Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone)
-
Chương 3
- Hừm? - Anh ta vừa lầm bầm vừa cố sức nhấc nàng lên khỏi chiếc xe trượt.
- Tôi phải đi vào phòng tắm.
Nàng không thể trông thấy anh ta một cách rõ ràng trong bóng tối, nhưng nàng có thể cảm nhận ánh mắt sửng sốt của anh. Nàng ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống.
- Được thôi,- anh ta trả lời một lúc sau đó. - Cô có chịu được trong khi ...
- Vâng, tôi nghĩ là được, - nàng hối hả nói.
Anh ta bế nàng ra mép rừng thưa và nhẹ nhàng đặt nàng đứng trên chân trái. - Cô hãy tựa người vào gốc cây, anh ta chỉ dẫn một cách cộc lốc. - Hãy gọi tôi khi cô xong.
Công việc khó khăn hơn nhiều so với dự đoán của nàng. Lúc nàng đã mặc lại phần còn lại của cái quần, nàng run rẩy một cách yếu ớt và hai hàm răng khua lập cập vì lạnh.
- Được rồi, tôi đã xong.
Cooper xuất hiện khỏi bóng tối và lại bồng nàng lên tay. Nàng chưa bao giờ nghĩ một cái giường bằng lá thông và da thú lại có thể gây nên một cảm giác thú vị đến thế, nhưng nàng thở dài nhẹ nhõm, khi anh ta đặt nàng lên đó và nàng có thể nghỉ ngơi.
Cooper xếp các tấm da thú quanh người nàng.
- Tôi sẽ nhóm một ngọn lửa. Nó sẽ không lớn lắm.
Không có đủ gỗ khô. Nhưng thế vẫn hơn là không có gì và có thể giúp chúng ta đẩy lùi những vị khách không mời.
Rusty rùng mình và kéo các tấm da thú trùm lên đầu, để che chở nàng khỏi nghĩ đến những con dã thú trong lúc cơn mưa tuyết vẫn tiếp tục rải rác lên mặt đất. Nhưng cơn đau đang tăng dần ở chân trái, không chịu để cho nàng ngủ được một giấc chập chờn. Mỗi lúc nàng một thêm bứt rứt khó chịu và cuối cùng nàng ló ra khỏi lớp chăn. Cooper đã nhóm được một ngọn lửa xèo xèo nghi ngút khói. Anh ta lấy đá đào một khoảng trũng để giữ cho lửa không bắt cháy vào giường nàng.
Anh ta liếc nhìn nàng và mở dây kéo một trong nhiều cái túi trên áo khoác của anh ta, lấy ra một vật gì đó và ném nó cho nàng. Nàng bắt được bằng một bàn tay.
- Cái gì thế?
- Một thanh granola.
Nghĩ đến thức ăn, dạ dày nàng sôi lên ọc ạch. Nàng liền xé lớp giấy bọc ngoài, sẵn sàng nhét cả thanh vào miệng. Trước khi nàng làm điều đó, nàng chợt tự kiềm chế và dừng lại.
- Anh ... anh không cần phải san sẻ với tôi, - nàng nhỏ giọng nói. - Đây là của anh và anh sẽ cần nó sau này.
Đôi mắt xám của anh ta có vẻ gay gắt và lạnh lẽo chẳng khác màu thép súng khi anh ta quay đầu đi.
- Đó không phải của tôi. Tôi đã tìm thấy nó trong túi áo khoác của một trong những người kia.
Cho dù anh ta có ý định gì đi nữa, anh ta đã hủy hoại nó đối với nàng. Thanh granola có mùi vị như mạt cưa trong miệng nàng. Nàng nhai và nuốt nó một cách máy móc. Cảm giác không có mùi vị đó một phần do nàng đang khát. Như thể đọc được tâm trí nàng, Cooper nói:
- Nếu chúng ta không tìm được nước ngày mai, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
- Anh có nghĩ chúng ta sẽ tìm được ?
- Tôi không biết.
Nàng nằm trầm ngâm giữa những tấm da thú.
- Tại sao anh nghĩ máy bay rớt.
- Tôi không biết. Tôi đoán là sự kết hợp của nhiều sự việc.
- Anh có thể đoán chúng ta đang ở đâu không?
- Không. Rất có thể tôi có được một khái niệm chung nếu trận bão không ập đến.
- Anh nghĩ chúng ta đã bay lạc ra khỏi lộ trình?
- Phải. Nhưng tôi không biết bao xa.
Nàng tựa má vào bàn tay và chăm chú nhìn vào vóc người đang cố gắng giành lấy cuộc sống.
- Anh đã từng đến Hồ Gấu Lớn trước kia chứ?
- Một lần?
- Khi nào?
- Cách đây mấy năm.
- Chắc là anh đã săn bắn nhiều lắm?
- Một ít thôi.
Anh không phải là một nhà hùng biện, phải không?
Nàng muốn kéo anh ta vào cuộc trò chuyện để cho tâm trí quên đi cơn đau trong chân nàng.
- Anh có nghĩ người ta sẽ tìm ra mình?
- Có lẽ.
- Khi nào?
- Cô nghĩ tôi là thứ gì nào, một cuốn từ điển bách khoa chết tiệt chứ gì?
Tiếng gào của anh cứ như dội quanh vòng cây đang bao bọc họ. Bất thình lình anh ta đứng vụt lên, nói tiếp:
- Cô hãy ngưng hỏi tôi quá nhiều câu như thế. Tôi không trả lời được đâu.
- Tôi chỉ muốn biết thôi mà, - nàng vừa nói vừa khóc.
- Thì tôi cũng vậy. Nhưng tôi không biết. Tôi đã nói chúng ta sẽ có rất nhiều cơ may được họ tìm thấy nếu phi cơ vẫn còn ở trên lộ trình bay và cái cơ may đó sẽ rất xa vời nếu phi cơ cách lộ trình bay quá nhiều, phải không nào? Bây giờ, xin cô im đi cho.
Rusty đành lặng thinh. Cooper rảo khắp khu rừng thưa để tìm củi khô. ANh ta thêm một vài que vào lửa trước khi bước về phía nàng.
- Cô nên để tôi xem kỹ cái chân của cô.
Anh ta giật lớp chăn ra một cách lỗ mãng. Ánh lửa lờ mờ soi sáng lớp băng nhuộm máu. Sử dụng con dao một cách thành thạo, anh ta cắt những cái gút anh ta đã buộc lại trước đó và bắt đầu tháo các lớp vải thấm máu.
- Cô đau chứ?
- Có.
- Thế cũng đúng thôi,- anh ta lạnh lùng nói trong lúc nhìn xuống vết thương, với sắc mặt không lấy gì làm phấn khởi cho lắm.
Trong khi nàng cầm cây đèn pin cho anh ta, anh ta lại đổ peroxide lên vết thương và băng lại bằng băng mới. Lúc anh ta làm xong việc, nước mắt vẫn còn làm mắt nàng cay xè và môi nàng có dấu bị răng cắn, nhưng nàng đã không khóc thành tiếng một lần nào.
- Anh học băng bó ở đâu mà giỏi thế?
- Nam.
Câu trả lời cụt ngủn, chứng tỏ rằng vấn đề này đã khép lại. Anh ta đưa cái lọ cho nàng sau khi lắc ra hai viên aspirin cho bản thân anh ta, và nói tiếp:
- Đây, cô hãy uống thêm hai viên nữa. Và uống thêm brAndy vào. Tối thiểu hai ngụm. Tôi nghĩ sáng hôm sau, cô sẽ phải cần tới nó đấy.
Anh ta không kêu ca gì, nhưng chắc hẳn đầu anh ta đang đau như búa bổ.
- Tại sao?
- Cái chân của cô. Ngày mai có lẽ là ngày tồi tệ nhất. Xét cho cùng, có thể sẽ bắt đầu khá hơn.
- Nếu không thì sao?
Anh ta không nói gì. Anh ta không được nói.
Với hai bàn tay run rẩy, Rusty đưa chai brAndy lên môi và uống một hớp. Lúc này củi mồi đã bắt cháy, Cooper chất thêm củi vào lửa. Nhưng vẫn không đủ nóng để anh ta có thể cởi chiếc áo khoác ra.
Tuy nhiên anh ta cũng làm cho nàng ngạc nhiên vì anh vẫn cởi ra. Anh ta cũng cởi luôn đôi giày ống và bảo nàng làm theo. Rồi, bọc áo choàng và giày ống lại thành một bó, anh ta nhét tất cả vào giữa đống da thú.
- Để làm gì vậy? - nàng hỏi, hai chân đã cảm thấy lạnh.
- Nếu chúng ta đổ mồ hôi trong giày và trời trở lạnh hơn, chúng ta sẽ bị tê cóng chân. Cô hãy xích qua.
Nàng nhìn sững anh với vẻ lo lắng.
- Hả?
Thở dài một cách sốt ruột, anh ta bò vào với nàng, ép nàng di chuyển qua một bên để cho anh có chỗ nằm bên dưới chồng da thú.
Rusty sợ hãi kêu lên:
- Anh đang làm gì thế?
- Đi ngủ. Nếu cô không chịu im đi thì thế đấy.
- Tại đây à?
- Nơi ở với hai giường riêng không có sẵn.
- Anh không thể...
- Hãy thư giãn đi, cô... Họ cô là gì tôi quên mất rồi?
- Carlson.
- Phải, cô Carlson. Sức nóng cơ thể kết hợp của chúng ta sẽ giúp chúng ta giữ ấm cho nhau.
Anh ta nằm sát vào nàng, vừa kéo các tấm da thú trùm lên đầu hai người vừa nói tiếp:
- Cô cứ quay lưng lại, xa tôi ra.
- Đồ chết tiệt.
Nàng gần như có thể nghe anh ta thầm đếm tới mười.
- Cô nên biết, tôi không muốn đóng thành băng đâu. Và tôi cũng không trông mong đào thêm một cái huyệt khác để chôn cô đâu, vì vậy hãy làm theo lời tôi. Nào.
Chắc hẳn anh ta đã từng là một sĩ quan ở Việt Nam, nàng bồn chồn nghĩ trong lúc nàng xoay người qua bên kia. Anh ta đặt cánh tay quanh hông nàng và kéo nàng trở lại sát vào anh ta, cho hai người nằm bên nhau theo kiểu úp thìa. Nàng hầu như không thở nổi.
- Cần phải như thế này sao?
- Phải.
- Tôi không muốn bỏ đi. Không có chỗ nào để đi. Anh không được để tay ở chỗ đó.
- Cô làm tôi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng cô sẽ thích như thế này, - anh ta vừa nói vừa ấn lòng bàn tay lên bụng nàng. - Cô quả thực là người phụ nữ hấp dẫn. Cô không nghĩ là tất cả bọn đàn ông đều nóng lên và bực bội khi họ ở quanh cô hay sao?
- Hãy để cho tôi yên.
- Lại còn mái tóc dài này, với màu sắc khác lạ.
- Im đi!
- Cô hãy lấy làm kiêu hãnh với cái mông nhỏ nhắn tròn trịa và bộ ngực đầy sinh lực của cô phải không? Tôi dám chắc hầu hết bọn đàn ông đều công nhận thấy cô quá hấp dẫn. Anh chàng phi công phụ tá kia chắc là ở trong đám đó... Anh ta chảy nước miếng nhìn theo cô y hệt một con Doberman trên mình một con chó cái trong mùa động đực, như muốn rơi cả lưỡi ra ngoài.
- Tôi không biết anh đang nói gì.
Anh ta xoa bụng nàng.
- Ồ, có chứ, cô biết mà. Nhất định cô đã hết sức thích thú khi làm sững sờ tất cả lũ đàn ông đó trên máy bay đến nỗi họ nghẹn cả họng khi bước lên với cái cổ áo lông thú kéo lên chạm vào đôi má đỏ bừng và cái miệng gợi tình của cô.
- Tại sao anh đối xử với tôi như thế? - nàng vừa nói vừa khóc nức nở.
Anh ta chửi thề và khi anh ta nói tiếp, giọng anh ta không còn trầm bổng với vẻ trêu trọc như trước và trở nên chán chường.
- Thế thì cô cứ an tâm nghỉ ngơi vì tôi sẽ không lợi dụng cô trong đêm nay đâu. Tôi vẫn không mấy cảm tình với phụ nữ tóc hung. Vả lại, thân hình cô vẫn còn hơi ấm trên giường lão già dê của cô. Mọi chuyện đã được suy tính kỹ, tiết hạnh của cô sẽ vẹn toàn thôi.
Nàng cố nuốt nước mắt tủi nhục.
- Anh thật là độc ác và thô bỉ.
Anh ta bật cười.
- Bây giờ thì cô lại giận dữ vì tôi đã không tìm cách cưỡng hiếp cô. Cô hãy quyết định đi. Nếu đêm nay cô thèm muốn, tôi có thể phục vụ cô. Thân thể tôi không đến nỗi khó chịu như đầu óc tôi đâu. Xét cho cùng, trong này tối quá. Và chắc là cô đã biết người ta nói gì về lũ mèo trong bóng tối. Nhưng, đối với tôi, tôi thích môi trường an toàn và thoải mái hơn để làm tình. Vì vậy cô cứ việc ngủ đi, được không?
Rusty nghiến răng trong nỗi nhục nhã. Nàng nằm im không nhúc nhích, và đặt một rào cản giữa hai người, nếu không phải là thực chất thì cũng là tinh thần. Nàng cố không biết tới sức nóng của cơ thể anh ta đang thấm qua áo quần nàng, và hơi thở của anh ta phả lên cổ nàng mỗi lần anh thở ra, cũng như năng lực tiềm tàng trong cặp đùi của anh ta đang áp sát phía sau đùi nàng. Dần dần, và với sự giúp đỡ của rượu, Rusty cảm thấy thư giãn. Cuối cùng nàng thiu thiu ngủ.
Chính tiếng rên của nàng đã đánh thức nàng dậy. Chân nàng đang đau từng cơn.
- Chuyện gì thế?
Giọng nói của Cooper có vẻ cộc cằn, nhưng Rusty không nghĩ như vậy bởi vì anh ta vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ say. Theo trực giác nàng biết rằng anh ta đã thức dậy từ trước.
- Có gì đâu.
- Cô hãy nói cho tôi biết đi. Cái chân của cô sao rồi?
- Không sao.
- Nó có chảy máu lại không?
- Tôi không nghĩ thế. Nó không có cảm giác ướt. Chỉ đau thôi.
- Cô hãy uống thêm một chút brAndy
Anh ta nghiêng người ra xa nàng và vời tay lấy chai brAndy mà anh ta đã đem vào trong chăn cùng với họ.
- Tôi choáng váng.
- Tốt. Như thế là hợp lý.
Anh ta đút miếng chai đã mở nắp vào môi nàng, nghiêng về phía trước. Nàng hoặc là phải uống hoặc là chết sặc.
Chất rượu mạnh như một con đường lửa chạy xuống giữa người nàng. Dù sao nó cũng giúp đầu óc nàng không nghĩ tới vết thương đau đớn trong mấy giây.
- Cám ơn.
- Cô hãy mở hai chân ra.
- Sao?
- Cô hãy mở hai chân ra.
- Anh đã uống bao nhiêu brAndy rồi, anh Landry?
Không kịp để cho nàng kịp phản đối, anh ta luồn bàn tay vào giữa hai đùi nàng và nâng cái chân bị thương của nàng lên. Anh ta chèn đầu gối vào giữa hai đầu gối của nàng và nhẹ nhàng thả chân phải của nàng xuống trên chân anh ta.
- Chỗ đó. Giữ chân cao như thế này sẽ giúp cô dịu bớt sức ép. Như thế này cũng giữ cho không sát vào cô đêm nay.
Nàng quá sửng sốt đến nỗi không ngủ trở lại ngay được, quá khó chịu vì nhận thấy anh ta quá gần. Và còn có một điều khác khiến nàng phải thức: một cảm giác tội lỗi bứt rứt.
Cooper, anh có quen biết ai trong số những người kia không?
_ Những người trên máy bay à? Không.
_ 2 người ở phía trước là 2 anh em. Trong khi chúng ta cân hành lý, tôi đã nghe họ nói chuyện về việc đưa gia đình họ đến với nhau nhân dịp lễ Tạ Ơn trong vòng vài tuần nữa. Họ đang định sẽ cho gia đình xem những bức ảnh mà họ đã chụp được trong tuần này.
_ Cô đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
_ Tôi không thể quên được.
_ Được mà, cô có thể.
_ Không, tôi không thể. Tôi cứ tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống. Tại sao tôi lại được phép sống? Thật là vô lý.
_ Phải vô lý thôi. Anh ta chua chát nói – cuộc đời vẫn thế đấy. Đó là thời điểm của họ, chỉ có thế. Mọi việc đã qua rồi, quên lãng.
_ Không quên được
_ Cô hãy cố đưa ra khỏi tâm trí đi.
_ Anh đã làm thế à?
_ Phải.
Nàng rùng mình.
_ Làm sao anh có thể dửng dưng với mạng sống của người khác đến thế?
_ Luyện tập.
Lời nói đó tác động đến nàng như 1 cái tát mạnh lên má. Nó đã được thốt ra 1 cách độc ác để làm nàng câm miệng lại, và nó đã thành công. Nhưng nó vẫn không ngăn cản nàng suy nghĩ. Nàng tự hỏi có bao nhiêu trong số bạn thân của Cooper đã chết ở Việt Nam ngay trước mắt anh ta? Hàng tá? Rất nhiều? Hàng trăm? Tuy nhiên nàng không sao hình dung nổi cái cảnh phải chịu đựng cho đến chết.
Nàng đã tập luyện cách đối phó với tình thế, nhưng không tới mức mà anh ta đã đạt được theo bề ngoài. Đây không phải là 1 điều nàng có thể phác thảo ra rồi xua đuổi đi bằng 1 hành động ý chí. Khi nàng nghĩ về những mất mát của mình, nàng vẫn còn cảm thấy nhức nhối.
_ Mẹ tôi đã chết vì 1 cơn đột quỵ ở não bộ – nàng dịu dàng kể với anh ta – cái chết của bà gần như là 1 sự giải thoát. Bà đã bị suy yếu 1 cách trầm trọng. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng trước cả 1 tuần. Nhưng cái chết của anh tôi thì quá đột ngột.
Cooper không muốn nghe chuyện này nhưng nàng vẫn nói ra.
_ Anh cô?
_ Jeff. Anh ấy đã chết trong 1 tai nạn xe hơi cách đây 2 năm.
- Không còn bà con nào khác ?
- Chỉ còn ba tôi.
Nàng hít 1 hơi thở nhẹ rồi nói tiếp:
- Ông là người ở với tôi tại chòi săn. Người mà tôi đã chia tay. Không phải là 1 lão già dê. Không phải là 1 người tình. Ba tôi đấy.
Nàng chờ đợi 1 lời xin lỗi, nhưng nó không bao giờ đến. Nếu thân hình anh ta không quá căng cứng, nàng có thể nghĩ anh ta đã ngủ.
Cuối cùng anh ta phá tan sự im lặng bằng cách hỏi:
- Ba cô sẽ nghĩ gì khi được báo tin về vụ rớt máy bay?
- Ôi, Lạy Chúa! – nàng vừa kêu lên vừa theo phản xạ tự nhiên nắm chặt bàn tay của Cooper vẫn còn áp vào bụng nàng – tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.
Nàng có thể hình dung nỗi tuyệt vọng của ông khi hay tin. Ông đã mất vợ. Rồi con trai. Bây giờ là con gái. Ông sẽ không nguôi ngoai được. Rusty không sao chịu nổi ý nghĩ về nỗi đau đớn mà ba nàng trải qua, khổ sở vì không chắc chắn, vì không biết chuyện gì đã xảy đến với nàng. Hy vọng đối với ba nàng sẽ cũng như với nàng, họ sẽ được cứu thoát sớm.
- Tôi thấy ông ấy có vẻ linh hoạt lắm – Cooper nói – ông ấy sẽ bám sát những người có thẩm quyền cho tới lúc chúng ta được tìm thấy.
- Anh nói đúng. Ba sẽ không bỏ cuộc cho tới lúc ông đã biết chuyện gì đã xảy đến với tôi.
Rusty chắc chắn như thế. Ba nàng là 1 con người có thế lực. Ông rất năng động và có tài năng lẫn tiền của để thực hiện mọi điều. Danh tiếng và tiền bạc của ông có thể bỏ qua các phương thức dài dòng. Nàng biết ông sẽ hết sức cố gắng cho tới lúc nàng được cứu thoát và điều đó tạo cho nàng 1 sợi dây lạc quan để bám vào.
Nàng cũng ngạc nhiên khám phá ra rằng Cooper đã không tách biệt và thản nhiên như vẻ bề ngoài của anh ta. Trước khi họ lên máy bay, anh ta đã tránh riêng ra 1 nơi. Anh ta đã không hòa vào với các hành khách khác. Nhưng anh ta đã để ý thấy mọi chuyện. Theo bề ngoài người bạn đồng hành của nàng là 1 sinh viên có óc nhận xét về bản chất con người.
Bản chất đó ngay lúc này đang trỗi dậy. Trong lúc nàng nói chuyện, Rusty lo sợ cảm thấy anh ta đang cương lên và rúc vào mông nàng.
Nàng thốt lên:
- Anh đã có gia đình?
- Không.
- Chưa lần nào?
- Không.
- Chắc có liên hệ với ai?
- Ô kìa, tôi có thể gần gũi với ai đó chứ ? Và tôi biết tại sao cô đột nhiên tò mò như thế. Cô hãy tin tôi đi, tôi cũng thích lắm. Nhưng tôi không thể làm gì để tránh được. Phải, thực sự bây giờ tôi có thể, nhưng như chúng ta đã thảo luận vừa rồi, đó không phải là 1 giải pháp khả thi trong tình huống này. Tôi e là các khả năng đã có sẵn trong đầu sẽ làm cho cả 2 chúng ta lúng túng.
2 gò má của Rusty nóng bừng lên.
- Tôi mong anh đừng…
- Cái gì ?
- Nói như thế.
- Sao ?
- Anh biết mà. Bậy bạ.
- Cô vừa mới rời khỏi 1 chòi săn thú dữ. Chắc là cô đã không ngăn chặn mấy câu chuyện đùa bậy bạ? Nghe lỏm 1 vài lời bình luận dâm ô? Tôi nghĩ giờ đây cô đã quen thuộc với ngôn ngữ tếu lâm ?
- Không đâu. Và tôi cũng nói cho anh hay, tôi đã tham gia cuộc đi săn này vì ba tôi. Tôi không thích thú bao nhiêu.
- Ông ấy ép cô đi?
- Tất nhiên không.
- Không ép thì cũng buộc ? Có lẽ để đổi lấy chiếc áo lông đó ?
- Không phải – nàng tức giận bảo – đấy là ý kiến của tôi. Tôi đã đề nghị cả 2 cùng đi.
- Và cô đã tình cờ chọn Vùng Đất Mới Tây Bắc? Tại sao không chọn Hawaii ? Hoặc St. Moritz ? Tôi có thể nghĩ ra 1 ngàn địa điểm khác trên địa cầu có thể thích hợp với cô hơn.
Tiếng thở dài của nàng đã nhìn nhận anh ta nói đúng. Trong 1 cuộc đi săn thú dữ nàng hoàn toàn không thích hợp chẳng khác gì 1 cây đinh rỉ trong 1 phòng mổ.
- Ba và anh tôi luôn luôn đi săn với nhau. 3 tuần mỗi năm. Đó là 1 truyền thống gia đình.
Lòng tràn đầy hối hận, nàng nhắm mắt lại trong lúc nói tiếp:
- Ba đã không đi săn kể từ ngày Jeff chết. Tôi đã nghĩ chuyến đi này sẽ tốt cho ông. Tôi đã năn nỉ ông đi. Khi ông do dự, tôi tỏ ý cùng đi với ông.
Nàng trông đợi 1 lời nói khe khẽ tỏ vẻ cảm thông – có lẽ còn có thêm câu khen ngợi hành vi cao quý của nàng. Thay vì vậy nàng chỉ nghe 1 câu nói cộc cằn:
- Cô hãy im đi, được không? Tôi đang cố ngủ 1 giấc.
- Ngừng lại, Rusty
Tiếng nói của anh nàng dội qua giấc mơ của nàng. Họ đang vật lộn, như chỉ các anh trai và em gái ghét nhau thật mãnh liệt hoặc thương nhau thật mãnh liệt mới có thế. Ðối với Jeff và nàng thì đúng là trường hợp thứ 2, họ chỉ cách nhau 1 tuổi. Ngay từ lúc Rusty chập chững những bước đi đầu tiên, họ đã đánh bạn thân thiết với nhau. Trước niềm vui sướng của ba họ và nỗi bực mình của mẹ họ, họ vẫn thường chiến đấu tay đôi và luôn luôn kết thúc bằng 1 trận cười.
Nhưng lúc này không có 1 vẻ khinh suất nào trong giọng nói của Jeff trong lúc anh nắm chặt cổ tay nàng và ghìm mạnh chúng lên nền nhà ở 2 bên đầu nàng.
- Ngừng lại ngay – anh ta lay nhẹ nàng – cô sẽ tự gây thêm thương tích nếu cô không ngừng vùng vẫy.
Nàng chợt tỉnh dậy và mở mắt. Không phải gương mặt thương nhớ của Jeff đang nhìn nàng, mà của gã đàn ông – của anh chàng Đơn Độc. Nàng vui mừng anh ta vẫn còn sống, nhưng nàng không có cảm tình với anh ta 1 chút nào. Tên anh ta là gì nhỉ ? Ồ, phải rồi, Cooper – Cooper …? Cooper gì đó, hoặc gì đó Cooper.
- Cô hãy nằm yên – anh ta khuyên bảo nàng .
Nàng ngừng vùng vẫy. Không khí giá lạnh trên khoảng da không có gì che đậy của nàng và nàng nhận ra rằng nàng đã hất các tấm da thú mà anh ta đã đắp lên mình nàng trong đêm. Anh ta đang quỳ gối, cưỡi lên ngực nàng, và cúi xuống người nàng. 2 cổ tay nàng bị kẹp chặt phía sau đầu bởi những ngón tay thô cứng của anh ta.
- Buông tôi ra.
- Bây giờ cô đã khoẻ chưa?
Nàng gật đầu. Nàng khoẻ như 1 người phụ nữ có thể khi thức dậy phát hiện 1 gã đàn ông với kích thước và hình thù như Cooper Landry – phải rồi, Landry – đang cưỡi lên trên nàng với 2 cái đùi sừng sững như 2 cột trụ giao nhau… nàng quay mặt khỏi giao điểm gợi cảm đó.
- Thôi đi – nàng vừa thở hổn hển vừa nói – tôi khoẻ rồi.
Anh ta liền buông nàng ra. Nàng hít không khí lạnh cóng đến nỗi 2 buồng phổi nàng đau nhói. Nhưng Chúa ơi, nó lại dễ chịu đối với khuôn mặt nóng hổi của nàng. Nhưng nó chỉ dễ chịu trong vòng 1 giây. Rồi nàng rùng mình ớn lạnh và 2 hàm răng của nàng bắt đầu khua vào nhau. Cặp lông mày của Cooper nhíu lại với vẻ lo lắng – hoặc cáu kỉnh. Nàng không sao biết chắc. Anh ta đang băn khoăn hay là bực mình.
- Cô đang lên cơn sốt cao – anh ta nói thẳng với nàng – tôi đã rời khỏi giường để cho thêm củi vào lửa – cô mê sảng và bắt đầu la lớn về 1 người tên Jeff.
- Anh tôi đấy.
Những cơn run của nàng kèm theo cả co giật. Nàng kéo 1 trong những tấm da thú quanh nàng.
Trong đêm tối trời không còn mưa nữa. Thậm chí nàng có thể trông thấy những ngọn lửa và những cục than hồng bên dưới mấy khúc củi Cooper đã bỏ thêm vào. Những ngọn lửa nóng đến nỗi muốn đốt cháy cả nhãn cầu nàng khiến nàng xốn mắt.
- Tôi phải đi vào phòng tắm.
Nàng không thể trông thấy anh ta một cách rõ ràng trong bóng tối, nhưng nàng có thể cảm nhận ánh mắt sửng sốt của anh. Nàng ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống.
- Được thôi,- anh ta trả lời một lúc sau đó. - Cô có chịu được trong khi ...
- Vâng, tôi nghĩ là được, - nàng hối hả nói.
Anh ta bế nàng ra mép rừng thưa và nhẹ nhàng đặt nàng đứng trên chân trái. - Cô hãy tựa người vào gốc cây, anh ta chỉ dẫn một cách cộc lốc. - Hãy gọi tôi khi cô xong.
Công việc khó khăn hơn nhiều so với dự đoán của nàng. Lúc nàng đã mặc lại phần còn lại của cái quần, nàng run rẩy một cách yếu ớt và hai hàm răng khua lập cập vì lạnh.
- Được rồi, tôi đã xong.
Cooper xuất hiện khỏi bóng tối và lại bồng nàng lên tay. Nàng chưa bao giờ nghĩ một cái giường bằng lá thông và da thú lại có thể gây nên một cảm giác thú vị đến thế, nhưng nàng thở dài nhẹ nhõm, khi anh ta đặt nàng lên đó và nàng có thể nghỉ ngơi.
Cooper xếp các tấm da thú quanh người nàng.
- Tôi sẽ nhóm một ngọn lửa. Nó sẽ không lớn lắm.
Không có đủ gỗ khô. Nhưng thế vẫn hơn là không có gì và có thể giúp chúng ta đẩy lùi những vị khách không mời.
Rusty rùng mình và kéo các tấm da thú trùm lên đầu, để che chở nàng khỏi nghĩ đến những con dã thú trong lúc cơn mưa tuyết vẫn tiếp tục rải rác lên mặt đất. Nhưng cơn đau đang tăng dần ở chân trái, không chịu để cho nàng ngủ được một giấc chập chờn. Mỗi lúc nàng một thêm bứt rứt khó chịu và cuối cùng nàng ló ra khỏi lớp chăn. Cooper đã nhóm được một ngọn lửa xèo xèo nghi ngút khói. Anh ta lấy đá đào một khoảng trũng để giữ cho lửa không bắt cháy vào giường nàng.
Anh ta liếc nhìn nàng và mở dây kéo một trong nhiều cái túi trên áo khoác của anh ta, lấy ra một vật gì đó và ném nó cho nàng. Nàng bắt được bằng một bàn tay.
- Cái gì thế?
- Một thanh granola.
Nghĩ đến thức ăn, dạ dày nàng sôi lên ọc ạch. Nàng liền xé lớp giấy bọc ngoài, sẵn sàng nhét cả thanh vào miệng. Trước khi nàng làm điều đó, nàng chợt tự kiềm chế và dừng lại.
- Anh ... anh không cần phải san sẻ với tôi, - nàng nhỏ giọng nói. - Đây là của anh và anh sẽ cần nó sau này.
Đôi mắt xám của anh ta có vẻ gay gắt và lạnh lẽo chẳng khác màu thép súng khi anh ta quay đầu đi.
- Đó không phải của tôi. Tôi đã tìm thấy nó trong túi áo khoác của một trong những người kia.
Cho dù anh ta có ý định gì đi nữa, anh ta đã hủy hoại nó đối với nàng. Thanh granola có mùi vị như mạt cưa trong miệng nàng. Nàng nhai và nuốt nó một cách máy móc. Cảm giác không có mùi vị đó một phần do nàng đang khát. Như thể đọc được tâm trí nàng, Cooper nói:
- Nếu chúng ta không tìm được nước ngày mai, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
- Anh có nghĩ chúng ta sẽ tìm được ?
- Tôi không biết.
Nàng nằm trầm ngâm giữa những tấm da thú.
- Tại sao anh nghĩ máy bay rớt.
- Tôi không biết. Tôi đoán là sự kết hợp của nhiều sự việc.
- Anh có thể đoán chúng ta đang ở đâu không?
- Không. Rất có thể tôi có được một khái niệm chung nếu trận bão không ập đến.
- Anh nghĩ chúng ta đã bay lạc ra khỏi lộ trình?
- Phải. Nhưng tôi không biết bao xa.
Nàng tựa má vào bàn tay và chăm chú nhìn vào vóc người đang cố gắng giành lấy cuộc sống.
- Anh đã từng đến Hồ Gấu Lớn trước kia chứ?
- Một lần?
- Khi nào?
- Cách đây mấy năm.
- Chắc là anh đã săn bắn nhiều lắm?
- Một ít thôi.
Anh không phải là một nhà hùng biện, phải không?
Nàng muốn kéo anh ta vào cuộc trò chuyện để cho tâm trí quên đi cơn đau trong chân nàng.
- Anh có nghĩ người ta sẽ tìm ra mình?
- Có lẽ.
- Khi nào?
- Cô nghĩ tôi là thứ gì nào, một cuốn từ điển bách khoa chết tiệt chứ gì?
Tiếng gào của anh cứ như dội quanh vòng cây đang bao bọc họ. Bất thình lình anh ta đứng vụt lên, nói tiếp:
- Cô hãy ngưng hỏi tôi quá nhiều câu như thế. Tôi không trả lời được đâu.
- Tôi chỉ muốn biết thôi mà, - nàng vừa nói vừa khóc.
- Thì tôi cũng vậy. Nhưng tôi không biết. Tôi đã nói chúng ta sẽ có rất nhiều cơ may được họ tìm thấy nếu phi cơ vẫn còn ở trên lộ trình bay và cái cơ may đó sẽ rất xa vời nếu phi cơ cách lộ trình bay quá nhiều, phải không nào? Bây giờ, xin cô im đi cho.
Rusty đành lặng thinh. Cooper rảo khắp khu rừng thưa để tìm củi khô. ANh ta thêm một vài que vào lửa trước khi bước về phía nàng.
- Cô nên để tôi xem kỹ cái chân của cô.
Anh ta giật lớp chăn ra một cách lỗ mãng. Ánh lửa lờ mờ soi sáng lớp băng nhuộm máu. Sử dụng con dao một cách thành thạo, anh ta cắt những cái gút anh ta đã buộc lại trước đó và bắt đầu tháo các lớp vải thấm máu.
- Cô đau chứ?
- Có.
- Thế cũng đúng thôi,- anh ta lạnh lùng nói trong lúc nhìn xuống vết thương, với sắc mặt không lấy gì làm phấn khởi cho lắm.
Trong khi nàng cầm cây đèn pin cho anh ta, anh ta lại đổ peroxide lên vết thương và băng lại bằng băng mới. Lúc anh ta làm xong việc, nước mắt vẫn còn làm mắt nàng cay xè và môi nàng có dấu bị răng cắn, nhưng nàng đã không khóc thành tiếng một lần nào.
- Anh học băng bó ở đâu mà giỏi thế?
- Nam.
Câu trả lời cụt ngủn, chứng tỏ rằng vấn đề này đã khép lại. Anh ta đưa cái lọ cho nàng sau khi lắc ra hai viên aspirin cho bản thân anh ta, và nói tiếp:
- Đây, cô hãy uống thêm hai viên nữa. Và uống thêm brAndy vào. Tối thiểu hai ngụm. Tôi nghĩ sáng hôm sau, cô sẽ phải cần tới nó đấy.
Anh ta không kêu ca gì, nhưng chắc hẳn đầu anh ta đang đau như búa bổ.
- Tại sao?
- Cái chân của cô. Ngày mai có lẽ là ngày tồi tệ nhất. Xét cho cùng, có thể sẽ bắt đầu khá hơn.
- Nếu không thì sao?
Anh ta không nói gì. Anh ta không được nói.
Với hai bàn tay run rẩy, Rusty đưa chai brAndy lên môi và uống một hớp. Lúc này củi mồi đã bắt cháy, Cooper chất thêm củi vào lửa. Nhưng vẫn không đủ nóng để anh ta có thể cởi chiếc áo khoác ra.
Tuy nhiên anh ta cũng làm cho nàng ngạc nhiên vì anh vẫn cởi ra. Anh ta cũng cởi luôn đôi giày ống và bảo nàng làm theo. Rồi, bọc áo choàng và giày ống lại thành một bó, anh ta nhét tất cả vào giữa đống da thú.
- Để làm gì vậy? - nàng hỏi, hai chân đã cảm thấy lạnh.
- Nếu chúng ta đổ mồ hôi trong giày và trời trở lạnh hơn, chúng ta sẽ bị tê cóng chân. Cô hãy xích qua.
Nàng nhìn sững anh với vẻ lo lắng.
- Hả?
Thở dài một cách sốt ruột, anh ta bò vào với nàng, ép nàng di chuyển qua một bên để cho anh có chỗ nằm bên dưới chồng da thú.
Rusty sợ hãi kêu lên:
- Anh đang làm gì thế?
- Đi ngủ. Nếu cô không chịu im đi thì thế đấy.
- Tại đây à?
- Nơi ở với hai giường riêng không có sẵn.
- Anh không thể...
- Hãy thư giãn đi, cô... Họ cô là gì tôi quên mất rồi?
- Carlson.
- Phải, cô Carlson. Sức nóng cơ thể kết hợp của chúng ta sẽ giúp chúng ta giữ ấm cho nhau.
Anh ta nằm sát vào nàng, vừa kéo các tấm da thú trùm lên đầu hai người vừa nói tiếp:
- Cô cứ quay lưng lại, xa tôi ra.
- Đồ chết tiệt.
Nàng gần như có thể nghe anh ta thầm đếm tới mười.
- Cô nên biết, tôi không muốn đóng thành băng đâu. Và tôi cũng không trông mong đào thêm một cái huyệt khác để chôn cô đâu, vì vậy hãy làm theo lời tôi. Nào.
Chắc hẳn anh ta đã từng là một sĩ quan ở Việt Nam, nàng bồn chồn nghĩ trong lúc nàng xoay người qua bên kia. Anh ta đặt cánh tay quanh hông nàng và kéo nàng trở lại sát vào anh ta, cho hai người nằm bên nhau theo kiểu úp thìa. Nàng hầu như không thở nổi.
- Cần phải như thế này sao?
- Phải.
- Tôi không muốn bỏ đi. Không có chỗ nào để đi. Anh không được để tay ở chỗ đó.
- Cô làm tôi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng cô sẽ thích như thế này, - anh ta vừa nói vừa ấn lòng bàn tay lên bụng nàng. - Cô quả thực là người phụ nữ hấp dẫn. Cô không nghĩ là tất cả bọn đàn ông đều nóng lên và bực bội khi họ ở quanh cô hay sao?
- Hãy để cho tôi yên.
- Lại còn mái tóc dài này, với màu sắc khác lạ.
- Im đi!
- Cô hãy lấy làm kiêu hãnh với cái mông nhỏ nhắn tròn trịa và bộ ngực đầy sinh lực của cô phải không? Tôi dám chắc hầu hết bọn đàn ông đều công nhận thấy cô quá hấp dẫn. Anh chàng phi công phụ tá kia chắc là ở trong đám đó... Anh ta chảy nước miếng nhìn theo cô y hệt một con Doberman trên mình một con chó cái trong mùa động đực, như muốn rơi cả lưỡi ra ngoài.
- Tôi không biết anh đang nói gì.
Anh ta xoa bụng nàng.
- Ồ, có chứ, cô biết mà. Nhất định cô đã hết sức thích thú khi làm sững sờ tất cả lũ đàn ông đó trên máy bay đến nỗi họ nghẹn cả họng khi bước lên với cái cổ áo lông thú kéo lên chạm vào đôi má đỏ bừng và cái miệng gợi tình của cô.
- Tại sao anh đối xử với tôi như thế? - nàng vừa nói vừa khóc nức nở.
Anh ta chửi thề và khi anh ta nói tiếp, giọng anh ta không còn trầm bổng với vẻ trêu trọc như trước và trở nên chán chường.
- Thế thì cô cứ an tâm nghỉ ngơi vì tôi sẽ không lợi dụng cô trong đêm nay đâu. Tôi vẫn không mấy cảm tình với phụ nữ tóc hung. Vả lại, thân hình cô vẫn còn hơi ấm trên giường lão già dê của cô. Mọi chuyện đã được suy tính kỹ, tiết hạnh của cô sẽ vẹn toàn thôi.
Nàng cố nuốt nước mắt tủi nhục.
- Anh thật là độc ác và thô bỉ.
Anh ta bật cười.
- Bây giờ thì cô lại giận dữ vì tôi đã không tìm cách cưỡng hiếp cô. Cô hãy quyết định đi. Nếu đêm nay cô thèm muốn, tôi có thể phục vụ cô. Thân thể tôi không đến nỗi khó chịu như đầu óc tôi đâu. Xét cho cùng, trong này tối quá. Và chắc là cô đã biết người ta nói gì về lũ mèo trong bóng tối. Nhưng, đối với tôi, tôi thích môi trường an toàn và thoải mái hơn để làm tình. Vì vậy cô cứ việc ngủ đi, được không?
Rusty nghiến răng trong nỗi nhục nhã. Nàng nằm im không nhúc nhích, và đặt một rào cản giữa hai người, nếu không phải là thực chất thì cũng là tinh thần. Nàng cố không biết tới sức nóng của cơ thể anh ta đang thấm qua áo quần nàng, và hơi thở của anh ta phả lên cổ nàng mỗi lần anh thở ra, cũng như năng lực tiềm tàng trong cặp đùi của anh ta đang áp sát phía sau đùi nàng. Dần dần, và với sự giúp đỡ của rượu, Rusty cảm thấy thư giãn. Cuối cùng nàng thiu thiu ngủ.
Chính tiếng rên của nàng đã đánh thức nàng dậy. Chân nàng đang đau từng cơn.
- Chuyện gì thế?
Giọng nói của Cooper có vẻ cộc cằn, nhưng Rusty không nghĩ như vậy bởi vì anh ta vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ say. Theo trực giác nàng biết rằng anh ta đã thức dậy từ trước.
- Có gì đâu.
- Cô hãy nói cho tôi biết đi. Cái chân của cô sao rồi?
- Không sao.
- Nó có chảy máu lại không?
- Tôi không nghĩ thế. Nó không có cảm giác ướt. Chỉ đau thôi.
- Cô hãy uống thêm một chút brAndy
Anh ta nghiêng người ra xa nàng và vời tay lấy chai brAndy mà anh ta đã đem vào trong chăn cùng với họ.
- Tôi choáng váng.
- Tốt. Như thế là hợp lý.
Anh ta đút miếng chai đã mở nắp vào môi nàng, nghiêng về phía trước. Nàng hoặc là phải uống hoặc là chết sặc.
Chất rượu mạnh như một con đường lửa chạy xuống giữa người nàng. Dù sao nó cũng giúp đầu óc nàng không nghĩ tới vết thương đau đớn trong mấy giây.
- Cám ơn.
- Cô hãy mở hai chân ra.
- Sao?
- Cô hãy mở hai chân ra.
- Anh đã uống bao nhiêu brAndy rồi, anh Landry?
Không kịp để cho nàng kịp phản đối, anh ta luồn bàn tay vào giữa hai đùi nàng và nâng cái chân bị thương của nàng lên. Anh ta chèn đầu gối vào giữa hai đầu gối của nàng và nhẹ nhàng thả chân phải của nàng xuống trên chân anh ta.
- Chỗ đó. Giữ chân cao như thế này sẽ giúp cô dịu bớt sức ép. Như thế này cũng giữ cho không sát vào cô đêm nay.
Nàng quá sửng sốt đến nỗi không ngủ trở lại ngay được, quá khó chịu vì nhận thấy anh ta quá gần. Và còn có một điều khác khiến nàng phải thức: một cảm giác tội lỗi bứt rứt.
Cooper, anh có quen biết ai trong số những người kia không?
_ Những người trên máy bay à? Không.
_ 2 người ở phía trước là 2 anh em. Trong khi chúng ta cân hành lý, tôi đã nghe họ nói chuyện về việc đưa gia đình họ đến với nhau nhân dịp lễ Tạ Ơn trong vòng vài tuần nữa. Họ đang định sẽ cho gia đình xem những bức ảnh mà họ đã chụp được trong tuần này.
_ Cô đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
_ Tôi không thể quên được.
_ Được mà, cô có thể.
_ Không, tôi không thể. Tôi cứ tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống. Tại sao tôi lại được phép sống? Thật là vô lý.
_ Phải vô lý thôi. Anh ta chua chát nói – cuộc đời vẫn thế đấy. Đó là thời điểm của họ, chỉ có thế. Mọi việc đã qua rồi, quên lãng.
_ Không quên được
_ Cô hãy cố đưa ra khỏi tâm trí đi.
_ Anh đã làm thế à?
_ Phải.
Nàng rùng mình.
_ Làm sao anh có thể dửng dưng với mạng sống của người khác đến thế?
_ Luyện tập.
Lời nói đó tác động đến nàng như 1 cái tát mạnh lên má. Nó đã được thốt ra 1 cách độc ác để làm nàng câm miệng lại, và nó đã thành công. Nhưng nó vẫn không ngăn cản nàng suy nghĩ. Nàng tự hỏi có bao nhiêu trong số bạn thân của Cooper đã chết ở Việt Nam ngay trước mắt anh ta? Hàng tá? Rất nhiều? Hàng trăm? Tuy nhiên nàng không sao hình dung nổi cái cảnh phải chịu đựng cho đến chết.
Nàng đã tập luyện cách đối phó với tình thế, nhưng không tới mức mà anh ta đã đạt được theo bề ngoài. Đây không phải là 1 điều nàng có thể phác thảo ra rồi xua đuổi đi bằng 1 hành động ý chí. Khi nàng nghĩ về những mất mát của mình, nàng vẫn còn cảm thấy nhức nhối.
_ Mẹ tôi đã chết vì 1 cơn đột quỵ ở não bộ – nàng dịu dàng kể với anh ta – cái chết của bà gần như là 1 sự giải thoát. Bà đã bị suy yếu 1 cách trầm trọng. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng trước cả 1 tuần. Nhưng cái chết của anh tôi thì quá đột ngột.
Cooper không muốn nghe chuyện này nhưng nàng vẫn nói ra.
_ Anh cô?
_ Jeff. Anh ấy đã chết trong 1 tai nạn xe hơi cách đây 2 năm.
- Không còn bà con nào khác ?
- Chỉ còn ba tôi.
Nàng hít 1 hơi thở nhẹ rồi nói tiếp:
- Ông là người ở với tôi tại chòi săn. Người mà tôi đã chia tay. Không phải là 1 lão già dê. Không phải là 1 người tình. Ba tôi đấy.
Nàng chờ đợi 1 lời xin lỗi, nhưng nó không bao giờ đến. Nếu thân hình anh ta không quá căng cứng, nàng có thể nghĩ anh ta đã ngủ.
Cuối cùng anh ta phá tan sự im lặng bằng cách hỏi:
- Ba cô sẽ nghĩ gì khi được báo tin về vụ rớt máy bay?
- Ôi, Lạy Chúa! – nàng vừa kêu lên vừa theo phản xạ tự nhiên nắm chặt bàn tay của Cooper vẫn còn áp vào bụng nàng – tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.
Nàng có thể hình dung nỗi tuyệt vọng của ông khi hay tin. Ông đã mất vợ. Rồi con trai. Bây giờ là con gái. Ông sẽ không nguôi ngoai được. Rusty không sao chịu nổi ý nghĩ về nỗi đau đớn mà ba nàng trải qua, khổ sở vì không chắc chắn, vì không biết chuyện gì đã xảy đến với nàng. Hy vọng đối với ba nàng sẽ cũng như với nàng, họ sẽ được cứu thoát sớm.
- Tôi thấy ông ấy có vẻ linh hoạt lắm – Cooper nói – ông ấy sẽ bám sát những người có thẩm quyền cho tới lúc chúng ta được tìm thấy.
- Anh nói đúng. Ba sẽ không bỏ cuộc cho tới lúc ông đã biết chuyện gì đã xảy đến với tôi.
Rusty chắc chắn như thế. Ba nàng là 1 con người có thế lực. Ông rất năng động và có tài năng lẫn tiền của để thực hiện mọi điều. Danh tiếng và tiền bạc của ông có thể bỏ qua các phương thức dài dòng. Nàng biết ông sẽ hết sức cố gắng cho tới lúc nàng được cứu thoát và điều đó tạo cho nàng 1 sợi dây lạc quan để bám vào.
Nàng cũng ngạc nhiên khám phá ra rằng Cooper đã không tách biệt và thản nhiên như vẻ bề ngoài của anh ta. Trước khi họ lên máy bay, anh ta đã tránh riêng ra 1 nơi. Anh ta đã không hòa vào với các hành khách khác. Nhưng anh ta đã để ý thấy mọi chuyện. Theo bề ngoài người bạn đồng hành của nàng là 1 sinh viên có óc nhận xét về bản chất con người.
Bản chất đó ngay lúc này đang trỗi dậy. Trong lúc nàng nói chuyện, Rusty lo sợ cảm thấy anh ta đang cương lên và rúc vào mông nàng.
Nàng thốt lên:
- Anh đã có gia đình?
- Không.
- Chưa lần nào?
- Không.
- Chắc có liên hệ với ai?
- Ô kìa, tôi có thể gần gũi với ai đó chứ ? Và tôi biết tại sao cô đột nhiên tò mò như thế. Cô hãy tin tôi đi, tôi cũng thích lắm. Nhưng tôi không thể làm gì để tránh được. Phải, thực sự bây giờ tôi có thể, nhưng như chúng ta đã thảo luận vừa rồi, đó không phải là 1 giải pháp khả thi trong tình huống này. Tôi e là các khả năng đã có sẵn trong đầu sẽ làm cho cả 2 chúng ta lúng túng.
2 gò má của Rusty nóng bừng lên.
- Tôi mong anh đừng…
- Cái gì ?
- Nói như thế.
- Sao ?
- Anh biết mà. Bậy bạ.
- Cô vừa mới rời khỏi 1 chòi săn thú dữ. Chắc là cô đã không ngăn chặn mấy câu chuyện đùa bậy bạ? Nghe lỏm 1 vài lời bình luận dâm ô? Tôi nghĩ giờ đây cô đã quen thuộc với ngôn ngữ tếu lâm ?
- Không đâu. Và tôi cũng nói cho anh hay, tôi đã tham gia cuộc đi săn này vì ba tôi. Tôi không thích thú bao nhiêu.
- Ông ấy ép cô đi?
- Tất nhiên không.
- Không ép thì cũng buộc ? Có lẽ để đổi lấy chiếc áo lông đó ?
- Không phải – nàng tức giận bảo – đấy là ý kiến của tôi. Tôi đã đề nghị cả 2 cùng đi.
- Và cô đã tình cờ chọn Vùng Đất Mới Tây Bắc? Tại sao không chọn Hawaii ? Hoặc St. Moritz ? Tôi có thể nghĩ ra 1 ngàn địa điểm khác trên địa cầu có thể thích hợp với cô hơn.
Tiếng thở dài của nàng đã nhìn nhận anh ta nói đúng. Trong 1 cuộc đi săn thú dữ nàng hoàn toàn không thích hợp chẳng khác gì 1 cây đinh rỉ trong 1 phòng mổ.
- Ba và anh tôi luôn luôn đi săn với nhau. 3 tuần mỗi năm. Đó là 1 truyền thống gia đình.
Lòng tràn đầy hối hận, nàng nhắm mắt lại trong lúc nói tiếp:
- Ba đã không đi săn kể từ ngày Jeff chết. Tôi đã nghĩ chuyến đi này sẽ tốt cho ông. Tôi đã năn nỉ ông đi. Khi ông do dự, tôi tỏ ý cùng đi với ông.
Nàng trông đợi 1 lời nói khe khẽ tỏ vẻ cảm thông – có lẽ còn có thêm câu khen ngợi hành vi cao quý của nàng. Thay vì vậy nàng chỉ nghe 1 câu nói cộc cằn:
- Cô hãy im đi, được không? Tôi đang cố ngủ 1 giấc.
- Ngừng lại, Rusty
Tiếng nói của anh nàng dội qua giấc mơ của nàng. Họ đang vật lộn, như chỉ các anh trai và em gái ghét nhau thật mãnh liệt hoặc thương nhau thật mãnh liệt mới có thế. Ðối với Jeff và nàng thì đúng là trường hợp thứ 2, họ chỉ cách nhau 1 tuổi. Ngay từ lúc Rusty chập chững những bước đi đầu tiên, họ đã đánh bạn thân thiết với nhau. Trước niềm vui sướng của ba họ và nỗi bực mình của mẹ họ, họ vẫn thường chiến đấu tay đôi và luôn luôn kết thúc bằng 1 trận cười.
Nhưng lúc này không có 1 vẻ khinh suất nào trong giọng nói của Jeff trong lúc anh nắm chặt cổ tay nàng và ghìm mạnh chúng lên nền nhà ở 2 bên đầu nàng.
- Ngừng lại ngay – anh ta lay nhẹ nàng – cô sẽ tự gây thêm thương tích nếu cô không ngừng vùng vẫy.
Nàng chợt tỉnh dậy và mở mắt. Không phải gương mặt thương nhớ của Jeff đang nhìn nàng, mà của gã đàn ông – của anh chàng Đơn Độc. Nàng vui mừng anh ta vẫn còn sống, nhưng nàng không có cảm tình với anh ta 1 chút nào. Tên anh ta là gì nhỉ ? Ồ, phải rồi, Cooper – Cooper …? Cooper gì đó, hoặc gì đó Cooper.
- Cô hãy nằm yên – anh ta khuyên bảo nàng .
Nàng ngừng vùng vẫy. Không khí giá lạnh trên khoảng da không có gì che đậy của nàng và nàng nhận ra rằng nàng đã hất các tấm da thú mà anh ta đã đắp lên mình nàng trong đêm. Anh ta đang quỳ gối, cưỡi lên ngực nàng, và cúi xuống người nàng. 2 cổ tay nàng bị kẹp chặt phía sau đầu bởi những ngón tay thô cứng của anh ta.
- Buông tôi ra.
- Bây giờ cô đã khoẻ chưa?
Nàng gật đầu. Nàng khoẻ như 1 người phụ nữ có thể khi thức dậy phát hiện 1 gã đàn ông với kích thước và hình thù như Cooper Landry – phải rồi, Landry – đang cưỡi lên trên nàng với 2 cái đùi sừng sững như 2 cột trụ giao nhau… nàng quay mặt khỏi giao điểm gợi cảm đó.
- Thôi đi – nàng vừa thở hổn hển vừa nói – tôi khoẻ rồi.
Anh ta liền buông nàng ra. Nàng hít không khí lạnh cóng đến nỗi 2 buồng phổi nàng đau nhói. Nhưng Chúa ơi, nó lại dễ chịu đối với khuôn mặt nóng hổi của nàng. Nhưng nó chỉ dễ chịu trong vòng 1 giây. Rồi nàng rùng mình ớn lạnh và 2 hàm răng của nàng bắt đầu khua vào nhau. Cặp lông mày của Cooper nhíu lại với vẻ lo lắng – hoặc cáu kỉnh. Nàng không sao biết chắc. Anh ta đang băn khoăn hay là bực mình.
- Cô đang lên cơn sốt cao – anh ta nói thẳng với nàng – tôi đã rời khỏi giường để cho thêm củi vào lửa – cô mê sảng và bắt đầu la lớn về 1 người tên Jeff.
- Anh tôi đấy.
Những cơn run của nàng kèm theo cả co giật. Nàng kéo 1 trong những tấm da thú quanh nàng.
Trong đêm tối trời không còn mưa nữa. Thậm chí nàng có thể trông thấy những ngọn lửa và những cục than hồng bên dưới mấy khúc củi Cooper đã bỏ thêm vào. Những ngọn lửa nóng đến nỗi muốn đốt cháy cả nhãn cầu nàng khiến nàng xốn mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook