thi này thật tốt.Vòng tranh top 10 khu vực được chấm theo quy tắc tổng điểm tích lũy.


Ban giám khảo sẽ đánh giá dựa trên nhiều tiêu chí, bao gồm phong cách biểu diễn, ca khúc sáng tác, phản ứng của khán giả… để tiến hành chấm điểm.

Phải chờ sau khi vòng thi này kết thúc mới biết được ban nhạc Triều Mộ xếp thứ mấy và có thể lọt vào top 10 hay không.Theo nhận xét của Hứa Tầm Sênh, màn trình diễn của hai nhóm đầu tiên lên sân khấu khá bình thường.

Có lẽ không khí khá nóng, tay guitar, guitar bass và hát chính biểu diễn rất nhiệt tình, khiến cả hội trường gào rú chói tai, nhưng sau khi reo hò xong thì chẳng có gì khác nữa, giai điệu tẻ nhạt, ca khúc không có điểm nhấn.

Hai nhóm liền đều không khiến khán giả có cảm giác đặc biệt, vẫn còn thiếu yếu tố quan trọng nhất.Sau đó Triều Mộ bước lên sân khấu.Hàng ghế phía trước Hứa Tầm Sênh hân hoan hú hét “Tiểu Dã, Tiểu Dã!” Không riêng gì các cô gái, ngay cả mấy đôi nam nữ bên cạnh Hứa Tầm Sênh cũng bắt tay làm loa cổ vũ: “Tiểu Dã cố lên! Triều Mộ cố lên!”Điều này không chỉ khiến khán giả cả hội trường tò mò ghé mắt sang mà ngay cả ban giám khảo cũng phải hội ý gì đó.

Họ vừa đặt chân lên sân khấu, dưới ánh đèn sáng lóa, khuôn mặt mỗi người đều trở nên mơ hồ.

Cách xa như vậy, chỉ thấy họ đều là những chàng trai có ngoại hình khá sáng sủa.

Nhưng có lẽ mấy cô gái bẩm sinh đều thích vẻ bề ngoài, chỉ một ánh mặt là có thể nhận ra ngay ai là người được tạo hóa ưu ái.

Hứa Tầm Sênh nghe mấy cô gái phía sau bàn tán.“Ồ, ban nhạc này tên gì? Hát chính đẹp trai ghê!”“Đúng là đẹp trai thật, còn rất cao nữa, để ngôi giữa, ngầu chết đi được.”Hôm nay, Tiểu Dã mặc chiếc áo vest hơi cũ, bên trong là áo phông đen, mái tóc hơi dài mềm mượt, đen nhanh dưới ánh đèn, toàn thân toát lên vẻ anh tuấn cổ điển.

Những người còn lại tuy mặc trang phục bình thường nhưng đều phối thêm chút chi tiết cổ điển, ví dụ như Trương Thiên Dao thắt nơ cổ, Trương Hải mặc áo sơ mi đen, Triệu Đàm tuy mặc áo phông nhưng phối với quần caro, Huy Tử mặc áo gile.

Trông cả ban nhạc vừa trẻ trung vừa toát lên nét lãng mạng và hoài cổ.Tiểu Dã cầm lấy micro, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng hét chói tai của mấy cô gái.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp thế này, khóe môi cong cong nét cười.

Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Tầm Sênh thấy anh nhìn về phía mình.

Dĩ nhiên có thể chỉ là tình cờ thôi, bởi lẽ anh luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt như thế nhìn quét cả hội trường.Bạn nhạc trình diễn nhạc khúc cũ từng hát ở phòng tập, giai điệu khá hay, cũng có chút kích thích.


Ngày hôm nay hát bài này quả thật rất thích hợp.

Thế nhưng, Hứa Tầm Sênh không ngờ, lúc Sầm Dã cầm micro lên lại bất chợt mỉm cười, dáng vẻ kia khiến cô có cảm giác quen thuộc.

Trong phút chốc, anh không còn là chàng ca sĩ lạnh lùng trên sân khấu, mà là chàng trai có chút nghịch ngợm và ấm áp trong studio của cô.

Và rồi anh cất tiếng hát: “Tối qua, anh ngang qua cửa sổ nhà em, em vẫn vùi đầu giận dỗi né tránh…”Hứa Tầm Sênh không ngờ anh đã viết lại lời.“Xin lỗi đã làm vỡ chiếc giày thủy tinh của em, xin lỗi đã làm bẩn váy jeans của em…”Hứa Tầm Sênh và người hâm mộ ở đây đều chưa từng nghĩ rằng Sầm Dã còn có thể sáng tác lời nhạc tinh nghịch, vui tươi như vậy.

Không biết anh đang nghĩ gì, dù gương mặt vẫn lạnh lùng, ngông cuồng nhưng đuôi mày lại toát lên chút dịu dàng, mang theo vài phần lưu manh lẫn nỗi ấm ức của chàng trai mới lớn, còn cả thứ tình cảm ấm áp mà sâu sắc nữa.“Trời sinh em là cô bé Lọ Lem, dù sương mù dày đặc cũng không thể che đi nét cười nơi em.

Anh ngẩng đầu nhìn trăng sáng soi khắp non sông, cúi đầu thấy dòng nước lấp lánh uốn lượn trọng lòng.

Em là cô bé Lọ Lem trong mộng của anh, dù bầu trời tối đen như mực cũng không thể che lấp đi ánh sáng của em.

Anh muốn khiến thời gian ngừng lại, xin em đừng trốn chạy.

Em yêu, đừng tránh né…”Hứa Tầm Sênh như bỗng nghe thấy có cung đàn ngân nhẹ nơi tai.

Cô vặn bình nước suối uống một ngụm, phát hiện khuôn mặt mình hơi nóng.

Cô thầm nghĩ chắc do không khí trong hội trường bí bách đây mà, chẳng có chỗ thông gió nào cả.Một đoạn nhạc trữ tình nhưng lại khiến Triều Mộ càng biểu diễn càng sôi động hơn, cả nhóm bắt đầu lắc lư theo tiết tấu.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tầm Sênh thấy Sầm Dã thật sự giống cậu bé nghịch ngợm, vui vẻ hát ca, vui vẻ nhảy múa trên sân khấu.

Tuy họ không phải vũ công chuyên nghiệp, động tác cũng tùy ý, vậy mà lại có sức lan tỏa vô cùng lớn.Quả nhiên, cả hội trường đều bị cuốn hút, đung đưa theo tiết tấu của họ, cùng hát vang.

Ngay cả ban giám khảo ngồi hàng đầu tiên cũng gật gù theo giai điệu, thân thể lắc lư nhè nhẹ.

Hứa Tầm Sênh là người trấn tĩnh nhất trong hội trường.

Cô ngồi tựa vào lưng ghế, trong tích tắc nào đó, trái tim bất chợt lỡ nhịp, nhưng cô vẫn tỉnh táo, tỉ mỉ lắng nghe rồi nhận xét.


Cô nghĩ, tuy vẫn còn chỗ chưa hoàn mỹ, nhưng hiển nhiên… cầm chắc tấm vé vào vòng trong rồi.Bài hát kết thúc, tất cả như choàng tỉnh mộng.Sầm Dã thôi nhún nhảy, tiếng đàn guitar lắng xuống.

Anh đặt micro trở lại giá, giọng trầm khàn: “Chúng tôi là… ban nhạc Triều Mộ.”Dưới sân khấu, tiếng hoan hô vang rền, cả ban nhạc cười rạng rỡ.

Sầm Dã cũng nhếch khóe miệng, kết quả khiến mấy cô gái hàng phía trước càng reo hò ầm ĩ hơn.

Ban giám khảo phải vẫy tay ra hiệu về phía khán giả, hội trường mới lắng lại.Các chàng trai đứng thẳng người trên sân khấu, nghe ban giám khảo nhận xét.

Một vị trong số đó lên tiếng: “Tôi từng nghe nói ban nhạc Triều Mộ ở vòng sơ tuyển đã biểu diễn một ca khúc rất mạnh mẽ, đậm chất rock, không ngờ lại còn có thể hát thể loại nhạc này.

Điều này cho thấy rõ đây là một ban nhạc đa phong cách, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.”Khán giả vỗ tay rần rần.Một giám khảo khác lên tiếng khen ngợi: “Tuyệt vời! Tôi vô cùng xem trọng các cậu, hy vọng các cậu đạt được giải nhất khu vực thành phố Tương, bước vào vòng chung kết toàn quốc.”Đến Sầm Dã cũng khó có thể kìm nén, lộ ra nụ cười hân hoan.Giám khảo thứ ba hắng giọng: “Quả thật màn trình diễn rất tốt, có điều nghe kỹ sẽ thấy cả ban nhạc vẫn còn vài chỗ chưa hài hòa…” Anh ta còn chưa nói hết, Sầm Dã đã gật đầu, mấy người khác đều thôi cười.

Hứa Tầm Sênh nghĩ, hiển nhiên chính họ cũng biết điều này.Giám khảo thứ ba nhìn về phía Trương Hải: “Ở một vài đoạn nhạc phức tạp, tay keyboard có tiết tấu nhanh hơn rõ rệt, sau đó tay bass cũng suýt nữa bị ảnh hưởng theo.

May mà hát chính vẫn giữ vững nhịp điệu, guitar cũng không loạn, tay trống vững vàng, cho nên phần trình diễn của nhóm mới không bị rối.

Các cậu vốn có thể trình diễn tốt hơn.

Hy vọng ở vòng tiếp theo, các cậu sẽ cho thấy một phong độ tốt nhất.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải nói, hôm nay xem đến đây, màn trình diễn của các cậu là màn hấp dẫn nhất, thậm chí có thể là nhóm nổi bật nhất tối nay.

Cố lên!”Dưới sân khấu yên tĩnh chốc lát mới rộ lên tiếng vỗ tay rần rần.

Cả ban nhạc đều nghiêm túc gật đầu, cám ơn ban giám khảo rồi bước xuống.Hứa Tầm Sênh cũng xem qua loa những màn biểu diễn sau đó.

Đúng như lời ban giám khảo đã nhận xét, dù Triều Mộ vẫn có khuyết điểm, nhưng không có ban nhạc nào thể hiện xuất sắc hơn họ ở vòng thi hôm nay.

Lúc sắp kết thúc, cô vào nhà vệ sinh, sau đó không quay về chỗ cũ mà đi thẳng ra khỏi hội trường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương