Chị Có Từng Yêu Tôi?
-
Chương 6
Bên ngoài tiệc tùng vẫn diễn ra tấp nập, bên trong biệt thự lại ấm áp lạ thường. Hai chị em họ một bên trò chuyện vui vẻ. Phía bên kia thì lại là không gian của những đứa trẻ. Trên chiếc giường củi là 2 đứa trẻ đang nằm bên trong. Cô bé Bích Diệp ngắm nhìn cậu bé trên giường. Trong cậu bé thật đáng yêu, đội mắt hình chim ưng trong rất khí phách. Cậu cảm nhận ánh nhìn của cô gái bên cạnh, quay sang cười với cô, bầu không khí trong giường nôi thật ấm áp. Dì Hồng đứng bên cạnh nhìn thất vậy khẽ cười, xem ra tiểu thư với Quách thiếu gia thật sự rất hợp nhau. Chính vì sự hợp nhau đó mà gia đình hai bên luôn tạo điều kiện cho chúng chơi đùa cùng nhau. Thế rồi thấm thoát 2 năm trôi qua. Năm nay là năm Bích Diệp 3 tuổi. Cô bắt đầu năm đầu tiên đi học lớp mầm. Sáng đó, mẹ cô cho cô ăn sáng rất no, rồi chuẩn bị đủ thứ đồ cho vào chiếc cặp sách, mang cả đồ ăn hộp cho vào, rồi cẩn thận đeo lên lưng cô:" con gái nhỏ của mẹ, năm nay con đã 3 tuổi rồi, cũng đến lúc nên đi học. Mẹ biết con thường không thích kết bạn nhiều, nhưng đã ra ngoài xã hội, ta cần phải kết giao bạn bè mới có thể thoải mái học tập. Mẹ nghĩ con từ nhỏ đã thông minh hơn người nên đã nhớ rõ những điều mẹ nói, phải không?". Cô không nói gì nhiều, chỉ cảm thấy mẹ cô thật sự quan tâm cô quá nhiều, khiến cô cảm động vội gật đầu:"dạ vâng ạ".sau đó cô được mẹ đưa đến trường. Dặn dò kĩ lưỡng mới do dự đem cô cho cô giáo. cô giáo Hà là chủ nhiệm lớp mầm của Bích Diệp, thấy học sinh của mình cô vội tiền đến làm quen với cô bé:" con là Bích Diệp nhỉ?, cô là cô Hà, chủ nhiệm lớp mầm của con, sau này gặp khó khăn hay cần gì cứ gọi cô một tiếng nhé!", cô vừa nói vừa nắm tay Bích Diệp đi vào khuôn viên trường.
Đây quả là một ngôi trường giàu có, có lẽ do trường này là một chi nhánh xây dựng nhỏ của nhà Cung gia nên chắc chắn quy mô không tầm thường. Còn về phần Bích Diệp, cô bé đi theo sau cô Hà, mắt thì quan sát xung quanh rồi dừng mắt lại khu vườn của trường, nơi đó cô bé nhìn thấy một bụi hoa hồng đen trông rất kiêu sa. Cô Hà thấy bé dừng lại nên nhìn theo tầm nhìn của bé, thì ra là thích hoa hồng đen, bèn nói:" Bích Diệp, nếu thích thì con cứ tới đó chơi một lúc, khi nào chán rồi thì gọi điện cho cô, cô sẽ ra đón nhóc vào lớp chơi cùng các bạn". Sở dĩ cô giáo có thể thoáng như vậy vì hệ thống an ninh của trường hết sức nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không để người xấu lẻn vào bắt cóc. Nghe được lời cô Hà, bé con khẽ cảm ơn cô rồi một mình đi đến khu vườn đó. Không hiểu sao từ nhỏ, mỗi lần nhìn thấy hoa hồng đen là cô lại bất giác tới gần, dù đã rất nhiều lần bị đâm chảy máu mẹ cô cũng mấy lần khuyên ngăn, rồi còn mỗi ngày mua cho cô một loài hoa khác nhau để cô thay đổi sở thích nhưng đều không thành. Cô cảm giác được sự huyền bí của loài hoa này, nó ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn. Đứng ngắm một hồi cô định vương tay sờ hoa, bỗng một giọng nói cất lên:" em cẩn thận chút".
Cô ngạc nhiên rụt tay về, hướng về phía giọng nói, là một bé trai với đôi mắt màu nâu đồng, trang phục học sinh chỉnh tề, khuôn mặt tuy còn nhỏ nhưng lại có nét rất anh tuấn, không khỏi khiến nhiều người xung quanh quan sát lén lút. Nhưng Bích Diệp không như vậy, từ nhỏ cô đã tiếp xúc rất nhiều gương mặt khác nhau, đẹp đến đâu cô cũng đã được chiêm ngưỡng nên cũng không xôn xao như những người khác. Tuy vậy cô lại là một người thanh khống đó. Cô rất thích những giọng nói, giọng ca hay. Khi nghe giọng nói của thanh niên trước mắt vừa trầm thấp lại ấm áp,cô cảm giác rất cuống hút, nhưng chỉ có vậy thôi, không gì khác ngoài sự chiêm ngưỡng.
Cậu bé phía trước thì lại nhớ rõ cô. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt màu tím quen thuộc cậu đã biết cô là ai. Từ nhỏ cậu đã đặt biệt thích đôi mắt này của cô, nhưng nó lại luôn lạnh lẽo, cậu có thể cảm giác điều đó. Hai người đứng nhìn nhau một lúc rồi cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự tĩnh lặng khó xử đó:
" chào em, anh là Cung Hoàng, lúc nhỏ từng gặp em một lần. Chắc lúc đó còn nhỏ nên em không nhớ ra đâu."
Bích Diệp nghe thế cũng không bất ngờ mấy. Cô có một trí nhớ tốt từ nhỏ nên bất kể việc gì xảy ra lúc trước cô đều nhớ, sau đó cô đáp:
" không, nhớ".
Anh thoáng chốc mở to mắt nhìn cô, không ngờ cô gái này vẫn nhớ ra mình, không hiểu vì sao trong lòng có chút vui. Sau đó hai người liền trò chuyện khá lâu cùng nhau đến khi cô Hà đón cô vào lại lớp cuộc trò chuyện mới kết thúc. Đứng yên lặng nhìn cô đi khỏi, ánh mắt anh khẽ rũ xuống, không còn nét vui vẻ như lúc đầu nữa mà chỉ còn sự lạnh băng tản ra xung quanh rồi quay trở lại lớp.
Đây quả là một ngôi trường giàu có, có lẽ do trường này là một chi nhánh xây dựng nhỏ của nhà Cung gia nên chắc chắn quy mô không tầm thường. Còn về phần Bích Diệp, cô bé đi theo sau cô Hà, mắt thì quan sát xung quanh rồi dừng mắt lại khu vườn của trường, nơi đó cô bé nhìn thấy một bụi hoa hồng đen trông rất kiêu sa. Cô Hà thấy bé dừng lại nên nhìn theo tầm nhìn của bé, thì ra là thích hoa hồng đen, bèn nói:" Bích Diệp, nếu thích thì con cứ tới đó chơi một lúc, khi nào chán rồi thì gọi điện cho cô, cô sẽ ra đón nhóc vào lớp chơi cùng các bạn". Sở dĩ cô giáo có thể thoáng như vậy vì hệ thống an ninh của trường hết sức nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không để người xấu lẻn vào bắt cóc. Nghe được lời cô Hà, bé con khẽ cảm ơn cô rồi một mình đi đến khu vườn đó. Không hiểu sao từ nhỏ, mỗi lần nhìn thấy hoa hồng đen là cô lại bất giác tới gần, dù đã rất nhiều lần bị đâm chảy máu mẹ cô cũng mấy lần khuyên ngăn, rồi còn mỗi ngày mua cho cô một loài hoa khác nhau để cô thay đổi sở thích nhưng đều không thành. Cô cảm giác được sự huyền bí của loài hoa này, nó ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn. Đứng ngắm một hồi cô định vương tay sờ hoa, bỗng một giọng nói cất lên:" em cẩn thận chút".
Cô ngạc nhiên rụt tay về, hướng về phía giọng nói, là một bé trai với đôi mắt màu nâu đồng, trang phục học sinh chỉnh tề, khuôn mặt tuy còn nhỏ nhưng lại có nét rất anh tuấn, không khỏi khiến nhiều người xung quanh quan sát lén lút. Nhưng Bích Diệp không như vậy, từ nhỏ cô đã tiếp xúc rất nhiều gương mặt khác nhau, đẹp đến đâu cô cũng đã được chiêm ngưỡng nên cũng không xôn xao như những người khác. Tuy vậy cô lại là một người thanh khống đó. Cô rất thích những giọng nói, giọng ca hay. Khi nghe giọng nói của thanh niên trước mắt vừa trầm thấp lại ấm áp,cô cảm giác rất cuống hút, nhưng chỉ có vậy thôi, không gì khác ngoài sự chiêm ngưỡng.
Cậu bé phía trước thì lại nhớ rõ cô. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt màu tím quen thuộc cậu đã biết cô là ai. Từ nhỏ cậu đã đặt biệt thích đôi mắt này của cô, nhưng nó lại luôn lạnh lẽo, cậu có thể cảm giác điều đó. Hai người đứng nhìn nhau một lúc rồi cuối cùng cậu cũng phá vỡ sự tĩnh lặng khó xử đó:
" chào em, anh là Cung Hoàng, lúc nhỏ từng gặp em một lần. Chắc lúc đó còn nhỏ nên em không nhớ ra đâu."
Bích Diệp nghe thế cũng không bất ngờ mấy. Cô có một trí nhớ tốt từ nhỏ nên bất kể việc gì xảy ra lúc trước cô đều nhớ, sau đó cô đáp:
" không, nhớ".
Anh thoáng chốc mở to mắt nhìn cô, không ngờ cô gái này vẫn nhớ ra mình, không hiểu vì sao trong lòng có chút vui. Sau đó hai người liền trò chuyện khá lâu cùng nhau đến khi cô Hà đón cô vào lại lớp cuộc trò chuyện mới kết thúc. Đứng yên lặng nhìn cô đi khỏi, ánh mắt anh khẽ rũ xuống, không còn nét vui vẻ như lúc đầu nữa mà chỉ còn sự lạnh băng tản ra xung quanh rồi quay trở lại lớp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook