Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy
-
Chương 31
Lúc đó Lục Trác Phong cũng không nghĩ tới Minh Chúc sẽ chủ động thân mật với anh, hai người nấp trong bóng tối mà hôn nhau, tay của cô gái nhỏ đặt trên eo anh không ngừng sờ soạng, cũng không biết cô đang sờ cái gì, cơ bụng? Cô luôn tự cho rằng mình hành động rất yên ắng, thế nhưng anh làm sao có thể không có cảm giác cho được?
Về sau, mỗi lần hồi tưởng, luôn cảm thấy lá gan cô rất lớn.
Bề ngoài thì dịu dàng ấm áp, thật ra bên trong vừa quyến rũ vừa mê tình.
Thật nhớ cô.
Nhớ từng cái nhăn mày hay từng nụ cười của cô, nhớ bộ dáng cô mặc sườn xám ở trước mặt anh đi qua đi lại, nghĩ đến lúc cô nói đồ cưới vì anh mà thêu mặt chín đỏ. Lục Trác Phong buồn bực hút thuốc, Hàn Tĩnh đang ở trên đỉnh đầu anh thao thao bất tuyệt chuyện tình cảm, anh cũng không chú tâm mà nghe, trong đầu chỉ toàn là hồi ức, ngoại trừ nhớ cô, thì chính là nhớ cô.
Nhập tâm đến mức miệng lưỡi đắng khô, yết hầu anh nhẹ nhàng lên xuống, điếu thuốc cháy xém cũng không có cảm giác, giống như đang bị hút mất hồn vía.
Hàn Tĩnh đá đá anh, giọng điệu không vui: “Haizz, nói chuyện với cậu như nói với không khí, cả nửa ngày cũng không lên tiếng được một câu.”
Điếu thuốc trên tay rung lên một cái, tàn thuốc rơi trên mặt đất.
Lục Trác Phong rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mấy giọt máu đã tí tách rơi xuống. Anh sửng sốt một hồi, sờ sờ mũi, một tay toàn là máu, không nhịn được rủa thầm.
Hàn Tĩnh đá anh: “Cậu mắng ai đấy.” Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên tay anh đầy máu.
“Mẹ kiếp! Cậu bị sao vậy?”
Lục Trác Phong nhíu mày, có chút không biết phải làm sao, anh cũng không biết anh bị gì nữa.
Vừa mới đứng lên, dự tính đi tắm một phát.
Trương Vũ Lâm vội vàng chạy tới, vốn dĩ là có việc muốn báo cáo, nhìn thấy bộ dạng này của anh, cả người đều ngây ngốic, ngay cả nói cũng không mở được miệng, “Đội, đội …. Đội trưởng, anh bị sao vậy?”
Lục Trác Phong tuỳ tiện lau mặt, sắc mặt bình tĩnh liếc cậu ta một cái, lãnh đạm nói: “Phát hoả.”
Trương Vũ Lâm: ……
Hàn Tĩnh cúi đầu buồn cười.
Trương Vũ Lâm hỏi: “Vậy, vậy có cần gọi quân y đến khám hay không?”
Lục Trác Phong mặc kệ bọn họ, xoay người đi rửa mặt, tát mấy bụm nước lên mặt, nước lạnh như băng, máu mũi cũng không còn chảy nữa, tỉnh táo lại không ít.
Trở lại cửa phòng ký túc, Trương Vũ Lâm đã bị Hàn Tĩnh đuổi đi, Hàn Tĩnh nhìn thấy cổ áo anh còn dính mấy giọt máu, nhịn không được cười nói: “Phát hoả? Thật hay giả đây, tớ nhìn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, đâu có vẻ gì giống dục cầu bất mãn* mà phát hoả trong người đâu.”
*ham muốn tình dục không có chỗ phát tiết (câu này hơi bị Hán Việt nhưng mình không có cách nào edit để giữ nguyên ý nghĩa cả T_T các bạn có cao kiến gì cứ góp ý nhé)
Lục Trác Phong không nói không rằng cởi quần áo bẩn, thay bộ đồ mới.
Hàn Tĩnh lắc đầu, “Quả thực là, mỗi lần nói đến phụ nữ, cậu so với tớ còn có cái để buồn bực, thế nhưng cậu đang độc thân, cũng nên có chút hoài niệm, vậy tớ và cô gái kia tiến tới trước vậy, sau này nếu thực sự có báo cáo kết hôn, cậu cũng đừng quá ghen tị.”
Về sau, báo cáo kết hôn của Hàn Tĩnh cũng không được hoàn thiện, cô gái kia cũng chia tay với anh ta.
——————————-
Từ dưới lầu ký túc xá đến phòng y tế chỉ là một đoạn đường ngắn, Minh Chúc đi bên cạnh anh, cô mang dép, thân thể có chút không thoải mái, chân cũng đang bị đau, nên đi rất chậm.
Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, từ tốn thong thả mà đi, nghiêng đầu nhìn cô, “Trên người còn chỗ nào không thoải mái?”
Minh Chúc cúi đầu, “Hết rồi?”
“Trước đây cũng đau như vậy sao?”
Minh Chúc nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn xuống mặt đất, “Không có, chỉ có lần này hơi quá sức chịu đựng.”
Thỉnh thoảng có vài đội viên đi ngang qua, gọi anh Lục đội.
Lục Trác Phong gật đầu qua loa, hai người đi đến phòng y tế, ở đó còn bảy tám chiến sĩ đang xếp hàng chờ kiểm tra băng bó, Hàn Lương vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy anh và Minh Chúc, lên tiếng chào hỏi: “Sao rồi?”
Lục Trác Phong đứng ờ hành lang bên ngoài cửa, đi đến nhìn anh, “Còn lâu không?”
“Cũng sắp xong rồi.”
Hàn Lương đang khử trùng vết thương cho một cậu chiến sĩ ngay đó, nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt lắm của Minh Chúc, ra vẻ thấu hiểu, cười vài tiếng, “Cỡ mười phút nữa là xong rồi, hai người ngồi trước đi, vừa đúng lúc tớ có việc phải nói với cậu.”
Lục Trác Phong kéo ghế đến sau lưng Minh Chúc, “Ngồi xuống một lát đi.”
Bụng dưới của Minh Chúc co rút đau đớn, nghe lời ngồi xuống.
Hai mươi phút sau, phòng y tế cuối cùng cũng vắng người.
Chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lục Trác Phong dựa lên cạnh cửa, đột nhiên nói: “Cô ấy bị đau bụng kinh, anh xem qua một chút xem thế nào.”
Hàn Lương ho khan kịch liệt, anh ta cùng Lục Trác Phong quen biết nhiều năm, ban đầu cứ tưởng là cô gái nhỏ không quen khí hậu thay đổi hoặc là huấn luyện quá mức nên sinh bệnh, chờ cả nửa ngày, chờ được một câu ‘Cô ấy bị đau bụng kinh’ từ miệng cậu ta thốt ra: “Không phải chứ, cô ấy bị đau bụng kinh cậu cũng biết?”
Xem ra thật sự đúng là đang để ý con gái nhà người ta mà.
….. Bên tai Minh Chúc đỏ lên.
Lục Trác Phong cho rằng thân thể cô khó chịu chắc chắn là do lần huấn luyện này mà ra, sắc mặt không thay đổi nói: “Bị ảnh hưởng bởi chuyện huấn luyện, cậu xem xem có biện pháp gì hay không, không thể để cô ấy khó chịu như vậy được.”
Mặt Minh Chúc cũng đỏ hết cả lên, vội nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, quân y Hàn anh có đường đỏ ở đây không? Hoặc là cho tôi một viên thuốc giảm đau cũng được.”
Hàn Lương cúi đầu cười cười, đi vào gian trong, một lát sau, thật sự cầm bao đường đỏ ra đưa cho cô, “Trước đó Lục đội đã nói với tôi, đoàn làm phim có mấy cô gái trẻ, tôi liền mang theo mấy bao, không nghĩ tới thật sự có chỗ dùng đến.”
Lục Trác Phong sửng sốt, có chút không hiểu: “Một bao đường đỏ là được rồi?”
Mẹ anh qua đời lúc anh còn rất nhỏ, anh từ nhỏ ở cùng với ông nội mà lớn lên, cha anh sau khi tái hôn cũng không quan tâm đến anh, quan hệ cha con không thân thiết, cũng ít liên lạc. Anh có một người dì, lúc học cấp ba cũng thường hay gặp, về sau dì kết hôn, anh nhập ngũ ở lâu dài trong quân khu, thời gian trôi qua số lần gặp mặt càng thưa thớt. Thật sự mà nói, anh không hiểu lắm về phụ nữ, người phụ nữ duy nhất anh thân cận và để ý chính là Minh Chúc, sâu trong đáy lòng anh cảm thấy cô gái nhỏ rất yếu ớt, phải cẩn thận mà nuôi dưỡng chăm sóc.
Hàn Lương đưa mắt nhìn Lục Trác Phong, lại hỏi Minh Chúc, “Còn chỗ nào khác không thoải mái không?”
Minh Chúc không nghĩ đến lúc nãy Lục Trác Phong đã nói qua với quân y, cô nhận lấy đường đỏ, lắc đầu: “Không có, cám ơn anh.”
Lục Trác Phong tựa người vào cửa, cúi đầu liếc cô: “Không phải chân bị mài trầy sao?”
Thế nên, Hàn Lương lại đưa cho cô một bình dầu thuốc.
Minh Chúc trở lại ký túc xá, Đường Hinh nhìn thấy đồ vật trong tay cô, cười híp mắt nói: “Haizz, tớ tìm cả một ngày cũng không tìm được một hạt đường đỏ, sớm biết vậy tớ đã đi tìm Lục Trác Phong rồi.”
Lâm Tử Du đưa mắt nhìn, bưng cái chén tới, “Cho tớ một chén đi, bà dì tớ cũng sắp đến rồi.”
Minh Chúc xé mở bao, đổ một chút vào trong chén, rồi để bao lên trên bàn, “Cậu tự tới lấy đi.”
Đường Hinh ngồi xếp bằng trên giường, ôm đầu gối nhìn cô: “Các cậu đi ra ngoài mua?”
“Không có, quân y Hàn đưa.”
Đường Hinh có chút khó tin hỏi: “Lục Trác Phong dẫn cậu đến phòng y tế?”
Minh Chúc cúi đầu: “Ừ.”
Đường Hinh không nhịn được lăn ra giường mà cười, “Thật đúng là thẳng nam mà, sắt thép thẳng*.”
*ở đây ý Đường Hinh nói Lục Trác Phong vừa thẳng vừa cứng rắn, khô khan như sắt thép.
Minh Chúc cầm chén nước đường đỏ ngồi trên ghế, cúi đầu cong khoé môi, “Thật ra anh ấy rất cẩn thận.”
Đường Hinh lại ngồi xuống, nhịn không được nói: “Vâng vâng vâng, nhưng không thể phủ nhận, thẳng nam không có nhiều tế bào lãng mạn cho lắm, huống chi là người như anh ta, phần lớn thời gian và toàn bộ sinh mệnh đều cống hiến cho quốc gia.”
Minh Chúc không nói gì, uống xong nước đường đỏ liền đi súc miệng.
Cho dù có thế nào, Lục Trác Phong vẫn là Lục Trác Phong của trước kia, đối tốt với cô, chiều chuộng cô, chịu không được nếu cô bị tủi thân, quan tâm anh thẳng như thế nào làm gì?
—————-
Sáng sớm ngày hôm sau, các binh sĩ đang xếp hàng, Trương Vũ Lâm đã được đưa lên máy bay trực thăng, cùng được đưa lên với cậu ta còn có Đỗ Nhất Minh, sắc mặt cậu ấy trắng bệch, tình hình nhìn còn thảm hơn Trương Vũ Lâm.
Đường Hinh hỏi: “Đỗ Nhất Minh cũng bị thương sao?”
Minh Chúc nhớ đến chuyện tối hôm qua nghe được ở phòng y tế, Hàn Lương nói tình trạng của Đỗ Nhất Minh rất không tốt, ăn một lần nôn một lần, dinh dưỡng không đầy đủ, cộng thêm cường độ huấn luyện quá cao, hiện giờ người đã yếu đi, nói cho cùng là tố chất tâm lý không khả quan, cần phải được tiến hành khai thông tâm lý.
Hình như không chỉ một mình Đỗ Nhất Minh có phản ứng, có mấy cậu tân binh cũng nôn, nhưng tình trạng tốt hơn Đỗ Nhất Minh nhiều.
Lục Trác Phong đã báo cáo lên cấp trên, đến lúc đó hẳn là sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý đến đội làm công tác tư vấn.
Minh Chúc nói qua với Đường Hinh một lần, điện thoại của hai người cùng lúc vang lên.
Là tin nhắn nhóm Wechat.
Đường Hinh mở ra xem, nuốt nước miếng: “Đường tổng nói anh ta và Đường đội trưởng buổi sáng ngày mai đến nơi đóng quân ở biên cương.”
Minh Chúc trầm mặc mấy giây, “À.”
Lục Trác Phong ra một tiếng hiệu lệnh, các chiến sĩ nhanh chóng lên máy bay trực thăng.
Sau khi xuống máy bay, còn phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, đến nơi đóng quân của bộ đội biên cương tiền tuyến chống khủng bố đã là xế chiều.
Đoạn đường này đường xá không được tốt lắm, ngồi xe mệt mỏi, lúc Minh Chúc xuống xe, cảm giác bụng dưới hơi trướng đau, xương sống thắt lưng muốn đứng thẳng cũng không được, những người khác cũng không khá hơn là bao.
Lục Trác Phong nhảy xuống xe, anh mỗi năm đều dẫn đội tới đây, đối với nơi này rất quen thuộc.
Một người đàn ông mặc quân trang đi tới, khoảng hơn ba mươi tuổi, mũi cao thẳng, nước da ngăm đen, hốc mắt tinh tường sâu hoắm, anh cười nói: “Lục đội, Hàn đội, hình như tới hơi trễ nha.”
“Trễ nửa tiếng.” Hàn Tĩnh cười nói, “Chỉ đạo Lý, bác sĩ tâm lý tới rồi sao?”
“Còn chưa tới đâu, hình như các cậu cũng biết Đông Giai, cô ấy cùng với thầy mình đã rời đi rồi, tối nay mới quay về, chắc chừng buổi sáng ngày mai là tới đây, rất gấp sao?” Chỉ đạo Lý hỏi, lại nhìn về phía Lục Trác Phong, cười một tràng, “Đông Giai còn hỏi tôi, Lục đội năm nay cũng tới sao? Tôi nói đương nhiên là tới, năm nào mà không tới chứ.”
Minh Chúc nghe xong, quay đầu đưa mắt nhìn về phía bên này.
Hàn Tĩnh ho khan: “Tôi cũng là năm nào cũng tới đấy chứ.”
Chỉ đạo Lý nhìn về phía các cô gái một chút, “Bọn họ chính là đoàn làm phim sao?”
Lục Trác Phong đưa mắt nhìn Minh Chúc, sắc mặt cô gái kia so với tối hôm qua không khác là bao, không tốt lắm, đường đỏ không có tác dụng? Anh liếm khoé môi, “Ừ, trước hết để bọn họ đi nghỉ ngơi cái đã.”
Chỉ đạo Lý cười cười: “Được, tất cả đã sắp xếp tốt.”
Thu xếp xong đâu đấy, Minh Chúc nằm trên giường, nhớ tới lời vừa rồi Chỉ đạo Lý nói về Đông Giai, khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của Chỉ đạo Lý còn ẩn chưa hàm ý gì đấy.
Cô ngủ thật lâu, đến chạng vạng tối cũng không tỉnh lại.
Đường Hinh cũng không có gọi cô, cùng đi ăn cơm với Lâm Tử Du, nghĩ một lát nữa sẽ mang một phần về cho cô.
Dưới lầu ký túc xá, Lục Trác Phong đang dặn dò Tào Minh chuyện gì đó, nhìn thấy cô, anh bước nhanh đến, anh đưa mắt nhìn Lâm Tử Du, Lâm Tử Du xem như cũng có chút hiểu biết, vừa nhìn thấy Khương đạo bọn họ từ trong ký túc xá đi ra, thấp giọng nói: “Tớ cùng Khương đạo bọn họ đi nhà ăn trước.”
Sau khi mọi người đi khỏi, Lục Trác Phong hướng mắt nhìn ra sau, “Minh Chúc sao không xuống ăn cơm?”
Đường Hinh nhìn anh một cái, “Cô ấy còn chưa tỉnh, tôi cũng không gọi, lát nữa đem về cho cô ấy một ít là được.”
Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn cửa phòng ký túc của cô, “Ừ, nếu cô ấy có gì không thoải mái, cô đến tìm tôi, đừng để cô ấy chịu đựng rồi giấu đến sinh bệnh.”
“Được.” Đường Hinh đồng ý, ngẩng đầu nhìn anh, “Lục đội trưởng, anh đối xử với Minh Chúc tốt như vậy, đơn giản là vì mối quan hệ với Từ Duệ, hay là còn thích cô ấy?”
Vấn đề này cô đã thắc mắc từ rất lâu, không chừng trong lòng Minh Chúc đã từng nghĩ qua như vậy, nhưng cô ấy không có cách nào hỏi thẳng Lục Trác Phong về vấn đề này, bởi vì Từ Duệ đối với cô ấy mà nói là rất quan trọng, mà anh ấy cũng không còn nữa, cô ấy sẽ không đem anh ra mà hỏi thăm so sánh.
Lục Trác Phong cúi đầu liếc cô một cái, nói: “Tôi đối tốt với cô ấy, không liên quan đến chuyện của Từ Duệ, đây là việc của riêng mình tôi.”
Đường Hinh truy hỏi: “Vậy là vẫn còn thích cô ấy sao?”
Trời ở biên cương tối trễ, lúc này bầu trời vẫn còn sáng như trước, chiếu lên lòng người không có chỗ che giấu.
Lục Trác Phong hướng mắt nhìn về phía chân trời, góc cạnh bên mặt hiện lên rõ ràng, không nói lời nào, cũng không có biểu hiện gì, nhưng biểu cảm và thái độ của anh đã thể hiện rõ thái độ chấp nhận.
Đường Hinh thở dài: “Vậy anh biết cô ấy năm 18 tuổi thêu một bồ đồ cưới không? Tôi thấy qua ở thư phòng nhà cô ấy, gần đây tôi mới biết được, đây vì anh mà thêu.”
“Tôi biết.”
Giọng nói Lục Trác Phong hơi trầm xuống, anh đã thấy qua bộ dáng cô ngồi bên bệ cửa sổ thêu đồ cưới.
Thì ra đều biết hết.
Hai người này thật là, tâm tư gì đều giấu ở đáy lòng, nhìn bề ngoài thì có vẻ như cái gì cũng không biết, thật ra trong lòng đều đã rõ ràng, Đường Hinh cảm thấy phí công mình quan tâm.
- Hết Chương 31-
Về sau, mỗi lần hồi tưởng, luôn cảm thấy lá gan cô rất lớn.
Bề ngoài thì dịu dàng ấm áp, thật ra bên trong vừa quyến rũ vừa mê tình.
Thật nhớ cô.
Nhớ từng cái nhăn mày hay từng nụ cười của cô, nhớ bộ dáng cô mặc sườn xám ở trước mặt anh đi qua đi lại, nghĩ đến lúc cô nói đồ cưới vì anh mà thêu mặt chín đỏ. Lục Trác Phong buồn bực hút thuốc, Hàn Tĩnh đang ở trên đỉnh đầu anh thao thao bất tuyệt chuyện tình cảm, anh cũng không chú tâm mà nghe, trong đầu chỉ toàn là hồi ức, ngoại trừ nhớ cô, thì chính là nhớ cô.
Nhập tâm đến mức miệng lưỡi đắng khô, yết hầu anh nhẹ nhàng lên xuống, điếu thuốc cháy xém cũng không có cảm giác, giống như đang bị hút mất hồn vía.
Hàn Tĩnh đá đá anh, giọng điệu không vui: “Haizz, nói chuyện với cậu như nói với không khí, cả nửa ngày cũng không lên tiếng được một câu.”
Điếu thuốc trên tay rung lên một cái, tàn thuốc rơi trên mặt đất.
Lục Trác Phong rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mấy giọt máu đã tí tách rơi xuống. Anh sửng sốt một hồi, sờ sờ mũi, một tay toàn là máu, không nhịn được rủa thầm.
Hàn Tĩnh đá anh: “Cậu mắng ai đấy.” Cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên tay anh đầy máu.
“Mẹ kiếp! Cậu bị sao vậy?”
Lục Trác Phong nhíu mày, có chút không biết phải làm sao, anh cũng không biết anh bị gì nữa.
Vừa mới đứng lên, dự tính đi tắm một phát.
Trương Vũ Lâm vội vàng chạy tới, vốn dĩ là có việc muốn báo cáo, nhìn thấy bộ dạng này của anh, cả người đều ngây ngốic, ngay cả nói cũng không mở được miệng, “Đội, đội …. Đội trưởng, anh bị sao vậy?”
Lục Trác Phong tuỳ tiện lau mặt, sắc mặt bình tĩnh liếc cậu ta một cái, lãnh đạm nói: “Phát hoả.”
Trương Vũ Lâm: ……
Hàn Tĩnh cúi đầu buồn cười.
Trương Vũ Lâm hỏi: “Vậy, vậy có cần gọi quân y đến khám hay không?”
Lục Trác Phong mặc kệ bọn họ, xoay người đi rửa mặt, tát mấy bụm nước lên mặt, nước lạnh như băng, máu mũi cũng không còn chảy nữa, tỉnh táo lại không ít.
Trở lại cửa phòng ký túc, Trương Vũ Lâm đã bị Hàn Tĩnh đuổi đi, Hàn Tĩnh nhìn thấy cổ áo anh còn dính mấy giọt máu, nhịn không được cười nói: “Phát hoả? Thật hay giả đây, tớ nhìn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, đâu có vẻ gì giống dục cầu bất mãn* mà phát hoả trong người đâu.”
*ham muốn tình dục không có chỗ phát tiết (câu này hơi bị Hán Việt nhưng mình không có cách nào edit để giữ nguyên ý nghĩa cả T_T các bạn có cao kiến gì cứ góp ý nhé)
Lục Trác Phong không nói không rằng cởi quần áo bẩn, thay bộ đồ mới.
Hàn Tĩnh lắc đầu, “Quả thực là, mỗi lần nói đến phụ nữ, cậu so với tớ còn có cái để buồn bực, thế nhưng cậu đang độc thân, cũng nên có chút hoài niệm, vậy tớ và cô gái kia tiến tới trước vậy, sau này nếu thực sự có báo cáo kết hôn, cậu cũng đừng quá ghen tị.”
Về sau, báo cáo kết hôn của Hàn Tĩnh cũng không được hoàn thiện, cô gái kia cũng chia tay với anh ta.
——————————-
Từ dưới lầu ký túc xá đến phòng y tế chỉ là một đoạn đường ngắn, Minh Chúc đi bên cạnh anh, cô mang dép, thân thể có chút không thoải mái, chân cũng đang bị đau, nên đi rất chậm.
Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, từ tốn thong thả mà đi, nghiêng đầu nhìn cô, “Trên người còn chỗ nào không thoải mái?”
Minh Chúc cúi đầu, “Hết rồi?”
“Trước đây cũng đau như vậy sao?”
Minh Chúc nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn xuống mặt đất, “Không có, chỉ có lần này hơi quá sức chịu đựng.”
Thỉnh thoảng có vài đội viên đi ngang qua, gọi anh Lục đội.
Lục Trác Phong gật đầu qua loa, hai người đi đến phòng y tế, ở đó còn bảy tám chiến sĩ đang xếp hàng chờ kiểm tra băng bó, Hàn Lương vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy anh và Minh Chúc, lên tiếng chào hỏi: “Sao rồi?”
Lục Trác Phong đứng ờ hành lang bên ngoài cửa, đi đến nhìn anh, “Còn lâu không?”
“Cũng sắp xong rồi.”
Hàn Lương đang khử trùng vết thương cho một cậu chiến sĩ ngay đó, nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt lắm của Minh Chúc, ra vẻ thấu hiểu, cười vài tiếng, “Cỡ mười phút nữa là xong rồi, hai người ngồi trước đi, vừa đúng lúc tớ có việc phải nói với cậu.”
Lục Trác Phong kéo ghế đến sau lưng Minh Chúc, “Ngồi xuống một lát đi.”
Bụng dưới của Minh Chúc co rút đau đớn, nghe lời ngồi xuống.
Hai mươi phút sau, phòng y tế cuối cùng cũng vắng người.
Chỉ còn lại ba người bọn họ.
Lục Trác Phong dựa lên cạnh cửa, đột nhiên nói: “Cô ấy bị đau bụng kinh, anh xem qua một chút xem thế nào.”
Hàn Lương ho khan kịch liệt, anh ta cùng Lục Trác Phong quen biết nhiều năm, ban đầu cứ tưởng là cô gái nhỏ không quen khí hậu thay đổi hoặc là huấn luyện quá mức nên sinh bệnh, chờ cả nửa ngày, chờ được một câu ‘Cô ấy bị đau bụng kinh’ từ miệng cậu ta thốt ra: “Không phải chứ, cô ấy bị đau bụng kinh cậu cũng biết?”
Xem ra thật sự đúng là đang để ý con gái nhà người ta mà.
….. Bên tai Minh Chúc đỏ lên.
Lục Trác Phong cho rằng thân thể cô khó chịu chắc chắn là do lần huấn luyện này mà ra, sắc mặt không thay đổi nói: “Bị ảnh hưởng bởi chuyện huấn luyện, cậu xem xem có biện pháp gì hay không, không thể để cô ấy khó chịu như vậy được.”
Mặt Minh Chúc cũng đỏ hết cả lên, vội nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, quân y Hàn anh có đường đỏ ở đây không? Hoặc là cho tôi một viên thuốc giảm đau cũng được.”
Hàn Lương cúi đầu cười cười, đi vào gian trong, một lát sau, thật sự cầm bao đường đỏ ra đưa cho cô, “Trước đó Lục đội đã nói với tôi, đoàn làm phim có mấy cô gái trẻ, tôi liền mang theo mấy bao, không nghĩ tới thật sự có chỗ dùng đến.”
Lục Trác Phong sửng sốt, có chút không hiểu: “Một bao đường đỏ là được rồi?”
Mẹ anh qua đời lúc anh còn rất nhỏ, anh từ nhỏ ở cùng với ông nội mà lớn lên, cha anh sau khi tái hôn cũng không quan tâm đến anh, quan hệ cha con không thân thiết, cũng ít liên lạc. Anh có một người dì, lúc học cấp ba cũng thường hay gặp, về sau dì kết hôn, anh nhập ngũ ở lâu dài trong quân khu, thời gian trôi qua số lần gặp mặt càng thưa thớt. Thật sự mà nói, anh không hiểu lắm về phụ nữ, người phụ nữ duy nhất anh thân cận và để ý chính là Minh Chúc, sâu trong đáy lòng anh cảm thấy cô gái nhỏ rất yếu ớt, phải cẩn thận mà nuôi dưỡng chăm sóc.
Hàn Lương đưa mắt nhìn Lục Trác Phong, lại hỏi Minh Chúc, “Còn chỗ nào khác không thoải mái không?”
Minh Chúc không nghĩ đến lúc nãy Lục Trác Phong đã nói qua với quân y, cô nhận lấy đường đỏ, lắc đầu: “Không có, cám ơn anh.”
Lục Trác Phong tựa người vào cửa, cúi đầu liếc cô: “Không phải chân bị mài trầy sao?”
Thế nên, Hàn Lương lại đưa cho cô một bình dầu thuốc.
Minh Chúc trở lại ký túc xá, Đường Hinh nhìn thấy đồ vật trong tay cô, cười híp mắt nói: “Haizz, tớ tìm cả một ngày cũng không tìm được một hạt đường đỏ, sớm biết vậy tớ đã đi tìm Lục Trác Phong rồi.”
Lâm Tử Du đưa mắt nhìn, bưng cái chén tới, “Cho tớ một chén đi, bà dì tớ cũng sắp đến rồi.”
Minh Chúc xé mở bao, đổ một chút vào trong chén, rồi để bao lên trên bàn, “Cậu tự tới lấy đi.”
Đường Hinh ngồi xếp bằng trên giường, ôm đầu gối nhìn cô: “Các cậu đi ra ngoài mua?”
“Không có, quân y Hàn đưa.”
Đường Hinh có chút khó tin hỏi: “Lục Trác Phong dẫn cậu đến phòng y tế?”
Minh Chúc cúi đầu: “Ừ.”
Đường Hinh không nhịn được lăn ra giường mà cười, “Thật đúng là thẳng nam mà, sắt thép thẳng*.”
*ở đây ý Đường Hinh nói Lục Trác Phong vừa thẳng vừa cứng rắn, khô khan như sắt thép.
Minh Chúc cầm chén nước đường đỏ ngồi trên ghế, cúi đầu cong khoé môi, “Thật ra anh ấy rất cẩn thận.”
Đường Hinh lại ngồi xuống, nhịn không được nói: “Vâng vâng vâng, nhưng không thể phủ nhận, thẳng nam không có nhiều tế bào lãng mạn cho lắm, huống chi là người như anh ta, phần lớn thời gian và toàn bộ sinh mệnh đều cống hiến cho quốc gia.”
Minh Chúc không nói gì, uống xong nước đường đỏ liền đi súc miệng.
Cho dù có thế nào, Lục Trác Phong vẫn là Lục Trác Phong của trước kia, đối tốt với cô, chiều chuộng cô, chịu không được nếu cô bị tủi thân, quan tâm anh thẳng như thế nào làm gì?
—————-
Sáng sớm ngày hôm sau, các binh sĩ đang xếp hàng, Trương Vũ Lâm đã được đưa lên máy bay trực thăng, cùng được đưa lên với cậu ta còn có Đỗ Nhất Minh, sắc mặt cậu ấy trắng bệch, tình hình nhìn còn thảm hơn Trương Vũ Lâm.
Đường Hinh hỏi: “Đỗ Nhất Minh cũng bị thương sao?”
Minh Chúc nhớ đến chuyện tối hôm qua nghe được ở phòng y tế, Hàn Lương nói tình trạng của Đỗ Nhất Minh rất không tốt, ăn một lần nôn một lần, dinh dưỡng không đầy đủ, cộng thêm cường độ huấn luyện quá cao, hiện giờ người đã yếu đi, nói cho cùng là tố chất tâm lý không khả quan, cần phải được tiến hành khai thông tâm lý.
Hình như không chỉ một mình Đỗ Nhất Minh có phản ứng, có mấy cậu tân binh cũng nôn, nhưng tình trạng tốt hơn Đỗ Nhất Minh nhiều.
Lục Trác Phong đã báo cáo lên cấp trên, đến lúc đó hẳn là sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý đến đội làm công tác tư vấn.
Minh Chúc nói qua với Đường Hinh một lần, điện thoại của hai người cùng lúc vang lên.
Là tin nhắn nhóm Wechat.
Đường Hinh mở ra xem, nuốt nước miếng: “Đường tổng nói anh ta và Đường đội trưởng buổi sáng ngày mai đến nơi đóng quân ở biên cương.”
Minh Chúc trầm mặc mấy giây, “À.”
Lục Trác Phong ra một tiếng hiệu lệnh, các chiến sĩ nhanh chóng lên máy bay trực thăng.
Sau khi xuống máy bay, còn phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, đến nơi đóng quân của bộ đội biên cương tiền tuyến chống khủng bố đã là xế chiều.
Đoạn đường này đường xá không được tốt lắm, ngồi xe mệt mỏi, lúc Minh Chúc xuống xe, cảm giác bụng dưới hơi trướng đau, xương sống thắt lưng muốn đứng thẳng cũng không được, những người khác cũng không khá hơn là bao.
Lục Trác Phong nhảy xuống xe, anh mỗi năm đều dẫn đội tới đây, đối với nơi này rất quen thuộc.
Một người đàn ông mặc quân trang đi tới, khoảng hơn ba mươi tuổi, mũi cao thẳng, nước da ngăm đen, hốc mắt tinh tường sâu hoắm, anh cười nói: “Lục đội, Hàn đội, hình như tới hơi trễ nha.”
“Trễ nửa tiếng.” Hàn Tĩnh cười nói, “Chỉ đạo Lý, bác sĩ tâm lý tới rồi sao?”
“Còn chưa tới đâu, hình như các cậu cũng biết Đông Giai, cô ấy cùng với thầy mình đã rời đi rồi, tối nay mới quay về, chắc chừng buổi sáng ngày mai là tới đây, rất gấp sao?” Chỉ đạo Lý hỏi, lại nhìn về phía Lục Trác Phong, cười một tràng, “Đông Giai còn hỏi tôi, Lục đội năm nay cũng tới sao? Tôi nói đương nhiên là tới, năm nào mà không tới chứ.”
Minh Chúc nghe xong, quay đầu đưa mắt nhìn về phía bên này.
Hàn Tĩnh ho khan: “Tôi cũng là năm nào cũng tới đấy chứ.”
Chỉ đạo Lý nhìn về phía các cô gái một chút, “Bọn họ chính là đoàn làm phim sao?”
Lục Trác Phong đưa mắt nhìn Minh Chúc, sắc mặt cô gái kia so với tối hôm qua không khác là bao, không tốt lắm, đường đỏ không có tác dụng? Anh liếm khoé môi, “Ừ, trước hết để bọn họ đi nghỉ ngơi cái đã.”
Chỉ đạo Lý cười cười: “Được, tất cả đã sắp xếp tốt.”
Thu xếp xong đâu đấy, Minh Chúc nằm trên giường, nhớ tới lời vừa rồi Chỉ đạo Lý nói về Đông Giai, khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của Chỉ đạo Lý còn ẩn chưa hàm ý gì đấy.
Cô ngủ thật lâu, đến chạng vạng tối cũng không tỉnh lại.
Đường Hinh cũng không có gọi cô, cùng đi ăn cơm với Lâm Tử Du, nghĩ một lát nữa sẽ mang một phần về cho cô.
Dưới lầu ký túc xá, Lục Trác Phong đang dặn dò Tào Minh chuyện gì đó, nhìn thấy cô, anh bước nhanh đến, anh đưa mắt nhìn Lâm Tử Du, Lâm Tử Du xem như cũng có chút hiểu biết, vừa nhìn thấy Khương đạo bọn họ từ trong ký túc xá đi ra, thấp giọng nói: “Tớ cùng Khương đạo bọn họ đi nhà ăn trước.”
Sau khi mọi người đi khỏi, Lục Trác Phong hướng mắt nhìn ra sau, “Minh Chúc sao không xuống ăn cơm?”
Đường Hinh nhìn anh một cái, “Cô ấy còn chưa tỉnh, tôi cũng không gọi, lát nữa đem về cho cô ấy một ít là được.”
Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn cửa phòng ký túc của cô, “Ừ, nếu cô ấy có gì không thoải mái, cô đến tìm tôi, đừng để cô ấy chịu đựng rồi giấu đến sinh bệnh.”
“Được.” Đường Hinh đồng ý, ngẩng đầu nhìn anh, “Lục đội trưởng, anh đối xử với Minh Chúc tốt như vậy, đơn giản là vì mối quan hệ với Từ Duệ, hay là còn thích cô ấy?”
Vấn đề này cô đã thắc mắc từ rất lâu, không chừng trong lòng Minh Chúc đã từng nghĩ qua như vậy, nhưng cô ấy không có cách nào hỏi thẳng Lục Trác Phong về vấn đề này, bởi vì Từ Duệ đối với cô ấy mà nói là rất quan trọng, mà anh ấy cũng không còn nữa, cô ấy sẽ không đem anh ra mà hỏi thăm so sánh.
Lục Trác Phong cúi đầu liếc cô một cái, nói: “Tôi đối tốt với cô ấy, không liên quan đến chuyện của Từ Duệ, đây là việc của riêng mình tôi.”
Đường Hinh truy hỏi: “Vậy là vẫn còn thích cô ấy sao?”
Trời ở biên cương tối trễ, lúc này bầu trời vẫn còn sáng như trước, chiếu lên lòng người không có chỗ che giấu.
Lục Trác Phong hướng mắt nhìn về phía chân trời, góc cạnh bên mặt hiện lên rõ ràng, không nói lời nào, cũng không có biểu hiện gì, nhưng biểu cảm và thái độ của anh đã thể hiện rõ thái độ chấp nhận.
Đường Hinh thở dài: “Vậy anh biết cô ấy năm 18 tuổi thêu một bồ đồ cưới không? Tôi thấy qua ở thư phòng nhà cô ấy, gần đây tôi mới biết được, đây vì anh mà thêu.”
“Tôi biết.”
Giọng nói Lục Trác Phong hơi trầm xuống, anh đã thấy qua bộ dáng cô ngồi bên bệ cửa sổ thêu đồ cưới.
Thì ra đều biết hết.
Hai người này thật là, tâm tư gì đều giấu ở đáy lòng, nhìn bề ngoài thì có vẻ như cái gì cũng không biết, thật ra trong lòng đều đã rõ ràng, Đường Hinh cảm thấy phí công mình quan tâm.
- Hết Chương 31-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook